Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 259

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Thịnh Thế thấy người phụ nữ đã tiến vào trạng thái, đáy lòng rất là hài lòng sức quyến rũ tiểu thuyết không có lớn hơn anh, nên càng lúc càng trêu chọc Cố Lan San sâu hơn.
Cố Lan San khẽ "Hừ" một tiếng, dần dần híp mắt lại, sau đó lúc cô vừa giơ tay lên muốn ôm cổ Thịnh Thế, thì bỗng nhiên trong máy vi tính truyền đến một tiếng leng keng.
Cố Lan San theo bản năng nghiêng mắt nhìn qua, phát hiện QQ hiện ra một khung đối thoại: "Tiểu thuyết 《Đoạt hôn 101 lần 》 đã có cập nhật......"
"Á, tiểu thuyết vừa được cập nhật rồi!" Cố Lan San lập tức kích động đẩy Thịnh Thế ra, cầm con chuột mở trang web mới, quả nhiên thấy được chương mới, lập tức hào hứng bừng bừng nhấp vào xem.
Sắc mặt Thịnh Thế lập tức trở nên đen xuống, cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính, sau đó không nói lời nào xốc Cố Lan San từ trên ghế lên, trực tiếp xách lên giường, lấn người đè lên, cũng không để ý phản khán của cô, dùng hết các loại biện pháp trêu đùa cùng ép buộc ra, đợi đến khi cơ thể của cô có phản ứng, anh liền nhanh chóng cởi bỏ quần áo của cô, hung hăng xâm nhập vào trong cơ thể của cô.
Tốc độ của Thịnh Thế rất nhanh, nhanh đến Cố Lan San cảm thấy toàn thân tràn đầy K**h th**h, dẫn đến cơ thể cô run rẩy liên tục, tay nhỏ bé nắm lấy cánh tay Thịnh Thế không ngừng run rẩy.
Khi bọn họ cùng mây mưa, Thịnh Thế và Cố Lan San vẫn còn nghe được tiếng leng keng của điện thoại di động, Cố Lan San tò mò muốn đi tìm điện thoại di động, lại bị Thịnh Thế ngăn trở, lật cô lại đổi một tư thế, sức lực bộc phát bừng bừng công chiếm cô.
Thể lực Cố Lan San đương nhiên không bằng Thịnh Thế, đến cuối cùng, cô cũng không biết rốt cuộc mình đã trải qua mấy lần cao triều, luôn có cảm giác mình sắp ૮ɦếƭ đi, rồi lại sống lại, cứ như thế lặp đi lặp lại nhiều lần, rốt cuộc Cố Lan San chịu đựng không nổi run rẩy kẹp chặt Thịnh Thế, dẫn đến Thịnh Thế nhất thời không khống chế được, theo cô cùng nhau leo *** cao nhất, sau đó Cố Lan San ở trong *** cực hạn này, nhắm hai mắt lại, nặng nề ngủ đi.
Thịnh Thế nằm ở trên người Cố Lan San, thở ra mấy hơi thật dài, mới đưa tay mò dưới gối đầu của mình, móc điện thoại di động ra.
Phía trên có mấy dòng tin nhắn Vương Dương gởi tới.
"Chị Cố, tôi đến rồi."
"Chị Cố, chị ở đâu?"
"Chị Cố, chị làm sao vậy?"
......
Ngón tay của Thịnh Thế di chuyển vài cái ở trên màn hình di động, gửi đi một tin nhắn: "Thật xin lỗi, tôi mới vừa đi tắm."
"Không sao, Chị Cố." Vương Dương rất nhanh hồi âm một tin nhắn, sau đó lại gửi tới một tin nhắn khác: "Chị Cố, bây giờ tôi hát nha?"
"Được." Thịnh Thế đáp lại một chữ.
Sau đó qua không tới năm phút đồng hồ, nghe được một tiếng hát loáng thoáng truyền đến.
Thịnh Thế rón rén xuống giường, chạy vào trong phòng tắm, gọi cho người giúp việc dưới lầu một cú điện thoại, nói cho người ở đó chớ xen vào việc của người khác, sau đó mình vọt vào tắm một cái, rồi cầm khăn lông ướt trở lại giường, lau sạch cơ thể cho Cố Lan San.
Đợi đến khi Thịnh Thế thu dọn thỏa đáng xong hết thảy, lúc nằm lại giường một lần nữa, điện thoại di động của Cố Lan San lại nhận được một tin nhắn: "Nghe thấy không?"
"Nghe được." Thịnh Thế gửi lại một tin nhắn, rồi bổ sung thêm một tin: "Rất dễ nghe."
Vì vậy chưa tới một lát, dưới lầu lại truyền tới tiếng hát.
Hiệu quả cách âm của biệt thự Ngự Thự Lâm Phong rất tốt, cho nên tiếng hát nghe cũng không rõ ràng, hoàn toàn không ảnh hưởng đến giấc ngủ của Cố Lan San, Thịnh Thế ôm Cố Lan San mệt muốn ૮ɦếƭ đang chìm vào giấc ngủ say, nhắm mắt lại, nghe một hồi, hoàn toàn không muốn thừa nhận giọng ca dưới lầu thật sự không tệ!
Mỗi lần Vương Dương hát xong một ca khúc, đều gửi cho Thịnh Thế một tin nhắn, lần đầu tiên Thịnh Thế còn trả lời lại, đến cuối cùng, Thịnh Thế dứt khoát không trả lời luôn, nhưng Vương Dương vẫn đứng ở dưới lầu hát.
Đến cuối cùng Thịnh Thế cũng cảm thấy mệt mõi, lười nhát ngáp một cái, rồi nhắm hai mắt lại.
Thịnh Thế ngủ khoảng chừng hai tiếng, liền tỉnh lại, phát hiện dưới lầu vẫn còn có tiếng hát truyền đến như cũ, chỉ là thanh âm nghe qua có chút phát run, chắc là đêm hôm khuya khoắc giữa mùa đông ở dưới lầu ngây người đã lâu, lạnh cóng đến không chịu nổi thôi.
Đáy lòng Thịnh Thế hừ lạnh hai tiếng, nghĩ tới ai bảo người đàn ông kia dám đánh chủ ý lên người phụ nữ của anh, liền lật người, thay đổi tư thế của Cố Lan San, ôm vào trong lòng thật chặt.
Ước chừng qua một phút, màn hình điện thoại của Cố Lan San bị anh điều chỉnh thành chế độ yên tĩnh sáng lên một cái, Thịnh Thế cầm lên, là tin nhắn, vẫn là Vương Dương gởi tới: "Đã ngủ chưa?"
"Ngủ rồi." Thịnh Thế trả lời lại hai chữ đơn giản.
"Đồ ngốc, ngủ còn có thể trả lời tin nhắn của tôi."
Thịnh Thế nhếch môi lạnh lùng cười cười, sau đó chậm rãi đánh mấy chữ, gửi qua: "Tôi là chồng cô ấy."
Sau đó, không còn tin nhắn gởi tới.
Sau đó, dưới lầu không còn truyền đến tiếng hát.
Rồi sau đó đến buổi sáng ngày hôm sau, Thịnh Thế tinh thần sảng khoái đi xuống lầu, nghe bà quản gia nói với anh: "Cậu chủ, tối qua có người ở dưới lầu hát tình ca nguyên một đêm." Khi đó, Thịnh Thế cảm thấy tâm tình càng lúc càng nhẹ nhàng khoan khoái.
Rồi sau đó nữa, nam diễn viên Vương Dương kia không còn xuất hiện ở trước mặt Cố Lan San nữa, đương nhiên là tự động biến mất không thấy gì nữa.
...
...
Mười lăm tháng mười hai âm lịch, trung học XX kỷ niệm ngày thành lập trường 100 năm, tất cả học sinh đã từng học tại trường đều được nhận thư thông báo.
Thịnh Thế, Cố Lan San, Hàn Thành Trì, Quý Lưu Niên, Hạ Phồn Hoa, Triệu Lỵ, kể cả Dương Lan Phong, Thịnh Hoan…, đều tốt nghiệp ở trường này, hơn nữa hiện tại bản thân cũng ở Bắc Kinh, đương nhiên đều tham gia kỷ niệm 100 năm ngày thành lập trường.
Sáng sớm hôm nay, Thịnh Thế và Cố Lan San liền đưa Bì Cầu nhỏ đến nhà cũ nhà họ Thịnh, ngay sau đó hai người liền đi đến trung học XX.
Lúc Thịnh Thế cùng Cố Lan San đến nơi, trong trường học đã tụ tập rất nhiều người, Thịnh Thế là khách mời đặc biệt.
Buổi lễ kỷ niệm ngày thành lập trường mười giờ rưỡi sáng chính thức bắt đầu, các khóa học sinh đều tụ tập trong sân thể dục của trường.
Cố Lan San cùng Triệu Lỵ và Hạ Phồn Hoa đứng cùng một chỗ, thấy đúng mười giờ rưỡi, có tiếng pháo nổ vang lên, sau đó hiệu trưởng trường trung học XX đi lên bục, đứng ở nơi đó, nói một vài lời cảm khái thật lâu.
Sau đó, bọn họ mời khách mời lên bục phát biểu.
Bắc đầu từ học sinh bọn họ có thể liên lạc đầu tiên, đến Hàn Thành Trì, đang lên bục phát biểu chính là Hàn Thành Trì.
Hàn Thành Trì mặc âu phục màu đen, phong thái lạnh nhạt đứng trên bục phát biểu dùng micro nói những lời chúc mừng trường.
Hai năm qua Cố Lan San vẫn chưa từng gặp lại Hàn Thành Trì, hôm nay đột ngột gặp lại, tự nhiên cô có cảm giác xa lạ không rõ.
Dù là mùa đông nhưng ánh mặt trời hôm nay vẫn cực kỳ sáng rỡ, tia nắng chiếu xuống sân thể dục, chiếu lên người Hàn Thành Trì khiến cả người anh như được bao phủ bởi một lớp màu vàng.
Cố Lan San nhịn không được nghĩ, nhiều năm trước, lúc bọn họ còn trẻ, Hàn Thành Trì đại diện bọn họ, mỗi tuần sẽ phát biểu môt bài, luôn đứng nói chuyện dưới cờ.
Khi đó Hàn Thành Trì là giấc mộng trong lòng của rất nhiều cô gái!
Qua nhiều năm như vậy, bây giờ bọn họ đã là vợ là mẹ người ta nhưng giờ trở lại đứng ở chỗ này, một lần nữa nhìn thấy anh đứng đó nói chuyện, giống như thời không chuyển động, quay trở lại ngày trước.
"Oa...... Hàn Thành Trì, năm đó là chủ tịch hội học sinh của chúng ta, nhiều năm như vậy vẫn đẹp trai đến mê người!"
"Đúng vậy...... Nghe nói bây giờ anh làm ăn kinh doanh rất lớn, thật sự là người có tài, lúc còn học ở trường, phương diện nào của anh cũng đều rất tốt!" lqđ
"Nghe nói, anh và Cố Ân Ân không có kết hôn......"
"Đúng vậy, cô vừa nói, tôi cũng nghĩ tới, lúc nãy tôi ký tên thì có lướt qua danh sách lần này của chúng ta, Cố Ân Ân không tới!"
"Lúc đầu không phải nói sau khi Hàn Thành Trì phá sản thì Cố Ân Ân gả cho người có tiền sao?"
......
Sau khi Hàn Thành Trì nói xong thì tới Hạ Phồn Hoa.
Hạ Phồn Hoa nói xong thì tới Thịnh Thế.
Những thành tựu của Thịnh Thế đã đẩy không khí lên cao triều, khiến mọi người rung động hơn cả sự rung động mà lúc nãy Hàn Thành Trì mang lại.
Thịnh Thế đã từng là nam thần mà trên dưới ba khóa không ai không biết không ai không hiểu, hôm nay nam chính trong giấc mộng yêu đương thời trẻ của các cô gái lại xuất hiện, khiến rất nhiều người nhớ lại những chuyện si mê thầm mến thời tuổi trẻ lông bông.
"Tôi cảm thấy Thịnh Thế vẫn đẹp trai như vậy! Đẹp trai hơn cả Hàn Thành Trì! Qua nhiều năm như vậy, tôi cho là tôi sẽ không còn theo đuổi, không nghĩ bây giờ gặp lại, tôi còn si mê kích động!"
"Đúng vậy, là người yêu trong mộng mấy năm của tôi lúc trẻ!"
"Tôi cũng vậy, nhưng đáng tiếc, người yêu trong giấc mộng này vẫn luôn chung tình với một mình Cố Lan San!"
"Nghe nói bọn họ kết hôn! Hơn nữa còn sinh một đôi long phượng thai!" ddlqđ
"Đúng vậy, tôi có tham gia tiệc đầy tháng con của bọn họ, còn nhìn thấy hai đứa bé kia, cực kỳ đáng yêu!"
"Cô nhìn xem, Cố Lan San đứng đó, cũng đã nhiều năm mà vẫn xinh đẹp như vậy......"
......
"Lan San, cậu nghe thấy không, tất cả mọi người đều đang thảo luận chuyện của Nhị Thập nhà cậu." Triệu Lỵ tới gần bên tai Cố Lan San, trêu chọc nói.
Cố Lan San mím môi cười, ngược nắng ngẩng đầu nhìn người đàn ông khí phách mạnh mẽ đứng trên bục phát biểu. Lúc còn trẻ, toàn bộ lực chú ý của cô đều đặt trên người Hàn Thành Trì của, vẫn luôn không biết dáng vẻ Thịnh Thế đứng trên bục dưới cờ mà phát biểu lại khiến nhiều người mơ mộng hơn cả Hàn Thành Trì!
Anh thỏa mãn giấc mộng tươi đẹp ngây ngô của tất cả các cô gái trẻ.
Nhưng khi đó Cố Lan San vẫn ngây ngốc một lòng đặt lực chú ý lên người Hàn Thành Trì.
Cố Lan San nghĩ, nếu như thời gian có thể quay trở lại, nếu như cô biết cô sẽ yêu Thịnh Thế nhiều như vậy thì cô khẳng định ngay lần đầu tiên gặp Thịnh Thế, cô sẽ động lòng.
"Cuối cùng, tôi hi vọng trường của chúng ta càng lúc càng tốt, đồng thời nhân cơ hội có học sinh của các khóa ở đây, tôi muốn nói với vợ của tôi một câu."
Thịnh Thế xuyên qua đoàn người tìm được bóng dáng của Cố Lan San một cách chính xác, anh và cô nhìn nhau, sau đó nhàn nhạt mở miệng, nhấn mạnh từng chữ: "Sinh nhật vui vẻ!"
Mắt Cố Lan San lập tức trở nên ẩm ướt.
Cô chỉ nhớ hôm nay là kỷ niệm một trăm năm ngày thành lập trường, hoàn toàn quên mất hôm nay là sinh nhật cô.
Dưới đài, tiếng vỗ tay vang lên như sấm, Thịnh Thế hơi khom người chào mọi người ở dưới.
Cố Lan San cũng vỗ tay theo, ánh mắt cô vẫn luôn nhìn Thịnh Thế, cô khẽ hé miệng, không có phát ra tiếng, chỉ dùng khẩu hình miệng nói: "Nhị Thập, cám ơn anh......"
Thật sự cám ơn anh.
Nhị Thập, anh biết không?
Nếu em không gặp được anh, có lẽ cả đời này của em vĩnh viễn đều sống trong tình cảnh đầu đường xó chợ .
Anh là bến bờ hạnh phúc vững chắc của em.
...
...
Sau đó có thêm mười mấy người lên bục phát biểu, thời gian của mỗi người không nhiều, chừng hơn một tiếng đồng hồ thì kết thúc.
Những vị khách quý đứng chụp hình chung với ban giám hiệu trường trên lễ đài, sau đó tuyên bố lễ kỷ niệm một trăm năm ngày thành lập trường kết thúc.
Lúc kết thúc có rất nhiều người xông lên lễ đài, muốn chụp hình chung với nam thần mà mình mê luyến lúc còn trẻ, Cố Lan San lôi kéo Triệu Lỵ chen vào nhưng vừa mới đi được hai bước đã có người nhào tới trước mặt cô, ôm lấy cô, còn hung hăng hôn một cái trên mặt cô.
Cố Lan San bất ngờ bị hôn, kinh ngạc quay đầu thì thấy được người quen......
...
...
Thịnh Thế và Hạ Phồn Hoa rất muốn thoát ra để rời đi nhưng lại bị bạn học bao vây lại một chỗ, bất đắc dĩ chỉ có thể chụp ảnh chung.
Lúc chụp ảnh chung với mọi người, Thịnh Thế còn gặp được một nhân viên của mình, cũng tốt nghiệp trường XX, chụp hình với anh xong còn cười bổ sung thêm một câu: "Ông chủ, vừa rồi tôi thấy có một người phụ nữ hôn bà chủ ————"
Thịnh Thế nghe vậy, suýt nữa thì nhảy dựng lên, anh lập tức không quan tâm đến những bạn học tìm anh chụp chung, trực tiếp móc điện thoại di động ra gọi cho Cố Lan San.
Điện thoại rất nhanh được nghe máy.
"Đang ở đâu?" Cố Lan San nghe được giọng nói trầm thấp của Thịnh Thế từ trong loa truyền đến, cô cười nói: "Em ở phía dưới phòng học của chúng ta."
"Được, anh đến ngay."
"Ừ, em chờ anh."
...
...
Chưa tới mười phút sau khi cúp máy, Cố Lan San nhìn thấy Thịnh Thế vội vàng gấp gáp đi tới.
Dọc theo đường đi còn có rất nhiều người đứng xa nhìn Thịnh Thế, còn chỉ chỉ trỏ trỏ nói điều gì đó.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc