Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 260

Tác giả: Diệp Phi Dạ

“Anh Nhị Thập! Đã lâu không gặp!” Cô gái nhỏ mặc chiếc áo vest dài, phía dưới phối hợp mặc một chiếc quần đen, đi một đôi giày cao gót màu vàng nhạt, tóc dài được Pu'i lên bằng chiếc kẹp hoa, có mấy sợi tóc mai rơi xuống xõa hai bên mang tai cô.
Thịnh Thế quan sát cô gái từ trên xuống dưới một lần rồi mới gọi tên cô ấy: “Sênh Ca, sao em trở lại? Không phải đang học ở nước ngoài hả?”
Nam Sênh Ca le lưỡi một cái vừa định nói gì với Thịnh Thế đột nhiên nhìn phía sau lưng Thịnh Thế thì mắt sáng lên, giây tiếp theo liền đẩy Thịnh Thế ra, miệng gọi: “Anh Hoa!” Sau đó chạy một mạch như điên tới, chuẩn xác lao vào trong *** Hạ Phồn Hoa.
Hạ Phồn Hoa vốn tìm Thịnh Thế để nói với anh lát có buổi gặp mặt ở khách sạn Kinh Thành.
Ai ngờ anh ta còn chưa đi tới đã nghe thấy có người gọi mình “Anh Hoa,” ngay sau đó có một thân thể nhỏ nhắn lao vào trong lòng mình.
Hạ Phồn Hoa bị dọa sửng sốt, vội kéo người con gái trong *** ra, ai ngờ người con gái lại ôm cổ anh ta, nhảy nhảy nhót nhót tiếp tục kích động la to: “Anh Hoa, em rất nhớ anh!”
Lúc này Hạ Phồn Hoa mới nhìn rõ người con gái trước mặt mình là Nam Sênh Ca, cô hai nhà họ Nam, là em gái ruột của bạn gái Nam Sênh Dao đã ૮ɦếƭ của anh ta.
Vẻ mặt Hạ Phồn Hoa lập tức trở nên khó coi, kéo cánh tay Nam Sênh Ca từ trên cổ mình xuống, nghiêm túc hỏi Nam Sênh Ca: “Tiểu Ca, không phải em đang học ở nước ngoài ư? Sao giờ lại chạy về? Ba mẹ em biết không?”
“Anh Hoa, lâu lắm rồi anh không qua thăm em, em nhớ anh cho nên chạy về!” Nam Sênh Ca lại vươn tay ôm cánh tay Hạ Phồn Hoa, treo cả người trên người anh ta, đung đưa cánh tay anh ta ngây thơ nói: “Anh Hoa, anh xem em có cao lên không!”
Nói xong, Nam Sênh Ca còn nhảy hai cái xung quanh người Hạ Phồn Hoa, bộ dáng rất ngây thơ hồn nhiên xinh xắn.
Với bộ dạng quen thuộc trước mắt của Nam Sênh Ca Hạ Phồn Hoa lại có vẻ hơi thờ ơ, rút tay mình ra khỏi cánh tay Nam Sênh Ca, giọng rất lạnh nhạt nói: “Tiểu Ca, anh còn có việc nói chuyện với em sau.”
Dừng một chút, Hạ Phồn Hoa liếc mắt nhìn Thịnh Thế, nói tiếp: “Sắp có buổi gặp mặt ở khách sạn Kinh Thành, nhớ tới nhé.”
Thịnh Thế gật đầu, Hạ Phồn Hoa liền nhanh chóng xoay người đi ra, không liếc mắt nhìn Nam Senh Ca một lần.
Nam Sênh Ca đứng tại chỗ chu mỏ sau đó dậm chân tức giận gọi một tiếng: “Anh Hoa!”
Hạ Phồn Hoa làm như không nghe thấy, cứ thế đi về phía trước.
Nam Sênh Ca chép miệng vội vội vàng vàng đuổi theo.
Trong trường rất đông người Hạ Phồn Hoa bước đi cực nhanh, thoáng cái Nam Sênh Ca bị lạc mất Hạ Phồn Hoa, cô ta đành rẽ ngang rẽ dọc tìm lung tung xung quanh. Tìm hơn nửa buổi cũng chẳng tìm thấy bóng dáng Hạ Phồn Hoa, cô ta lấy điện thoại ra gọi điện qua cho Hạ Phồn Hoa nhưng điện thoại không ai nghe máy. Nam Sênh Ca phồng mang hung hăng nghiến hai cái, hình như nhớ ra gì đó vội vã chạy tới bãi đậu xe, ngồi lên xe mình khởi động đi tới khách sạn Bắc Kinh.
Nam Sênh Ca vừa chạy lên đường cái tới khách sạn Kinh Thành thì thấy chiếc xe của Hạ Phồn Hoa đang đi ở phía bên trái xe mình, cô lập tức hạ cửa sổ xe xuống thò đầu ra, hét lên một tiếng với chiếc xe bên cạnh: “Anh Hoa!”
Hạ Phồn Hoa ngồi trong xe nghe thấy tiếng gọi chỉ quay đầu liếc Nam Sênh Ca một cái, rồi làm như không thấy gì tiếp tục nhìn chằm chằm con đường phía trước.
Nam Sênh Ca nhíu mày không chịu bỏ qua lại gọi một tiếng: “Anh Hoa!” Sau đó cô còn nhìn thấy có một phụ nữ ngồi trong xe của Hạ Phồn Hoa.
Thoáng cái vẻ mặt Nam Sênh Ca trở nên rầu rĩ, cô vô cùng mất hứng quẹt miệng chăm chú nhìn vào xe Hạ Phồn Hoa.
Hạ Phồn Hoa lại rất bình tĩnh làm như không thấy Nam Sênh Ca, chỉ nghiêng đầu nói chuyện với cô gái ngồi trong xe, thậm chí trên khuôn mặt thi thoảng còn nở nụ cười.
Nam Sênh Ca cảm thấy nụ cười của Hạ Phồn Hoa vô cùng chói mắt, cô ta liền lấy di động ra gọi cho Hạ Phồn Hoa, nhưng Hạ Phồn Hoa ngồi trong xe chỉ nhìn lướt qua màn hình di động, sau đó liền làm như không thấy gì tiếp tục vừa nói vừa cười cùng với cô gái ngồi trong xe.
Ánh mắt Nam Sênh Ca lóe lên cắn môi dưới thả chậm tốc độ xe, đợi đến khi rớt phía sau xe Hạ Phồn Hoa cô ta bĩu môi nhìn chiếc Maserati phía trước hất lỗ mũi, rồi hung hăng giẫm chân ga va vào xe Hạ Phồn Hoa.
Phía trước Hạ Phồn Hoa đang trò chuyện với bạn học nữ của mình, đột nhiên cảm giác có một lực va vào xe mình, đẩy xe mình bay lên đằng trước một đoạn, anh ta liền gấp gáp đạp thắng xe trong miệng mắng một tiếng, sau đó đẩy cửa xe bước xuống.
Nam Sênh Ca lùi xe mình ra phía sau, tiếp đó thò đầu ra hung hăng trừng mắt liếc nhìn vẻ mặt tức giận của Hạ Phồn Hoa, hừ một tiếng như trẻ con, thuần thục ôm tay lái và giẫm chân ga lướt nhanh như gió về phía trước.
…….
Buổi gặp mặt là do Hạ Phồn Hoa chuẩn bị, trên cơ bản đều là bạn học cũ có quan hệ không tệ, sắp đủ tròn năm bàn.
Hàn Thành Trì cũng ở đây nhưng không ngồi cùng bàn với Cố Lan San và Thịnh Thế.
Sau khi ăn cơm xong mọi người lại tới Kim Bích Huy Hoàng mở hai bàn chơi mạt chược.lerquydon.
Hàn Thành Trì vẫn nói rất ít hờ hững ngồi đó *** không ngừng, vận may cũng không tệ lắm, thẻ đánh bài (Để đổi thành tiền) sắp trước mặt rất nhiều.
Mọi người vừa chơi mạt chược vừa trò chuyện, cũng không biết là ai khơi đề tài về Cố Ân Ân, có người chen vào nói một câu: “Cố Ân Ân hả, lúc trước tôi tới Mỹ có gặp cô ấy, có bạn trai rất tuấn tú người Mỹ đi bên cạnh cô ấy, thoạt nhìn quả thật cũng không tệ lắm.”
Lời kia rơi vào tai Hàn Thành Trì rõ ràng, dường như thắng nhiều tiền tâm tình cũng không tệ, khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt, sau khi nghe thấy câu đó nụ cười cũng không thay đổi gì mấy, ngược lại rất bình tĩnh ăn bài đánh ra.
“Sau khi ly hôn Cố Ân Ân lại muốn gả cho một người nước ngoài hả?”
Có người nhiều chuyện hỏi một câu như vậy, sau đó lại có người ho khan một tiếng tất cả mọi người đều ngậm miệng, không hẹn mà cùng nhìn về phía Hàn Thành Trì.
Hàn Thành Trì vẫn bộ dạng như cũ, tác phong bình tĩnh tự nhiên bốc bài, sau đó nhếch môi nói: “Ù.”
Rồi đẩy bài lên vẻ mặt bình thản thu tiền trong tay những người khác.
Sau đó lúc xào bài di động Hàn Thành Trì vang lên, anh ta lấy điện thoại ra liếc mắt nhìn tên người hiển thị trên màn hình liền nghe máy: “A lô… Ừ…. Đang chơi mạt chược, sau đó về nhà… Được…. Ngày 14 tháng 2 thì 14 tháng 2, lễ tình nhân rất thích hợp kết hôn… Ừ…. Lát nữa anh gọi lại cho em… Tạm biệt.”
Sau khi cúp máy Hàn Thành Trì liền ném bài xuống, ngồi phía đối diện anh ta chính là một người phụ nữ tò mò lắm chuyện hỏi một câu: “Hàn Thành Trì, ngày 14 tháng 2 ai kết hôn vậy, không phải là anh đấy chứ?”
Hàn Thành Trì ngước mắt lên liếc nhìn cô gái trước mặt, gật đầu nói: “Đúng vậy, đến lúc đó gửi thiệp mừng vẫn hi vọng mọi người tới quậy một trận.”
Cách đó không xa, bốn người Thịnh Thế, Cố Lan San, Quý Lưu Niên, Hạ Phồn Hoa ngồi một bàn nghe thấy lời như vậy cũng ngẩn người ra, nhưng mọi người vẫn không nói gì vẻ mặt bình tĩnh đánh bài.
Cuối cùng, Hàn Thành Trì đi về trước tiên, sau khi anh ta đi bên trong phòng yên tĩnh lại, có người liền kéo đề tài lên người anh ta.
“Hiện giờ Hàn Thành Trì càng ngày càng giả tạo, không phải mấy năm trước còn bao nuôi một ca sĩ sao? Tên gọi là Tô Kiều Kiều gì gì đó?”
“Hình như đó là lúc Cố Ân Ân gả cho người khác.”
“Đúng vậy, vì anh ta phá sản nên Cố Ân Ân vứt bỏ anh ta, nhưng phỏng chừng Cố Ân Ân cũng không nghĩ tới cuối cùng Hàn Thành Trì thế mà thành công như vậy?”
“Không phải vừa rồi Hàn Thành Trì đã nói anh ta muốn kết hôn sao? Không biết là cưới người nào?”
“Tôi còn tưởng rằng anh ta sẽ lấy Cố Ân Ân đấy….”
“Cậu nói giờ anh ta còn yêu Cố Ân Ân không, mới vừa nãy lúc nhắc tới Cố Ân Ân, vẻ mặt anh ta bình tĩnh như vậy, tôi cảm thấy có lẽ không còn yêu nữa….”
“Đúng thế, chắc không còn yêu, thật sự cảm thấy không thể tưởng tượng được, hai người đã từng tốt đẹp như vậy, nói không yêu là không yêu nữa?”
Truyện bên lequydoon
Hạ Phồn Hoa nghe thấy mấy người nói chuyện cũng lặng lẽ thở dài một cái, nói: “Thật không nghĩ tới Cố Ân Ân lại gả cho người khác, Hàn Thành Trì cũng muốn cưới người khác.”
“Vợ chưa cưới của Hàn Thành Trì tôi cũng gặp qua một lần rồi, dáng dấp rất xinh đẹp mới 20 tuổi, rất biết điều khéo léo, xuất thân không giàu sang, ba mẹ đều là giáo viên bình thường.” Quý Lưu Niên đốt một *** thấp giọng nói.
Thịnh Thế và Cố Lan San vẫn im lặng như cũ, tiếp tục bốc bài đánh.
…….
Sau khi ra khỏi Kim Bích Huy Hoàng, Hàn Thành Trì có chút ngây ngốc, bên tai vẫn còn vang vọng câu nói kia: “Cố Ân Ân hả, lúc trước tôi tới Mỹ có gặp cô ấy, có bạn trai rất tuấn tú người Mỹ đi bên cạnh cô ấy, thoạt nhìn quả thật cũng không tệ lắm.”
Ánh mắt Hàn Thành Trì có chút mờ mịt, anh ta lẳng lặng dừng xe ven đường đốt một ***, vẻ mặt bình tĩnh ***, nhưng mới vừa hít hai cái anh ta cảm thấy có chút nhạt nhẽo vô vị nên dập tắt thuốc ném vào thùng rác bên trong xe.
Sau đó anh ta lại ngẩn ngơ một lúc rồi đạp chân ga lái xe lên đường cái.
….
Về sau Cố Lan San có gặp vợ chưa cưới của Hàn Thành Trì một lần, dáng dấp thật đúng như Quý Lưu Niên nói vậy, bộ dạng vợ hiền dâu thảo rất biết điều khéo léo.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc