Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 46

Tác giả: Diệp Phi Dạ

“Thật ra thì, người trong lòng Cố Lan San, là.......”
Ngay lúc Vương Giai Di dùng hết dũng khí, muốn nói ra ba chữ “Hàn Thành Trì”, trong lúc bất chợt một giọng nói chen vào.
“Vương Giai Di.”
Giọng nói ưu nhã thong dong, chỉ ba chữ, lại khiến người khác thấy rất thoải mái, xa cách mà có lực, nhàn nhạt mà không lạnh lùng.
Tất cả mọi người ở đây, không cần nhìn, cũng biết đây này là giọng nói của ai.
Mọi người vốn đang chăm chú nhìn chằm chằm Vương Giai Di, chờ cô ta phun ra cái tên cuối cùng, bất chợt bị Thịnh Thế cố tình chen vào ở thời khắc mấu chốt, khiến lòng hiếu kỳ của tất cả người trong phòng bị chặn đứng, quay đầu, hơi sốt ruột nhìn về phía Thịnh Thế, chờ anh nói nhanh để Vương Giai Di phun ra tên người.
Vương Giai Di không nghĩ tới Thịnh Thế bất chợt gọi tên mình. Có lẽ bị Thịnh Thế gọi “Cô Vương” thành quen, cảm giác nghe thấy ba chữ từ trong miệng anh, cảm thấy cực kì triền mien mà xót xa. Cô ta lập tức ngừng lại, đôi mắt to đen bóng, đắm đuối đưa tình nhìn Thịnh Thế chằm chằm, giọng nói nhẹ nhàng mà mềm mại: “Sao thế? Anh Thịnh?”
Thịnh Thế ngồi thẳng lưng lại trên ghế salon, tỏ ra lười biếng, nhìn chằm chằm vào mắt Vương Giai Di, cười yếu ớt, giọng nói không nhanh không chậm: “Cô Vương, không biết tối qua cô gởi nhắn tin, hẹn tôi ra biệt thự đối diện bờ biển là có chuyện gì?”
Câu nói nhẹ nhàng này của Thịnh Thế, mang lực nổ mạnh, còn lớn hơn việc Cố Lan San đã từng thích ai.
Phải biết, Thịnh Thế là đàn ông có vợ, đêm hôm khuya khoắt, Vương Giai Di gởi nhắn tin hẹn anh đi ra ngoài, có mục đích gì, mà không biết.
Tất cả mọi người ở đâu, đều dừng tầm mắt trên người Vương Giai Di.
Vương Giai Di đã từng theo đuổi Thịnh Thế điên cuồng cỡ nào, người ở đây đều biết, đều đã thấy, chẳng lẽ hiện tại Thịnh Thế đã kết hôn hai năm, cô ta vẫn còn không buông tha sao?
Khuôn mặt Thịnh Thế chính trực, trên mặt nở nụ cười, hỏi Vương Giai Di: “Cô Vương, tối hôm qua thật sự cô muốn Nhị Thập đi ra ngoài?”
Vương Giai Di không hề nghĩ đến Thịnh Thế sẽ mở miệng nói cới mình câu nói nhhư vậy, cô ta sững sờ ở đó, mãi cho đến khi chị ba của Thịnh Thế cười lên, cô ta mới hoàn hồn, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm Thịnh Thế như cũ, trong mắt hiện lên vẻ không hiểu, hô một tiếng: “Anh Thịnh......”
Thịnh Thế quay đầu liếc mắt nhìn Cố Lan San, phát hiện cô gái vốn đang ngậm chặt môi, đã khôi phục tự nhiên.
Lúc Cố Lan San mất hứng hay khẩn trương, có một thói quen nhỏ, chính là mím chặt môi. Thói quen nhỏ như vậy, vốn không ai chú ý, nhưng Thịnh Thế là một ngoại lệ, có lẽ là quá yêu, cho nên tâm tư rất tinh tế. Cô cùng giường với anh hai năm, nhưng vẫn không nhìn thấy vết sẹo hiển hách phía sau lưng anh đã tạo nên sự chênh lệch rõ ràng.
Trái tim Thịnh Thế co rút đau đớn một chút, ánh mắt khẽ lóe, trở nên nghiêm túc, nhìn toàn bộ người trong phòng, cuối cùng lại nhìn Cố Lan San lần nữa, giọng điệu cũng nghiêm túc tương tự: “Bởi vì hôm qua đến Hải Nam muộn, mà Sở Sở rất mệt, cần nghỉ ngơi, cho nên mang cô ấy đến tìm cô thì không tốt. Tôi suy nghĩ một chút, đêm hôm khuya khoắt, cô nam quả nữ gặp mặt, hình như có chút bất tiện, cho nên cũng không qua. Mà hôm nay, trong lúc bất chợt thấy cô Vương, cho nên nhân cơ hội này, hỏi một câu cuối cùng thì cô Vương tôi có chuyện gì?”
“Mà hôm nay, đột nhiên gặp được cô Vương, tôi cũng muốn nhân cơ hội này để hỏi một câu, không biết cô Vương tìm tôi có chuyện gì?”
Thịnh Thế nói ra những lời này mà không hề có một chút e dè, khiến cho người ta chẳng bắt được lỗi nào, thậm chí còn tỏ rõ ý của anh rằng trời đã tối rồi, anh vừa bảo vệ vợ, vừa thể hiện việc “thủ thân như ngọc” của mình: nếu không có bà xã bên cạnh, dù cho đêm hôm khuya khoắt đi chăng nữa, anh cũng không thèm ***ng đến người phụ nữ khác.
Ngoài ra, ánh mắt Thịnh Thế nhìn Vương Giai Di rất trong sáng vô tư, tất cả mọi người đều thấy anh không có cảm giác với cô ta!
Chỉ riêng Cố Lan San ngồi bên cạnh đó, nghe Thịnh Thế nói như vậy, cô không kiềm được mà nhíu mày, sau đó quay đầu, nhìn lướt qua anh. Phát hiện sắc mặc nghiêm túc, không biết xấu hổ vì nói dối của Thịnh Thế, trong lòng Cố Lan San âm thầm cảm thán: anh không đi làm diễn viên thì đúng là đáng tiếc. Rõ ràng tối hôm qua, anh quấn lấy làm một hồi thật lâu, khiến cô mệt đến ૮ɦếƭ đi sống lại, sao bây giờ lại thành cô mệt mỏi, cần phải nghỉ ngơi?
Nhân tiện đó, Cố Lan San lườm Vương Giai Di một cái, phát hiện sắc mặt cô ta đã trở nên trắng bệch.
Nghĩ đến lúc *** cùng anh tối hôm qua, di động của anh liên tục đổ chuông, không lẽ đó là khi tin nhắn của Vương Giai Di gửi tới?
Cố Lan San nhịn không được mà nhíu chặt mày lại. Vương Giai Di này muốn làm cái gì? ςướק Thịnh Thế từ trong tay cô sao?
Tô Kiều Kiều ra vẻ ta đây trước mặt cô, nói oang oang là bụng mang thai đứa con của Thịnh Thế, thậm chí còn cùng anh tương thân tương ái, cô có thể nhắm mắt cho qua, giả vờ như không biết gì, bình tĩnh ung dung. Nhưng mà bây giờ, đối tượng đổi lại là Vương Giai Di, trong lòng Cố Lan San liền cảm thấy có chút không thoải mái.
Thịnh Thế nói hết câu, mọi người trong nhà nháy mắt nhìn nhau rồi im lặng. Bọn họ đều nhìn về phía Cố Lan San. Dù sao thì người đàn ông của cô cũng bị kẻ khác quyến rũ, ai nấy đều muốn biết cô sẽ phản ứng như thế nào.
Cố Lan San vốn dĩ đã không rõ ràng mọi chuyện, bây giờ lại bị mọi người nhìn như vậy, cô cảm thấy như bị dồn vào góc tường. Từ đầu tới cuối cô đều không biết, vả lại vừa rồi, Vương Giai Di còn trực tiếp gây sự với cô trước mắt mọi người. Cô đâu phải người luôn cam chịu sự sỉ nhục? Vì thế, Cố Lan San nhìn chằm Vương Giai Di, ánh mắt không hề hờn giận chút nào, mở miệng, phá vỡ bầu không khí yên lặng và xấu hổ tràn khắp gian phòng, “Cô Vương, không biết đêm hôm khuya khoắt, cô tìm ông xã tôi để làm gì?”
Câu hỏi của Cố Lan San không có một chút khó khăn nào, giống như một người vợ đang bảo vệ cuộc hôn nhân của chính mình vậy. Tất cả mọi người vẫn chưa phát hiện ra sự kỳ quái.
Thịnh Thế ngồi ở bên cạnh, trong nháy mắt, anh cảm thấy như mở cờ trong bụng. “Ông xã tôi...” Chậc chậc, Cố Lan San vậy mà có thể nói ra chữ “ông xã tôi”, so với Nhị Thập, anh Nhị Thập nghe còn êm tai, dễ chịu hơn nhiều. Thịnh Thế cố gắng duy trì vẻ thận trọng trên khuôn mặt cao quý, đáy lòng lại tựa như nở hoa. Anh nghiêng đầu, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Cố Lan San khi đối diện với Vương Giai Di. Dáng vẻ ấy giống hệt như đang bảo vệ cho chồng mình vậy. Thịnh Thế cảm thấy rất hài lòng, trái tim như được sống lại lần nữa. Anh tiện tay vươn ra, ôm Cố Lan San, phụ họa theo cô, giống như hát bè theo lời chính, “Đúng rồi. Cô Vương có việc gì thì nói thẳng ra ở đây luôn đi. Cô lén tìm tôi, Sở Sở không phát hiện. Nếu Sở Sở phát hiện rồi, cô ấy sẽ hiểu lầm cô và tôi có quan hệ đấy, dù tôi có nhảy vào sông Hoàng Hà thì cũng rửa không sạch vết nhơ ấy đâu!”
Dừng một chút, Thịnh Thế lại bổ sung một câu, “Có điều, tôi tin cô Vương đây tìm tôi vào đêm hôm khuya khoắt như vậy, nhất định là có chuyện rất quan trọng muốn bàn với tôi.”
Thịnh Thế cố ý nhấn mạnh vào điểm mấu chốt. “Đêm hôm khuya khoắt” và “muốn bàn với tôi”, tám chữ này, đủ khiến lỗ tai của mấy người trong phòng động đậy.
Một nam một nữ, đêm hôm khuya khoắt, bọn họ có thể bàn cái gì chứ? Sợ là dù có bàn cũng là bàn ở trên thân thể...
Sắc mặt của Vương Giai Di càng lúc càng khó coi. Cô ta muốn Cố Lan San không chịu nổi, vậy mà tại sao sau tất cả, rốt cuộc lại biến thành cô ta ở thế tiến thoái lưỡng nan*?
*Tiến không được, lùi chẳng xong
Cả phòng nhìn cô ta, ánh mắt sắc bén đến đáng sợ. Bọn họ đều có chung một ý nghĩ, đều hoài nghi cô ta không quên được Thịnh Thế, thậm chí còn vì những câu ban nãy mà không cho cô ta đường lui. Mọi người càng lúc càng khẳng định, Vương Giai Di còn chưa hết hy vọng đối với Thịnh Thế, cô ta muốn ςướק chồng của Cố Lan San!
Bởi vì Thịnh Thế cho cô ta số điện thoại, bởi vì Thịnh Thế mỉm cười với cô ta, cô ta mới hồi tưởng lại những nhớ thương lúc ban đầu, nhưng cái gì cô ta cũng đều chưa làm, vậy mà mọi người đều khẳng định như cô ta đã làm rồi vậy!
Vương Giai Di đang nhớ lại lúc mình mở miệng nói chuyện thì như thế nào, Cố Ân Ân lại nhoẻn miệng cười, nhìn Cố Lan San rồi dịu dàng nói, “San San, trước kia Giai Di từng thích Nhị Thập, nhưng sau khi Nhị Thập kết hôn, Giai Di cũng chưa từng làm ra cái gì cả. Có phải mọi người đã chuyện bé xé to rồi không? Em có lầm chăng San San? Có thể là hiểu lầm gì đó, đêm hôm như vậy, sao Giai Di lại đi tìm Nhị Thập chứ?”
Cố Lan San vốn muốn mở miệng phản bác, nhưng Cố Ân Ân lại ra mặt thay cho Vương Giai Di, cô đành ngoan ngoãn im miệng, không nói gì.
“Em đâu có biết ban đêm cô Vương tìm em làm gì, cho nên em mới hỏi à nha!” Chỉ duy có Thịnh Thế không thèm để ý tới mặt mũi của Cố Ân Ân, anh cứ giữ vẻ mặt nghiêm túc, dáng vẻ cứ như là đang sợ Cố Lan San hiểu lầm mình, “Huống hồ, chị Ân Ân à, chị cũng nói rồi đó, trước kia cô Vương từng thích em, cho nên em cần phải cố gắng giữ khoảng cách với cô ta. Bây giờ mọi người đều ở đây cả, em mới hỏi cô ta tìm em có chuyện gì, tránh để Sở Sở hiểu lầm chứ.”
Nói đến đây, Thịnh Thế cố tình ngừng lại, sau đó nhìn Vương Giai Di, cất giọng vô cùng thành khẩn, tôn trọng, “Vì vậy, cô Vương à, cô nói thẳng đi, tối hôm qua cô tìm tôi có chuyện gì?”
Vương Giai Di muốn tìm Thịnh Thế để nói cho anh biết là Cố Lan San thích Hàn Thành Trì. Vừa nãy, cô ta mới nói là Cố Lan San thích người khác, nếu bây giờ tiếp tục nói, chỉ sợ là mấy người trong nhà càng thêm hoài nghi cô ta muốn quyến rũ Thịnh Thế. Bị Thịnh Thế cự tuyệt trước mặt nhiều người như vậy, cô ta mà nói thêm về Cố Lan San, không chừng đã chẳng hay ho mà còn khiến người ta chán ghét. Tạm thời, cô ta không nghĩ ra được chuyện, gì tốt để xoay chuyển. Huống hồ, trong đầu cô ta cũng chẳng biết nên xoay chuyển như thế nào. Rõ ràng Thịnh Thế đối với cô ta rất dịu dàng kia mà, sao bây giờ lại biến thành như thế này?
Cố Ân Ân dù sao cũng là chị họ của Vương Giai Di, không đành lòng thấy cô ta chịu trận như vậy, đành liếc cô ta một cái rồi nói, “Nhị Thập, chị còn nhớ rất rõ, em luôn không cho phép bất kỳ một ai nói số di động của em cho Giai Di biết.”
“Đúng vậy!” Thịnh Thế không khẩn trương chút nào nhìn về phía Cố Ân Ân gật đầu một cái, thoải mái thẳng thắn thừa nhận: “Đúng vậy, tôi không cho phép mọi người nói cho cô Vương số điện thoại của tôi, nhưng mà, cũng không có nghĩa là cô Vương đây sẽ không biết!”
Vương Giai Di giật mình nhìn về phía Thịnh Thế, trong mắt cô ta hiện rõ khó có thể tin, số điện thoại rõ ràng là Thịnh Thế cho cô ta, tại sao bây giờ ở trước mặt nhiều người anh lại dứt khoát phủ nhận như vậy?
Từ trước đến giờ Thịnh Tiếu luôn là người nói nhiều, đi tới chỗ nào cũng không chịu ngồi yên, cho nên hiện tại nghe Thịnh Thế nói như vậy, giống như là sợ mọi người không hiểu ý trong lời nói của Thịnh Thế, lắm miệng giải thích một lần nữa: “Nói như vậy, không phải Nhị Thập nhà chúng tôi cho cô Vương số điện thoại, mà là cô Vương tự mình tìm được hay sao?”
Cô Vương tự mình tìm được...... Những lời này của Thịnh Tiếu nói rất vi diệu, khiến cho suy đoán ban đầu là hoài nghi Vương Giai Di cố ý quyến rũ Thịnh Thế càng ngày càng xác thực.
Cố Ân Ân bị Thịnh Thế chận lại như vậy bỗng chốc không còn lời gì để nói, chỉ giật giật môi, liền ngậm miệng, quay đầu, nhìn về phía Hàn Thành Trì.
Hàn Thành Trì thấy ánh mắt Cố Ân Ân quăng tới, liền nở một nụ cười dịu dàng với cô ấy, mang theo ấm áp ôn nhu, chìa tay nắm tay của cô đặt ở trong lòng bàn tay mình nhéo nhẹ hai cái, giống như là trấn an Cố Ân Ân, lời nói nói ra cũng như ngọc lịch sự tao nhã: “Giai Di, thật sự là em tự mình tìm được số điện thoại của Nhị Thập à?”
Sắc mặt Vương Giai Di có chút tái nhợt, cô ta cắn nhẹ môi dưới, nhìn người cả phòng, nói thật: “Số điện thoại, là anh Thịnh cho em!”
Thịnh Thế nghe nói như thế,“Phụt” cười khẽ hai tiếng, như là nghe được chuyện nực cười, ánh mắt nhìn Vương Giai Di, thoáng hiện vẻ kinh ngạc, giống như lời nói Vương Giai Di nói ra rất buồn cười: “Cô Vương, cô thật biết nói đùa, tôi cho cô số điện thoại của tôi lúc nào vậy?”
Vương Giai Di nghe Thịnh Thế hỏi ngược lại như vậy, bỗng nhiên cảm thấy giống như có một tia sét từ bầu trời đánh thẳng xuống dưới, bổ cả thân thể máu thịt cùng linh hồn nhớ nhung của mình thành hai nửa!
Vậy mà Thịnh Thế mặt không đỏ tim không đập loạn ở trước mặt tất cả mọi người ૮ɦếƭ cũng không chịu nhận lúc trước là anh cho cô ta số điện thoại?
Trong một lúc, trong đầu của Vương Giai Di không nghĩ ra được gì, cô ta thật sự có chút không hiểu nổi rốt cuộc tại sao Thịnh Thế lại làm như vậy, chỉ kinh ngạc nhìn Thịnh Thế, trong mắt thoáng hiện không thể nào tin nổi, “Anh Thịnh...... Số điện thoại rõ ràng là anh cho em...... Ngày đó ở ven đường em ngăn cản xe của anh, em nói có chuyện muốn nói với anh, anh nói buổi chiều anh có buổi họp, vì vậy liền hỏi em số điện thoại của em, sau đó anh gọi cho em, nói cho em biết, đây là số điện thoại của anh, để em có thời gian thì liên lạc với anh mà.”
Vương Giai Di nói chuyện có bài bản hẳn hoi, trong khoảng thời gian ngắn mọi người cũng không biết lời của hai người Thịnh Thế cùng Vương Giai Di, ai thiệt ai giả.
Cố Lan San nghe được những lời này của Vương Giai Di, không nhịn được nhíu nhíu mày, nghiêng đầu nhìn Thịnh Thế, vẻ mặt của người đàn ông này vẫn lộ ra một vẻ từ chối cho ý kiến cười khẽ, chỉ là quang mang nơi đáy mắt lúc nãy, cũng tản mạn không còn nữa.
Cố Lan San nghe được những lời này của Vương Giai Di, không nhịn được nhíu nhíu mày, nghiêng đầu nhìn Thịnh Thế, vẻ mặt của người đàn ông này vẫn lộ ra một vẻ từ chối cho ý kiến cười khẽ, chỉ là quang mang nơi đáy mắt lúc nãy, cũng tản mạn không còn nữa, hiện ra chút ánh sáng lạnh, làm cho người ta mơ hồ cảm thấy áp bức lãnh cảm dày đặc: “Cô Vương, tôi nói cô thật biết nói đùa, cô thật đúng là vui đùa càng lúc càng quá trớn. Cô nhìn xem một phòng nhiều người ngồi như vậy, tôi là đàn ông có vợ, lão bà tôi đang ngồi ở bên cạnh tôi, cô dõng dạc nói tôi nói cho cô số điện thoại, cô đây không phải là có ý định làm cho người ta hiểu lầm tôi sao?”
Thịnh Thế nói tới đây, mày khẽ nhăn lại, bộ dạng giống như rất buồn bực, dư quang khóe mắt lia qua Cố Lan San, tròng mắt khẽ vòng vo, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ một chút, cảm giác mình một mình đơn độc chiến đấu hăng hái, dường như đả kích Vương Giai Di không có tác dụng lắm, nên kéo thêm mấy người nữa, đều đến ức hiếp Vương Giai Di, ngay lập tức, thừa dịp tất cả mọi người không có chú ý, lặng yên không tiếng động đưa tay mình tới sau lưng Cố Lan San, sau đó sờ soạng xuống.
Cố Lan San bị Thịnh Thế sờ có chút không được tự nhiên, vừa định muốn dịch ra một chút, liền cảm thấy chút thịt bên hông mình bị Ng'n t thon dài của người đàn ông này hung hăng ngắt một cái, sau đó dùng lực, một cái đau nhói không từ ngữ nào diễn tả trong nháy mắt truyền khắp toàn thân của cô, đau đến suýt nữa Cố Lan San nhảy ra ngoài, nhưng bị Thịnh Thế vượt lên trước một bước đưa tay đúng lúc vòng qua eo của cô, ấn mạnh cô ngồi lại trên ghế sofa, để cô không cách nào nhúc nhích.
Thịt bên hông, vốn là non mịn, bị Thịnh Thế dùng sức bấm như vậy, thật đau không thể chịu đựng được, Cố Lan San không thể động đậy, chỉ có thể duy trì tư thế đoan trang, cảm thụ đau đớn như thế, nhưng thật lâu sau đau đớn không biến mất chút nào, ngược lại làm cho đáy mắt cô lập tức tràn đầy sương mù, long lanh.
Lúc này Thịnh Thế mới cố ý quay đầu nhìn về phía Cố Lan San, thấy đáy mắt của cô có một tầng hơi nước, giống như là muốn khóc, vẻ mặt lập tức nghiêm lại nhìn về người một phòng mở miệng, nói: “Cô Vương, cô xem, cô đùa giỡn quá trớn, làm Sở Sở nhà tôi khóc luôn rồi!”
Thịnh Thế vừa ném ra lời này xong, người cả phòng đều đưa tầm mắt qua mặt của Cố Lan San.
Mà Thịnh Thế lại chăm chú nhìn chằm chằm Vương Giai Di, toàn thân chính trực, giống như mình thật sự không có cho Vương Giai Di số điện thoại, mạnh mẽ nói: “Cô Vương, tôi rất muốn hỏi cô một chút, tôi nói cho cô biết số điện thoại của tôi lúc nào hả? Chứng cớ ở đâu?”
Mặc dù Cố Lan San không có rơi nước mắt, nhưng bị Thịnh Thế dùng hết toàn lực ngắt một cái làm cho trong đáy mắt cô có chút nước mắt ứa ra, nước mắt như sắp rớt xuống, làm cho người ta có chút cảm giác giống như bộ dạng rất khổ sở nhưng lại cố chịu đựng, càng lúc càng điềm đạm đáng yêu động lòng người-
Người nhà họ Thịnh đều được giáo dục giống nhau, từ ông của Thịnh Thế đến tất cả người của nhà họ Thịnh một khi đã bước vào của chính nhà họ Thịnh, sợ có tình huống tranh đoạt tài sản, ganh đua lẫn nhau đưa đến cốt nhục tương tàn xảy ra, cho nên vẫn luôn truyền thụ một loại tư tưởng, đó chính là, gia hòa vạn sự hưng.
Cho nên, người của nhà họ Thịnh mặc kệ là con dâu hay là con rể, từ trước tới nay đều một lòng, toàn gia tộc đều vui vẻ hòa thuận, chưa từng có tình huống cãi vả xảy ra.
Dĩ nhiên, người của nhà họ Thịnh luôn có suy nghĩ vinh cùng vinh, tổn thất cùng chịu, cho nên từ trước đến giờ luôn bao che khuyết điểm, cảm thấy chỉ cần là người của nhà họ Thịnh, vô luận là ai bị người khác ức hiếp, đó chính là ức hiếp cả nhà bọn họ!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc