Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 30

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Đáy mắt Cố Lan San thoáng hiện lên một tia chán ghét, cô nhìn ra ngoài. Lời này của Vương Đạo không giống như là để dọa mình. Nếu mềm không được, chỉ có thể cứng rắn.
Điên thoại di động của cô đã bị ném đi, căn bản không kịp cầu cứu nữa, không biết người phục vụ của câu lạc bộ thủ đô có thể ý thức được tình huống không đúng mà tìm người tới cứu mình hay không?
Mà trước được cứu đi, không biết bản thân có thể bình an vô sự mà không phải chịu sự xâm phạm của Vương Đạo hay không?
Hôn nhân của cô và Thịnh Thế chưa bao giờ công khai cho mọi người, mặc dù mọi người của tạp chí SH cũng biết cô tên Cố Lan San, cũng có người hỏi là sao tên cô giống y như đúc với vợ của Thịnh Thế.
Lúc ấy cô nói là Trung Quốc nhiều người như vậy, trùng tên là chuyện bình thường.
Những người khác cũng tin mà không nghi ngờ gì.
Cuối cùng không có người cảm thấy bà Thịnh sẽ hạ mình làm một phóng viên nhỏ nhỏ ở tạp chí SH.
Hiện tại, mặc dù mình nói ra ngoài là mình là vợ của Thịnh Thế, sợ rằng Vương Đạo cũng sẽ không tin tưởng?
Cố Lan San cố gắng làm cho mình duy trì vẻ ngoài trấn định, đối với những lời nói hạ lưu vô sỉ của Vương Đạo đều tỏ ra mắt điếc tai ngơ, giọng điệu của cô thật bình tĩnh: “Mặc dù tôi chỉ là một phóng viên, bị người khác đánh chửi đều là chuyện bình thường có thể chịu nhưng, nhưng ông làm một vài chuyện không tốt đối với tôi, vậy thì chờ đối mặt với pháp đi, luật pháp chắc chắn sẽ không bỏ qua ông.”
Cố Lan San dừng một chút, còn nói: “Hơn nữa, tôi không phải là người mà anh có thể trêu chọc, tối nay ông động tới tôi, hậu quả nghiêm trọng đến mức nào, tuyệt đối không phải là ngươi có thể gánh nổi nâng cùng tưởng tượng ra đấy!”
Vương Đạo ở trầm mình trong làng giải trí nhiều năm như vậy, từ một đạo diễn nhỏ làm phim cấp 3 đi tới thành tựu của một đọa diễn lớn như bây giờ, đương nhiên sau lưng sẽ có một người vô cùng tài giỏi, giàu có và quyền lực làm chỗ dựa.
Từ ông ta bắt đầu đến bây giờ, còn chưa từng bị người ta uy hiếp cùng cảnh cáo như vậy.
Cho nên, bây giờ nghe những lời nói ra này của Cố Lan San, ông ta ngược lại từ từ nở nụ cười, nét mặt kia giống như là anh ta đang nghe được một chuyện rất buồn cười.
Cố Lan San phòng bị nhìn Vương Đạo, nghe tiếng cười của ông ta liền cảm thấy sau lưng từng hồi lạnh lẽo.
Chỉ chốc lát sau, Vương Đạo ngưng cười, khuôn mặt to béo tiến tới gần khuôn mặt tinh sảo của Cố Lan San, cười lạnh nói: “Từ khi ông đây lẫn vào vòng tròn tới nay, còn chưa bao giờ bị người khác cảnh cáo như vậy. Nói gì mà cô cũng không phải là người mà tôi có thể trêu chọc, tối nay tôi chẳng những muốn chọc giận cô, mà còn mạn phép phải động tới cô. Tôi muốn nhìn xem hậu quả có thể nghiêm trọng đến mức nào, có thể có nhiều đến nỗi tôi không gánh nổi cùng không tưởng tượng ra được hay không!”
Vương Đạo nói xong, liền giơ tay lên, sờ lên cần cổ trắng nõn đẹp đẽ của Cố Lan San.
Cố Lan San cũng không nghĩ mà liền giơ tay lên, dùng sức hất cánh tay Vương Đạo sang một bên.
Ở trong căn hộ phát ra tiếng vang thanh thúy.
Vương Đạo nhìn vòng tay đã mở ra của mình, lại giương môi, nở nụ cười lạnh,“A, không nhìn ra cô còn là một cô nàng rất có cá tính, thật khéo là tôi cũng chỉ thích những cô gái như vậy, tôi muốn xem xem cô có thể duy trì cá tính này đến khi nào!”
Vương Đạo nói xong liền nghiêng đầu, ra hiệu cho ba người kia bằng một ánh mắt, bọn họ nhanh chóng lên lầu, ước chừng qua mười lăm phút liền lại đi xuống, nói: “Anh Vương, đã chuẩn bị xong mọi thứ.”
Lúc này Vương Đạo mới cười đứng lên, nói một câu với ba người đó: “Mang cô ta lên đó cho tôi.” Chính ông ta dẫn đầu lên lầu.
Cố Lan San bị ba người kia trực tiếp mang lên trên lầu, tới một phòng ngủ to lớn.
Phòng ngủ lắp đặt thiết bị rất xa hoa, trong trung tâm phòng ngủ có đặt một chiếc bàn ba chân, phía trên để một máy ảnh, đối diện nó là giường lớn theo phong cách châu Âu.
Phòng ngủ lắp đặt thiết bị rất xa hoa, trong trung tâm phòng ngủ có đặt một chiếc bàn ba chân, phía trên để một máy ảnh, đối diện nó là giường lớn theo phong cách châu Âu.
Cố Lan San chỉ liếc mắt nhìn liền mơ hồ đoán được Vương Đạo tính toán làm những gì.
Quả thật, một giây kế tiếp, Vương Đạo đứng đưa lưng về phía cô, bưng một ly R*ợ*u đỏ, nghiêng đầu nhìn chằm chằm dung nhan kiều diễn của Cố Lan San, từng bước từng bước đi tới trước mặt cô. Bước chân của ông ta rất dễ dàng, mang trên mặt một tia thâm ý và cười tàn nhẫn: “Chỉ cần là người phụ nữ tôi muốn, không có một người nào có thể trốn đi được, mà cô cũng không ngoại lệ! Có vài người phụ nữ bộ dáng đẹp mắt, nhưng chưa chắc là thượng đẳng, cho nên hiện tại tô liền muốn xem thử xem ngươi rốt cuộc thượng kính không hơn kính!”
Vương Đạo chỉ chỉ chiếc giường lớn cùng máy ảnh trước mặt, nói: “Đây đều là chuẩn bị vì cô, cô yên tâm, tôi nhất định sẽ quay chụp cho cô đặc biệt hoàn mỹ!”
”A, đúng rồi, tôi quên nói cho cô biết, tôi không chỉ xem mặt cô, mà còn muốn xem cô lúc không mặc quần áo một chút, có phải cũng rất ăn ảnh hay không!”
”Dĩ nhiên, khi chụp xong những bức ảnh này thì đó cũng chính là thứ để tôi uy hiếp cô.”
”Cho đến lúc này, cô nhất định phải bàn cách làm việc cung tôi, nếu không tôi liền đăng những thứ này lên internet, khiến tất cả mọi người trên toàn thế giới nhìn để tiêu khiển.”
Vương Đạo nói xong với Cố Lan San thì liền đưa mắt nhìn ba người đàn ông ở phía sau, hai người đàn ông trong đó lôi kéo Cố Lan San đi về phía giường lớn phong cách châu Âu.
Không nghĩ tới người đàn ông này lại vô sỉ như vậy!
Chuyện ép phụ nữ lương thiện thành giống như kỹ nữ hèn hạ như vậy mà ông ta cũng có thể làm ra được!
Cố Lan San bị hai người đàn ông này nặng nề quăng lên giường.
Vương Đạo vẫn ung dung đứng ở một bên, nói một câu với một người đàn ông bên cạnh: “Cởi đồ của cô ta ra!”
Hai người này ném Cố Lan San lên giường, người đàn ông lập tức không kịp chờ đợi liền vươn tay về phía cô.
Cố Lan San cũng không kịp suy nghĩ đã đà tới hai người đàn ông đang đổ ập xuống chỗ cô.
Hai người đàn ông này nhanh chóng tránh ra, lại đi tới chỗ Cố Lan San.
Giường lớn phong cách châu Âu rất mềm, Cố Lan San căn bản không có cách nào tránh khỏi, rất nhanh đã bị hai người đàn ông tóm được, một người đè xuống bả vai, một người đè chân, cô chỉ có thể dùng hết toàn lực mà vùng vẫy, vẫn không cách nào thoát khỏi kìm kẹp của hai người kia.
Đáy lòng Cố Lan San phiếm một tầng sợ hãi và ghê tởm, cô không giải thích được mà có chút buồn nôn.
Vương Đạo bưng ly R*ợ*u đỏ, đứng ở một bên, thấy một màn như thế, khóe môi nhếch lên một nụ cười.
Mềm không được, ông ta cũng chỉ có thể mạnh bạo!
Người phụ nữ này, tướng mạo xinh đẹp khó gặp, ông ta nhất định phải để cho cô trở thành minh tinh trong tay mình.
Chỉ cần nhìn nữ diễn viên bên cạnh ông ta, liền tuyệt đối không thể trốn đi được!
Cố Lan San cảm nhận rất rõ khi hai người đàn ông này cởi đồ của cô, may mắn là áo của câu lạc bộ thủ đô là áo sơ mi, nút áo rất nhiều, cô lại giãy qua giãy lại, đặc biệt không yên ổn, hai người đàn ông này nhất thời loạn lên, ngược lại chưa cởi ra được một nút nào.
Cánh tay của một người đàn ông trong đó đúng lúc lại ở kề miệng Cố Lan San, Cố Lan San liền không chần chờ mà mở to miệng, hung hăng cắn lên cánh tay của người kia.
”A...” Người bị cô cắn đau đớn hô một tiếng, theo bản năng liền vẩy tay ra, muốn tránh thoát khỏi miệng của Cố Lan San, nhưng Cố Lan San lại dùng sức mạnh hơn để cắn, mùi máu tanh cũng đã xuất hiện trong miệng của cô.
“A...” Người bị cô cắn đau đớn hô một tiếng, theo bản năng liền vẩy tay ra, muốn tránh thoát khỏi miệng của Cố Lan San, nhưng Cố Lan San lại dùng sức mạnh hơn để cắn, mùi máu tanh cũng đã xuất hiện trong miệng của cô.
Hình như người bị Cố Lan San cắn rất đau, tay không bị cắn bỗng nhiên ra đòn, hung hăng quăng một bạt tai lên mặt Cố Lan San, khiến cô hoa cả mắt, hàm răng hơi thả lỏng. Người đàn ông kia nhanh chóng rút tay ra, thấy trên cánh tay đầm đìa máu tươi, đáy mắt hiện lên một tia căm tức, lại quăng một cái tát lên mặt Cố Lan San.
Cố Lan San bị đánh đến nỗi lỗ tai cũng ong ong, trên mặt cũng đau rát đau, cô mơ hồ cảm thấy hốc mắt có chút chua xót, cảm giác giống như là nước mắt muốn chảy ra, cô nỗ lực đè nén.
Vương Đạo ở một bên, thấy cảnh tượng như vậy thì chỉ lộ ra nụ cười lạnh lùng.
Một người đàn ông bắt lấy hai tay Cố Lan San, một người đàn ông khác rút ra một tấm vải, buộc vào tay rồi quơ qua đỉnh đầu Cố Lan San, quấn chặt thêm vài vòng, vững vàng buộc chặt lại.
Cố Lan San không có cách nào giãy giụa, bên tai có thể nghe được âm thanh quần áo của mình bị xé rách.
Trên mặt cô chưa từng thể hiện ra một chút mềm yếu nào, chỉ là đáy lòng lại là sóng ngầm mãnh liệt, tràn đầy tuyệt vọng.
Loại cảm giác tuyệt vọng này cô cũng không xa lạ, trong cả đời, chỉ trải qua hai lần.
Một lần là hiện tại.
Một lần khác là khi biết Thập Nhị mua cô từ trong tay bà Cố.
**************
”Đã muộn rồi, cô San vẫn chưa về.”
”Cô San có thể không có ý định trở lại trong tối nay hay không? Dù sao ban ngày cô ấy đã đánh anh Thịnh nghiêm trọng như vậy?”
”Nhưng là, anh Thịnh không có tức giận, còn dặn chúng ta làm nhiều món ăn như vậy, đều là món cô San thích ăn.”
”Cô San không thể không trở lại, anh Thịnh đã nói với cô San là, mỗi buổi tối, với tình huống ngài ấy không biết tình trạng của cô San thì cô ấy phải về trước sáu giờ.”
”Nhưng bây giờ đều đã mười một giờ, cô San vẫn còn chưa về nhà.”
”Hơn nữa, điện thoại của cô ấy còn trong tình trạng tắt máy.”
”Chúng ta có cần phải gọi điện thoại cho anh Thịnh hay không?”

Người giúp việc nhà Thịnh Thế cùng Cố Lan San mỗi người nói một câu mà trò chuyện với nhau.
Mãi cho đến khi đồng hồ điểm mười một giờ, bà quản gia rốt cuộc không kềm chế được cầm một chiếc điện thoại khác lên, gọi một cú điện thoại ra ngoài.
**************
Lúc này Thịnh Thế không trở về nhà. Thật ra thì hắn có rất nhiều bất động sản ở Bắc Kinh nhưng lại không thích đi, đại đa số đều là nghỉ ngơi tại phòng nghỉ trong phòng làm việc.
Ngày mai là thứ hai, nghĩ đến ngày mai có một hợp đồng cần phải kí, anh liền in hợp đồng ra, một mình ngồi trong phòng làm việc, đảo mắt nhìn.
Mới vừa lật được mấy tờ giấy thì di động đặt trên bàn làm việc lại vang lên.
Thịnh Thế nhíu nhíu mày, nghĩ thầm đã trễ thế này, ai còn gọi điện thoại tới đây. Liếc mắt nhìn điện thoại di động một cái, thấy biểu hiện trên màn hình là nhà, liền bấm nút nghe.
Nhấn nút trả lời một cái, Thịnh Thế cũng không hề suy nghĩ liền trực tiếp hỏi ngược một câu: “Là San San xảy ra chuyện gì sao?”
”Anh Thịnh, đến bây giờ cô San vẫn chưa về nhà.”
Thịnh Thế ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn thời gian ở phía góc phải bên dưới màn hình máy vi tính, mười một giờ mười sáu phút đêm, Cố Lan San lại vẫn chưa về nhà.
Thịnh Thế trực tiếp cúp điện thoại. Hắn gọi cho Cố Lan San một cú điện thoại, thế nhưng máy của cô lại đang ở trong trạng thái tắt máy.
Khi anh và Cố Lan San học cấp Ba, có một lần anh gọi điện thoại cho cô
Thịnh Thế trực tiếp cúp điện thoại. Hắn gọi cho Cố Lan San một cú điện thoại, thế nhưng máy của cô lại đang ở trong trạng thái tắt máy.
Khi anh và Cố Lan San học cấp Ba, có một lần anh gọi điện thoại cho cô, điên thoại di động của cô tắt máy.
Lúc đó là buổi tối mà anh và cô hẹn cùng nhau ăn cơm tối.
Anh lo lắng, cũng gọi rất nhiều người giúp anh đi tìm Cố Lan San.
Cho là cô xảy ra chuyện lớn gì.
Ai ngờ cuối cùng, cô lại từ trên xuống xe taxi, giống như là không có chuyện gì, đi tới trước mặt anh, nói với anh: “Thập Nhị, rất xin lỗi, kẹt xe, em đến chậm chút.”
Lúc này anh liền rống lên một câu với cô: “Cố Lan San, điện thoại di động của em là để trưng bày sao?”
Anh khi đó không giống như bây giờ, thường phát giận với cô. Cô nghe xong những lời này thì lập tức sững sờ, qua hơn nửa ngày mới ngu ngơ lấy điện thoại di động ra từ trong túi mình, mở ra, mới le lưỡi một cái với anh, âm điệu mềm nhũn mang theo vài phần làm nũng:“Thập Nhị, anh đừng tức giận, điện thoại di động của em hết pin, sau này sẽ không như vậy nữa.”
Sắc mặt của anh vẫn có chút khó coi, chỉ là giọng nói mềm đi rất nhiều: “Buổi tối anh nói muốn đi đón em, em lại nhất định tự mình tới! Tự mình tới, lại có chuyện như vậy, em không biết anh lo lắng cho em nhiều thế nào hả!”
Cố Lan San chỉ cười với anh, mặt mày cong cong, không có vẻ trêu tức thường ngày, lại nhiều hơn một chút đáng yêu ngây thơ, âm điệu lộ ra một vẻ vỗ về dỗ dành: “Thập Nhị, em hiểu biết rõ là anh quan tâm em, em bảo đảm là về sau sẽ không bao giờ vô duyên vô cớ tắt điện thoại di động nữa, trừ phi là em gặp phải nguy hiểm!”
Anh nhìn cô như vậy, có tức giận lớn hơn nữa cũng sẽ tản ra.
Cô vẫn cười ngọt ngào với anh như cũ, lộ ra vẻ trẻ con mà nói: “Thập Nhị, nếu như có một ngày, anh gọi điện thoại cho em mà thấy em tắt máy, vậy khẳng định là em sắp ૮ɦếƭ, anh nhất định phải chạy tới cứu em.”
Anh dắt tay của cô, mang theo cô đi vào trong phòng ăn, thuận tiện khiển trách cô: “Nói hươu nói vượn!”
”Thập Nhị, sao anh lại đần như vậy chứ! Anh nghe không hiểu ý của em sao? Em nói, trừ phi em gặp chuyện rất nguy hiểm, sắp ૮ɦếƭ rồi, nếu không em tuyệt đối sẽ không tắt máy lúc anh gọi tới!” Trên mặt Cố Lan San mang theo nụ cười xán lạn, trong lời nói lại mang theo mấy phần khinh bỉ.
Anh nghe xong thì đáy lòng thoải mái, chỉ là không tiếng động nắm chặt lấy tay cô một cái.
Anh và cô cùng nhau vào phòng ăn, ngồi xuống, cô muốn sạc điện cho điện thoại di động của mình. Trong lúc bất chợt, cô ngẩng đầu lên, rất nghiêm túc nhìn anh, nói: “Thập Nhị, em nghiêm túc, nếu như lần sau anh gọi tới mà em tắt máy, vậy khẳng định là em đã gặp nguy hiểm rồi, anh nhất định phải tới cứu em.”
Anh giơ tay lên, xoa xoa đầu của cô, nói:“Trong đầu em hẳn là suy nghĩ lung tung rồi, ở bên cạnh anh, sao có thể gặp nguy hiểm gì.”
”Thập Nhị, sao anh lại không hiểu phong tình như vậy, em nói là nói thế.” Cố Lan San chép miệng, dáng vẻ không có chút vui mừng.
Anh nhìn cô như vậy, trên mặt treo vẻ nghiêm túc, bộ mặt phớt tỉnh mở miệng, giống như là nói ra lời cam kết:“San San, nếu như thật sự có ngày đó, anh nhất định sẽ cứu em.”
Cố Lan San nhếch môi, ha ha nở nụ cười: “Thập Nhị, anh thật tự đại, thế giới lớn như vậy, có lẽ anh cũng không tìm được!”
Lông mày Thịnh Thế nhăn lại, buồn cười nhìn theo cô. Một hồi lâu, hắn mới nâng mắt lên nhìn nàng, ánh mắt như nước: “San San, nếu thật sự có ngày đó, thử một chút thì biết.”
Anh nhíu mày, buồn cười nhìn theo cô, sau một hồi lâu, anh mới nâng mắt lên nhìn cô, ánh mắt như nước: “Sở Sở, nếu thật sự có ngày đó, thử một chút thì biết.”
Ánh mắt của cô sáng lên nhìn anh: “Nhưng mà, Nhị Thập, coi như anh thật sự có thể tìm được tôi, nhưng có lẽ lúc anh tìm được tôi, tôi đã ૮ɦếƭ rồi.”
Anh nghẹn lời nhìn cô, sau một hồi lâu, con ngươi đen như mực dời đi, chỉ nói với cô ba chữ: “Sẽ không.”
Giọng nói rất chắc chắn.
Đây chẳng qua là khúc nhạc đệm nhỏ tầm thường không vào đâu giữa anh và cô, lúc ấy ai cũng chưa từng để ý.
Nhưng mà, từ sau khi đó, cô thật sự không còn bỏ quên điện thoại, sạc dự phòng luôn mang theo bên người.
Mặc dù sau này bọn họ kết hôn, bọn họ cãi nhau ầm ĩ, lúc anh gọi điện thoại cho cô, cũng chưa từng xuất hiện tình huống cô tắt máy không nhận.
Nhưng hôm nay, cô lại tắt máy.
Anh bỗng nhiên liền nhớ lại khúc nhạc đệm kia.
Tim của Thịnh Thế bỗng nhiên lỡ một nhịp đập.
Nhị Thập, tôi nói nghiêm túc, nếu như lần sau anh gọi điện thoại, mà tôi tắt máy, vậy khẳng định tôi xảy ra nguy hiểm rồi, anh nhất định phải tới cứu tôi.
Anh nhất định phải tới cứu tôi......
Thịnh Thế lập tức từ trên ghế làm việc ngồi dậy.
Bạn bè của Cố Lan San không nhiều lắm, Cố Ân Ân và Triệu Lỵ.
Thịnh Thế lần lượt gọi điện thoại, hai người đều nói không có ở chung một chỗ với Cố Lan San, ngay sau đó liền hỏi Cố Lan San xảy ra chuyện gì?
Thịnh Thế tìm một câu trả lời khéo léo cho câu hỏi của hai người, cúp điện thoại.
Cô không ở cùng Cố Ân Ân, cũng không có ở cùng Triệu Lỵ, trễ như thế mà cô chưa về nhà, điện thoại di động tắt máy, khẳng định cô đã xảy ra nguy hiểm rồi......
Cô tuyệt đối đã xảy ra nguy hiểm rồi......
Bởi vì cô đã nói, nếu như anh gọi điện thoại lần nữa, mà cô tắt máy, như vậy khẳng định là cô xuất hiện nguy hiểm......
Thịnh Thế cảm thấy lòng mình, nhất thời hỏng bét rối loạn thành một đoàn.
A, không đúng, có lẽ cô đang ở công ty......
Thịnh Thế nghĩ tới đây, liền vội vàng tìm kiếm số điện thoại của tòa soạn SH, anh tìm nửa ngày, tìm được số điện thoại của tổng giám đốc toàn soạn SH.
Anh cũng chẳng quan tâm bản thân mình bởi vì một phóng viên nhỏ mà trực tiếp đi tìm người đang nắm trong tay quyền lực sống ૮ɦếƭ của công ty bọn họ, hành động như vậy rốt cuộc có bao nhiêu khoa trương chỉ cần ***ng phải Cố Lan San liền trở thành chuyện nhỏ.
Huống chi, trong điện thoại của anh, cũng chỉ có số điện thoại của tổng giám đốc công ty bọn họ.
************
Mặc cho Cố Lan San giãy giụa như thế nào, quần áo bên ngoài của cô từng cái từng cái vẫn bị lột ra.
Cuối cùng chỉ còn lại áo lót.
Vương Đạo đứng ở nơi đó, cảm thấy ông ta đã thật sự gặp được báu vật nhân gian, vóc người của cô gái này vô cùng hoàn mỹ đã vượt qua tưởng tượng của ông ta!
Đáy lòng của ông ta nổi lên một loại thèm thuồng.
Bỗng nhiên ông ta có một loại ý tưởng tự mình sẽ cởi xuống hai mảnh quần áo cuối cùng ở trên người cô.
Vương Đạo khoát tay, để hai người đàn ông thô thiển đã thở hổn hển kia tránh ra, sau đó ông ta tự mình bước đi lên.
Trong lòng Cố Lan San hận không thể róc xương lóc thịt Vương Đạo!
Cho dù cô luôn bình tĩnh thong dong, nhưng vào giờ phút này cũng tràn đầy sợ hãi, cô nhìn Vương Đạo từ từ đến gần mình, đột nhiên mở miệng nói câu nói mà sau khi kết hôn cô chưa từng nói ra: “Tôi nói cho ông biết, tôi là Cố Lan San, tôi là vợ hợp pháp của Thịnh Thế.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc