Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 41

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Bà Thịnh theo con trai và con dâu rời khỏi phòng khách. Nhìn họ lên xe rồi, bà vẫn còn có chút không yên tâm, dặn dò đôi câu, “Nhị Thập, thuốc này phải kiên trì uống, đừng có nay uống mai bỏ, con nhớ nhắc nhở San San đó.”
Thịnh Thế gật đầu với mẹ, sau đó đóng cửa xe, khởi động. Chiếc xe từ từ lăn bánh.
Dọc đường đi, Thịnh Thế tập trung lái xe. Cố Lan San ngồi ở ghế bên cạnh, nhìn ngắm khung cảnh bên ngoài cửa sổ. Không ai nói với ai câu nào, bầu không khí trở nên căng thẳng.
Đường xá không có bị kẹt, chẳng qua là mỗi lúc dừng lại ở cột đèn tín hiệu xanh xanh đỏ đỏ, thời gian hơi lâu một chút. Thịnh Thế đích thân đưa Cố Lan San đến tòa soạn SH. Sau khi cởi dây an toàn, cô suy nghĩ rồi nghiêng đầu qua, nói với Thịnh Thế, “Tôi xuống trước đây.”
Thịnh Thế gật đầu một cái, không nói gì. Cố Lan San đẩy cửa xe ra, bước xuống. Lúc cô chuẩn bị đóng cửa xe lại, Thịnh Thế đột nhiên gọi cô, “Sở Sở.”
Cố Lan San ngừng tay, nghiêng đầu nhìn anh.
Thịnh Thế ngồi trong xe, nhìn chằm chằm cô một hồi, sau đó lấy một tờ chi phiếu trong túi ra, cầm Pu't ký một hàng số, sau đó đưa nó lẫn phương thuốc của bà Thịnh cho cô.
”Đó là tiền của buổi tối ngày hôm trước.” Ánh mắt Thịnh Thế không có một chút sắc màu nào, giọng nói của anh trở nên lãnh đạm, “Tổng cộng ba mươi ngàn.”
”Lần đó cô đã từng nói, dù cô có ૮ɦếƭ cũng không muốn sinh con cho tôi. Vì vậy, phương thuốc này cô cứ giữ, uống hay không tùy cô.”
Lần đó... Lần đó...
Người giúp việc có nói, trước kia, anh Thịnh và cô San không phải như vậy, chỉ là sau lần đó, cả hai liền trở thành như vậy.
Quý Lưu Niên từng hỏi sau một lần uống quá nhiều R*ợ*u, rốt cuộc lần đó đã xảy ra chuyện gì mà hai người lại biến thành thế này?
Triệu Lỵ nhìn thấy Thịnh Thế đưa Tô Kiều Kiều đi thì cũng hỏi, trước kia Thịnh Thế không phải loại người đó, cậu gả cho anh ta, cậu có hối hận không?
Lần đó tựa như một cây gai *** vào lòng cô và anh, rút mãi không ra, máu tươi thấm đẫm tận trái tim mỗi mình.
Trong lòng của mỗi người đều nhớ rõ chuyện lần đó. Một lần cãi nhau, anh và cô nói ra rất nhiều chuyện, gây với nhau rất nhiều điều. Hai người giống như hai cây chủy thủ, hận không thể đâm đối phương đến ૮ɦếƭ.
Kết thúc lần cãi nhau đó, không có người nào nhận lỗi với người nào. Thậm chí từ đó về sau, dường như cả hai hiểu nhau hơn, cô và anh chẳng còn nhắc đến chuyện đó.
Cô vẫn cứ như cũ, cố gắng làm một người vợ hoàn mỹ, còn anh tiếp tục làm một kẻ phong lưu, ngày chơi hoa, đêm uống R*ợ*u.
Cố Lan San không ngờ tới là Thịnh Thế lại nhắc đến chuyện xưa. Sắc mặt cô có hơi hoảng hốt, nhưng chỉ trong chốc lát, cô đã trở lại vẻ điềm tĩnh, lạnh nhạt lúc đầu. Cố Lan San ung dung cầm lấy chi phiếu và phương thuốc từ tay anh, giọng nói bình thản, “Anh đi đường, nhớ lái xe chậm một chút, tôi lên trước.” Ngừng lại một hồi, cô chợt bổ sung thêm, “Tạm biệt.”
Thịnh Thế không lên tiếng.
Cố Lan San nhẹ nhàng đóng cửa xe. Tiếng cửa khóa vang lên “rắc rắc”. Cô đứng lặng trước xe hai giây, sau đó quay người, bước vào tòa soạn SH.
Thịnh Thế ngồi ở trong xe, nhìn bóng lưng của cô, thần thái chút suy sụp, mềm nhũn, đáy lòng tràn đầy ảo não, tối hôm qua trên giường anh đã phát hiện con rối Cố Lan San lại trở lại, hai ngày nay anh vui vẻ chẳng qua chỉ là như đóa phù dung sớm nở tối tàn, lập tức muốn biến mất, anh còn muốn, nhất định phải cố gắng giữ lại.
Nhưng là anh đây là thế nào?
Khi anh đang nghe mẹ mình nói ra những lời đó, tự trong đáy lòng anh lại nổi lên cảm xúc anh không thể nào khống chế được.
Một Thịnh Thế ác liệt bỗng nhiên sống lại, cầm chi phiếu nói ra những lời nói như vậy, phá vỡ hình tượng tốt đẹp mà anh muốn duy trì.
Chỉ là trong nháy mắt, cô liền khôi phục thành Cố Lan San, cô mới vừa nói với anh, trên đường lái xe chậm một chút, nói rất giống là một người vợ nói dặn dò quan tâm đến chồng của mình, thế nhưng anh lại nghe không hiểu nửa điểm quan tâm.
Lúc trước Cố Lan San, không phải như thế, mà lúc trước Cố Lan San là như thế nào đây?
Vấn đề này mới vừa hiện lên trong đầu Thịnh Thế, sau đó những hình thức chung sống cùng Cố Lan San cũng lập tức dần hiện ra theo sát phía sau.
Lúc trước, ở trước mặt của anh, Cố Lan San vừa phóng túng lại tùy hứng, nếu cô có chuyện vui vẻ sẽ lôi kéo anh nói một đống lớn, đơn giản chỉ là những chuyện nhỏ vụn vặt của con gái, thế nhưng hết lần này lần khác anh lại nghe đến thích thú.
Nếu như tâm trạng cô không tốt, cô sẽ ném sắc mặt cho anh nhìn, thậm chí, cô còn có thể chọc cho người ta tức giận rơi trên người của anh, thế nhưng anh lại vĩnh viễn đều cười tủm tỉm bao dung cô, anh cam tâm tình nguyện chịu đựng cô vừa hung ác vừa tức giận.
Khi đó, cô ỷ vào sau lưng có một Thịnh Thế, thật sự là ra vẻ và ngạo mạn nha.
Dĩ nhiên, ra vẻ và ngạo mạn của cô, chỉ khi nào đối mặt mới những lúc bị người ta chọc ghẹo thì mới có thể như vậy.
Nhưng nếu đối với người cùng cô không thù không oán, thì tính tình cô đối với bọn họ vẫn rất tốt, vĩnh viễn lúc nào cũng là đoan trang hào phóng, căng thẳng lễ độ.
Thế nhưng anh lại là một ngoại lệ, bất kể là anh có chọc cô hay không, khi ở trước mặt của anh, vĩnh viễn lúc nào cũng là dáng vẻ vênh váo tự đắc!
Qúy Lưu Niên cùng Hạ Phồn Hoa có một chút, nhìn thấy cô đối với anh cái kia giá thế, cũng đáy lòng phát truật.
Thậm chí có một lần uống R*ợ*u, Qúy Lưu Niên và Hạ Phồn Hoa còn đánh hứng thú lên người anh.
”Nhị Thập, cậu nghĩ xem bây giờ bản thân cậu đã bị Cố Lan San ngược thành hình dáng ra sao rồi?”
”Đúng nha, đúng nha, không phải là mình nói cậu, Nhị Thập, không nên đối xử quá tốt với phụ nữ, mình thất, Cố Lan San chính là bị cậu nuông chiều, đạp trên mặt trên mũi cậu, đơn giản là một người quá vô pháp vô thiên! Qua trận, tôi muốn, bọn tôi có thể bay ở trước mặt cậu không!”
“À, không phải là ngày hôm qua cậu chỉ nói một câu cô ấy viết chữ thật xấu xí, cô ấy liền xé toàn bộ bài thi thành mảnh nhỏ vung lên đầy đất!”
”Đây thì coi là cái gì, lần trước, chúng ta cùng đi sân chơi, tôi và Nhị Thập cùng lên đón Cố Lan San, kết quả tới trễ năm phút đồng hồ. Hoa Tử, cậu không có ở đó nên không biết, Nhị Thập vừa xuống xe, Cố Lan San không nói hai lời liền ném đồ ăn thức uống trong tay về phía Nhị Thập, sau đó dậm chân một cái, kiêu căng điên cuồng nói, Nhị Thập, anh có biết thời tiết rất nóng không, anh để cho tôi ở chỗ này chờ anh năm phút đồng hồ, năm phút đồng hồ đấy! Tôi bị nắng ăn đen thì làm sao đây! Kết quả, cậu đoán xem Nhị Thập như thế nào? Thế nhưng Nhị Thập vẫn không tức giận, ngược lại cười hì hì nhặt bình nước lên, lôi kéo Cố Lan San lên xe, còn nói xin lỗi với Cố Lan San. Còn Cố Lan San ngay cả vứt cũng không vứt cho cậu ta một ánh mắt, tôi cũng không nhìn nổi, mới vừa muốn nói chuyện, kết quả bị Nhị Thập dùng ánh mắt cảnh cáo, xoay người, còn mặt chân thành bảm đảm với Cố Lan San, lần sau sẽ không chiếu theo lệ này nữa, tuyệt đối sẽ không tới trễ.”
“Phải phải phải, cậu vậy mà nhu nhược thấy sợ, còn có thêm một cực phẩm nữa, có một nữ sinh thích Nhị Thập, chạy đến diễu võ dương oai trước mặt Cố Lan San, Cố Lan San để ý cũng không thèm để ý người ta, trực tiếp xoay người đi, kết quả nữ sinh kia không chịu buông tha lôi kéo y phục của cô ầm ĩ, cô trong cơn tức giận, liền trực tiếp hất cánh tay của nữ sinh đó, nữ sinh đó nằm trên mặt đất khóc la ầm ĩ nói Cố Lan San đánh cô ta, khiến rất nhiều người vây xem, Cố Lan San ngược lại ngoan độc, trực tiếp đi lên, nhéo quần áo của người ta cho người ta hai cái tát, nói một câu, tôi mà không đánh cô thì sẽ có lỗi với những lời này của cô rồi! Sau đó cất bước, thật cao ngạo rời đi rồi. Cậu nói xem cô ấy đã xả hết tức giận, tâm trạng cũng nên không tệ chứ, nhưng ai ngờ ***ng phải Nhị Thập, ngược lại không thèm cho Nhị Thập chút sắc mặt! Nói Nhị Thập ảnh hưởng tới cuộc sống của cô ấy! Đây quả thực con mẹ nó cố tình gây sự có được không?”
”A... Cái này thì gọi là gì chứ, còn có một lần Cố Lan San xem phim trên ti vi, trong đó vai nam chính phụ bạc nữ chính, khiến tâm trạng Cố Lan San đặc biệt không tốt, liền nói với Thịnh Thế, đàn ông các anh quả thật không có một người nào, không có một người nào tốt! Thịnh Thế lại vẫn cười hì hì gật đầu, phối hợp nói, dạ dạ dạ, đàn ông bọn anh không có một người nào, không có một ai tốt, đều không phải là đồ tốt!”
”Nhắc tới phim truyền hình, tôi nhớ ra rồi, lúc trước theo chụp bộ phim truyền hình để truyền bá, Cố Lan San đuổi đến khí thế ngất trời, kết quả cũng không biết là bởi vì cô có quen biết với nhân vật nữ quần chúng hay là do nguyên nhân nào khác, cô không muốn để cho cô gái đó làm nữ chính, kết quả, ngày hôm sau, Thịnh Thế còn nhanh chóng đi tìm anh rể họ, Tổng cục Quảng Điện nha, sau đó anh rể họ ra lệnh một tiếng, bộ phim truyền hình đó, cứng rắn bị sửa lại kịch bản, vốn là nữ chính một nữ chính hai đều trở nữ quần chúng, còn nữ quần chúng đó lại trở thành nữ chính.”
”Choáng nha, cậu nói xem, đối với người khác, tính tình của Cố Lan San đều rất tốt, sao đến trước mặt Thịnh Thế liền bay đâu mất vậy?”
”Còn phải nói, là do Nhị Thập nuông chiều đấy, dù một cô gái có tri thức hiểu lễ nghĩa, nếu như bị Nhị Thập nuông chiều như vậy, cũng đều phải nuông chiều ra vấn đề!”
”Không phải là tôi nói cậu, Nhị Thập, cậu cứ nuông chiều đi, nuông chiều đến cuối cùng, cũng chỉ có cậu là không thu thập được!”
”Thể diện của tất cả đàn ông trên thế giới cũng bị cậu vứt sạch!”
”Nhị Thập, cậu xem như là bị Cố Lan San ăn đến sít sao rồi!”
.......
Lúc ấy anh chỉ là uống R*ợ*u, nghe Qúy Lưu Niên và Hạ Phồn Hoa phỉ nhổ và khinh bỉ anh các loại, cười khẽ nói một câu: “Tôi cam tâm tình nguyện.”
Sau đó, chọc cho Qúy Lưu Niên và Hạ Phồn Hoa mắng anh, có bệnh! Không có thuốc chữa!
Anh tuyệt đối không sốt ruột, không nhanh không chậm uống R*ợ*u của mình, đáy lòng suy nghĩ, anh là có bệnh, một loại bệnh có tên là Cố Lan San, hơn nữa còn là bệnh thời kỳ cuối, không có thuốc nào cứu chữa được.
Có trời mới biết, khi đó anh đã hận biết bao nhiều khi không đưa toàn bộ thế giới đến dưới chân Cố Lan San, để cho cô giẫm đạp!
Cũng có trời mới biết, khi đó cam tâm tình nguyện để Cố Lan San cố tình gây sự biết bao nhiêu!
Bây giờ, ở trước mặt của anh, Cố Lan San rất hiểu chuyện, rất khéo léo, tất cả những người quen biết anh, đều bắt đầu hâm mộ anh cưới một người vợ tố, nói anh có phúc khí tốt.
Nhưng mà anh hoàn toàn không muốn có phúc khí tốt như vậy, nếu như có thể, anh nguyện ý dùng phúc khí tốt cả đời anh để đổi về một Cố Lan San chân thật!
Nhưng mà anh hoàn toàn không muốn có phúc khí tốt như vậy, nếu như có thể, anh nguyện ý dùng phúc khí cả đời anh để đổi về một Cố Lan San chân thực!
Bất kể trong lòng Cố Lan San có Thịnh Thế hay không, thì Thịnh Thế đều muốn mình cùng cô sống qua cả đời, anh không thể cùng cô tiếp tục đi xuống như vậy nữa, anh phải thay đổi bản thân mình một chút.
Thịnh Thế biết khuyết điểm của mình, từ nhỏ đến lớn anh bị chiều thành hư rồi, tính khí lớn muốn ૮ɦếƭ, lúc đối mặt với người khác anh có thể trầm ổn kín kẽ, tao nhã lễ độ, tác phong nhanh nhẹn.
Nhưng chỉ duy nhất lúc đối mặt với Cố Lan San anh lại không thể có cách nào bình tĩnh lại được.
Cô ở trước mặt anh muốn gì được đó, anh thì không ép được hỏa khí của mình, lời nói ra với lời trong lòng mình luôn mâu thuẫn.
Cô đối với anh rất tốt, tuy nhiên nó vĩnh viễn không phải là hy vọng tốt đẹp đó của anh.
Cô vĩnh viễn cũng không bao giờ biết, những thứ cô nói với anh kia càng làm anh cảm thấy châm chọc, để cho anh hít thở không thông.
Anh chiếm được cô, cuới cô làm vợ, nhưng cô lại biến thành một người khác.
Vậy mà thật là mỉa mai, rõ ràng lúc trước anh và cô đều rất tốt.
Làm sao sau khi kết hôn cô lại biến thành một Cố Lan San như vậy?
Thịnh Thế nghĩ tới đây, anh liền chậm rãi nhắm hai mắt vào, mi tâm của anh nhíu chặt.
Sở Sở, Sở Sở, em nói cho anh biết, bởi vì sao em lại biến thành như bây giờ?
*****************
Cố Lan San nghỉ ngơi một ngày rồi mới tới công ty, cô còn rất nhiều việc bận rộn, toàn bộ thời gian buổi sáng đến thở một cái cô cũng không có.
Thật vất vả cầm cự đến mười rưỡi, Cố Lan San mới vội vàng kết thúc công việc, bởi vì thời gian ăn bữa sáng có chút gấp gáp nên cô cũng không ăn nhiều, Cố Lan San cảm thấy bụng có chút đói nên tính đi sớm xuống phòng ăn đi ăn trưa dưới lầu.
Tắt máy vi tính, Cố Lan San đi toilet một chuyến, lúc cô ra ngoài rửa tay thì điện thoại di động vang lên.
Cố Lan San rút khăn giấy lau nước trên tay, móc ra điện thoại đi động ra, liếc mắt nhìn thấy hiển thị cuộc gọi đến, cô ấn nghe: “Chị, như thế nào?”
”San San, bây giờ em sắp tan làm chưa? Em tới Tương Viên đi, ở đây cách công ty em cũng không xa, cùng nhau ăn cơm nha!” Cố Ân Ân ở đầu kia điện thoại cười tủm tỉm nói.
”Được!”
”Chị đã chọn chỗ ngồi tốt rồi, em đến, đến thẳng Mẫu Đan đình nha!”
………………
Buổi sáng Cố Lan San bị Thịnh Thế đưa tới tòa soạn SH nên không lái xe, cho nên lúc xuống dưới tầng cô liền trực tiếp bắt một chiếc taxi đi Tương Viên.
Cố Lan San trả tiền, xuống taxi, cô mới vừa bước chân vào Tương Viên đã nghe thấy giọng nói của Cố Ân Ân truyền từ phía sau đến kêu tên của mình, Cố Lan San quay đầu lại thấy nụ cười ngọt ngào của trên mặt Cố Ân Ân đang kéo cánh tanh Hàn Thành Trì thật xinh đẹp ở sau lưng cô không xa, nam ôn nhu như ngọc, nữ cao quý sang trọng giống như cô đã từng gặp hai người bọn họ giống một bức tranh, chẳng qua bức tranh này có hơn một thứ, cái thứ dư thừa đó chính là Vương Giai Di.
”A, San San, em đến nhanh nha!” Cố Ân An dắt tay Hàn Thành Trì nhanh chóng đi tới trước mặt Cố Lan San, giọng nói tự nhiên: “Lúc chị gọi điện thoại cho em là đang trên đường tới Tương Viên, vốn tưởng chúng ta sẽ tới trước, không nghĩ đến em so với chị còn đến sớm hơn.”
Cố Lan San vốn tưởng chỉ có mình Cố Ân Ân, không nghĩ tới ngoài Hàn Thành Trì ra còn nhiều thêm một người cô ghét là Vương Gian Di.
Chỉ là vì ghét nên vẻ mặt Cố Lan San ngược lại cũng không có gì biến hóa lớn, trực tiếp coi thường Vương Gia Di mà hướng về phía Hàn Thành Trì.
Chỉ là vì ghét nên vẻ mặt Cố Lan San ngược lại cũng không có gì biến hóa lớn, trực tiếp coi thường Vương Gia Di mà hướng về phía Hàn Thành Trì cười cười, coi như chào hỏi, rồi nghiêng đầu nhìn Cố Ân Ân sau đó cô mới nói: “Công ty em cách đây rất gần, chỉ hơn mười phút là đến.”
”Thì ra là gần như vậy nha!” Lần này là Hàn Thành Trì tiếp lời, giọng nói dịu dàng.
”Ừ.” Cố Lan San liếc mắt nhìn Hàn Thành Trì: “Mọi người sao lại tới đây?”
”Chị cùng Thành Trì đi xem vải đính hôn, vốn muốn gọi em cũng giúp một tay đi tham khảo nhưng nghĩ đến em phải đi làm cho nên mới gọi Giai Di.” Cố Ân Ân cười nhàn nhạt nói: “Đây không phải là đến để ăn cơm sao? Giai Di nói em vừa hay đi làm rất gần đây, nên chị mới gọi điện thoại cho em để cùng nhau ăn cơm.”
Cố Lan San nhấc mắt, liếc nhìn Vương Giai Di, cô và cô ta rất không hợp nhau, sau lại bởi vì mình gả cho Thịnh Thế nên cô và cô ta đánh nhau một trận lớn, từ đó về sau cả đời cũng không qua lại với nhau, vậy mà gần đây vì sao cô lại thường xuyên nhìn thấy cô ta?
Cố Lan San cảm thấy Vương Giai Di và bản thân mình chắn chắn sẽ không thể làm bạn, cô ta làm như vậy nhất định là có quỷ, nhưng cô cũng đoán không ra cô ta muốn làm cái gì mà như con thiêu thân như thế, cô chỉ cười không có nói gì tiếp.
”Tốt lắm, chúng ta đừng đứng ở đây nữa, đi vào phòng thôi.” Giọng nói Hàn Thành Trì ấm áp như sưởi ấm lòng người, nói xong liền quyết định ôm lấy Cố Ân Ân đi vào bên trong.
Nhưng cũng thời khắc đó, cửa Kim Bích Huy Hoàng Tương Viên lại một lần nữa bị đẩy ra, kèm theo tiếng hát vang dội “Hoan nghênh đến dự”, có mấy người mặc trang phục xuất chúng bước ra.
Cố Ân Ân nghiêng đầu, thúc giục Cố Lan San đang đứng sau mình nhanh lên một chút để theo kịp, ánh mắt lại một lần nữa dừng lại ở phía sau Cố Lan San, bước chân cũng ngừng lại theo, trong miệng nói ra một câu:“Thật đúng là đúng dịp, Nhị Thập cũng tới đây ăn cơm.”
Nhị Thập?
Thịnh Thế?
Cố Lan San nghe thấy cái tên này thì sửng sốt một chút, cô nghiêng đầu thấy những người kia đang vây quanh một bóng dáng thon thả ưu nhã.
Những người đó nữ có nam có, Thịnh Thế đứng ở trong đó nhìn cực kỳ xuất chói mắt, toàn thân cao thấp quấn quýt một tầng khí chất quân vương.
Cố Lan San do dự không biết có nên chào hỏi Thịnh Thế hay không thì Hàn Thành Trì đã lên tiếng: “Nhị Thập.”
Thịnh Thế nghe thấy Hàn Thành Trì gọi mình liền dẫn đám người kia hướng Cố Lan San đang đứng ở nơi này đi tới.
Ngay sau đó, đối với những người bên cạnh đó nhất thời giới thiệu Hàn Thành Trì, Cố Ân Ân, Vương Gia Di, nói đơn giản mồt chút với những người sau lưng anh là ai, còn Cố Lan San thì không có ý nhớ tới, nhưng toàn bộ những người này đều là nhân viên cấp cao trong công ty của anh, hôm nay mọi người cùng nhau tới nơi này bàn một dự án hợp tác, buổi trưa vừa lúc đi ngang qua Tương Viên nên cùng nhau vào ăn cơm.
”Thịnh tổng, vị này là……………” Một người đàn ông đứng bên cạnh Thịnh Thế chỉ chỉ vào Cố Lan San mà Thịnh Thế không giới thiệu hỏi.
Lúc này Thịnh Thế mới đem tầm mắt đặt lên người Cố Lan San, lẳng lặng nhìn Cố Lan San một lát mới nói: “Cô ấy là vợ tôi, Cố Lan San.”
Những người phía sau đi theo Thịnh Thế vẻ mặt đều là kinh ngạc, thì ra đây chính là bà chủ của bọn họ, thế nhưng dáng dấp lại khuynh thành xinh đẹp như vậy, những nhân viên cấp cao kia đều rối rít vươn tay cùng Cố Lan San chào hỏi, trong miệng đều nói: “Bà chủ.”
Ngược lại Cố Lan San lại không mất tự nhiên cùng bắt tay với từng người từng người một cái.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc