Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 52

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Vào giờ khắc này dường như chẳng có gì quan trọng.
Cô yêu Hàn Thành Trì cũng không quan trọng, cô không thích anh cũng không quan trọng, rốt cuộc cô coi anh thành cái gì cũng không quan trọng nốt.
Quan trọng là… Cô là Cố Lan San, cô là người anh yêu, bây giờ cô ở trong *** anh anh đang hôn cô, cô đang ở ngay dưới người anh chạm tay có thể tới. Nhiệt độ cô và anh truyền cho nhau, anh có thể nghe thấy mùi thơm nhàn nhạt trên người cô bao quanh trên người anh.
Anh cảm thấy những thứ này như vậy là đủ rồi.
Thịnh Thế thật sự là cao thủ hôn môi, ban đầu thời gian anh chưa yêu Cố Lan San, cùng với đám Quý Lưu Niên và Hạ Phồng Hoa lêu lỗng trong quán R*ợ*u, và chơi trò chơi hôn môi cùng bạn gái mình.
Cái gọi là trò chơi hôn môi chính là xem ai hôn trong thời gian dài nhất.
Khi đó anh thắng rất nhiều lần, anh có thể dùng một nụ hôn khiến bạn gái trong *** anh điên đảo thần hồn, không phân biệt được Đông Tây Nam Bắc.
Cố Lan San bị Thịnh Thế hôn đầu óc có chút choáng váng, không phân rõ phương hướng nữa, cô không biết anh buông cô ra lúc nào, cô ngước đầu khẽ nhếch miệng nhẹ nhàng thở hổn hển, trong đầu trống rỗng.
Vẻ mặt Thịnh Thế bình tĩnh nhìn Cố Lan San, anh cảm thấy quá mê người, anh không nhịn được cúi đầu muốn tiếp tục hôn cô. Nhưng ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ cửa kém theo giọng của bà quản gia truyền tới: “Cậu Thịnh, cô San, cơm tối đã chuẩn bị xong.”
Lúc này Cố Lan San mới trở lại bình thường, nghĩ tới vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đầu óc cô cảm thấy sợ hãi, cô vươn tay cũng không biết lấy sức lực từ đâu ra đẩy Thịnh Thế. Cô nhanh chóng xuống giường không thèm nhìn Thịnh Thế phía sau lưng một cái liền vội vội vàng vàng chạy vọt vào phòng rửa tay.
Lúc đi ra trên mặt Cố Lan San còn thoáng ửng đỏ, vẫn không thèm nhìn Thịnh Thế như cũ, mở cửa phòng ngủ đi ra ngoài.
Lúc này Thịnh Thế mới lười biếng từ trên giường ngồi dậy. đi theo xuống lầu.
Hai người đều bận rộn công việc của mình, có lúc còn không kịp ăn bữa sáng tùy tiện giải quyết, bữa trưa đều ăn bên ngoài, cho nên đối với người giúp việc trong nhà mà nói, bữa tối là quan trọng nhất, cũng rất phong phú.
Đều là những món mà Thịnh Thế và Cố Lan San thích ăn.
Người giúp việc đứng bên cạnh như thường lệ, chờ Thịnh Thế và Cố Lan San có cần giúp gì hay không, hai người ăn cơm cũng không nói gì với nhau, vẫn giống như trước kia, nhưng không khí lại có chút mập mờ.
Cố Lan San vẫn luôn cúi đầu ăn cơm, bờ môi Thịnh Thế thoáng ánh lên ý cười, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn cô gái đang ngồi đối diện mình ăn cơm.
Dáng vẻ anh ăn cơm hình như rất ngon, cho nên bảo người làm xúc thêm cho một chén.
Ăn cơm xong mấy người giúp việc nhanh chóng dọn dẹp, một bữa cơm mà Cố Lan San vẫn chưa thoát ra khỏi nụ hôn lúc nãy, theo bản năng muốn đứng dậy đi lên lầu. Vừa muốn đứng lên chợt nghe giọng Thịnh Thế truyền tới: “Thứ tư tuần sau có thời gian rảnh không?”
Gần đây Cố Lan San bận bịu nhiều việc, hôm nay mới hết bận, chắc là cuối tháng cô không có chuyện gì, nên thành thật trả lời: “Chắc không bận gì.”
Thịnh Thế gật đầu một cái, vẻ mặt như thường: “Hôm đó về nhà sớm một chút.”
“Ừm.” Mặc dù Cố Lan San không biết rốt cuộc hôm đó Thịnh Thế muốn làm gì nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
Hai người im lặng một lúc, Cố Lan San nghĩ rằng Thịnh Thế không có chuyện gì khác. Đã qua tết Đoan Ngọ, thời tiết Bắc Kinh càn ngày càng nóng, hôm nay cô đi ra ngoài một chuyện cả người đầy mồ hôi, tính đi lên lầu tắm. Nhưng thấy Thịnh Thế rút một tấm thẻ từ trong túi áo của mình ra chậm rãi đẩy tới trước mặt cô, phía trên có cài một tấm giấy màu trắng, trên đó có sáu con số.
Cố Lan San còn chưa lấy lại tinh thần đã nghe giọng Thịnh Thế truyền tới: “Sắp phải đóng tiền cho em trai cô rồi đúng không? Tiền trong tấm thẻ này đầy đủ rồi, phía trên là mật mã.”
Tấm thẻ này thật ra Cố Lan San rất quen thuộc, là sáng ngày hôm sau sau khi kết hôn anh đưa cho cô.
Cố Lan San ngẩng đầu lên nhìn Thịnh Thế một cái, đáy mắt rõ ràng mang theo kinh ngạc và khiếp sợ.
Cố Lan San lại cúi đầu nhìn chằm chằm tấm thẻ trên bàn, mật mã vẫn là ngày sinh nhật của cô không thay đổi. Trong đầu cô hỗn loạn thành một nùi, không phải là anh không cho cô xài một phân tiền nào của anh ư? Sao bây giờ anh lại đưa tấm thẻ này cho cô? Anh muốn làm gì? Chẳng lẽ lần gây gổ này anh không tức giận hả? Sau này anh không cần cô phải kiếm tiền nữa sao?
Trong cổ họng Cố Lan San ứ rất nhiều câu hỏi, hồi lâu sau cô mới nhìn về phía Thịnh Thế, cánh môi mấp máy nhưng cuối cùng không nói gì cả.
Ánh mắt Thịnh Thế sáng rực, mang theo chút tìm tòi nghiên cứu, cứ nhìn thẳng vào Cố Lan San, đáy mắt anh có chút mong đợi, đợi cô sẽ nói cái gì đó.
Anh trả lại thẻ cho cô, theo lời anh nói thì điều này đại biểu cho việc quy tắc kiếm tiền cùng ăn cơm cùng tắm cùng ngủ kết thúc từ đây, có có thể hiểu được ý tứ của anh không?
Vậy mà đợi lúc lâu cô gái vẫn luôn im lặng.
Thịnh Thế nhìn chằm chằm Cố Lan San, trong cổ họng anh chất đầy đủ loại lời muốn nói.
Anh muốn nói, Sở Sở chúng ta bắt đầu lại từ đầu….
Anh còn muốn nói, Sở Sở lần đó là anh không đúng, không nên ra tay đánh em….
Đúng rồi, có câu này anh càng muốn nói, Sở Sở, lần đó anh và em ngủ chung một chỗ là anh ra tay. Anh biết bà Cố và Vương Giai Di muốn hãm hại anh, ngày hôm sau sẽ bắt gian tại giường, anh muốn cưới em làm vợ cho nên anh đã đưa ly R*ợ*u bị Vương Giai Di bỏ thuốc của anh đổi cho em, nhưng anh làm như vậy vì thật sự muốn cưới em làm vợ, là anh thật lòng yêu em…
Nhưng lời nói đến khóe miệng trong đầu anh lại nhớ về ánh mắt ác liệt Cố Lan San nhìn anh lần đó.
“Nhị Thập, tôi chỉ muốn nói, anh hèn hẹ hơn cả tôi!”
“Nhị Thập, tôi thà ૮ɦếƭ cũng không sinh em bé cho anh!”
“Nhị Thập, tôi yêu Hàn Thành Trì, gả cho anh tôi vẫn yêu anh ấy, không chỉ bây giờ còn yêu, sau này vẫn sẽ yêu, yêu cả đời! Có bản lĩnh thì anh ly hôn với tôi đi!”
Lời xin lỗi tới bên khóe miệng, lời nói muốn xoa dịu cô lại bị Thịnh Thế từng chút từng chút nuốt xuống bụng.
Anh im lặng nhìn cô, đáy lòng đấu tranh hồi lâu cuối cùng chỉ nhếch miệng cười, giọng trầm trầm phá vỡ sự im lặng: “Cô thích gì thì cứ mua.”
Ngay sau đó liền đứng dậy đi lên lầu.
Mấy người giúp việc đã đi bận chuyện của mình, trong phòng ăn chỉ còn lại mình Cố Lan San, tay cô nắm chặt ánh mắt nhìn chằm chằm tấm thẻ, đảo liên tục.
“Cô San, thuốc đã nấu xong rồi bây giờ cô muốn uống luôn chưa?”
Bà quản gia bưng một bát sứ đi vào phòng bếp lên tiếng khiến Cố Lan San giật mình tỉnh táo lại.
Cố Lan San xoay người gật đầu một cái, nhận lấy chén thuốc đen như mực kia bưng lên uống.
Thuốc bắc rất đắng.
Sau khi uống xong Cố Lan San đè nèn kích động muốn ói, nhận lấy một viên kẹo sữa từ tay bà quản gia nhanh chóng bỏ vào miệng.
Bà quản gia vẫn nhớ rõ ngày cô San trở lại đưa phương thuốc này cho bà, bảo bà lấy thuốc theo đơn này mỗi ngày nấu cho cô uống. Ngày hôm sau bà ra tiệm thuốc bắc mua những thứ này nấu xong rồi bưng lên cho cô San uống. Có lẽ thật sự cho rằng câu thuốc đắng giã tật là đúng, ngay cả mặt cũng nhăn nhéo méo mó cô San cũng uống, thật vất vả kiên cường uống xong lại phun ra liền, rồi lại bảo bà nấu thêm một phần nữa, uống đi uống lại nhiều lần mới không nôn ra, sau đó trong thời gian dài cô mới quen được.
Bà quản gia không nhịn được lên tiếng mang theo vài phần đau lòng hỏi: “Cô San, phương thuốc bà chủ Thịnh cho có hiệu quả không? Uống cũng gần một tháng, cô và cậu Thịnh không dùng bất kỳ biện pháp tránh thai nào, bây giờ có động tĩnh chưa?”
Cố Lan San nhếch khóe môi cười lắc đầu một cái, “Sao nhanh như vậy được chứ!”
Cố Lan San đi lên lầu, sau đó bị anh chặn môi lại tiến hành nụ hôn chưa kết thúc trước khi ăn cơm, tiếp theo đó hợp tình hợp lý xảy ra chuyện kia.
Loại chuyện *** này, còn phải nhìn nam nữ kết hợp, bây giờ Thịnh Thế dịu dàng, các giác quan của Cố Lan San lại bình thường cho dù không yêu tự nhiên cũng có cảm giác. Hơi thở khẽ khàng của phụ nữ thẹn thùng từ trong miệng tràn ra ngoài Thịnh Thế nghe rất K**h th**h, cho nên liền thay đổi tư thế làm đủ kiểu *** cô, giường lớn rung lên dồn dập rất lâu sau mới khôi phục bình thường. Lúc kết thúc toàn thân Cố Lan San ướt đẫm chảy đầy mồ hôi, Thịnh Thế ôm cô, drap giường lộn xộn không còn hình dạng gì.
*****
Đêm hôm qua phóng túng quá độ, kết quả chính là ngày hôm sau đi làm đặc biệt rất không có tinh thần.
Cũng may làm xong việc rồi, thừa dịp rảnh rỗi Cố Lan San uể oải mở lướt weibo, sau đó cô mới phát hiện phim mới của đạo diễn Vương vốn tháng trước đã công bố danh sách nhân vật chính, tháng này muốn bấm máy, sao cho tới bây giờ một chút động tĩnh cũng không có, giống như không xuất đầu lộ diện vậy.Cố Lan San tò mò tìm tòi trên web mới biết phim mới của đạo diễn Vương lại bị Tổng cục điện ảnh cho rớt, hơn nữa còn là cấp trên trực tiếp đánh rớt.
Cấp trên….
Cố Lan San suy nghĩ một lát liền nghĩ tới anh cả của Thịnh Thế, không phải đó là cấp trên sao?
Sau đó Cố Lan San liền hiểu được tất cả những thứ này đều là Thịnh Thế làm.
Nghĩ tới Thịnh Thế cô liền phản ứng nghĩ tới tối hôm qua lúc ăn cơm anh tự nói với mình tối thứ tư tuần sau về nhà sớm một chút.
Cố Lan San sợ mình quên mất liền lấy điện thoại di động ra định ghi vào phần nhắc nhở, lật tới phần ngày tháng Cố Lan San mới cảm thấy ngày âm của hôm đấy vô cùng quen mắt, suy nghĩ kỹ lúc lâu Cố Lan San mới nhớ ra, thứ tư tuần sau là sinh nhật Thịnh Thế.
Sau thứ tư sinh nhật Thịnh Thế chính là sinh nhật của Hàn Thành Trì.
Hai người sinh nhật, một là 25 tháng 5 âm lịch, một là 28 tháng năm âm lịch.
Sở dĩ Cố Lan San nhớ rõ sinh nhật Thịnh Thế cũng là vì giữa sinh nhật của và sinh nhật của Hàn Thành Trì cách nhau hai ngày.
Thịnh Thế bảo mình tối thứ tư về nhà sớm một chút chắc là muốn dẫn cô trở về nhà cũ cùng mừng sinh nhật.
Cháu cưng nhà họ Thịnh làm sinh nhật, sợ rằng bây giờ ở nhà cũ đã bắt đầu công việc lu bù lên rồi.
Cố Lan San đã làm xong công việc hôm nay rồi nên buổi chiều càng thêm rãnh rỗi muốn ૮ɦếƭ, cô suy nghĩ một lát liền đứng dậy đi qua phòng làm việc của quản lý xin nghỉ phép, quyết định xế chiều đi tới cửa hàng tổng hợp dạo một vòng xem chút quà mua tặng sinh nhật cho Thịnh Thế.
Nếu đã quyết định đi cửa hàng tổng hợp Cố Lan San không ăn cơm trưa ở căng tin tòa soạn SH mà trực tiếp đi tới đó ăn.
Sau khi ăn xong cô lên tầng ba của cửa hàng tổng hợp khu bán đồ tinh phẩm của đàn ông, vòng tới vòng lui bên trong hơn nửa buổi, cuối cùng Cố Lan San chọn một chiếc cà vạt số lượng có hạn của Gucci
Lúc trả tiền nhân viên bán hàng hỏi Cố Lan San kích thước cả vạt là bao nhiêu, Cố Lan San ngẩn người có chút ngượng ngùng nói một tiếng xin lỗi với nhân viên bán hàng, cô cầm điện thoại lên gọi một cú về nhà bảo bà quản gia nghe máy.
Sau khi hỏi xong Cố Lan San nói với nhân viên bán hàng rồi nói vào trong điện thoại dặn bà quản gia: “Đừng nói trước với anh ấy.”
Sau đó nhanh chóng cúp máy.
Bà quản gia nghe nói như thế ở bên kia điện thoại miệng cười toe toét, thầm nghĩ dường như cô San thông suốt hơn trước kia rất nhiều.
Nhân viên bán hàng cầm chiếc cà vạt mới gói xong đưa cho Cố Lan San, cô nhân viên nhận lấy cầm tấm thẻ ngân hàng Cố Lan San đưa thành thục cà xong ý bảo Cố Lan San nhập mật mã, sau đó Cố Lan San ký chữ ký xong nhân viên bán hàng cẩn thận chỉ cách giặt cà vạt. Cố Lan San nhìn như đang rất nghiêm túc nghe, thật ra thì đầu óc đã chạy đi đâu mất, những công việc này người giúp việc trong nhà còn hiểu rõ hơn nhân viên bán hàng ở đây nhiều. Nhưng cô ngại đả kích nhân viên bán hàng, chỉ có thể kiên nhẫn mỉm cười, đợi nhân viên bán hàng nói xong Cố Lan San cười nói một tiếng cảm ơn rồi rời đi.
Nhân viên bán hàng đưa mắt nhìn Cố Lan San đi ra ngoài mới xoay người đi vào trong cửa hàng, nghe thấy mấy nhân viên bán hàng khác trong cửa hàng nói chuyện: “Người phụ nữ vừa rồi bộ dạng thật xinh đẹp.”
“Đúng vậy, khí chất không tồi!”
Nhân viên bán hàng tiễn Cố Lan San đi nói tiếp một câu: “Vừa rồi cô ấy đưa tấm thẻ cho tôi, là tấm thẻ thấu chi không giới hạn.”
“Thì ra là người phụ nữ có tiền!”
“Không chừng là được người có tiền bao nuôi!”
“Không phải đều giống nhau sao….”
….
“Xin lỗi, làm phiền rồi.” lúc nhân viên bán hàng đang từng câu từng chữ nói chuyện với nhau, có người lên tiếng cắt đứt lời của bọn họ.
“Hoan nghênh tới cửa hàng.” Nhân viên bán hàng thuần thục ngẩng đầu với người vừa tới rồi mỉm cười sau đó ánh mắt lập tức sáng lên.
Người tới là Vương Giai Di, một thân mặc quần màu đen đi đôi giày cao gót cùng màu, tóc vén lên trên đầu cài một nụ hoa đẹp mắt, trên cổ tay, cổ, lỗ tai đeo đồ trang sức Cartier số lượng có hạn.
Vương Giai Di thấy đáy mắt nhân viên bán hàng sáng rực lập tức nở nụ cười xinh xắn, thầm nghĩ: Quả nhiên cô ta vẫn còn rất đẹp, có thể khiến người ta ngạc nhiên.
Nhân viên bán hàng thầm nghĩ: Mới vừa tiễn một kim chủ cầm trong tay thẻ thấu chi không giới hạn, bây giờ lại nghênh đón một kim chủ toàn thân toàn nhãn hiệu nổi tiếng quốc tế, tiền thưởng trong tháng này có thể được nhiều rồi!
Nhân viên bán hàng híp mắt nhìn Vương Giai Di cười, vẻ mặt ân cần chu đáo: “Xin hỏi cô cần giúp gì không?”
Vương Giai Di cười gật đầu một cái, sau đó dạo một vòng xung quanh cửa hàng, đi tới khu bán cà vạt bên cạnh vươn tay nhìn lần lượt từng cái một.
Nhân viên bán hàng vẫn đi theo sau lưng Vương Giai Di: “Muốn mua cà vạt ạ? Tặng cho bạn trai sao?”
Vương Giai Di không lên tiếng chỉ gật đầu một cái, cuối cùng tay dừng phía trên chiếc cà vạt mà lúc nãy Cố Lan San vừa chọn, liếc mắt nhìn giá cả mặt không biến sắc cầm xuống.
Ánh mắt nhân viên bán hàng sáng rực, lập tức tâng bốc nói: “Đây là cà vạt số lượng có hạn, toàn cầu chỉ có ba chiếc, mới vừa rồi có một cô đã mua một chiếc.”
“Vậy ư?” Vương Giai Di biết rõ còn cố ý hỏi lại một câu, cong môi cười nói: “Điều này chứng tỏ chiếc cà vạt này tương đối khá đẹp.”
Vương Giai Di cầm trong tay nhìn xung quanh một lát, quay đầu đưa cho nhân viên bán hàng không ngừng hi vọng bên cạnh, nói: “Giúp tôi lấy một chiếc.”
Vương Giai Di suy nghĩ một lát nói lấy cà vạt cỡ nhỏ.
Nhân viên bán hàng lập tức xoay người cầm hàng mới đi ra ngoài hỏi Vương Giai Di: “Trả tiền mặt hay cà thẻ ạ?”
Vương Giai Di trả lời không chút do dự: “Trả tiền mặt.”
Rõ ràng nhân viên bán hàng sửng sốt giật mình, có phần không dám tin, một chiếc cà vạt giá tiền không thấp, mọi người mua đồ đều là cà thẻ, cô ta vẫn là lần đầu tiên thấy có người tới đây mà trả tiền mặt.
Giật mình thì giật mình nhân viên bán hàng vẫn mỉm cười gật đầu nói: “Được.”
Sau đó Vương Giai Di liền kéo túi xách mình mang theo, lấy rất nhiều tờ 100 tệ từ trong túi ra, mấy nhân viên trong cửa hàng mỗi người đếm một ít, một hồi lâu sau mới đếm xong tiền mặt.
Vì không cà thẻ nên không cần ký tên, lúc nhân viên bán hàng chuẩn bị bỏ cà vạt vào túi Vương Giai Di lên tiếng hỏi: “Chỗ bọn cô có dịch vụ giao hàng chứ?”
“Có, thưa cô.” Nhân viên bán hàng cười trả lời.
“Vậy giúp tôi giao hàng tới nhà đi.” Vương Giai Di cắn môi dưới nói thêm: “Túi đổi thành hộp quà tặng, bên trong để tấm thiệp chúc mừng sinh nhật.”
Nhân viên bán hàng lập tức đưa cho Vương Giai Di một tờ giấy và một cây viết, sau khi Vương Giai Di nhận lấy liền lưu loát viết địa chỉ lên trên tờ giấy.
Nhân viên bán hàng nhận địa chỉ Vương Giai Di đưa tới, đọc một lần: “Khu XX đường XX khu biệt thự số XX, người nhận là anh Hàn Thành Trì. Địa chỉ không sai chứ?”
Vương Giai Di lắc đầu cười nói: “Không sai.”
“Vậy sau khi chúng tôi giao hàng tới nhà nói là ai tặng đây?”
Vương Giai Di suy nghĩ một lát nếu như nói Cố Lan San đưa có lẽ Hàn Thành Trì sẽ không đeo cà vạt đâu, Vương Giai Di nhíu mày một cái ngay sau đó đáy mắt sáng lên liền cười nói: “Cứ nói có một cô gái họ Cố tặng quà sinh nhật cho anh ấy.”
Nhân viên bán hàng cười ghi vào, cung kính và khách khí nói với Vương Giai Di: “Đã biết ạ, cảm ơn cô đã tới.”
Vương Giai Di không nói gì, chỉ khách sáo nhếch môi với nhân viên bán hàng, rồi cầm túi xách của mình xoay người rời đi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc