Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 48

Tác giả: Diệp Phi Dạ

“Cố Lan San, tôi thật không ngờ cô lại không biết xấu hổ như vậy mà giáo huấn tôi, chính cô đã làm ra chuyện xấu xa gì, lại còn cho là tôi không biết, cô đừng cho là tôi không biết, cô thích...”
“Vương Giai Di!” Bà Cố bỗng chặt đứt lời nói của Vương Giai Di, âm điệu đặc biệt nghiêm khắc!
Từ trước đến nay Vương Giai Di đối với người bác Cố này luôn nghe theo, lời định nói cũng hung hăng bị nghẹn trong cổ.
Bà Vương cùng bà Hàn vốn không biết chuyện gì xảy ra, trong khoảng thời gian ngăn có chút tò mò không nói được.
Nhưng mà cũng lúc khi tò mò không nói rõ được thì mẹ Thịnh đã không vui vẻ mở miệng: “Bà Vương, bà Cố, tôi không biết cô Vương nhà các người cùng Lan San nhà chúng tôi có mâu thuẫn bị nhưng mà Lan San đã là con dâu của tôi, bắt nạt thì cũng nên hỏi tôi một câu cho phép hay không cho phép chứ?”
Bác cả của Thịnh Thế cũng có chút mất hứng: “Bà Vương, bà Cố, tôi cảm thấy được các người nên quan tâm cô Vương hơn, quan hệ giữa mấy nhà chúng ta cũng không xấu, nhưng nếu con cháu các người vẫn tiếp tục gây sự thì đén lúc đó nếu thật có chuyện gì thì nhà họ Thịnh chúng tôi cũng xé rách mặt thôi, nhưng cũng là không tốt!”
Bà Vương mà mẹ kế của Vương Giai Di, cũng không tốt với Vương Giai Di lắm nhưng cũng chưa từng răn dạy Vương Giai Di qua, nghe nói như vậy thì cũng chỉ cười theo nói: “Bà cả Thịnh, bà hai Thịnh, vợ Thịnh, Giai Di làm ra chuyện gì với các người, tôi sẽ giải thích cho các người, tôi nhất định sẽ quản giáo con thật tốt!”
Bà Cố trực tiếp ngậm chặt miệng ngồi chỗ kia cùng Vương Giai Di, mở miệng nói: “Giai Di, con theo bác đi lên tầng!”
Vương Giai Di đặc biệt nghe lời đứng dậy.
Thịnh Thế được nghe một chuỗi mắng người kia của Cố Lan San làm cho thoải mái, đặc biệt còn bị cô K**h th**h mà Dưới *** cũng theo đó, nghĩ nghĩ, cảm thấy khi việc này kết thúc, cũng cần có đoạn kết vì thế anh liền nắm tay Cố Lan San, cũng ưu nhã ung dung đứng dậy, mở miệng, rõ ràng dịu dàng tình cảm nhưng cũng mang khí thết ૮ɦếƭ người không đền mạng: “Sở Sở, quần áo trên người em anh càng nhìn càng thấy không vừa mắt! Nhanh chân, anh đưa em lên tầng, để thay quần áo đi!”
Vương Giai Di cũng mặc quần áo giống Cố Lan San nghe được như vậy thì liền nắm chặt tay, đi theo sau Cố Lan san mà lên tầng.
Mà Thịnh Thế cũng vòng tay qua eo Cố Lan San mà đưa cô lên tầng.
************
Đến khi ăn cơm trưa, người giúp việc trong biệt thự cũng đã dọn đồ ăn xong, tất cả mọi người đều ngồi xuống, bà Cố, Vương Giai Di, Thịnh Thế cùng Cố Lan San vẫn chưa xuống, Cố Ân Ân nghĩ một chút liền đứng lên nói: “Con lên tầng gọi bọn họ xuống ăn cơm nhé.”
Hàn Thành Trì cũng đứng lên theo, định cùng Cố Ân Ân lên tầng thì lại bị cô cười nhẹ ấn lại vào ghế: “Không sao đâu, một mình em đi cũng được rồi.”
“Vậy nhanh lên đấy.” Hàn Thành Trì cời cười với Cố Ân Ân, Cố Ân Ân liền trả lại cho anh một nụ cười tươi đáng yê, nhéo nhéo mặt anh ta mà liền xoay người, nhanh chóng lên tầng.
Bà Cố cùng Vương Giai Di ở tầng hai, cho nên trước tên Cố Ân Ân rẽ vào trước phòng ngủ chỗ bà Cố, cửa phòng cũng không khóa, Cố Ân Ân định đẩy cửa phòng ra thì liền nghe được âm thanh khóc lóc của Vương Giai Di truyền ra: “Bác, vì cái gì mà bác không cho cháu nói ra, người trong lòng Cố Lan San cái con tiện nhân kia vẫn là anh rể, nếu con nói ra, Thịnh Thế còn có người nhà họ Thịnh khẳng định sẽ không thiên vị cô ta như vậy rồi!”
Lúc Cố Ân Ân vừa chạm tay vào cửa phòng cũng đồng thời nghe được câu này, trong lúc bất chợt liền dừng tay lại.
Người trong lòng Cố Lan San chính là anh rể...... Anh rể...... Hàn Thành Trì sao?
Trong đầu Cố Ân Ân mới vừa nổi lên 3 chữ “Hàn Thành Trì” thì trong phòng ngủ, bà Cố đã giúp cô khẳng định:
“Giai Di, ta hỏi con, rốt cuộc làm sao con biết Cố Lan San thích Thành Trì?”
“Bác!”
Giọng điệu của Vương Giai di hơi có mấy phần bất mãn dậm chân.
Sau đó bên trong yên tĩnh lại, hai người ở trong giống như là đang ghé tai nói nhỏ gì đó, qua một hồi thật lâu, giọng nói của Vương Giai Di mang ý không muốn tiết lộ:
“Được rồi, bác, con nói thật cho người biết, lúc trước khi con nhỏ Cố Lan San đê tiện đó bị bệnh, con đi theo chị họ với anh rể đến nhà bọn họ, vô ý giữa nhặt được một tấm hình, sau đó mới biết.”
Giọng nói của Vương Giai Di đôt nhiên thể hiện ý kinh ngạc và chợt hiểu:
“A...... Bác, ý của người vừa nói lúc nãy, thật ra thì người luôn cho rằng con nhỏ Cố Lan San đê tiện đó luôn yêu mến anh rể sao?”
“Giai Di, bắt đầu từ bây giờ, chuyện Cố Lan San thích Thành Trì, con phải xem như con không biết!”
Rốt cuộc bà Cố cũng mở miệng, cắt đứt lời nói của Vương Giai Di, giọng nói rất nghiêm túc.
“Tại sao a! Bác? Chẳng lẽ người cũng thiên vị đồ Cố Lan San đê tiện đó sao?” Vương Giai Di có mấy phần không cam lòng nói: “Bác, người biết không biết, bây giờ Cố Lan San cũng gả cho Thịnh Thế rồi mà nó vẫn còn thích anh rể! Thịnh Thế hẳn là không biết con Cố Lan San đê tiện đó thích anh rể mới có thể hãm hại con như vậy. Nếu như anh ấy biết rồi, chắc chắn anh ấy sẽ không giúp đỡ Cố Lan San chơi khăm con rồi!”
“Thịnh Thế có biết Cố Lan San thích Hàn Thành Trì hay không, đều không phải là chuyện chúng ta cần quan tâm. Hiện tại Ân Ân cùng Thành Trì thật vất vả quyết định kết hôn, ta không cho phép trước khi bọn chúng kết hôn xuất hiện bất kỳ sai lầm nào. Con quỷ nhỏ Cố Lan San đó, ban đầu chính là thấy nó đẹp mắt mới mua về, kết quả mua về một tai họa. Thế mà nó dám nhớ nhung vị hôn phu của Ân Ân. Con không nhìn thấy bao nhiêu người bị nó mê hoặc đến thần hồn điên đảo ra kia kìa. Trên cái thế giới này, không có người đàn ông nào không háo sắc, không có người đàn ông nào không ăn vụng. Huống chi, còn là con quỷ nhỏ chuyện đi mê hoặc đàn ông như Cố Lan San này nữa, nếu Thành Trì biết con quỷ nhỏ này có ý với nó, ai dám bảo đảm có thể xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn hay không chứ?”
“Bác, anh rể sẽ không thích con nhỏ Cố Lan San đê tiện đó, kiểu người của anh rể là chị họ! Huống chi, con nhỏ Cố Lan San đê tiện đó cũng đã gả cho Thịnh Thế!”
“Cũng là bởi vì nó đã gả cho Thịnh Thế, cho nên ta còn lâu mới để cho con nói ra! Nếu bởi vì chuyện này, Thịnh Thế gây gổ với Cố Lan San, náo ly hôn, vậy thì càng hỏng bét! Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện.” Giọng nói bà Cố tràn đầy uy hiếp hướng về phía Vương Giai Di nói: “Cho nên, chuyện Cố Lan San thích Hàn Thành Tri, bắt đầu từ bây giờ con giả bô không biết gì cho ta, không bao giờ được phép nhắc tới chuyện này! Nếu không, Giai Di, người bác là ta đây cũng không muốn quản con nữa!”
Bà Cố dừng một chút, còn nói, “Đem tấm hình kia đưa cho ta!”
“Bác, người không phải biết không biết con cố gắng bao nhiêu mới nắm được một nhược điểm của Cố Lan San, chẳng lẽ con phải bỏ trắng hết bao công sức sao?” Vương Giai Di nhịn không được có chút bi thương: “Bác, ngay cả người, bây giờ nay cả người cũng nghiêng về phía Cố Lan San sao?”
“Giai Di, trong lòng ta, chỉ có con cùng Ân Ân là trọng yếu nhất, không phải là ta nghiêng về Cố Lan San, mà là đến bây giờ, chẳng lẽ con còn nhìn không ra sao? Thịnh Thế bảo vệ Cố Lan San khắp nơi, từ năm nhất trung học cho tới bây giờ, không nói tới chuyện Thịnh Thế ăn chơi đàng điếm bên ngoài thế nào, scandal không ngừng, bao nhiêu người đều đang đợi nhìn Cố Lan San phản ứng, nhưng con có thấy Cố Lan San chịu chút ảnh hưởng nào không? Huống chi, mặc dù không có Cố Lan San, Thịnh Thế cũng sẽ không thích con. Con sớm ૮ɦếƭ lòng này đi, đừng làm ra những loại chuyện yêu đương tình ái không hay ho kia, đến cuối cùng, sẽ chỉ làm xấu mặt mình như hôm nay mà thôi! Ân Ân gả vào Hàn gia, ta sẽ tìm cho con một mối tốt. Mặc dù so ra kém Thịnh gia, nhưng tuyệt đối sẽ không quá kém! Đem hình cho ta, thời gian không còn sớm, sau đó chúng ta xuống lầu ăn cơm, con nhớ cho người Thịnh gia một lời xin lỗi!”
Bên trong nhà lại an tĩnh một chút, mới lại nghe được tiếng bà Cố có chút nhu hòa mềm mại:
“Vậy mới đúng. Hôm nay hình này ta liền xé, nhớ, từ nay về sau, không bao giờ nữa cho phép nói! Tốt lắm, đừng khóc, đi toilet rửa mặt, xuống lầu.”
Cố Ân Ân nghe đến mấy câu này, lặng yên không tiếng động hướng phía sau lui hai bước, mới nhanh chóng xoay người, chạy thẳng tới lầu ba.
Cố Ân Ân bước chân lên lầu vẫn duy trì bước chân ưu nhã của đại gia khuê tú như thường, chỉ là trong lòng cô lại rối một nùi.
Cố Lan San thích Hàn Thành Trì sao? Cố Lan San vẫn thích Hàn Thành Trì, cho tới bây giờ, cô đã gả cho Thịnh thế mà vẫn còn thích Hàn Thành Trì?
Nếu không phải hôm nay chính tai cô nghe mẹ cô cùng Vương Giai Di nói chuyện, cô tuyệt đối sẽ không tin tưởng, Cố Lan San lại có thể thích Hàn Thành Trì!
Nhưng là, cố tình cô lại nghe chân chân thật thật như thế!
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------
Thịnh Thế ngăn Cố Lan San vừa vào phòng ngủ, liền kéo cô tới bên giường, không nói lời nào cúi đầu, ngăn chận môi cô, thuận thế đè ngã cô xuống giường, tay vội vàng kéo quần áo cô ra, vứt lung tung.
Cố Lan San biết Thịnh Thế muốn làm gì, cô quay đầu liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ, ngay giữa trưa, cô chưa bao giờ cùng anh làm những chuyện này vào ban ngày, tiềm thức muốn đẩy hắn ra, nhưng mà nghĩ đến tiền thuốc thang, cô vẫn nhắm hai mắt lại, trầm mặc và thuận theo, thừa nhận thể trọng Thịnh Thế ép tới, cũng thừa nhận nụ hôn như lửa của anh.
Hô hấp của người đàn ông nọ càng ngày càng trở nên nặng nề, *** anh và cô phơi ra càng nhiều, tay anh môi anh trằn trọc vuốt ve trên *** trơn nhẵn của cô.
Bởi vì Cố Lan San nói những lời đó với Vương Giai Di, cả người Thịnh Thế cực kỳ H**g phấn, còn không có đợi đến khi thân thể Cố Lan San thích ứng với mình, liền không thể chờ đợi, hung mãnh xông *** cô.
Cố Lan San không có chút chuẩn bị nào, nhất thời không nhịn được, liền đau đến mức kêu thành tiếng, liền đỏ mặt cắn môi dưới của mình.
Thịnh Thế cảm thấy một tiếng kia thật êm tai thật trêu chọc người, ánh mắt của anh trở nên thâm thúy vô biên, cúi đầu, hung hăng cắn môi dưới của cô, động tác vô cùng kịch liệt, đến khi hít thở không thông mới lui ra ngoài một chút, cô xấu hổ không thôi muốn mím chặt môi, tuy nhiên lại bị anh quấn quít lấy môi dưới mãi không tha.
Anh nghĩ, có như vậy, anh liền có thể ảo tưởng thành, cô đang chìm đắm trong cuộc *** với anh. Cô được phục vụ vừa thoải mái vừa sung sướng, không nhịn được khẽ uyển chuyển rên một tiếng thật thấp.
Thịnh Thế nghĩ tới đây, hành động yêu cô lại càng điên cuồng. Anh biết, trong phòng khách, cô nói cho Vương Giai Di mấy cái lời kia, toàn bộ đều là cố ý đả kích những gì Vương Giai Di nói chính là giả tưởng. Nhưng mà những lời đó lại làm cho cả người anh bộc phát tất cả *** cùng niệm tưởng ngay ở giây phút đó. Anh hận không thể đè cô xuống Dưới *** mà hung hăng yêu thương.
Sức lực của Thịnh Thế rất nặng, Cố Lan San giống như con cá ૮ɦếƭ nằm trên thớt bị anh làm thịt, không cách nào trốn tránh, chỉ có thể run rẩy thừa nhận.
Thậm chí, cô dùng sức nắm dưới người ga giường cũng không thể ổn định thân thể của mình. Cô cảm thấy cô giống như là sắp bị anh âu yếm đến bay lên trời rồi. Cô giơ tay lên, bấu lấy tấm lưng rộng của anh, Ng'n t cô bởi vì dùng sức, trở nên trắng bệch, vùi lấp trong bắp thịt của anh.
Động tác đó của cô như thế lại càng khiến anh ra sức thêm một phần, rốt cuộc toàn thân cô hoàn toàn vô lực, tứ chi cũng bị mất sức, rũ xuống. Thân thể cô mềm mại dịu ngoan, chỉ có thể theo sức lực của anh mà chìm chìm nổi nổi.
Anh thấy cô như thế, đáy lòng đáy mắt đều là một mảnh mềm mại, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn môi cô, tiếp tục yêu thương cô thật sâu thật sâu, ánh mắt của cô cũng ánh lên tia nước sáng loáng, nhìn anh mà trời đất quay cuồng.
Sức lực của anh giống như là vô cùng vô tận, đổi sang các loại tư thế kỳ quái có độ khó cao ђàภђ ђạ cô. Càng về sau, dần dầnanh chẳng còn cuồng dã thô lỗ nữa, tuy nhiên mỗi lần tiến đến đều khiến cô run run, cả người vô cùng khó chịu.
Đến cuối cùng, Cố Lan San ngay cả mọi thứ xung quanh, Đông Tây Nam Bắc cũng phân biệt không rõ.
Đối với chuyện như thế này, từ trước đến giờ Thịnh Thế đều là đế vương, cũng sẽ không theo tâm tình của cô, mãi cho đến khi tận hứng, mới có thể lưu luyến không rời kết thúc cuộc yêu.
Vậy mà, hôm nay, anh mới vừa đến rồi, liền nghe thấy có tiếng gõ cửa phòng ngủ.
Loại chuyện như vậy lại bị kẻ không biết điều nào đó quấy rầy, đáy lòng Thịnh Thế rất tức giận, trong khi đáy lòng Cố Lan San chỉ toàn là sự xấu hổ.
Thịnh Thế tức giận hỏi với một câu ra ngoài cửa:
“Người nào?”
Âm thanh xen lẫn một chút tình cảm gì đó không rõ.
“Là tôi, Ân Ân.”
Tiếng Cố Ân Ân từ bên ngoài truyền đến, Thịnh Thế rõ ràng cảm thấy thân thể Cố Lan San lập tức buộc chắt, hung hăng cắn nuốt thân thể anh, thoải mái đến mức anh phải hít vào một hơi, suýt nữa cứ như vậy mà kết thúc. Dừng lại mấy giây, anh mới thở phào nhẹ nhõm, từ từ động, giọng điệu bình tĩnh làm cho người ta nghe không ra nửa điểm sơ hở:
“Thế nào?”
“Tôi tới gọi hai người ăn cơm.”
“Biết, sau đó tôi cùng Sở Sở liền xuống.”
“Ừ.”
Cố Ân Ân đáp một tiếng liền nghe được tiếng giày cao gót càng lúc càng xa.
Lúc này Cố Lan San mới thật dài thở ra một hơi, còn chưa có thở dút hơi, đã cảm thấy Thịnh Thế vừa mạnh mẽ ***ng vào, cô kêu một tiếng “A”, nghĩ đến một phòng toàn người chờ bọn họ ăn cơm, liền không nhịn được lên tiếng thúc giục:
“Anh nhanh lên một chút.”
Thịnh Thế nghe được lời này, ánh mắt dường như sâu hơn, phản ứng chậm mất vài giây, bao nhiêu khôn ngoan, chút ít tỉnh táo đều mất hết, hướng về phía Cố Lan San, bộ mặt phớt tỉnh gật đầu một cái, nói:
“Được.”
Sau đó thật nghe lời chuyển động thật nhanh nhanh.
Chẳng qua là cô muốn nhanh một chút.
Cố Lan San đỏ mặt, nhịp tim đạp nhanh, thân thể nhũn ra, không nói được một câu nào.
Ánh mắt Thịnh Thế nhiệt liệt nhìn chằm chằm nét mặt tính loạn mê tình của cô, chẳng qua là cảm thấy hưởng thụ, không ngừng đùa bỡn:
“Em có muốn nhanh hơn nữa không”
Toàn thân Cố Lan San nổ một cái đùng, đỏ hoàn toàn.
Rõ ràng là cô ám chỉ không phải cái này mà......
Thế nhưng anh lại giống như là tâm tình cực tốt, thấp thấp trầm trầm khẽ cười hai tiếng, sau đó cứ tiếp tục tốc độ nhanh hơn.
Cố Lan San không chịu nổi kịch liệt như vậy, đôi tay nắm lung tung, cào đôi vai trắng nõn rắn chắc của anh một vết thương.
Mãi cho đến cuối cùng kết thúc, Cố Lan San nhìn đồng hồ, mới biết anh đúng là “nhanh”, chỉ là trên đồng hồ sắp 1 giờ 1 phút rồi.
********************
Thịnh Thế cùng Cố Lan San, mãi đến 1 giờ sau khi Cố Ân Ân gọi bọn họ xuống ăn cơm, mới xuống lầu.
Hai người vừa xuất hiện ở trong phòng ăn, Thịnh Tiếu liền lập tức kêu người giúp việc dọn bữa ăn:
“Hai người trong phòng ngủ làm cái gì đấy, trễ như thế mới xuống, tôi đang muốn lên lầu gọi các người một lần đấy!”
Cố Lan San nghe nói như thế, mặt đỏ giống như là có thể nhỏ máu, cúi đầu, ngồi ở trên cái băng ngồi.
Thịnh Thế da mặt dày, tuyệt không xấu hổ hướng về phía Thịnh Tiếu cười ha ha đáp:
“Thay quần áo nha!”
Người cả phòng thấy Cố Lan San đã bớt ngại ngùng, cũng biết rốt cuộc hai người ở trên lầu đã xảy ra chuyện gì, họ cũng chỉ là ngầm hiểu cười cười với nhau, không có ở nói chuyện.
Thức ăn rất nhanh liền được người giúp việc đã bưng lên.
Trước khi dọn cơm, bà Cố liếc mắt với Vương Giai Di, Vương Giai Di bĩu môi, nhưng vẫn bưng ly R*ợ*u đỏ trước mặt lên, đứng dậy, giơ trước mặt Cố Lan San, nói:
“Lan San, chuyện ngày hôm nay là tôi không đúng.”
*** Vương Giai Di hung hăng phập phồng hai cái, cô ta liều mạng cắn răng răng, mới lại nặn ra ba chữ:
“Thật xin lỗi!”
Cố Lan San liếc nhìn ly R*ợ*u Vương Giai D đưa tới trước mặt mình, cho dù đáy lòng tất cả không tình nguyện, nhưng lại phải cùng Vương Giai Di uống ly R*ợ*u này, vì vậy liền kì kèo mè nheo bưng ly R*ợ*u đỏ trước mặt mình, vừa muốn đứng lên, cụng ly với Vương Giai Di, bên cạnh lại truyền đến tiếng Thịnh Thế:
“Sau đó?”
Cố Lan San nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Thịnh Thế, chỉ thấy anh cười ha ha hai tiếng, bình R*ợ*u trắng ngay giữa bàn lên,rót đầy ba cái lý không trước mặt, sau đó nhướng nhướng mày, cười hì hì với Vương Giai Di nói:
“Uống R*ợ*u đỏ rất không thành ý, nói xin lỗi cần mười phần thành ý, dù thế nào cũng phải uống hết 3 ly R*ợ*u trắng trước mặt đi chứ.”
Sắc mặt Vương Giai Di biến sắc có chút khó coi, 3 ly R*ợ*u trắng lớn cũng cỡ toàn bộ một chai. Ít nhất cũng có hai cân, cô uống xong, đoán chừng ói cũng phải ói luôn rồi.
Vương Giai Di bất giác nhìn về phía bà Cố, bà ta là người khiến Vương Giai Di nói xin lỗi, nhưng cũng không nghĩ đến sẽ khiến Vương Giai Di bị người chỉnh đến như vậy, liền mở miệng, đánh giảng hòa:
“Nhị Thập, Giai Di sẽ không uống R*ợ*u trắng, có lòng cũng đủ rồi.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc