Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 49

Tác giả: Diệp Phi Dạ

“Tâm ý này, tôi không thấy được nha!” Thịnh Thế vừa nói nói phân nửa, liền bị mẹ Thịnh hung hăng trừng mắt, quay đầu, cười híp mắt hướng về phía Vương Giai Di nói: “Chỉ kà chút chuyện, cô Vương, mau mau ngồi xuống, San San nhà chúng tôi cũng không uống R*ợ*u, cho nên, tâm ý có là được, mọi người mau ăn cơm.”
Thịnh Thế kéo kéo khóe môi, ngược lại không nói gì nữa.
Mẹ Thịnh cũng đã mở lời nói, mọi người lại nhìn Thịnh Thế không hề nữa nói gì, lúc này mới động chiếc đũa, ăn cơm.
Phụ nữ Thịnh gia đều rất biết nói lảng sang chuyện khác, điều chỉnh không khí, không quá một phút, tất cả mọi người trò chuyện sang đề tài khác khác. Bà Cố cũng là cao thủ trong ngoài bất nhất, rất nhanh nhận lời, mọi người vừa nói vừa cười vui vẻ.
Vương Giai Di chỉ là cúi đầu, cũng không thèm nhìn bất cứ kẻ nào, chỉ là lặng lẽ ăn cơm, đáy lòng cũng là phẫn hận che phủ khắp nơi.
Bác tịch thu hình của cô ta, rồi xé bỏ, cô ta không có chứng cớ. Từ lời của bác, cô ta cũng nghe được, bác đang tính toán vì con gái Ân Ân. Từ đầu, sau khi bác giúp đỡ cô ta thiết kế Thịnh Thế thất bại,mặc dù bác đối với cô ta không khác trước kia là mấy nhưng lúc nào cô ta cũng có thể cảm thấy bác đối xử cũng không thật tốt với cô ta. Hiện tại bác khẩu khẩu thanh thanh nói cô buông tha Thịnh Thế, bác sẽ giới thiệu cho cô những người đàn ông khác. Nhưng cô ta đã từng thấy rất nhiều người, cũng lui tới với rất nhiều người, lại phát hiện cũng không sánh nổi Thịnh Thế, so không tới Hàn Thành Trì.
Vương Giai Di không hiểu, rốt cuộc nơi nào cô ta không bằng Cố Lan San. Cô ta là thiên kim đại tiểu thư chính cống, cô chỉ là một đứa nhỏ không ai cần được mua về. Tại sao cô làm cái gì cũng thuận buồm xuôi gió hơn cô ta?
Chẳng lẽ tâm thượng đế thật sự là không công bằng sao?
Cô ta lại cố tình cũng không tin cái này!
Ngồi bên cạnh Vương Giai Di là Cố Ân Ân, cũng cúi thấp đầu, nhìn cái mâm trước mặt. Vào giờ phút này, cô mới từ từ thoát khỏi những cảm xúc rung động khi vừa rồi vô ý nghe lén được cuộc đối thoại kia, nhưng dù vậy, đáy lòng cô vẫn không cách nào thăng bằng lại được.
Cô không biết nên hình dung cảm giác nơi đáy lòng mình lúc này là gì, hình như các loại cảm xúc đều có, vừa hình như cảm xúc gì cũng không có.
“Ân Ân, em làm sao vậy?”
Hàn Thành Trì ngồi bên cạnh Cố Ân Ân, nhìn thấy Cố Ân Ân chỉ nhìn chằm chằm chén cơm ngẩn người, đôi đũa trong tay từ đầu đến cuối không có động một cái.
Cố Ân Ân nghe được tiếng Hàn Thành Trì, lúc này mới hồi hồn, nghiêng đầu nhìn về phía Hàn Thành Trì.
Hàn thành trì buông đũa xuống, nhẹ nhàng vỗ cái ót Cố Ân Ân, hơi cúi đầu, cụng trán với Cố Ân Ân, rõ ràng thở phào nhẹ nhõm một cái:
“Anh còn tưởng rằng sáng sớm hôm nay đi bờ biển chơi, em cảm lạnh sốt lên. Vẫn còn may là không phải, thức ăn không hợp khẩu vị sao? Em muốn ăn cái gì, kêu người giúp việc lại làm cho em ăn.”
Giọng nói của Hàn Thành Trì vẫn ôn nhu thể thiếp trước sau như một, Cố Ân Ân mở trừng hai mắt, hồi hồn, thấy đáy mắt nam tử, bao quanh quan tâm cùng lo lắng dày đặc.
Đáy lòng Cố Ân Ân lập tức hiện lên một hồi ấm áp, cảm giác hình như mình có chút quá nhạy cảm, liền mặt mày như thường cười cười với Hàn Thành Trì, nói:
“Không có gì, em chỉ là đang suy nghĩ xế chiều đi nơi nào chơi.”
Hàn Thành Trì nghe được lời này, hoàn toàn yên tâm, vẻ mặt lập tức hóa thành cưng chìu mà nở nụ cười, giơ tay lên, vuốt vuốt tóc dài của Cố Ân Ân, ấn mặt cô xuống đối diện chén cơm, nói:
“Trong khi ăn cơm, không cho suy nghĩ lung tung, ăn xong rồi lại suy nghĩ cũng không muộn!”
“Trong lúc ăn cơm không được suy nghĩ lung tung, ăn xong rồi suy nghĩ cũng không muộn!”
Lúc này, tất cả những gì không thoải mái trong lòng Cố Ân Ân dường như không còn nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta ửng hồng. Cô ta cười rạng rỡ, nghiêng đầu, liếc nhìn qua Hàn Thành Trì, sau đó cầm lấy đũa, gắp đồ ăn bỏ vào chén anh ta rồi mới ăn. Hàn Thành Trì không nghi ngờ gì cô ta cả, tiếp tục ăn cơm.
**************************
Sau khi ăn xong cơm trưa, bà Thịnh gọi toàn bộ người lớn đi chơi mạt chược, còn đám người trẻ tuổi như Hàn Thành Trì thì lên du thuyền ra biển.
Thời tiết hôm nay rất đẹp. Bọn họ xuất phát từ biệt thự lúc ba giờ chiều. Nắng không gắt lắm, dù sao cũng không phải đang ở giữa mùa hạ, nhiệt độ không quá cao. Cố Lan San bôi đến hai lớp kem chống nắng, đội một cái mũ rất lớn, sợ da bị nám đen.
Du thuyền này là do Thịnh Thế mua từ ba bốn năm trước, vốn luôn đặt ở bờ biển Hải Nam. Nhà họ Thịnh ngẫu nhiên tới đây chơi, họ thường mang nó ra biển du ngoạn.
Du thuyền trang hoàng cực kỳ xa hoa, thậm chí còn có một cái giường lớn, một nhà hàng, vật tư bên trong đều rất đầy đủ.
Trên du thuyền có một chiếc dương cầm.
Cố Ân Ân học piano từ những năm tiểu học. Lên trung học, cô ta thường xuyên biểu diễn ở những buổi liên hoan của trường, trở thành cột trụ sân khấu, lúc nào cũng mặc âu phục màu trắng rất nghiêm chỉnh. Mỗi lần như thế, cô ta sẽ ngồi ở trước chiếc dương cầm, năm ngón tay thon dài lướt trên từng phím đàn, tạo nên một bản nhạc du dương, êm ái.
Sau này, khi đi du học, cô ta vẫn học về piano như trước. Tuy rằng nhiều lần lưu diễn khắp thế giới, nhưng cô ta vẫn chưa đủ để gọi là nổi danh toàn cầu, chỉ là ỷ vào nhà họ Cố và nhà họ Hàn, hàng năm cô ta mới được biểu diễn piano một hai lần.
Cố Ân Ân vừa về nước đã vội vàng đính hôn với Hàn Thành Trì. Đã lâu lắm rồi, cô ta không ***ng tới piano, bây giờ chợt nhìn thấy nó, đôi tay bỗng chốc cảm thấy H*m mu*n vô cùng. Cố Ân Ân ngồi phía trước dương cầm, từ âm cao nhất như của Beethoven đến âm nhỏ nhất như của Mozart, cô ta đều cảm thấy dễ như trở bàn tay.
Trong lúc Cố Ân Ân đàn một bản nhạc du dương như vậy, những người còn lại vừa ngắm cảnh, vừa trò chuyện, chỉ có Hàn Thành Trì là đứng ở bên cạnh cô ta. Tay anh ta cầm một ly cà phê, ánh mắt thâm sâu nhìn người yêu. Cố Ân Ân lướt tay qua những phím đàn đen trắng rồi ngẩng đầu nhìn anh ta. Bốn mắt nhìn nhau say đắm, tình ý ngập tràn, dung hòa, hảo hợp.
Cố Lan San ngồi bên cạnh Thịnh Thế, lúc ngẩng lên cũng không để ý. Nhìn thấy hình ảnh kia trước mắt, cô liền ngây người.
Hình ảnh ấy đẹp đẽ làm sao. Có nam, có nữ, có biển xanh rộng lớn, lại thêm tiếng đàn dương cầm, tất cả hợp lại thành một bài thơ.
Mà trong bài thơ ấy, đẹp nhất chính là người đàn ông ấm áp như mùa xuân kia.
Cố Ân Ân nghiêng đầu, vui vẻ đàn một khúc, ngẩng đầu cười với Hàn Thành Trì. Khóe mắt vừa trông thấy Cố Lan San nhìn anh, đáy mắt cô ta hơi lóe lên tia sáng. Cô ta nhìn Cố Lan San. Cố Lan San thấy Cố Ân Ân nhìn mình thì liền nhoẻn miệng cười. Cố Ân Ân trông thấy nụ cười tươi tắn ấy thì hơi dừng động tác một chút. Hàn Thành Trì đang nghe đàn, anh ta chợt nhíu mày, dịu dàng hỏi người thương, “Sao vậy?”
Cố Ân Ân nở một nụ cười ấm áp, hòa ái với Cố Lan San, có điều, nét cười ấy không chạm tới đáy mắt, mới đó mà đã vội thu hồi. Cô ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nho nhã của Hàn Thành Trì, cười dịu dàng rồi lắc đầu. Nhìn những phím đàn trắng đen trước mắt, ngón tay cô ta lướt từng phím thật nhanh.
Cố Ân Ân tự hỏi, rốt cuộc có phải là Cố Lan San thích Hàn Thành Trì hay không? Nếu là lúc trước, Cố Lan San nhìn Hàn Thành Trì như vậy, cô ta nhất định không suy nghĩ nhiều, thậm chí cũng chẳng cảm thấy có cái gì khác thường. Nhưng mà vừa rồi, cô ta nhìn ánh mắt đẹp đẽ của Cố Lan San, ánh mắt ấy nhìn người đàn ông của cô ta, khiến cô ta chói mắt, chói mắt không ngừng, đáy lòng tựa như bị một cây kim rất nhỏ đâm phải. Cố Ân Ân không thoải mái, cảm thấy mình giống như bị người ta nhìn trộm vậy.
Cố Ân Ân thường hay thả hồn, đàn sai vài phím. Tuy Hàn Thành Trì không phải nghệ sĩ piano chuyện nghiệp, nhưng Cố Ân Ân đã học piano từ nhỏ, việc đưa đón đều nhờ tới anh ta. Đôi khi rảnh rỗi, anh ta ở lại nhà giáo sư, đợi Cố Ân Ân học đàn xong rồi mới về. Vì vậy, người ta gọi anh ta là một nửa nghệ sĩ dương cầm.
Hàn Thành Trì nghe tiếng đàn của Cố Ân Ân không có thần, anh ta nghĩ là người thương mệt mỏi, liền cầm tay cô ta, kéo cô ta đứng dậy, “Đừng đàn nữa, nghỉ một chút đi.” Kéo tay Cố Ân Ân, Hàn Thành Trì đi tới bên cạnh Thịnh Thế. Ở đó chỉ còn một chỗ ngồi. Anh ta tự nhiên ngồi xuống, sau đó kéo Cố Ân Ân vào lòng, để cô ta ngồi lên đù* mình.
Thịnh Thế cầm bình lên mới phát hiện cà phê đã được uống cạn. Từ sau khi kết hôn, Cố Lan San vẫn thường hay săn sóc anh. Cô lập tức đứng dậy, cầm lấy bình rồi nói, “Để em vào trong pha cho.”
Cà phê được pha xong rất nhanh. Cố Lan San mang ra, rót cho Thịnh Thế một ly trước. Cô định đặt bình xuống thì Hàn Thành Trì tiện tay để ly của mình ra trước mặt cô, nói rất tự nhiên, “Lan San, em rót giúp anh một ly.”
Cố Lan San cũng rất tự nhiên mà rót cho Hàn Thành Trì một ly cà phê.
Cô đặt bình xuông, tiện tay cầm một túi kem không sữa và đường hóa học, thả nó vào ly của của Thịnh Thế.
Cố Ân Ân đang viết một bài mới trên Microblogging trong di động của Hàn Thành Trì. Thấy Cố Lan San thêm đường và sữa cho Thịnh Thế, cô ta thuận miệng nói, “San San, em cũng cho kem không sữa và đường hóa học vào ly của Thành Trì đi.”
“A....” Cố Lan San đưa cà phê cho Thịnh Thế, sau đó cầm lấy hai túi đường sữa. Cô định xé ra thì đột nhiên, Cố Ân Ân giống như nhớ ra cái gì, nói với cô rằng, “Phải rồi, chị quên nói cho em biết. Thành Trì uống đến hai túi kem không sữa...”
Cố Ân Ân nói đến đây thì đột nhiên dừng lại, bởi vì cô ta nhìn thấy trong tay Cố Lan San là hai túi kem không sữa và một túi đường hóa học.
Trong đầu Cố Ân Ân nhìn nhớ lại một chuyện trước đó. Lúc bọn họ ăn cơm ở Tương Viên, Cố Lan San cố ý gọi một phần cơm trắng cho Hàn Thành Trì. Cố Ân Ân vẫn duy trì nụ cười như cũ, giọng nói không đậm không nhạt, “Hóa ra là San San biết.”
Hàn Thành Trì không cảm thấy có gì khác thường cả. Anh ta nhéo lỗ tai Cố Ân Ân, nói, “Trước kia Lan San ở cùng chúng ta, dĩ nhiên biết những điều đó!”
Cố Lan San cầm thìa quấy cà phê, đưa lên trước mặt Hàn Thành Trì. Cô không biết chuyện gì xảy ra, vẫn cười rất tự nhiên, nói năng thoải mái với Cố Ân Ân và Hàn Thành Trì, “Thật không ngờ nhiều năm như vậy, cách uống cà phê của anh Thành Trì vẫn không thay đổi.”
“Con người của anh khá chung tình......” Hàn Thành Trì bưng cà phê lên, nghiêng đầu hôn lên trên mặt Cố Ân Ân một cái, nói: “Đúng không, Ân Ân?”
“Ở chỗ nào? Tại sao em không có nhìn ra!” Cố Ân Ân hờn dỗi đẩy Hàn Thành Trì một cái.
Hàn Thành Trì uống một hớp cà phê, giống như kể khổ nói: “Nếu như mà anh không chung tình, thì như thế nào lại đối với một vị tiểu thư nào đó hai mươi bảy năm đều không thay lòng?”
Hai mươi bảy năm không thay lòng......
Thật ra Cố Lan San cũng không biết rốt cuộc mình làm sao mà yêu Hàn Thành Trì.
Nếu như nói là anh ấy cứu cô một mạng, làm cho anh ấy ở trong lòng của cô chiếm được vị trí quan trọng trở nên không giống như người bình thường.
Như vậy sau đó, cô nhìn anh ấy đối tốt với Cố Ân Ân từng chút từng chút một, thì đó chính là lý do chân chính làm cho cô yêu anh ấy.
Cô mới biết yêu là lúc bắt đầu xem tiểu thuyết ngôn tình duy mỹ, lúc đó có điện thoại di động, tiểu thuyết rất phổ biến trên mạng internet, cô thừa dịp lúc lịch học không dày đặc, đi tiệm sách dạo QQ tìm kiếm sách xem.
Lúc ấy cô rất mê một tác giả tên là Diệp Phi Dạ, sở dĩ yêu thích tác giả đó là bởi vì yêu nam giới dưới ngòi Pu't của cô ấy.
Vì nữ chủ thủ thân như ngọc, đối với nữ chủ tình sâu thắm thiết, vô điều kiên dâng tặng chính mình cùng những thứ thốt đẹp nhất trong thế giới cho nữ chủ.
Lúc ấy cô liền suy nghĩ, trên cái thế giới này có người đàn ông như thế tồn tại sao?
Nhưng đợi đến khi cô lúc nào cũng chú ý đến Hàn Thành Trì, cô liền phát hiện, Hàn Thành Trì đối xử tốt với Cố Ân Ân, bao dung Cố Ân Ân, săn sóc Cố Ân Ân, cưng chiều Cố Ân Ân, đều cực kỳ giống như nam chủ dưới ngòn Pu't của Diệp Phi Dạ. ( có giống như là tôi đang quảng cáo cho chính mình hay không?)
Cô nghĩ, chính bởi vì Hàn Thành Trì chung tình nên cô mới có thể cảm thấy người đàn ông này đáng giá, biết rõ anh ấy vĩnh viễn sẽ không thuộc về mình, nhưng vẫn không thể không ngừng yêu!
“Tiểu thư nào đó là ai vậy?” Cố Ân Ân nhìn chằm chằm Hàn Thành Trì hỏi.
Hàn Thành Trì cười híp mắt trả lời: “Em đoán xem?”
“Đoán không ra!” Cố Ân Ân biết rõ còn cố trả lời lại, nhưng cây gai trong lòng hình như càng thêm bén nhọn.
Cô vẫn còn nhớ một ngày trước, lúc bọn họ ăn cơm ở Tương Viên, Cố Lan San đã kêu hai chén cơm tẻ cho Hàn Thành Trì, giống như hôm nay cô còn chưa kịp mở miệng nhắc nhở Cố Lan San về khẩu vị của Hàn Thành Trì, Cố Lan San cũng đã rõ như lòng bàn tay.
Ngày đó, đối thoại cũng có ý giống như mới vừa rồi.
Chẳng qua, lúc ấy người nói là Vương Giai Di, cô ta nói, Cố Lan San biết thật nhiều chuyện về anh Thành Trì nha!
Lúc ấy đương nhiên cô trả lời một câu giống như lời của Hàn Thành Trì, San San biết những thứ này không kỳ quái, trước kia cô ấy cùng chị còn có Thành Trì thường ở chung một chỗ.
Lúc ấy lúc cô nói, là có nhiều chuyện đúng lý hợp tình, không cho là đúng, tràn đầy tự tin, bởi vì cô chưa bao giờ nghĩ bởi vì Cố Lan San thích Hàn Thành Trì nên mới có thể nhớ những chuyện nhỏ nhặt kia, chuyện nhỏ, đúng, khi đó, chính vì cô đơn thuần chỉ cho đó là chuyện nhỏ, một chuyện nhỏ không để vào mắt, chỉ vì bọn họ cùng sống chung với nhau một thời gian lâu, đương nhiên sẽ biết.
Chuyện đương nhiên nên sẽ không suy nghĩ nhiều.
Nhưng hiện tại cô bỗng nhiên cảm thấy, những thứ vụn vặt đến không để vào mắt này, nếu như không phải yêu đến tận xương, thì làm sao có thể nhớ kỹ trong lòng nhiều năm mà không quên như vậy?
Nhưng hiện tại cô bỗng nhiên cảm thấy, những thứ vụn vặt đến không đáng để vào mắt này, nếu như không phải yêu đến tận xương, thì làm sao có thể nhớ kỹ trong lòng nhiều năm mà không quên như vậy?
Cố Ân Ân nghĩ, Cố Lan San thích Hàn Thành Trì từ lúc nào? Lúc Cố Lan San nhìn cô và Hàn Thành Trì mỗi ngày tình chàng ý thiếp, tâm tình của cô ấy ra sao?
Cố Ân Ân càng nghĩ, càng cảm thấy mình sắp hít thở không thông.
Cô mới vừa đứng trong hành lang, nghe được đối thoại giữa Vương Giai Di và mẹ của cô, thì loại tâm tình này lại xuất hiện.
Khiếp sợ, khó mà tin được, đến bây giờ không thể không tin...... Cố Ân Ân cảm thấy trái tim mình giống như bị người ta hung hăng nắm lấy, sau đó tùy ý tạo thành hình dạng khác nhau.
Cô biết rằng, Hàn Thành Trì rất ưu tú, lúc Hàn Thành Trì cùng cô đi học, có không ít nữ sinh tới thổ lộ với anh, nhưng khi đó, cô cũng không có loại này cảm giác như bây giờ!
Cô cảm thấy, người thích Hàn Thành Trì, đổi lại bất cứ người nào, cô sẽ dễ chịu hơn một chút, tại sao cố tình lại là Cố Lan San?
Người mà trong lòng cũng đang gợn sóng căm phẫn giống như Cố Ân Ân, đó chính là Thịnh Thế.
Lúc Cố Ân Ân còn chưa kịp mở miệng nói cho Cố Lan San biết khẩu vị uống cà phê của Hàn Thành Trì, Cố Lan San đã lưu loát cầm lên hai gói sữa tươi một gói đường, lúc ấy anh đã cảm thấy ly cà phê cô pha trong tay mình thật đúng là châm chọc.
Thịnh Thế không biết, rốt cuộc trong lòng Cố Lan San còn nhớ bao nhiêu thói quen vụn vặt cùng những kiêng kỵ của Hàn Thành Trì, Thịnh Thế cũng không biết, rốt cuộc trong lòng của Cố Lan San có nhớ những thói quen vụn vặt cùng kiêng kỵ của Thịnh Thế anh một chút nào hay không.
Cô là vợ của anh, tự cho là đã làm người vợ hoàn mỹ không chê vào đâu được, thật ra thì cô hoàn toàn không biết gì, cô không xứng với chức vụ làm vợ của mình.
Mặc dù cô đã từng chơi trò lời thật lòng và đại mạo hiểm, lúc nói một câu kia, vợ yêu thương chồng, đạo lý hiển nhiên.
Đạo lý hiển nhiên như vậy, nhưng cô hoàn toàn không làm được.
Thịnh Thế nghĩ, hoàn hảo, một vòng người đều không biết Cố Lan San thích Hàn Thành Trì, bằng không anh thật sự rất đáng buồn!
Thịnh Thế cảm thấy trong lòng rất kiềm nén, nhưng anh lại sợ mình không khống chế tốt cảm xúc, rồi bộc phát tính khí với Cố Lan San.
Cho nên, sắc mặt anh nhàn nhạt ngồi ở chỗ đó, trầm mặc không nói.
Lúc trở về, Thịnh Thế lái du thuyền, tất cả mọi người ngồi ở trên boong du thuyền nói chuyện phiếm, Cố Lan San liền đi lên phía trước cùng Thịnh Thế.
Hai người ngồi ở chỗ đó cũng không có nói chuyện, Cố Lan San cảm thấy có chút quá mức an tĩnh, nhìn đồng hồ, vừa hơn sáu giờ, liền thuận tay mở kênh âm nhạc radio trong điện thoại di động, mỗi ngày khi lái xe khi về nhà, cô đều nghe kênh này, cảm thấy giọng nam dẫn chương trình bên trong phát ra rất êm tai, hơn nữa âm nhạc phát ra cũng rất hay.
Cố Lan San nghe rất thư thái, liền dựa vào lưng ghế, chậm rãi nhắm hai mắt lại, nghe ca khúc du dương bên trong phát ra.
Bài hát này, thời gian hình như không lâu.
Khúc nhạc dạo rất quen thuộc, nhất thời Cố Lan San chưa nghĩ ra.
“Đi xa như vậy, phát hiện anh không ở bên cạnh, một mình trải qua mọi thứ, chính mình cũng không biết.”
“Kế hoạch tương lai, hẳn là có anh, không nên chỉ còn lại tiếng thở dài, nhưng mà thỉnh thoảng rơi lệ không ngừng.”
“Lấy ra lý do kiên cường, chỉ để tự mình lừa gạt mình, sợ hãi trong mắt anh, nói ra đều dư thừa.”
Lúc Cố Lan San nghe đến đó, rất tự nhiên mở miệng nhẹ nhàng hát theo ca từ bên trong: “Trả giá hết thảy, có đáng giá hay không, vĩnh viễn sẽ không có đáp án, chỉ có trời mới biết em yêu anh nhường nào.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc