Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 40

Tác giả: Diệp Phi Dạ

“Hừ!” Bà Thịnh nghiêng đầu, nói bằng giọng hào sảng, “Nhị Thập, con là người có tiền, San San thu được phải nói là thu đến vô hạn!”
Thịnh Thế khẽ cười, quay đầu, gắp đồ ăn vào chén cho Cố Lan San rồi nói, “Em nghe chưa? Sau này không có việc gì thì cứ về nhà cũ chơi mạt chược với ba mẹ anh, tha hồ mà thu tiền anh vô hạn.”
Cố Lan San mỉm cười, gật đầu, “Ừ”, sau đó chăm chú dùng bữa.
Thu tiền của anh đến vô hạn... Gì chứ? Dù có muốn thu, cô cũng chưa hề thu được của anh một đồng nào...
Cố Lan San nghĩ đến đây, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cái mâm, thoáng qua một chút hoảng hốt.
Mặc dù cô không hiểu vì sao mấy ngày này, thái độ của Thịnh Thế đối với cô lại thay đổi như vậy, nhưng mà hiện tại, bà Thịnh nhắc đến tiền, cô đột nhiên nhớ tới việc vẫn chưa có thông báo về tiền thuốc tháng sau của em trai.
Có thể là vì hai ngày qua đã xảy ra quá nhiều chuyện, cô mới quên mất đi chuyện mình cần làm.
Ăn cơm xong, cả nhà ngồi lại với nhau, trò chuyện vui vẻ, không khí vẫn hòa thuận ấm áp như trước. Đến tám giờ rưỡi, Thịnh Hoan lên lầu để dỗ Chung Trạch ngủ. Còn chút thời gian, tán gẫu mãi cũng không thể nói lớn tiếng, Thịnh Hoan đề nghị cả nhà chơi bài.
Bà Thịnh lập tức tán thành, Thịnh Thế dĩ nhiên cũng không phản đối.
Cố Lan San nghĩ đến tiền thuốc của em trai, lại nhìn cả nhà họ Thịnh yêu thương đầm ấm, lúc nào cũng cười vui vẻ. Bây giờ họ muốn đánh bài, cô sợ thua tiền liền cười, nói, “Mọi người chơi đi, con cảm thấy hơi mệt.”
Thịnh Thế biết Cố Lan San sốt cao vào tối hôm qua, nghĩ bụng, có lẽ cô vẫn chưa hoàn toàn bình phục. Anh không suy nghĩ nhiều liền gật đầu một cái, bảo người làm lấy một cái mền rồi đắp cho cô, sau đó mới cùng gia đình chơi bài.
Cố Lan San ngồi ở một bên, nhìn cả một gia đình đánh bài. Thỉnh thoảng, bà Thịnh sẽ lén lút đổi bài. Khung cảnh ấy đẹp đẽ làm sao, khiến cô nghĩ tới một chữ “Nhà”.
Nhà...
Vừa nghĩ tới chữ ấy, đáy lòng Cố Lan San chợt trào lên cảm giác cô đơn, mất mát.
Cô bị mẹ ruột mình bán vào nhà họ Cố. Mặc dù được sung sướng, ăn ngon mặc đẹp, cô vẫn chưa bao giờ cảm nhận sự bình yên của “nhà”
Đa số thời gian, cô nhìn một nhà đầm ấm, vui vẻ hòa thuận của ông Cố và bà Cố bằng ánh mắt nhàn nhạt.
Giờ đây, cô lấy Thịnh Thế, vẫn cứ như cũ mà dùng ánh mắt ấy với khung cảnh gia đình yên vui trước mắt.
Anh mua cô. Mặc dù từ trước tới giờ, cô cũng cố gắng để thể hiện mình là một người vợ tốt, cố gắng hòa nhập vào thế giới của họ.
Thật ra thì chỉ có một mình cô biết, giữa cô và họ có biết bao sự khác biệt, thế giới của cô và thế giới của họ không hề hợp nhau.
Cố Lan San cảm thấy hình ảnh cả nhà họ Thịnh đánh bài thật là chói mắt, trong lòng cô vừa khao khát vừa ngưỡng mộ. Cô im lặng quay đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ thất thần.
Kỹ năng chơi bài của Thịnh Thế vốn đã rất giỏi, ngay ván thứ nhất đã thắng mọi người.
Thịnh Thế thu tiền, chợt nghĩ đến Cố Lan San ở bên cạnh, hình như nãy giờ cô không lên tiếng, cứ im lặng như không hề tồn tại. Anh nghiêng đầu nhìn về phía cô, đột nhiên phát hiện cô đã quay lưng về phía mình từ lúc nào, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, chẳng biết cô đang suy nghĩ cái gì.
Đôi mắt Thịnh Thế dần trở nên sâu sắc. Anh dường như thấy được từ thân hình mảnh mai của Cố Lan San một nỗi cô đơn, bi thương vô tận. Đáy lòng anh trở nên căng thẳng, trong đầu không ngừng xuất hiện khuôn mặt buồn bã của cô.
Đôi mắt Thịnh Thế dần trở nên sâu sắc. Anh dường như thấy được từ thân hình mảnh mai của Cố Lan San một nỗi cơ đơn, bi thương vô tận. Đáy lòng anh trở nên căng thẳng, trong đầu không ngừng xuất hiện khuôn mặt buồn bã của cô. Anh theo thói quen gọi tên cô, “Sở Sở.”
Cố Lan San nghe tiếng Thịnh Thế liền quay đầu lại. Ánh mắt còn sót lại một chút bi thương của cô vô tình tiếp xúc với tầm mắt của anh. Trong khoảnh khắc, cô trở lại vẻ trầm tĩnh như nước lúc ban đầu, thần sắc tỉnh táo, nhoẻn miệng cười, “Hở?”
Thịnh Thế kịp nhìn thấy ánh mắt bi thương của cô, anh cau mày, kề sát bên tai cô, dùng âm thanh vừa đủ hai người nghe được rồi hỏi, “Em ở đây không vui à?”
Cố Lan San thầm run rẩy, anh
đã phát hiện cái gì rồi sao?
Có điều, cô vẫn không nói cho anh biết sự khổ sở và tự ti tận đáy lòng mình, ánh mắt cô nhìn anh vẫn điềm tĩnh, chẳng hề mang bất kỳ tâm tình nào, giọng nói vẫn rất êm tai, “Không có.”
Dường như sợ anh không tin, cô càng cười tươi hơn trước, “Em có chuyện gì mà không vui chứ!”
Thịnh Thế không lên tiếng, cứ im lặng ngồi nhìn cô mãi.
Không thể không thừa nhận, Cố Lan San có nụ cười rất đẹp, chỉ tiếc là nụ cười ấy không có linh hồn. Anh không biết vừa rồi cô đã suy nghĩ cái gì. Cố Lan San chỉ kìm nén được trong vòng ba mươi sáu tiếng đồng hồ, bây giờ đã trở thành con rối Cố Lan San.
Khuôn mặt đẹp của Thịnh Thế không để lộ ra vẻ gì, từ tận đáy lòng, anh lại cảm thấy có chút khổ sở. Nhìn xấp bài trong tay, anh nói, “Lại đây đánh bài với anh.”
Cố Lan San thật sự không muốn đánh bài. Cô hơi do dự, có điều, từ trước tới nay, ở trước mặt cái người muốn gì được đó như anh, cô đành phải gật đầu cười, nghe theo để trở thành một người vợ tốt, “Được.”
Nói xong, cô xoay người, nhìn lên bàn bài.
Thịnh Thế nắm chặt tay, anh có cảm giác như cổ họng mình thứ gì chặn lại, khiến nó phát nghẹn. Anh nhìn ra là cô không muốn đánh bài, nhưng chỉ cần anh yêu cầu, cô liền không dám cự tuyệt. Thái độ của cô khiến anh cảm thấy ruột gan mình như bị thiêu nóng.
Anh không thích cô cứ không có chính kiến như vậy. Cô càng làm thế, đáy lòng anh càng bị đè nén mạnh mẽ.
Nhưng mà anh và cô mới hòa hợp với nhau được hai ngày, anh chẳng thể giận dữ, bằng không thì sẽ phá hủy những gì mà mình vất vả dựng nên.
Thịnh Thế âm thầm hít sâu một hơi, cố gắng kìm nén cảm xúc lẫn lộn đang dâng trào. Anh vươn tay, ôm Cố Lan San vào lòng.
Thân thể Cố Lan San chợt trở nên cứng đờ, cô định tránh ra khỏi anh, nhưng chỉ vừa mới giãy dụa một cái, cả người cô đã ngoan ngoãn dựa vào ***g *** Thịnh Thế.
Ánh mắt Thịnh Thế hơi âm trầm, anh làm như không có chuyện gì rồi đặt bài vào tay Cố Lan San, khóe miệng giật giật, “Em chơi đi, anh xem.”
Cố Lan San khẽ giật mình, liếc mắt nhìn Thịnh Thế, chỉ thấy khuôn mặt đẹp của anh không hề lộ vẻ gì. Ánh đèn thủy tinh trong đại sảnh chiếu vào anh. Đôi mắt anh không để lộ một chút tâm tình, cứ như vậy mà cầm lấy một ly nước, uống với tư thế nhàn nhã.
Đáy mắt anh lóe lên ánh sáng không biết tên, anh bưng chén nước lên mà uông với dáng vẻ nhàn nhã.
Bà Thịnh gấp gáp ra bài, nhìn thấy Cố Lan San cầm bài mà không lên tiếng nào thì liền thúc dục một câu: “San San, nhanh lên con!”
Cố Lan San cúi đầu, nhìn bài, nghiên cứu một hồi rồi liền ném ra một quân.
Thịnh Thế ôm Cố Lan San mà nhìn bài trong tay cô, khi đó liền lấy ra một quân giúp cô đánh, chơi bảy ván, thắng năm ván.
Cố Lan San vừa mới khỏi cơn sốt cao, cũng uống thuốc có thành phần giúp yên giấc rồi nên cuối cũng có chút mệt chỉ muốn ngủ, động tác đánh bài cũng chậm chạp hơn nhiều, Thịnh Thế nhìn thấy dáng vẻ này của cô liền mở miệng nói không còn sớm cũng nên nghỉ ngơi rồi.
Bà Thịnh nhìn thời gian một chút, đúng thật là không còn sớm liền lên tiếng: “Nhị Thập, San San, hôm nay các con ngủ ở chỗ cũ đi.”
Thịnh Thế gật đầu, đứng dậy, Cố Lan San cũng theo anh lên tầng.
Vào phòng ngủ, Cố Lan San liền vào phòng tắm xả nước nóng.
Sau khi xong xuôi, Cố Lan San liền gọi Thịnh Thế vào tắm, Thịnh Thế vào phòng tắm thì Cố Lan San tự nhiên đứng trước mặt anh, vẻ mặt bình thàn muốn giúp anh cởi cúc áo cùng quần áo.
Thịnh Thế bỗng chợt nghĩ đến sau lưng bị bị thủ trưởng Thịnh đánh nên có thương tổn, nhất thời liền giơ tay lên mà cầm cổ tay cô “Tự tôi làm thôi, cô ra ngoài đi.”
Lông mi Cố Lan San hơi rũ cuống một chút, rút tay mình từ trong tay anh rồi đi ra khỏi phòng tắm.
Bởi vì hai người rất ít khi về nhà cũ họ Thịnh nên trên giường được ***g một chiếc khăn trải giường, Cố Lan San đi lên trường, lật khăn trải giường lên thì liền nhìn thấy trên khăn trải giường có đặt quần áo của Thịnh Thế, là quần áo mà cô cùng Thịnh Thế về nhà xế chiều hôm nay, Cố Lan San sửa sang một chút rồi định vứt quần áo vào trong sọt, khi vứt ra thì liền thấy mặt sau có vết máu nhàn nhạt.
Cố Lan San khẽ cau mày, liền nhặt quần áo kia lên mà cẩn thận nhìn một chút, liền phát hiện trên đó đầy những vết đốm máu.
Cố Lan San cầm quần áo đó mà trầm lặng một chút rồi lại ném quần áo vào trong sọt, đứng dậy đi tìm kiếm ở ngăn tủ một lúc, rồi liền cầm ra một chai thuốc mỡ.
Thịnh Thế vừa khoác áo tắm bước ra thì Cố Lan San liền vào phòng tắm tắm rửa, khi cô trở ra thì Thịnh Thế đã nằm trên giường rồi.
Cố Lan San đi đến bàn trang điểm, sau khi sấy khô tóc và chải đầu cẩn thận thì iền cầm lọ thuốc mỡ mình đặt trên bàn trang điểm mà xoay người đi đến bên giường, nở một nụ cười với Thịnh Thế: “Để tôi xoa thuốc trên lưng cho anh đi.”
Thịnh Thế vốn sửng sốt nhưng sau đó liền nhìn thấy quần áo chính mình ném trên giường đã được thu dọn rồi, nhất thời trong lòng ảo não tại sao bản thân lại quên mất chuyện này, vẫn là bị cô biết bản thận đã bị đánh rồi.
Thịnh Thế chậm nửa nhịp rồi mới *** tắm, trở mình mà nằm sấp trên giường.
Cố Lan San nhìn thấy sau lưng Thịnh Thế lẫn lộn mấy vết máu, đã sưng phồng đỏ cả lên, nhìn cô cùng dữ tợn khủng pố.
Ánh mắt cô hốt hoảng một phen, mấp máy môi rồi liền tập trung bôi thuốc mỡ, nhẹ nhàng mà bôi lên vết thương từng chút từng chút.
Động tác của cô vô cùng ôn hòa từ tốn, khi thuốc mỡ tiếp xúc miệng vết thương thì có chút cảm giác man mát, cực kỳ thoải mái, Thịnh Thế nằm sấp ở đó vô cùng hưởng thị, vốn trong lòng bởi vì nãy đánh bài mà xuất hiện một tia đau đớn thì cũng đã biến thành ngọt ngào.
Cố Lan San xoa thuốc xong thì liền liếc thấy vết sẹo nhàn nhạt gần phía bên vai phải của Thịnh Thế kia mà nói một câu: “Thuốc này có thể xóa sẹp, chỗ này của anh có vết sẹo, để tôi xoa thuốc một chút cho.”
Lập tức cô liền lại tập trung xoa thêm c*** mỡ, định bôi lên trên đó, thế nhưng tay cô còn chưa có chạm đến *** của anh thì Thịnh Thế bỗng nghiêng người lại, bắt được cô tay cô, ánh mắt sáng ngời mà ý vị sâu xa nhìn cô nói: “Vết sẹo này đối với anh vô cùng có ý nghĩa...”
Thịnh Thế bỗng nghiêng người lại, bắt được cô tay cô, ánh mắt sáng ngời mà ý vị sâu xa nhìn cô nói: “Vết sẹo này đối với anh vô cùng có ý nghĩa, không xóa sẹo đâu.”
Cố Lan San bị động tác bất thình lình kia của Thịnh Thế làm cho sửng sốt, nhìn đáy mắt anh mà xuất hiện mọt tia nghi hoặc.
Vết sẹo này đối với anh cực kỳ có ý nghĩa?
Cố ý nghĩa gì chứ?
Thịnh Thế có hơi chút nghiêm túc lên tiếng: “Vết sẹo này làm cho tôi hiểu được một chuyện.”
Cố Lan San chưa bao giờ gặp qua nhiều lần Thịnh Thế lại sử dụng ngữ điệu trịnh trọng như vậy để nói chuyện, cô nhịn không được nín thở mà nhìn chằm chằm đôi mắt của Thịnh Thế, yên tĩnh chờ đợi anh nói tiếp.
Ánh mắt yên tĩnh lạnh nhạt của Thịnh Thế từng chút từng chút trở nên có chút nóng rực, anh thâm thúy nhìn chăm chú Cố Lan San.
Cố Lan San không hiểu vì sao có chút khẩn trương.
”Vết sẹo này làm cho anh hiểu được...” Ánh mắt Thịnh Thế trở nên có chút hoảng hốt, nói một nửa rồi liền dứng lại, giống như muốn nói lên chuyện gì đó trong úa khứ, thật lâu sau rốt cuộc anh mới mở miệng, giọng nói luôn thanh nhã lười biếng ngày thường bỗng mang theo một tia buồn bã “Trái tim của tôi.”
Một dao kia làm cho anh hiểu được, cảm xúc nói không rõ của anh đối với Cố Lan San cuỗi cùng là cái cảm giác gì.
Vết sẹo kia, là chứng cứ cho việc anh yêu cô, là chứng cứ cho việc anh đã từng không biết vì sao mà chịu hy sinh tính mạng vì cô.
”Trái tim anh?” Trong giọng nói của Cố Lan San đầy sự khó hiểu.
Ánh mắt Thịnh Thế vẫn tập trung toàn bộ trên đôi mắt đẹp đẽ của Cố Lan San, anh nhìn đến ánh mắt mờ mịt của cô mà đáy lòng có chút mất mác, lại vẫn gật đầu “Đúng, trái tim của tôi.”
Lần trước khi ở bên cạnh bể bơi, cô hỏi anh vì sao vết sẹo này xuất hiện, cô thật sự không nhớ rõ sao?
Không nhớ rõ một buổi tối kia, cô bị người ta chặn lại ở trong ngõ hẻm, bầu trời không ánh trăng không có sao sáng, anh vì cô mà một mình đi đến.
Cố Lan San đoán không ra hàm nghĩa trong lời nói của Thịnh Thế, cô chỉ gật gật đầu với Thịnh Thế, liền đứng dậy từ bên cạnh, rút khăn tay từ một bên mà lau thuốc mỡ trên ngón tay mình, ném vào trong thùng rác rồi liền nằm bên nửa còn lại giường.
Cố Lan San dường như thật sự có chút mệt nhọc, rất nhanh liền nhắm hai mắt lại.
Thịnh Thế nhìn Cố Lan San bình thường như vậy thì anh lại không có chút buồn ngủ nào, cảm giác mất mác trong lòng anh càng lúc càng dày đặc, xem ra cô thật sự đã quên, tại sao cô có thể quên chứ?
Thịnh Thế có chút không cam lòng mà lên tiếng, hô một tiếng: “Sở Sở.”
Cố Lan San mở mắt, nghiêng đầu nhìn Thịnh Thế, trong mắt một mảng sáng: “Ừ?”
Thịnh Thế hỏi: “Vết sẹo này, thực sự cô không nhớ rõ sao?”
”Làm sao vậy?” Cố Lan San nghi ngờ nhìn Thịnh Thế, nghĩ thầm, vết sẹo này thì có liên quan gì tới cô sao? Vì sao anh lại hỏi như vậy?
Đáy lòng Thịnh Thế có chút sốt ruột, tính cách của anh từ trước tới nay không dễ để tự nhiên, chưa bao giờ thích mở miệng nói chuyện đòi hỏi người khác, cho nên khi nghe được Cố Lan San hỏi lại như vậy thì thế nào anh cũng không nói lên câu lúc trước vì cô mà tôi đã trúng một dao kiểu kiểu như vậy, cuối cùng Thịnh Thế chỉ lắc đầu, giọng nói hơi có chút rầu rĩ: “Không có gì, đi ngỉ thôi!”
Cố Lan San cảm thấy Thịnh Thế như vậy vô cùng quái dị, nhưng mà cô vẫn gật đầu “A...” một tiếng rồi nhắm hai mắt lại, rất nhanh lại lâm vào giấc ngủ của mình.
Thịnh Thế nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Cố Lan San mà vì cái gì mà vẫn không ngủ được, sau một lúc lâu thì anh mới nghiêng đầu quay sang, nhìn gương mặt đang ngủ của Cố Lan San mà lại hỏi một câu: “Sở Sở, em thực sự không nhớ rõ sao?”
Thịnh Thế nghe tiếng thở đều đều của Cố Lan San. Anh ngủ mãi mà không được, hồi lâu sau, anh nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn vẻ mặt đang ngủ say của cô rồi thì thầm, “Sở Sở, em thật sự không nhớ sao?”
Đáp lại lời anh chỉ có không gian vô tận, tĩnh lặng.
Cô quả là không nhớ... Ánh mắt mờ mịt của cô, câu hỏi ngược lại của cô, thái độ như không để ý chuyện gì đã nói cho anh biết, cô quên rồi.
Anh dùng cả tính mạng để cứu cô, cô quên rồi.
Nếu cô còn nhớ, cô sẽ không thể nào hỏi ngược lại anh như vậy?
Sở Sở, em biết không?
Câu nói vô tình của em khiến anh rất đau lòng.
******************
Ngày thứ hai, Cố Lan San phải đi làm nên cô dậy rất sớm.
Thịnh Thế sớm đã rời giường, phòng ngủ chỉ còn một mình cô.
Cố Lan San rửa mặt, xuống lầu. Người giúp việc đã chuẩn bị đồ ăn sáng. Bà Thịnh và Thịnh Thế xuống trước. Vừa thấy cô, bà Thịnh liền bảo người giúp việc bưng đồ ăn lên.
Cố Lan San ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Thịnh Thế. Người giúp việc đặt một chén cháo xuống trước mắt cô, ngoài ra còn có một ít điểm tâm ăn nhẹ.
Thịnh Thế sớm đã ăn xong, đang ngồi tại chỗ đọc báo. Cố Lan San nhìn đồng hồ, bây giờ không sớm cũng chưa muộn, chỉ là khoảng cách từ nhà cũ tới công ty cô khá xa. Sợ kẹt xe lúc đi làm, cô cố gắng ăn uống thật nhanh.
Thịnh Thế ngẩng đầu, nhìn cô rồi nói, “Đừng vội, ăn từ từ thôi.”
Bà Thịnh ăn cháo xong xuôi, dường như nhớ ra cái gì đó, đứng dậy rồi bước lên lầu.
Lúc bà đi xuống, Cố Lan San đã ăn xong, Thịnh Thế cũng đọc hết tờ báo. Hai người đứng ở trong phòng khách, Cố Lan San tự tay thắt caravat cho Thịnh Thế.
Bà Thịnh đi đến trước mặt hai người, đưa một tờ giấy cho Thịnh Thế.
Thịnh Thế cau mày, liếc mắt nhìn, “Đây là cái gì?”
Bà Thịnh trả lời, “Kể từ lần trước, lúc San San sảy thai, không phải thân thể nó vẫn luôn mệt mỏi sao? Đây là phương thuốc mà mẹ tìm được, con đi mua cho San San uống. Đều là thuốc bắc cả, không có tác dụng phụ đâu, bảo người giúp việc nấu thuốc mỗi ngày cho con bé là được.”
Dừng một chút, bà Thịnh lại quay đầu sang Cố Lan San, nói, “Tuy rằng uống thuốc này có hơi chút khổ sở, nhưng thuốc đắng dã tật. Mỗi ngày con uống một chén, nếu thấy đắng quá thì ăn một miếng đường sau khi uống.”
Thịnh Thế nhìn phương thuốc trong tay, sắc mặt trở nên lãnh đạm, cảm giác xương cốt toàn thân đau đớn.
Cố Lan San nở nụ cười cứng đờ, giọng nói hơi run rẩy, “Cảm ơn mẹ.”
Bà Thịnh chỉ nghĩ là cô đang khó chịu, đành cười an ủi cô, “San San, con không cần cảm thấy áp lực. Bác sĩ nói, nếu sảy thai một lần, những đứa con về sau có lẽ sẽ khó giữ, cũng không phải là không thể sinh, huống hồ tuổi con còn nhỏ, thân thể hồi phục rất nhanh. Bây giờ chỉ cần cố gắng tĩnh dưỡng, muốn có con đều không khó.”
Cố Lan San gật đầu một cái, không nói gì.
Thịnh Thế cất tờ giấy vào trong túi, sắc mặt nhàn nhạt, không ai có thể nhìn ra anh đang nghĩ gì, nhưng người ta có thể cảm thấy cả người anh lạnh lẽo như băng, “Mẹ, không còn sớm nữa, con và Sở Sở đi làm trước.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc