Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 32

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Mặc dù vào giờ phút này trên mặt cô bị người đánh sưng đỏ, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy xinh đẹp như cũ, nhưng lúc này Vương Đạo cũng chẳng có tâm tình thưởng thức người đẹp mà mình vất vả mới gặp được, càng không ý muốn nâng cô thành minh tinh điện ảnh tai to mặt lớn. Chỉ cầu mong duy nhất là bà hoàng này có thể nhanh lên xe một chút, để ông ta đưa cô về nhà.
Nhớ lại, từ trước tới giờ, ông ta đều biến người hiền lành thành ngôi sao, nhưng lại chưa bao giờ xuất hiện sai lầm, ai biết cả đời sống nghề đạo diễn, thật vất vả gặp một người phụ nữ khiến mình kinh ngạc, muốn chế tạo cô thành tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo của mình, nhưng hết lần này tới lần khác đạp phải đinh sắt!
Còn không phải là đinh sắt bình thường!
Vương Đạo cúi người nhìn Cố Lan San lên xe, sau đó tự mình chui vào ghế lái phụ, ra lệnh cho người trực tiếp lái xe.
Đây là xe thể thao.
May mắn là nửa đêm, trên đường phố Bắc Kinh, xe cộ rất ít, cho nên tốc độ xe đã tăng đến 400Km, nhưng Vương Đạo vẫn cảm thấy rất chậm như cũ, vừa nhìn thời gian, vừa la hét: “Mẹ kiếp anh mau đi nhanh lên, còn kém năm phút đồng hồ, năm phút đồng hồ, nếu cmn không đến được Ngự Thự Lâm Phong, cả nhà của tôi đều sẽ ૮ɦếƭ, con mẹ anh có biết không!”
Người bị Vương Đạo mắng, không dám thở ra một hơi, chỉ có thể dùng sức đạp chân ga.
Xe ở trên đường cái, lướt trái lách phải chạy cực nhanh, ngay cả Vương Đạo cũng cảm thấy tốc độ xe như vậy cũng kinh hồn bạt vía, không nhịn được che trái tim của mình, tay nắm lấy mặt trên mui xe, cố gắng ổn định thân thể mình.
Mà Cố Lan San ngồi ở phía sau, khuôn mặt vẫn bình tĩnh, bộ dáng như không có chuyện gì xảy ra.
Vào lúc 19 phút 55 giây, cuối cùng xe Vương Đạo cũng đã tới trước cửa biệt thự 0001 Ngự Thự Lâm Phong.
Cửa biệt thự đang mở.
Bà quản gia cùng người giúp việc cũng đứng ở cửa ra vào.
Xe Vương Đạo dừng lại, bà quản gia lập tức đi lên, Cố Lan San đẩy cửa xe ra, bà quản gia thấy Cố Lan San, lập tức thở phào nhẹ nhõm, giọng điệu cung kính nói: “Cô San, cô trở lại rồi, khiến tất cả mọi người chúng tôi thật lo lắng.”
Cố Lan San khẽ mỉm cười với bà quản gia, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, đã nghe vài tiếng phanh gấp. Đoàn người nghiêng đầu nhìn, có khoảng bốn năm chiếc xe tới, nghênh ngang dừng trên đường lớn bên ngoài cửa biệt thự, cửa mấy chiếc xe lục tục bị người đẩy ra, xuống xe.
Hạ Phồn Hoa là người đầu tiên vọt trước mặt Cố Lan San, hô to gọi nhỏ la hét: “Lan San, cô không sao chớ? Cô không sao chớ?”
Tâm trạng Cố Lan San còn chưa ổn định, chỉ miễn cưỡng lắc đầu một cái, điena.nle.uyd/on liền nhìn thấy Thịnh Thế bị những người còn lại vây quanh, vẻ mặt âm trầm đi tới.
Hạ Phồn Hoa nhìn Thịnh Thế đi tới, lập tức tránh ra.
Thịnh Thế đứng thẳng tắp trước mặt Cố Lan San.
Cố Lan San vừa bị Vương Đạo ức hiếp, vốn đã quên mất chuyện ban ngày mình đánh Thịnh Thế, bây giờ nhìn thấy Thịnh Thế, ngay lập tức nghĩ tới. Trái tim nhỏ vừa thấy bà quản gia mà thật vất vả mới bình tĩnh, lại bắt đầu phịch phịch nhảy loạn, đầu vốn không đau, cũng đột nhiên thấy đau.
Thịnh Thế đứng thẳng trước mặt Cố Lan San, anh thấy Cố Lan San cúi đầu thấp xuống, thân thể run run, lại thấy quần áo trên người cô, có dấu vết bị xé rách, ánh mắt của Thịnh Thế càng sa sầm.
Thịnh Thế đứng thẳng trước mặt Cố Lan San cúi đầu thấp xuống, thân thể run run, lại thấy quần áo trên người cô, có dấu vết bị xé rách, ánh mắt của Thịnh Thế càng sa sầm.
Trong lòng anh, bỗng chốc nổi lên ngọn lửa.
Đã sớm nói với cô không đồng ý cho cô đi làm, cô lại thế nào cũng phải đi làm, làm thì làm chức cao đi, cuối cùng thành cái quái gì đây?
Không có việc gì lại muốn làm phóng viên gì đó,? Lại còn muốn giống mấy đám phóng viên chó săn, hiện tại sáng mắt chưa? Bị người khác bắt đi?
Thịnh Thế càng nghĩ càng cảm thấy tức giận hơn, có loại K**h th**h muốn ***, ai lại có bản lĩnh như vậy mà dám xé quần áo của cô?
Anh tức giận, trên dưới cả người đều bộc phát khí thế vô cùng sắc bén, Cố Lan San đứng trước mặt anh, tựa vào anh gần như vậy nên lập tức liền cảm giác được không khí xung quanh cứng lại liền tức khắc sợ tới mức cũng không dám thở mạnh một tiếng, chỉ cúi thấp đầu, theo tính cách của Thịnh Thế, trong lòng nghĩ thầm, anh có thể giống như đã từng làm dưới cơn thịnh nộ mà cho cô một cái tát không?
Ai ngờ Thịnh thế há miệng, lời nói ra vô cùng bình tĩnh, tuy nhiên vân có thể từ trong lời nói bình tĩnh của anh mà cảm nhận được một tia tức giận: “Có sao không?”
Ngược lại Cố Lan San giật mình ngẩng đầu lên, mắt mở to mà nhìn Thịnh thế, vẻ mặt không thể tin được, anh thế nhưng không tức giận sao. Cô đánh anh, anh không tức giận cũng không mắng cô, không đánh cô? Thậm chí lúc này, cô đội cho anh hai cái sọt như vậy, thiếu chút nữa còn bị người ta xxoo, làm Thịnh Thế anh bị bôi nhọ lên mặt, vậy mà anh vẫn còn ở chỗ này hỏi cô có sao không?
Dù cho giọng nói kia của anh làm cho người nghe quá sợ hãi!
Trong trí nhớ của cô, Thịnh Thế hỏi cô có làm sao không đã biến mất vô cùng xa xôi rồi.
Cố Lan San ngây ngốc lắc đầu.
Thịnh Thế lại nhìn chằm chằm khuôn mặt của Cố Lan San, mày cau lại.
Trong lòng Cố Lan San cả kinh, sẽ không phải bây giờ anh muốn phát hỏa chứ...
Thịnh Thế bỗng giơ tay lên, Cố Lan San cho rằng anh muốn đánh mình nên theo bản năng nhắm mắt lại, thế nhưng tay Thịnh Thế lại nhẹ nhàng chạm vào mặt cô, Cố Lan San chớp chớp mắt, nhìn gương mặt của Thịnh Thế liền nhìn thấy đáy mắt anh đang bốc cháy một tầng lửa, anh nhìn chằm chằm Cố Lan San, giọng nói âm trầm hỏi: “Trên mặt là do ai đánh?”
Nói xong Thịnh Thế liền kéo Cố Lan San, hướng về phía mấy người họ Vương kia: “Các người tìm rõ cho tôi, cuối cùng là ai ra tay!”
Bề ngoài Thịnh Thế xem ra tác phong vẫn nhanh nhẹn, ưu nhã tự nhiên, khí thế mạnh mẽ, vẻ mặt bình tĩnh, thực ra trong lòng cả người anh đã sớm bùng nổ rồi.
Chán sống sao, cũng dám đánh người của anh!
Anh thực sự vô cùng muốn *** rồi!
Khi Cố Lan San bị người ra mạnh mẽ xé quần áo, đáy lòng vô cùng sợ hãi, còn vùng vẫy tránh né, có chỗ nào để chú ý xem là ai đánh mình, cô vừa định nói không biết nhưng nhìn đến biểu tình âm u của Thịnh Thế thì liền lập tức nghĩ đến bản thân đã cắn vào cánh tay của người kia một cái, nhanh chóng chữa lại: “Khi hắn xé quần áo của tôi, tôi có cắn hắn một cái, tôi cũng không biết hắn lớn lên trông như thế nào cả...”
Thịnh Thế nghe được như vậy thì càng tức giận, xe quần áo? Xé quần áo? Xé quần áo!
Lúc này Thịnh Thế mới quay đầu nhìn quần áo của Cố Lan San thì phát hiện ống tay áo sơ mi đã rách ra một lỗ lớn, anh cầm thấy được từng sợi dây trong lòng thoáng cái liền ầm một tiếng mà bị đứt đoạn, hiện tại không phải anh muốn *** mà anh thật sự phải *** rồi!
Lúc này Thịnh Thế mới quay đầu nhìn quần áo của Cố Lan San thì phát hiện ống tay áo sơ mi đã rách ra một lỗ lớn, anh cầm thấy được từng sợi dây trong lòng thoáng cái liền ầm một tiếng mà bị đứt đoạn, hiện tại không phải anh muốn *** mà anh thật sự phải *** rồi!
Anh gọi điện thoại cho tổng giám đốc công ti tin tức SH, hỏi có phải Cố Lan San đã tăng ca ở công ty không, tổng giám đốc công ty tin tức SH nói cho anh, Cố Lan San lúc đó cùng một đồng nghiệp đến CLB Kinh Thành là đến thêm tin tức về nữ chính Hoa Lạc trong bộ phim Nhà ai có chuyện xấu của đạo diễn Vương đi (Editor: Chỗ này cũng không rõ là như trên hay là vụ tai tiếng của nữ diễn viên đó)
Lúc anh nghe được tin tức này thì lập tức liền hiểu rõ Cố Lan San khẳng định là bị người ta phát hiện rồi.
Anh lập tức gọi điện phân phó người ta tìm băng ghi hình ở CLB Kinh Thành, quả thực nhìn thấy hình ảnh Cố Lan San bị ba người mang đi.
Lúc ấy đúng lúc là mười giờ mười năm tối, anh vừa mới cùng Hạ Phồn Hoa và Qúy Lưu Niên uống R*ợ*u xong ở CLB Kinh Thành đang đi ra ngoài.
Anh cúp điện thoại nghĩ đến việc đầu tiên chính là muốn tìm nơi mà họ Vương mang Cố Lan San đến, nhưng mà ở kinh thành này họ Vương có bảy chỗ bất động sản, hoặc có lẽ Cố Lan San bị họ Vương kéo điến khách sạn hay cứ điểm, đều không phải là anh tìm không thấy, chỉ cần anh muốn tìm thì trên thành phố Bắc Kinh địa bàn của anh naỳ thì anh chưa từng tìm không thấy người. Thế nhưng khi anh cầm điện thoại lên, chuẩn bị gọi cho mấy anh em của mình đi tìm người thì không biết chuyện gì xảy ra, tỏng đầu anh liền hiện ra trước kia Cố Lan San ngồi trước bàn ăn, đôi mắt tối đen rạng sáng nhìn anh mà nói: “Nhị Thập, có lẽ khi anh tìm thấy tôi thì tôi đã ૮ɦếƭ rồi.”
Lúc ấy anh trả lời cô: “Chắc chắn không.”
Anh trả lời chắc chắn như vậy.
Tại lúc đó anh còn nói với cô một câu “Đợi đến ngày nào đó rồi thử xem liền biết.”
Anh đã tính trước như vậy, nhưng mà thật không ngờ thật sự lại có một ngày như vậy.
Cho nên lúc này anh liền thay đổi suy nghĩ, anh quyết định không đi tìm Cố Lan San, tìm ngươi sẽ tiêu tốn thời gian quá lớn, anh sợ trong khoảng thời gian đó Cố Lan San ở xảy ra việc ngoài dự liệu nên anh muốn trong thời gian ngắn nhất phải đảm bảo được an toàn của Cố Lan Sa, cho nên anh liền trực tiếp gọi điện thoại để người ta vào nhà họ ương, trói người nhà họ lên đài nhảy Bungee ở khu vui chơi.
Nhưng mà dù vậy thì anh vẫn chậm, Cố Lan San bị người khác đánh?
Thịnh Thế nhìn vết đỏ trên gương mặt trắng nõn của Cố Lan San mà vốn trong lòng đang nổi lên lửa giận lại càng cháy càng ngày càng lớn. anh chỉ chuyển mắt nhìn mà mặc kệ người mình mang cô đến hay là người họ Vương, anh chỉ nhìn chằm chằm Cố Lan San, cô giống như là chưa hết dợ hãi, cả người run rẩy không ngừng, sắc mặt tái nhợt dọa người, anh cảm thấy được bản thân sắp áp chế không nổi cơn tức của mình, anh sợ anh sẽ dọa cô nên liền lập tức nghiêm mặt, trừng mắt nhìn Cố Lan San một cái, giọng nói có chút sắc bén: “Ngại không đủ mất mặt hay sao mà vẫn đứng lỳ ở đó làm gì!”
Cố Lan San nghe được Thịnh Thế rống bản thân mà lập tức xoay ngườ, đi vào trong biệt thự.
Thịnh Thế nhìn thoáng qua bác quản gia cùng người giúp việc vẫn đứng ngây ngốc ở nơi đó mà nhíu nhíu mày, nóng nảy hô lớn một câu: “Các người từng người cũng đứng lỳ ở đây làm gì? Còn không khẩn trương vào theo!”
Người giúp việc sợ tới mức khẽ run, từng bước từng bước nhanh như chớp chạy vào biệt thự.
Thịnh Thế vẫn nhìn Cố Lan San vào trong phòng của biệt thự, cửa đóng, lúc này anh mới xoay người, bước đi tao nhã đi tới chỗ họ Vương.
Họ Vương còn chư kịp há miệng nói gì với Thịnh Thế thì anh liền giơ tay vung một quyền lên mặt hắn,
Họ Vương còn chưa kịp há miệng nói gì với Thịnh Thế thì anh liền giơ tay vung một quyền lên mặt hắn, trực tiếp quật ngã họ Vương to mập ngã trên đất.
Ba người khác đi theo họ Vương còn chưa hoàn hồn, thậm chí cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy hàm dưới hoặc gò má một trận đau, sau đó tất cả đều nhào xuống nằm trên đất.
Bốn người nằm trên đất nhưng Thịnh Thế vẫn cảm thấy không đủ, cả người anh giống như đang bốc cháy làm cho người ta nhìn cảm thấy vô cùng khủng bó, anh tóm người trên đất lên rồi đánh một quyền vào bụng, xoay ngược, lật lại, từng quyền đều ngoan độc, có bốn người, cuối cùng những tiếng kêu thảm thiết cũng không còn nữa rồi.
Hạ Phồn Hoa cùng Qúy Lưu Niên đứng một bên, vồn là muốn vây xem nhưng nhìn thấy Thịnh Thế một quyền lại một quyền ngoan độc mà còn hướng về phía bộ phận quan trọng liền biết Thịnh Thế đang giận dữ phát diên, lại đánh tiếp như vậy có thể xảy ra án mạng, hai người liền người lên phía trước muốn kéo Thịnh Thế ra, ngược lại mỗi người bị Thịnh Thế đạp một cước, hai người lập tức cảm giác được đau đến tê tâm liệt phế, biết Thịnh Thế đích thị đang dùng toàn lực, mỗi người băng bó miệng vết thương rồi đứng một bên, không dám đi trêu chọc người đàn ông đang nổi giận giống như sư tử này nữa.
Hạ Phồn Hoa nghĩ đến nếu đánh tiếp như vậy thật sự sẽ có thể đánh mất tính mạng, họ Thịnh tham chính nhập ngũ, chi nhánh xung quanh cũng lớn, quấy rối bao nhiêu người lên chức, nếu thật sự Thịnh Thế gây ra tiếng xấu ở đây thì đến lúc đó chuyện này bị chọc ra, không biết sẽ có bao nhiêu người nhằm vào họ Thịnh gây rối đây.
Qúy Lưu Niên ngược lại suy nghĩ xoay chuyển nhanh hơn, nghĩ đến Thịnh Thế nổi giận như vậy còn không phải vì bọn chúng thiếu chút nữa xâm phạm Cố Lan San, đừng nói là Thịnh Thế, cho dù là hắn thì người con gái của mình thiếu chút nữa chịu oan ức thì cũng phải đánh nửa cái mạng, nhưng mà Thịnh Thế đâu chỉ đánh người ta nửa cái mạng, quả thực là đang hấp hối mà, Qúy Lưu Niên xoay người, chạy vào phòng trong biệt thự.
......
Cố Lan San trở vào trong phòng ngủ, chuyện thứ nhất cô làm chính là để người ta chuẩn bị nước tắm, cả người nhanh chóng cởi mấy quần áo này mà vào phòng tắm.
Tuy cô cũng không bị mấy người họ Vương xâm phạm ít nhiều nhưng quần áo cũng bị xe, cởi một nửa, chính là khi cô nghĩ đến ánh mắt của bọn hắn khi nhìn mình thì liền cảm thấy cả người khó chịu giống như bị đâm, cô nhịn không được mà dùng lực bắt đầu chà xát làn da của mình.
Sau khi Cố Lan San chà xát tay rồi làn da xong thì liền đứng dưới vòi hoa sen vừa xả nước vừa bôi sữa tắm, ước chừng dung hơn nửa bình sữa tắm thì cô mới cảm thấy được trong lòng thoải mái hơn nhiều rồi.
Cô vừa định dùng sữa tăm tẩy lại lần nữa thì liền nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng nói.
”Ngài Qúy, cô San đang tắm, ngài không thể đi vào.”
”Lại vẫn tắm rửa cái gì chứ! Nhanh chóng để Cố Lan San đi ra đi, nếu không cái người Nhị Thấp kia sẽ đánh người ta đến ૮ɦếƭ mất, đến lúc đó để cho cô ấy thành góa phụ đi!”
”Ngài Qúy, ngài đợi chút, để tôi vào gọi cô San..”
”Cố Lan San, Cố Lan San, Cố Lan San!”
Cố Lan San ở trong phòng tắm nên không nghe rõ lắm bên người đang nói gì, cô chỉ mơ hồ nghe được mấy chữ “Nhị Thập, mạng người, ở góa” này thì lền cho là Thịnh Thế xảy ra chuyện gì, liền vội vội vàng vàng rút áo khoác bằng khăn, quấn quanh người rồi cũng không để ý tóc ướt sũng đang tí tách chảy, chân trần đi ra ngoài.
Cố Lan San mở cửa liền nhìn thấy Cố Lưu Niên định xong vào, cô vừa mới mở miệng gọi tên Qúy Lưu Niên mà Qúy Lưu Niên đã kéo tay cô, kéo cô đi xuống dưới tầng.
Cố Lan San mở cửa, liền nhìn Quý Lưu Niên đang tính xông vào nhà, cô vừa mở miệng kêu tên Quý Lưu Niên thì anh ta đã nắm lấy tay cô, kéo xuống dưới lầu.
Quý Lưu Niên kéo Cố Lan San một hơi ra ngoài cổng biệt thự, sau đó phất phất tay, thuận thế đẩy cô một cái:
”Em đi khuyên nhủ Nhị Thập nhanh lên. Nếu cậu ta cứ tiếp tục đánh như vậy, nhất định xảy ra án mạng. Đến lúc đó đừng nói cha, dù là ông cậu ta cũng không bảo vệ được cậu ta nữa rồi! Không chừng còn liên lụy cả Thịnh gia cũng xui xẻo theo!”
Cố Lan San bị Quý Lưu Niên đẩy tới gần Thịnh Thế.
Đèn cổng biệt thự màu vàng nhạt, an tĩnh roi rõ hành lang đi bộ rộng rãi.
Thịnh thế giống như không coi ai ra gì, một tay níu lấy cổ áo một người, một tay nắm thành quyền đấm vào mũi người nọ.
Rõ ràng người bị anh đánh đã bất tỉnh nhân sự, cả khuôn mặt toàn là máu.
Cô nhìn một màn này, cảm thấy cực kỳ quen thuộc.
Giống như rất nhiều năm trước, hắn cũng từng đánh người vì cô như vậy, có người đến lớp học, kéo cô đến phòng thể dục, để cô khuyên can anh.
Hiện tại hôm nay, anh lại đang đánh người vì cô......
”Cố Lan San, em còn đứng ngẩn ra đó làm gì? Nhanh đi khuyên can đi!”
Quý Lưu Niên nhìn Cố Lan San ngu ngơ đứng tại chỗ bất động, cứ nhìn chằm chằm Thịnh Thế đánh người, anh ta không biết trong đầu cô đang nghĩ gì, không nhịn được ra tay, đẩy cô một cái.
Cố Lan San mơ mơ màng màng bị Quý Lưu Niên đẩy, cả người lập tức lao tới bên người Thịnh Thế.
Lúc này Cố Lan San mới hoàn hồn, cô thấy Thịnh Thế lại nâng lên cánh tay, vội vàng vươn tay, kéo cánh tay anh lại.
Hiện tại trong đầu Thịnh Thế đều là hình ảnh năm Ng'n t trên mặt Cố Lan San và bộ quần áo rách rưới của cô. Máu nóng sôi lên, lúc Quý Lưu Niên và Hạ Phồn Hoa can ngăn đã tổn thương người vô tội một lần, hiện tại là ai liều mạng dám tiến lên ngăn trở?
Đại não Cố Lan San vẫn còn chìm trong kí ức, ánh mắt nhìn Thịnh Thế cũng có chút hoảng hốt, cô không biết đây là quá khứ, hay là hiện tại, mê mẩn mù mờ liền bật thốt lên, hô một tiếng:
”Anh Nhị Thập.”
Mắt Thịnh Thế đỏ lên, vốn định hất cái người ngăn trở này ra, đột nhiên nghe được một tiếng “Anh Nhị Thập.”.
Âm điệu nhẹ nhàng nhàn nhạt, êm ái mềm mại, trong quá khứ, trong mộng, anh đã được nghe đi nghe lại không biết bao nhiêu lần.
Trong nháy mắt, động tác của anh cứng ngắc giữa không trung không nhúc nhích.
Anh vẫn chưa hồi hồn.
Ánh mắt ngoan tuyệt giận dữ trở nên hoảng hốt.
Cố Lan San liếc mắt nhìn 4 người nằm trên đất đầm đìa máu tươi, thê thảm không nỡ nhìn, đáy lòng của cô lộp bộp rơi xuống.
Cô lại thấy một Thịnh Thế toàn thân cao thấp toàn là nộ khí mà nàng chưa từng thấy qua, giống như là có thể trong nháy mắt thiêu đốt người ta thành tro bụi.
Cô chưa từng thấy một Thịnh Thế như vậy bao giờ, vừa nghiêm túc vừa nguy hiểm.
Thì ra bộ dáng lúc thật sự tức giận của Thịnh Thế là như thế này.
Cố Lan San có chút cảm thấy sợ. Tuy nhiên cô vẫn dùng lực kéo kéo cánh tay Thịnh Thế, cô vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại trước kí ức quá khứ như cũ, nhẹ nói, còn là loại giọng điệu thanh thanh đạm đạm:
”Anh Nhị Thập, đủ rồi.”
Đáy mắt Thịnh thế thoáng hiện một tia sáng ngời.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc