Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 42

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Ngược lại Cố Lan San cũng rất tự nhiên, lịch sự bắt tay với từng người, tươi cười đáp: “Xin chào.”
Lúc cô bắt tay, Thịnh Thế đã nhìn chằm chằm vào cô, sau đó nói: “Nếu đã vậy, chúng ta cùng nhau dùng cơm đi, mọi người đều đâu có xa lạ.”
Thật ra lúc anh vừa vào đại sảnh, đã thấy cô, dĩ nhiên cũng thấy Cố Ân Ân và Hàn Thanh Trì, lúc đó tim anh khó chịu, thì ra bọn họ đi ăn cơm trưa cùng nhau? Đúng dịp bị anh bắt gặp….
Thịnh Thế đã nói vậy, thì đương nhiên không ai nói gì nữa.
Hàn Thanh Trì, Cố Ân Ân và Vương Giai Di cũng không có ý kiến, cho nên… ý kiến của Cố Lan San không được ai để ý đến.
Bởi vì nhóm người Thịnh Thế chỉ là đúng dịp đi ngang qua Tương viên, nên chưa có đặt trước chỗ, vì vậy mọi người đã cùng nhau đi Mẫu Đơn đình.
Vốn là Hàn Thanh Trì đặt chỗ, nhưng có Thịnh Thế, nên liền thành của anh.
Thịnh Thế nhìn sơ qua menu của Mẫu Đơn đình, cũng đã gọi món, lại suy nghĩ một chút, liền chọn thêm một món, cơm rang tôm.
Thịnh Thế khép menu lại, cũng không có hỏi xem mọi người ăn thêm cái gì, trực tiếp đưa cho phục vụ.
Phục vụ nhìn thấy món ăn, liền chuẩn bị rời đi, thì Cố Lan San lại nói: “Thêm hai phần cơm trắng.”
Thịnh Thế cau mày nhìn Cố Lan San, có chút không hiểu, cơm rang tôm không phải là món cô thích sao, tại sao lại kêu thêm cơm trắng?
“Xin hỏi, thêm cơm trắng sao ạ?” Người phục vụ này rất giỏi quan sát, nhìn ra người có quyền lớn nhất ở đây là Thịnh Thế, liền hỏi.
Thịnh Thế hồ nghi, nhưng vẫn gật đầu, “Ừ” một tiếng.
Phục vụ ghi thêm cơm trắng, liền hỏi lại, sau đó rời đi.
Món ăn được bưng ra rất nhanh.
Bởi vì buổi chiều mọi người đều phải đi làm, cho nên không có uống rượu, chỉ uống nước trái cây, cấp dưới của Thịnh Thế, vẫn lấy nước trái cây thay rượu, vây quanh Cố Lan San mà kính.
Bầu không khí lúc ăn cơm, thật ra là có chút đóng băng, thoạt nhìn thì cấp dưới của Thịnh Thế rất kính nể anh, nhưng không phải không dám nói lời nào, bọn họ nói rất nhiều, Cố Lan San nghe mà không nói, trong lòng lại thầm than, không hổ là người của Thịnh Thế, mọi phương diện đều xuất chúng, thỉnh thoảng Cố Ân Ân, Hàn Thanh Trì hoặc Vương Giai Di sẽ chen vào vài câu.
Người của Thịnh Thế đều đã quen cảnh anh im lặng khi dùng cơm, nhưng nhìn thấy bà chủ cũng im lặng thì tìm trọng tâm câu chuyện nói: “Sắp tới ngày được hưởng phúc lợi rồi!”
“Vẫn chưa quyết định đi nơi nào!”
“Không biết Thịnh tổng sẽ cho chúng ta đi đâu?”
“Không bằng hỏi bà chủ đi!”
Có người bạo dạn hỏi: “Bà chủ, năm trước chúng tôi đi nghỉ bà không có đi, không biết năm này bà có muốn đi không?”
Cố Lan San không có biết là công ty của Thịnh Thế có ngày hưởng phúc lợi, mà từ trước tới giờ cô cũng không có cùng Thịnh Thế ra ngoài nhiều, cho nên liền nhìn anh.
Trước kia Cố Lan San không thích anh cùng cô ứng phó việc như vậy, nhưng giờ nghĩ lại, anh và cô sẽ ở cùng nhau cả đời, sớm muộn gì cô cũng sẽ hiểu được anh, yêu anh.
Trước kia Cố Lan San không thích anh cùng cô ứng phó việc như vậy, nhưng giờ nghĩ lại, anh và cô sẽ ở cùng nhau cả đời, sớm muộn gì cô cũng sẽ hiểu được anh, yêu anh, cho nên anh nhìn Cố Lan San, hỏi: “Muốn đi đâu?”
Cố Lan San không có nghĩ anh sẽ hỏi cô, lại có thể để ý đến ý kiến của cô, cô có chút sững sờ.
“Bà chủ, bà phải suy nghĩ thật kỹ, phải nhân cơ hội này mà ‘làm thịt’ Thịnh tổng!” (moi móc tiền của ảnh ý)
“Đúng nha, bà chủ, hãy chọn nơi bà muốn đi nhất!”
Cố Lan San mỉm cười, suy nghĩ một chút, liền nói: “Maldives.”
“Maldives.” Có người cười nói: “Bà chủ so với Thịnh tổng còn keo kiệt hơn, dĩ nhiên lại chọn một nơi như vậy! Tôi còn nghĩ là Pháp hay Thụy Sĩ gì đó, nào ngờ là một đảo nhỏ!”
Cố Lan San ngượng ngùng nhìn Thịnh Thế, Thịnh Thế cũng không có ghét bỏ gì, nói: “Mọi người đã nghe Sở Sở nói, năm nay đi Maldives.”
Thư ký của Thịnh Thế nghe hai chữ ‘Sở Sở’ thì có chút kinh ngạc, nhìn Cố Lan San, tò mò hỏi: “Thịnh tổng, bà chủ không phải tên Cố Lan San, vì sao gọi là Sở Sở?”
“San San cũng như Sở Sở.” Cố Lan San cười nói.
Thư ký của Thịnh Thế dần hiểu ra, bắt đầu nhớ lại, thì ra đại Boss ở phòng làm việc giọng nói luôn bất lực cùng đau khổ gọi ‘Sở Sở’, thì ra là nhũ danh của bà chủ, hèn chi hôm qua, cô gọi điện tới Thịnh gia, sau khi bà chủ nhận, chỉ đơn giản nói một câu ‘tôi sẽ nói với anh ấy’, vài giờ sau thì đại Boss đã tới công ty làm! Giờ cô cũng đã hiểu, người đại Boss cưới cũng là người đại Boss yêu sâu đậm!
Thư ký của Thịnh Thế biết vậy, trong lòng vui vẻ không ngớt, xe ra từ nay về sau, nếu lúc công ty có việc quan trọng, không thể tìm đại Boss thì có thể tìm bà chủ!
Lúc mọi người trò chuyện, thì phục vụ đã dọn lên món chính.
Hai phần cơm trắng do Cố Lan San kêu, cho nên Thịnh Thế đặt ở trước mặt cô.
Nhưng Cố Lan San không có ăn, mà đưa cho Cố Ân Ân, Cố Ân Ân liền hiểu, cười tiếp nhận cơm trắng, đặt trước mặt Hàn Thanh Trì: “Thanh Trì, em quên mất là anh không ăn được tôm, may mà San San nhớ kỹ!”
Hàn Thanh Trì cười nhìn Cố Lan San, nói: “Cảm ơn.”
Vương Giai Di thấy như vậy, lại mở miệng nói, giọng nói có chút cao: “Cố Lan San biết thật nhiều chuyện liên quan đến anh Thanh Trì!”
Cố Lan San cầm đũa, không nhanh không chậm ăn, nghe thấy ý tứ trong lời nói của Vương Giai Di, cô cũng đã quen thói thích gây sự của cô ta, cho nên cũng lười nói lại, tiếp tục im lặng ăn.
Cố Ân Ân lại không cảm giác được bất kỳ cái gì, vì thế vui vẻ nói: “San San biết cũng không có gì lạ, trước đây em ấy, chị cùng Thanh Trì luôn ở cùng một chỗ.”
Vương Giai Di nghe vậy, cũng không nói gì nữa, chỉ nhìn Cố Lan San một chút, sau đó lại nhìn Hàn Thanh Trì, nở nụ cười bí hiểm, cúi đầu, tiếp tục ăn.
Xem ra, Cố Lan San thật sự thích Hàn Thanh Trì, nói vậy là Thịnh Thế không biết… Cô thật tò mò, nếu Thịnh Thế biết…
Xem ra, Cố Lan San thật sự còn thích Hàn Thành Trì. Nói vậy, có lẽ Thịnh Thế không biết... Vương Giai Di cảm thấy thật tò mò, nếu Thịnh Thế biết chuyện, anh sẽ có phản ứng thế nào nhỉ?
Đến giờ phút này, Thịnh Thế mới hiểu được mục đích của Cố Lan San khi cô gọi hai chén cơm trắng... Cô nhớ rõ Hàn Thành Trì bị dị ứng với tôm he, vậy mà suốt hai năm liền làm chuyện vợ chồng, cô lại không biết trên lưng Thịnh Thế có một vết sẹo.
Đó chính là sự chênh lệch giữa hai người các anh. Một sự chênh lệch rõ ràng, máu huyết toàn thân anh sôi trào cả lên, càng nhìn cảnh tượng trước mắt càng thêm đau lòng!
“ À đúng rồi, tôi có chuyện muốn nói với các người!” Hàn Thành Trì đột nhiên mở miệng, “Trước khi tôi và Ân Ân đám cưới, chúng tôi muốn mời tất cả những người bạn từ nhỏ đến giờ cùng ra ngoài chơi trong vòng hai ngày, dù gì thì cũng sắp đến Tết Đoan Ngọ rồi, không phải sao? Hai người cũng được nghỉ mà, vừa vặn ba ngày. Hoa Tử và Lưu Niên không có vấn đề gì. Nhị Thập, Lan San, hai người thì sao?”
Thịnh Thế nghiêng đầu nhìn Cố Lan San, “Em nói đi?”
Bởi vì hai chén cơm trắng kia, cả người Thịnh Thế tràn đầy sự lạnh nhạt. Cố Lan San ngồi sát anh, cảm giác được có gì đó khác thường.
Vì thế, khi Thịnh Thế hỏi ý kiến của cô, cô mới cân nhắc một chút, sau đó thốt nên một câu dịu dàng, rất mực vâng lời, “Em nghe theo anh.”
Thịnh Thế nhìn dáng vẻ “có tri thức, hiểu lễ nghĩa” của Cố Lan San rồi nhíu mày. Anh cố gắng tìm kiếm thứ gì đó trong đôi mắt cô. Một lát sau, anh nghiêng đầu, quay qua phía Hàn Thành Trì rồi nói, “Đi chứ.”
Mọi người tiếp tục ăn cơm. Cố Lan San cố gắng ăn cho xong. Cô đứng dậy, nói rằng mình muốn vào toilet rửa tay.
Vừa rời khỏi toilet, cô liền nhìn thấy Thịnh Thế đang đứng dựa vào tường ở phía ngoài.
Thịnh Thế thấy cô đã đi ra, anh lập tức đứng thẳng lên, nắm chặt lấy cổ tay cô, kéo cô đến trước mặt mình, sau đó xoay người một cái, áp cô sát vào vách tường.
Anh cúi đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô, con ngươi khẽ rung động.
Cố Lan San bất thình lình bị Thịnh Thế nhìn như vậy thì có chút giật mình. Từ tận đáy lòng, cô dự cảm được một cái gì đó quen thuộc nhưng cực kỳ không hay.
Bình thường, mỗi khi anh dùng ánh mắt như vậy nhìn cô, điều đó có nghĩa là anh sắp ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ cô bất cứ lúc nào.
Cố Lan San nhớ lại chuyện lần trước, lúc ở toilet trong Kim Bích Huy Hoàng. Cô sợ Thịnh Thế sẽ lại kéo cô vào toilet để làm chuyện đó, vẻ mặt cô trở nên rất khẩn trương.
Thịnh Thế thấy ánh mắt của Cố Lan San trở nên hốt hoảng và đầy sự cảnh giác, vốn dĩ định hôn cô một cái, môi anh chỉ còn cách môi cô một khoảng ngắn, anh đành ngừng lại.
Suýt chút nữa, suýt chút nữa... anh đã giống như những ngày trước rồi. Đó là những ngày mà mỗi khi cô khiến tâm tình anh không được vui, bất kể nơi đâu, bất kể khi nào, mặc kệ cô có đồng ý hay không, anh đều dùng “chuyện yêu” để trừng phạt cô thật nặng.
Sáng hôm nay, lúc đưa cô đến công ty, anh đã tự nhủ với bản thân rằng: Dù cô có như thế nào, anh đều phải học cách thay đổi chính mình, học cách khống chế cảm xúc, không thể cứ trơ mắt nhìn khoảng cách giữa hai người mỗi lúc một xa.
Vậy mà tại sao buổi trưa, cô cùng Hàn Thành Trì ăn cơm, cô nhớ Hàn Thành Trì bị dị ứng với tôm, suýt chút nữa anh đã không kiềm chế được?
Hai tay của Thịnh Thế nắm chặt thành nắm đấm, cố gắng kiềm chế toàn bộ lửa giận trong lòng.
Ánh mắt sắc bén dần trở lại sự ấm áp ban đầu. Anh nhìn vào cô thật lâu, sau đó mới buông lỏng người, nắm lấy tay cô, dịu dàng nói, “Đi thôi. Tôi đưa cô về công ty làm việc.”
Ánh mắt sắc bén dần trở lại sự ấm áp ban đầu. Anh nhìn cô rất lâu.
Cố Lan San sớm đã có chút sợ hãi. Cô sợ Thịnh Thế muốn làm chuyện đó ở chỗ này, chỉ là cô không ngờ tới, khi môi của anh còn cách môi cô một khoảng cách thì anh đã dừng lại. Đôi mắt đẹp của anh nhìn thẳng vào cô, Cố Lan San nhìn thấy sự thay đổi rất rõ ràng trong đôi mắt ấy, có vẻ như anh đang kìm nén rất kịch liệt. Sự phức tạp trong ánh mắt Thịnh Thế khiến cô không tài nào lý giải nổi. Một hồi lâu sau, cái nhìn của anh đối với cô trở lại sự dịu dàng, ấm áp.
Đôi mắt anh trở nên trong suốt, đen nhánh. Lúc anh nhìn cô với vẻ dịu dàng, dường như trong mắt anh có ánh sáng, tựa như có thể soi tỏ lòng người.
Cố Lan San vốn đã khẩn trương, không tự chủ được mà nhìn vào mắt anh, sau đó thì hoàn toàn say đắm vì đôi mắt ấy.
Đây là lần thứ hai cô và anh đối mắt với nhau... Lần đầu tiên là khuya hôm trước, lúc cùng anh làm chuyện yêu đương, anh dùng sức mạnh để ép buộc cô phải mở mắt nhìn anh. Đêm ấy, ánh mắt của anh sâu không thấy đáy, tình ái tràn ngập như nước, gắt gao nhìn cô, không muốn cô rời khỏi tầm mắt, làm cô không còn là bản thân mình. Bây giờ, anh lại nhìn cô như vậy, Cố Lan San chợt cảm thấy có gì đó rất giống, tình mê ý loạn, thân bất do kỷ.
Thậm chí, cô còn có cảm giác như tim mình đang đập với tốc độ mãnh liệt, muốn nhảy ra khỏi người cô. Cố Lan San đành cố gắng duy trì hơi thở, giữ bình tĩnh. Khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của cô trở nên đỏ bừng.
Hình ảnh ấy của Cố Lan San rơi vào mắt Thịnh Thế, tựa như có lực hấp dẫn, anh thấy trái tim và cả thân thể mình như đã đắm chìm hoàn toàn vì cô. Anh vô tình giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Cố Lan San.
Lúc này, Cố Lan San mới lấy lại tinh thần, ý thức được rằng mình nhìn vào mắt Thịnh Thế một hồi lâu thì trở thành như vậy, thậm chí còn chìm đắm trong ánh mắt mênh ௱ôЛƓ vô bến bờ của anh.
Trong nháy mắt, Cố Lan San cảm thấy nhiệt huyết dâng trào trong mắt đối phương. Cô nhanh chóng chuyển tầm mắt, nhưng ánh mắt của anh vẫn cứ dừng lại trên khuôn mặt cô, khiến cô cảm thấy nóng ran. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nóng bừng cả lên, cô muốn tránh mà chẳng biết phải làm sao. Nghe thấy hơi thở nguy hiểm cận kề, ánh mắt cô có chút bối rối, thậm chí cả người cũng bất an theo, giống như một cô gái nhỏ thẹn thùng, chưa hiểu sự đời.
Lúc này, Thịnh Thế mới thu hồi ánh nhìn lưu luyến của mình. Anh đứng thẳng người, nắm nhẹ lấy tay cô, nói, “Đi thôi, tôi đưa cô về công ty làm việc.”
Giọng nói của anh vừa lịch sự vừa có chút thô lỗ, rơi vào tai cô lại trở nên c1o sức hút, đáy lòng Cố Lan San đột nhiên khẽ động.
Cô vội gật đại một cái, cố gắng che giấu phản ứng khó lý giải vừa xảy ra trong tim mình.
Thịnh Thế nắm tay cô, vẻ mặt hiền hòa, dẫn cô về phía thang may. Lúc đi tắt ngang qua Mẫu Đan Đình, Cố Lan San thấy bên trong không còn bóng người nào. Xem ra họ đã tính tiền, về trước cả rồi.
Dọc theo đường đi, tay của Thịnh Thế vẫn nắm lấy Cố Lan San không thả, Cố Lan San không biết có phải cảm giác của mình xảy ra vấn đề hay không, trước đây cô cùng Thịnh Thế dắt tay nhau không biết bao nhiêu lần.
Nhưng chưa bao giờ giống như bây giờ, làm cho cô cảm thấy như có một luồng điện vẫn từ lòng bàn tay của anh chui vào trong lòng bàn tay của mình, men theo mạch máu, xông thẳng về chính giữa trái tim mềm mại nhất.
Cố Lan San ngơ ngẫn nhìn gò má của Thịnh Thế, anh không tức giận không giận dữ xem ra càng có một loại hương vị độc đáo, cô không biết nên dùng từ hình dung nào để diễn tả loại hương vị này, nhưng cô biết, đó là khí chất bẩm sinh của Thịnh Thế, nó từ trong xương của một người tản mát ra sức quyến rũ.
Vẻ mặt của anh rất lạnh nhạt, đong đo vừa phải, nhiều một phần sẽ lộ vẻ thiết tha, thiếu một phần sẽ lộ vẻ lạnh lùng.
Cố Lan San biết, đây là tu dưỡng mà một công tử thiếu gia xuất thân từ gia đình giàu sang từ nhỏ đã được bồi dưỡng ra được.
Cố Lan San đã từng biết Thịnh Thế rất lóa mắt, tính cách ngang bướng và ác liệt, hiện tại, trong lúc bất chợt cô lại phát hiện, anh còn có rất nhiều chỗ cô hoàn toàn không biết.
Thịnh Thế lôi kéo Cố Lan San một đường đi ra khỏi Tương Viên, anh mở cửa xe ra, ý bảo Cố Lan San lên xe, Cố Lan San vẫn còn thất thần nhìn chằm chằm Thịnh Thế, Thịnh Thế hồ nghi quay đầu, nhìn về phía khuôn mặt Cố Lan San, lúc này Cố Lan San mới chột dạ hoàn hồn, khuôn mặt nhỏ nhắn lại đỏ lên, lập tức rút tay mình tay ra khỏi tay Thịnh Thế, sau đó vội vàng khom người, chui vào trong xe, thuận thế đóng cửa xe “Phanh” một tiếng.
Thịnh Thế nhìn lòng bàn tay trống rỗng của mình, lại nhìn bộ dạng gấp gáp của Cố Lan San, có chút không hiểu nổi tình hình lên xe.
Tương Viên cách tòa soạn SH rất gần, chỉ hơn mười mấy phút đồng hồ, Cố Lan San ngồi vào trong xe, mới vừa hít sâu một hơi, thì thấy Thịnh Thế cũng ngồi vào, cô lập tức ngồi thẳng lên, nghiêng đầu, nhìn ngoài cửa xe.
Thịnh Thế vừa khởi động xe, vừa nghiêng đầu quan sát Cố Lan San.
Cố Lan San biết Thịnh Thế đang nhìn mình, tròng mắt cô đảo quanh không ngừng.
Thịnh Thế cho xe chạy, nhưng hai mắt vẫn thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn Cố Lan San, anh cảm thấy hiện tại Cố Lan San có chút kỳ quái mà anh không nói rõ được.
Cố Lan San bị Thịnh Thế nhìn, trong lòng không hiểu sao có chút chột dạ, mặt lập tức căng đỏ lên, không gian bên trong xe lại nhỏ nên tràn ngập hương vị của anh, cô cảm thấy mình sắp hít thở không thông, liền giống như đà điểu dứt khoát nhắm hai mắt lại, muốn giả ૮ɦếƭ.
Thịnh Thế nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Cố Lan San, cho rằng cô không thoải mái, liền giơ tay lên sờ cái trán của cô, Cố Lan San giống như là bị điện giật, lập tức ngồi thẳng dậy.
Thịnh Thế bị phản ứng mãnh liệt như vậy của cô giật nảy mình, nghiêng đầu, nhìn Cố Lan San, hỏi: “Sở Sở, cô bị làm sao vậy?”
Cố Lan San lắc đầu, đỏ mặt, lí nhí đáp lại một câu: “Tôi, tôi không sao!”
Làm sao mà Thịnh Thế sẽ tin Cố Lan San không có việc gì á, chỉ cho rằng cô thật sự không thoải mái, lập tức ngừng xe lại, quan tâm nhìn chằm chằm mặt của cô, hỏi: “Sở Sở, có phải cô phát sốt còn chưa khỏe hẳn hay không? Nếu bây giờ không thoải mái, tôi đưa cô đi bệnh viện!”
Chính vì Cố Lan San đối mặt với Thịnh Thế, cho nên trong đầu mới bắt đầu suy nghĩ lung tung, cảm thấy mình không giống như là mình.
Hiện tại chuyện duy nhất cô phải làm chính là nhanh đến công ty, lên lầu, cách xa anh ra, nhưng anh lại đảo ngược, cô đã nói cô không sao, vậy mà anh lại dừng xe lại, vốn là vừa rồi trước khi lên xe cô thất thần cũng đã rất chột dạ rồi, bây giờ lại thấy anh cứ nhìn chằm chằm mình như vậy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc