Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 55

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Vương Giai Di nhìn có chút trợn mắt hốc mồm, thậm chí cô ta rõ ràng cảm giác được, tim của mình co lại thành một khối thật chặt.
Cô ta nhìn có chút ngu dại.
Lại nghe được, giọng nói vô cùng thanh lịch tao nhã của Thịnh Thế chậm rãi vang lên lần nữa, giọng điệu rất yên tĩnh, mang theo chút đau khổ không dễ sai lệch, giống như một trận gió lưu luyến thổi qua tai: “Chỉ cần cô ấy bằng lòng ở cùng với tôi thì cô ấy có yêu Hàn Thành Trì hay không, tôi cũng sẽ không để ý.”
Anh nói nghiêm túc, chuyên chú và không hối hận như vậy.
Tiếng nói vừa nhẹ nhàng vừa yên tĩnh nhỏ bé như vậy.
Nhưng lại giống như một viên *** lớn vang dội trong lòng Vương Giai Di, từng chữ từng chữ, đều giống như một viên ***, khiến lòng cô ta tan nát, đến một mảnh cũng không còn.
Đây vốn dĩ là một thời cơ tốt vất vả lắm cô ta mới bắt được, có thể đúng lúc dùng phương pháp này chọc giận Thịnh Thế cao cao tại thượng, sau đó hoàn toàn đày Cố Lan San vào lãnh cung.
Thật không ngờ, lại làm điều thừa như thế.
Anh nói... Khương Thái Công câu cá, nguyện người mắc câu.(*)
(*): Khương thái công câu cá là truyền thuyết lịch sử xảy ra ở thời kỳ Thương Chu. (Vì nội dung hơi dài nên mình không ghi rõ ra đây, mọi người muốn thêm chi tiết hãy liên hệ gu gồ ca ca ạ!)
Anh đang gián tiếp nói cho cô ta biết, anh làm hết thảy, đều không oán không hối, cam tâm tình nguyện.
Anh nói... Chỉ cần cô ấy bằng lòng ở cùng với tôi, dù cô ấy có yêu Hàn Thành Trì hay không thì tôi cũng sẽ không để ý.
Thật ra Thịnh Thế anh là một thiên chi kiêu tử nha... Thiên chi kiêu tử, nhưng không ngờ chỉ vì một người phụ nữ, mà chịu cúi đầu trong bụi rậm?
Cả tầng lầu đều không có ai đi lại.
Yên lặng đến mức dường như Vương Giai Di có thể nghe thấy tiếng tim đập của Thịnh Thế.
Nét mặt của cô ta đầu tiên là có chút ngẩn ngơ, sau đó trở nên có chút hỗn loạn, cuối cùng là biến thành kinh ngạc, cô ta nhìn Thịnh Thế, lẩm bẩm mở miệng, hỏi: “Tại sao?”
Đúng vậy... Tại sao?
Cố Lan San đã như vậy, anh lại vẫn có thể gió êm sóng lặng tuyệt đối cuồng dại như thế.
Nhưng Thịnh Thế không mở miệng.
Chẳng qua là từ từ thu ánh mắt của mình lại, ưu nhã hào phóng xoay người, cất bước, cũng không quay đầu lại trở về phòng.
Vương Giai Di hỏi anh tại sao?
Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì anh yêu Cố Lan San, tuy rằng bây giờ nhìn thấy ba tấm hình này, anh rất tức giận, nhưng anh cũng không cho phép Vương Giai Di đặc biệt chạy đến trước mặt anh chuẩn bị xem kịch vui được như nguyện.
Trong lúc tức ૮ɦếƭ người không đền mạng này, Vương Giai Di ***ng phải Thịnh Thế anh, haiz... Đơn giản là tự mình chuốc lấy cực khổ!
Cô ta hâm mộ, ghen tỵ, oán hận Cố Lan San? Tốt lắm nha, anh sẽ để cho cô ta hâm mộ, ghen tỵ, oán hận đủ luôn!
Không phải là biết Cố Lan San thích Hàn Thành Trì sao? Vậy anh liền hết lần này tới lần khác bày ra dáng vẻ không oán không hối, mối tình thắm thiết thật sâu đậm cho cô ta nhìn, để cho cô ta tức giận cắn răng nghiến lợi, xấu hổ, khó chịu đến ૮ɦếƭ đi!
Tuy rằng tối nay cô gái đó đã bỏ lỡ bữa tiệc sinh nhật của anh, để một mình anh về nhà cũ, đối mặt với một phòng những lời quan tâm chúc phúc của người thân, lo lắng đề phòng gượng cười đối đáp, tâm trạng cả người từ mất mác đến bất đắc dĩ rồi đến đau khổ không ngừng thay đổi.
Lúc ấy rõ ràng đợi đến cuối cùng, tức giận, tức giận nghĩ người phụ nữ tên Cố Lan San này, thật là không có lương tâm!
Tuy rằng tức giận nhưng cuối cùng nghe được cô bình an vô sự, không nói hai lời liền cúp điện thoại, tức giận không muốn nhận điện thoại của cô nữa!
Tuy như vậy như anh vẫn ti tiện gọi điện thoại cho người giúp việc, dặn dò bọn họ phải để đèn chờ cô trở về.
Các bạn hãy nói xem, trong khi anh đang ngược người phụ nữ của anh khắp nơi trên thế giới, thì làm sao có thể để cho những người khác ngược được chứ?
Thịnh Thế nghĩ tới đây, hơi nhếch nhếch môi.
Huống chi, anh còn không xác định, cái cà vạt này, đến cùng có phải do Cố Lan San mua cho Hàn Thành Trì hay không.
Hơn nữa, anh và Cố Lan San thật vất vả mới có chuyển biến, anh tuyệt đối sẽ không phá vỡ cục diện như thế từ trong tay của mình.
Trước khi bước vào phòng bao, Thịnh Thế còn gọi cho thư ký của mình một cuộc điện thoại, bảo thư ký điều tra tất cả hóa đơn chi tiêu hóa đơn rút tiền trong thẻ ngân hàng của Cố Lan San, cấp dưới của Thịnh Thế đúng là có năng lực làm việc hạng nhất, rất nhanh chóng gửi hết tất cả ghi chép chi tiêu trong khoảng thời gian gần đây của Cố Lan San vào điện thoại di động cho Thịnh Thế.
Khi Thịnh Thế nhận được tin nhắn, mới vừa đẩy cửa phòng bao ra, Hạ Phồn Hoa đã bưng một ly R*ợ*u, nghiêng đầu, cười hì hì la hét: “Nhị Thập, sao cậu lại chậm như vậy, bây giờ mới trở về, không phải là uống nhiều quá, không chịu được nên trốn đi đấy chứ?”
Thịnh Thế cong môi cười khẽ một tiếng, không để ý đến Hạ Phồn Hoa nhạo báng, từ từ cúi đầu, trượt mở khóa màn hình điện thoại, nhìn lướt qua hóa đơn chi tiêu gần đây của Cố Lan San.
Tiền lương trong thẻ của cô chỉ tiêu một số nhỏ, có ghi chép rút tiền, số tiền cũng không lớn, khoảng hai ba ngàn tệ.
Còn lại chỉ là một số ghi chép quẹt thẻ linh tinh, chỉ mua những đồ vặt vãnh, có thể tính toán một chút, không quá ba ngàn tệ.
Cô còn đứng tên một chủ tài khoản ở ngân hàng khác, ngược lại có ghi chép rõ ràng, gửi vào đều là ba vạn, hai vạn, năm ngàn, nhưng mỗi lần rút ra đều là mười vạn.
Thịnh Thế liếc mắt một cái liền sáng tỏ, gửi vào chính là chi phiếu anh cho cô, rút ra chính là cô cần phải trả tiền thuốc thang.
Cuối cùng là một tấm thẻ vàng không giới hạn anh mới cho cô tuần trước, chỉ có ghi chép chi tiêu một khoản, là đặc biệt chi ra ở U ­ I.
Mặt mày Thịnh Thế trở nên có chút sâu thẳm, mặt không biến sắc bỏ điện thoại di động vào trong túi, bước đi thong thả đến ghế sa lon trong phòng bao, tư thái ưu nhã ngồi xuống, nghiêng mắt, vừa vặn liền thấy được Hàn Thành Trì đã uống hơi nhiều, khuôn mặt đỏ bừng ôm Cố Ân Ân, không ngừng hôn từng cái từng cái lên mặt, lên tóc cô ấy.
Tầm mắt của Thịnh Thế dần dần dời xuống, rơi xuống giữa bộ Tây trang của Hàn Thành Trì thật sự chính là cái cà vạt này, hính dáng đường vân màu tím, được chế tác thủ công tinh khiết, cùng phối hợp với áo sơ mi trắng, rất lộ vẻ khí chất.
Cùng chiếc cà vạt mà Cố Lan San cầm trong tay trong tấm hình Vương Giai Di chụp được trong điện thoại di động, chính là cùng một cái!
Thịnh Thế gắt gao nhìn chằm chằm vào cái cà vạt đó, bên trong hai con mắt dường như đang dâng lên hai đốm lửa, giống như là muốn đốt Hàn Thành Trì cùng cái kia cái cà vạt đó thành hai cái lổ thủng.
Được, được... Cố Lan San, cô thật đúng là đủ có khả năng nha... Tôi mới vừa đưa thẻ cho cô, cô liền phạm vào lỗi cũ, cầm tiền của tôi, mua đồ cho người cô yêu? Cô đặt mặt mũi của tôi ở đâu? Được, Hàn Thành Trì, cậu cũng đủ tốt, Cố Lan San đưa cho cậu quà tặng mập mờ như vậy, cậu cũng đeo ra ngoài quang minh chính đại như vậy, cậu muốn như thế nào hả.. Thịnh Thế càng nghĩ, càng cảm thấy ngọn lửa trong đáy lòng càng đốt càng tràn đầy, anh ép buộc bản thân mình không được nghĩ tới, anh sợ anh nghĩ nữa thật sẽ điên mất, bạn nói xe, sao anh vừa mới đối xử tốt với người phụ nữ đó một chút, thì cô ấy lại làm ra chuyện như vậy với anh chứ?
Thịnh Thế nở một tia cười lạnh, sự đau đớn cùng tức giận khiến anh muốn bùng nổ, nó chạy đi khắp huyết mạch toàn thân, dẫn tới đầu anh, tim anh, toàn thân anh, thần kinh của anh, cũng bắt đầu rất đau! Làm cho anh khó chịu, anh nhìn Hàn Thanh Trì, thật ngứa mắt, từ trước đến nay anh luôn được ông trời ưu đãi, muốn gì có đó, tại sao lại có thể để cho một người phụ nữ như Cố Lan San làm mất mặt chứ!
Ghen tỵ, tức giận, đau đớn, lòng anh như một con sư tử tức giận vì bị nhốt, nó gấp gáp cào xé như muốn chạy thoát, cuối cùng, ánh mắt của Thịnh Thế chuyển thành sâu không thấy đáy, bình tĩnh, anh có thể chấp nhận cô không yêu anh, thậm chí anh còn có thể chịu để cô yêu người đàn ông khác, chỉ cần cô ở cùng anh, nhưng anh không chấp nhận cô không hiểu được mình là vợ anh, lại có thể cho anh thành không khí, tặng quà sinh nhật cho người đàn ông khác, việc này thì làm sao anh chịu nổi, làm sao chịu nổi?!
Nếu như bị người khác biết, vợ anh không đến buổi tiệc chúc mừng sinh nhật anh, lại đến sinh nhật của người đàn ông khác, còn tặng quà… Cô có biết anh phải đối phó họ như thế nào? Người rời khỏi bữa tiệc sẽ nghĩ anh ra sao? Mặc dù ai cũng khiêng dè Thịnh gia, trước mặt thì cung kính khen, nịnh nọt anh nhưng ở sau lưng, không biết có bao nhiêu người chê cười anh.
Nghĩ tới đây, Thịnh Thế từ ghế salon đứng lên.
Người trong phòng, uống R*ợ*u hát ca, vui đùa, đều đang rất cao hứng, thấy Thịnh Thế như vậy, có chút hốt hoảng, tất cả đều nhìn Thịnh Thế.
Chỉ thấy vẻ mặt Thịnh Thế vẫn vậy đứng ở đó, đôi mắt được bao phủ một tầng sương, ánh mắt sắc nhọn như lưỡi kiếm.
Hàn Thanh Trì bỏ Cố Ân Ân ra, nghiêng đầu, nhìn Thịnh Thế, nghi ngờ mở miệng: “Nhị Thập, làm sao vậy?”
Thịnh Thế nghe được giọng của Hàn Thanh Trì, nhìn về phía anh, tầm nhìn không kiềm được liền rơi xuống cái cà-vạt, sự tức giận lại càng thêm, vừa định nói ra, lại nghĩ tới cái gì, lại im lặng.
Anh không thể nói, nếu anh nổi giận ở đây, mọi người sẽ biết vợ anh thích Hàn Thanh Trì?
Thịnh Thế kiềm chế sự tức giận, anh giận đến không thở được, anh đem ly R*ợ*u trong tay mình ném đi, không nói thêm gì liền cầm áo của mình đi, người trong phòng giống như trong suốt, không tồn tại.
Thịnh Thế ra khỏi Kim Bích Huy Hoàng, đứng ở bãi đỗ xe nửa ngày mới tìm được xe của mình, mở cửa xe, ngồi vào, khởi động xe, xe cực nhanh xông ra ngoài bãi đổ, lúc này đã là đêm, xe trên đường cái Bắc Kinh rất ít, anh cho xe chạy với tốc độ kinh hoàng, cũng đã được hai vòng xe.
Ánh mắt anh nhìn chằm chằm phía trước, trong đó có hai ngọn lửa không ngừng cháy lớn hơn, anh cố gắng không lái xe về nhà, nếu như giờ anh về nhà, chắc chắn sẽ P0'p ૮ɦếƭ người phụ nữ kia.
Nhưng, anh chạy cũng hai vòng vẫn chưa hết năm phút đồng hồ, anh lại chạy thêm một vòng, tiếp theo anh nên làm gì? Nếu không làm gì, anh nhất định sẽ trở về nhà.
Nhưng, anh chạy cũng hai vòng vẫn chưa hết năm phút đồng hồ, anh lại chạy thêm một vòng, tiếp theo anh nên làm gì? Nếu không làm gì, anh nhất định sẽ trở về nhà, anh chạy xong hai vòng nữa, lại chạy tiếp, nghĩ, anh lái xe về hướng đường Tam Hoàn, anh mở cửa sổ, tốc độ xe rất nhanh, gió từ cửa sổ bay vào, làm cho tóc anh lộn xộn.
Chạy hết đường Tam Hoàn, Thịnh Thế liền chạy đến Tứ Hoàn, chạy hết Tứ Hoàn thì anh mới phát hiện, xe phát ra âm thanh cảnh báo, cúi đầu, thì ra xe đã gần sắp hết dầu, anh chậm rãi trở lại đường cái, tìm một cái trạm xăng dầu, đổ đầy dầu.
Thịnh Thế tăng hết tốc lực ra khỏi trạm xăng dầu, để lại một trận gió như cuồng phong, làm cho người ở trạm xăng kinh hồn, còn chưa bao lâu, Thịnh Thế lại quay lại, dừng xe ở siêu thị mở cửa hai mươi tư giờ gần trạm xăng dầu.
Thịnh Thế xuống xe, mua một gói TL, mua một chai R*ợ*u, đem lên xe, anh đem chai R*ợ*u rót liên tục, một lần liền uống cạn sạch, đến khi uống hết chai R*ợ*u, sự tức giận trong lòng Thịnh Thế cũng hạ xuống một chút, anh đốt một ***, cho xe chạy chạm lại, xe chạm rãi chạy trên con đường sáng rực nhưng không bóng người, lý trí dần dần trở lại.
Anh nghĩ, anh chắc là nên trở về nhà? Nhưng sau khi trở về, sẽ đối mặt với Cố Lan San ra sao? Vờ như không biết chuyện?
Thịnh Thế suy nghĩ một chút, liền hung hăng hút một hơi thuốc, anh đau khổ, anh đem TL dập tắt, ném vào trong thùng rác.
Thịnh Thế cũng không biết anh đã đi qua bao nhiêu con đường, bao nhiêu cái phố, R*ợ*u dần dần xông lên não, trước khi anh mất đi ý thức, liền lấy điện thoại di động ra, gọi một cuộc điện thoại cho tài xế, thông báo địa điểm, còn mọi chuyện sau đó, anh cũng không biết.
*****************
Cố Lan San lái xe trở lại biệt thự, cách còn một khoảng, liền thấy ngoài cửa biệt thự đèn thắp sáng, cô lái xe vào sân biệt thự, đèn đúng là vẫn còn sáng rưng, đem xe để vào bãi đỗ, lúc vào thì thấy quản gia đứng ở cửa.
Cố Lan San nhìn đồng hồ, đã một giờ sáng rồi, không nhịn được hỏi: “Sao còn chưa ngủ?”
“Nghe thấy tiếng xe, muốn nhìn xem phải cô San về không.”
Cố Lan San cười nhẹ, cùng quản gia vào nhà, vừa đi, quản gia vừa nói: “Cô San, cô biết không, cậu Thịnh không thấy cô về nhà, gọi cho cô cũng không được, cậu ấy rất lo lắng, sợ cô xảy ra chuyện gì, liền đi tìm cô ở nhà cũ, còn phái người đi tìm.”
Cố Lan San nghe vậy, vẻ mặt có chút xẩu hổ.
Quản gia cũng lo lắng cho Cố Lan San, liền nói: “Cô San, cô cũng không cần lo lắng không có cách nào nói với người bên nhà cũ, cậu Thịnh ở nhà cũ nói, hôm nay thân thể cậu ấy khó chịu, liền ở đó nghỉ ngơi, nói tôi chờ cô trở về, nói cho cô biết, đừng có lỡ miệng mà nói gì với người bên nhà cũ.”
Cố Lan San càng thêm xấu hổ, cô chỉ nghe nói là em trai tỉnh dậy, liền quên hết mọi chuyện tối hôm nay.
Chỉ là không nghĩ đến, cô lại bỏ lỡ tiệc sinh nhật của anh, nhưng anh sẽ thay cô sắp xếp chuyện bên nhà cũ.
Chỉ là không ngờ rằng, tuy cô bỏ lỡ buổi tiệc sinh nhật của anh, anh vẫn có thể thay cô chủ trì suốt cả buổi ở nhà cũ rất tốt.
Bà quản gia thấy Cố Lan San không nói gì thì liền hỏi cô, “Cô San, cô ăn cơm tối chưa?”
Cố Lan San chưa ăn. Có lẽ là vì đói đến mức không còn cảm giác nữa cô lắc đầu, nói, “Tôi không đói bụng.”
Bà quản gia gật đầu, đưa mắt về phía cô rồi nói, “Để tôi lên lầu, chuẩn bị nước tắm cho cô San.”
Cố Lan San mỉm cười, “Không cần đâu. Bà nghỉ trước đi.”
“Vậy cô San cũng đi nghỉ đi.” Bà quản gia đã lớn tuổi, đêm đến lại rất khó ngủ. Nghe Cố Lan San nói vậy, bà chúc cô ngủ ngon rồi an tâm trở về phòng mình.
Cố Lan San bước lên lầu hai. Cô vốn sợ tối, định với tay bật đèn, đột nhiên phát hiện đèn cầu thang và đèn ngoài ban công đều sáng.
Lầu 2 là phòng ngủ của cô và Thịnh Thế. Với tình thế trước mắt, không được sự cho phép của chủ, người giúp việc rất ít khi lên lầu, mà khi cô và anh không ở nhà, bọn họ lại càng chẳng dám lên.
Đèn này, chỉ có một khả năng duy nhất là Thịnh Thế bật.
Cố Lan San đứng ở ngoài ban công, nhìn ánh đèn ấm áp, đáy lòng chợt dâng lên cảm giác nói không nên lời.
Cô đẩy cửa phòng cửa. Chiếc đèn ngủ đầu giường đã được mở từ lúc nào, khắp phòng tràn đầy thứ ánh sáng vàng thật ấm, khiến cõi lòng người ta cảm thấy dịu đi vạn phần.
Cố Lan San đóng cửa. Cô định mở đèn phòng, rốt cuộc lại dừng tay, sau đó mở đèn phòng tắm, đi vào trong. Phòng ngủ trở lại vẻ yên tĩnh lúc đầu, chỉ có ánh sáng vàng từ chiếc đèn ngủ là lặng lẽ chiếu rọi.
Cố Lan San tắm xong, bước ra ngồi ở sofa, ánh mắt nhàn nhã chìm chiếc đèn ngủ đang sáng. Lúc trước, một mình cô nằm trên chiếc giường lớn, không có ai ở cùng. Mỗi khi làm tăng ca về trễ, phòng ngủ d.ien.dan.le.quydon đều tối đen như mực, vậy mà hiện tại lại có thêm ánh sáng từ chiếc đèn, khiến cô cảm thấy mình không cô đơn một mình như trước nữa.
Cố Lan San nằm trên giường, nghiêng đầu, lại nhìn chiếc đèn rồi không nhịn được mà cười một phen. Cô điều chỉnh độ sáng của đèn cho bớt sáng, sau đó nằm xuống gối. Trằn trọc một hồi, vốn không dễ ngủ chút nào, đúng lúc cô định nhắm mắt thì nghe tiếng phanh xe ngoài cửa truyền đến.
Đã trễ thế này, còn ai về nhà nữa sao?
Không lẽ là Thịnh Thế?
Nghĩ tới đây, Cố Lan San liền tỉnh hoàn toàn. Cô xốc chăn, xuống giường, chân không mà chạy tới bên cạnh cửa sổ, nhìn xuống.
Quả nhiên là chiếc Audi A8 của Thịnh Thế đang đậu ở trong sân. Tài xế mở cửa sau ra, đỡ Thịnh Thế, dìu anh đi vào nhà.
Cố Lan San không kịp suy nghĩ. Cô xỏ dép lê thật nhanh, vội vàng chạy xuống lầu.
Mấy người giúp việc đều đã ngủ say, không nghe thấy động tĩnh bên ngoài. Cố Lan San mở cửa nhà. Vừa nhìn thấy người tài xế đang đỡ chồng mình, cô định đẩy cửa rộng ra.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc