Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 256

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Cố Lan San cảm thấy, nếu như nói cả đời này may mắn, là kiếp trước đã tu luyện phúc khí, như vậy khẳng định cô đã hết lòng tu tâm trước tượng phật hơn mấy ngàn năm, mới đổi được vận mệnh kiếp này tốt như vậy, gả cho một người đàn ông vô cùng tuyệt vời như Thịnh Thế.
Nếu như nói, cả đời phụ nữ, một ngày làm công chúa, mười tháng là hoàng hậu, cả đời làm đầy tớ.
Một ngày làm công chúa, là chỉ ngày lấy chồng.
Mười tháng là hoàng hậu, là chỉ mười tháng mang thai này.
Như vậy đối với Cố Lan San mà nói, sau khi cô biết Thịnh Thế sau, vẫn luôn hưởng thụ cách đãi ngộ của công chúa, luôn thể hiện tính khí của hoàng hậu, ép buộc Thịnh Thế làm đầy tớ cho cô cả đời.
...
...
Một tháng Cố Lan San ở cữ này, dĩ nhiên là ở trong bệnh viện.
Không thể xem thường đàn bà ở cữ.
Ở cữ giống như một cơ hội tái sinh của người phụ nữ,die’nd;anl.e/quyd’on ngồi đúng, tương lai có thể sẽ không bị chút tật xấu nào, ngồi sai, có lẽ sẽ rước lấy căn bệnh mà cả đời khó có thể xóa được.
Cho nên, một tháng này của Cố Lan San, quả thực là có thể so với hoàng hậu cổ đại, được vô số người thận trọng hầu hạ.
Tiểu Bì và Tiểu Cầu sinh trước mười lăm ngày so với ước tính, nhưng vẫn rất khỏe mạnh, nhưng vẫn được giữ ấm trong phòng ở một tháng, vào ngày Cố Lan San xuất viện, mới ôm ra, cùng nhau trở về nhà họ Thịnh.
Thật ra thì sau khi Tiểu Bì, Tiểu Cầu sinh ra, lúc còn ở trong bệnh viện, người nhà họ Thịnh đều ngày ngày tới bệnh viện nhìn, nhưng khi Tiểu Bì và Tiểu Cầu trở về nhà cũ của họ Thịnh, còn dẫn tới việc cả nhà họ Thịnh nhiệt liệt nghênh đón.
Sau, chính là đầy tháng của Tiểu Bì và Tiểu Cầu, lễ đầy tháng càng làm rầm rộ, không kém gì hôn lễ của Thịnh Thế và Cố Lan San, người tới đi lại như thoi đưa.
Dù sao, Tiểu Bì và Tiểu Cầu là huyết mạch ruột thịt của nhà họ Thịnh, giống như Thịnh Thế, là con trai, con gái của trời đất trong tương lai.
Bà Thịnh đã cho người bện hai cái vòng tay bằng dây tơ hồng từ lâu, phía trên treo ba viên ngọc bằng vàng ròng lắc lư, đeo trên cổ tay Bì Bì và Cầu Cầu từ sáng sớm, còn chuẩn bị quần áo đẹp từ sớm nữa, mặc cho Bì Bì và Cầu Cầu. die;nd;an l’e/q/uyd’on Trước khi bắt đầu yến tiệc vào giữa trưa, bà Thịnh liền ôm Cầu Cầu, Thịnh Hoan đi theo sau ôm Bì Bì, cùng nhau bước vào.
Bạn bè đanh mạt chược của bà Thịnh đều tới, bà chù trong các nhà quý tộc cũng không ít người đã làm bà nội, nhưng không có ai có may mắn như bà Thịnh, được một một đôi long phượng thai là cháu, cho nên đều hâm mộ không thôi, vây quanh Bì Bì và Cầu Cầu, khen đủ điều.
Anh trai Bì Bì ngủ rất ngon, mặc cho mọi người vây quanh nhìn mình, mắt bé vẫn nhắm như cũ, vẫn ngủ, lông mi bé rất dài, giống như là một cây quạt nhỏ, dính vào trên mặt, da trắng trắng mềm mềm, long lanh, nhìn thấy, trong lòng của rất nhiều bà chủ quý tộc đều nhũn ra, không nhịn được giơ tay lên, chọc chọc khuôn mặt nhỏ bé của Bì Bì.
Bì Bì bị người ta đanh thức, liền mở mắt, tròng mắt rất lớn rất đen, đảo tròn, bản thân trước mặt nhiều bà chủ quý tộc như vậy, cũng không sợ người lạ, liền chép miệng, sau đó liền nhắm mắt lại, ngủ lần nữa.
Ngược lại em gái Cầu Cầu có vẻ rất hoạt bát đáng yêu, là đứa trẻ rất có tiềm chất mạnh mẽ, ở trong иgự¢ bà Thịnh, cực kỳ hiếu động.
Một đôi mắt to đen bóng, cực kỳ động lòng người, vừa thấy được đồ trang sức kim cương lấp lánh đeo kim quang trên người các bà chủ quý tộc, liền có vẻ cực kỳ hưng phấn, đưa ngón tay nhỏ bé béo múp của minh ra, tựa như muốn nắm.
Cố Lan San đứng ở một bên nhìn, không nhịn được tiến tới bên tai Thịnh Thế, nói thật nhỏ: "Em thấy Cầu Cầu đứng là một đứa trẻ tham tiền."
Thịnh Thế lại lắc đầu một cái, cảm giác con gái mình rất tốt đẹp: "Không, anh cảm thấy Cầu Cầu của chúng ta tương đối biết hàng, em xem con đi, chuyên môn chộp những thứ đắt tiền nhất."
...
...
Mọi người nói, con gái đúng là người tinh kiếp trước của cha.
Những lời này thật sự không giả.
Thịnh Thế cũng không phải là không yêu con trai Bì Bì, nhưng sau khi anh nhìn con gái Cầu Cầu, tình thương của cha dễ dàng tràn lan hơn.
Cho nên, sau khi bà Thịnh ôm Cầu Cầu khoe khoang đã đủ, liền không kịp chờ đợi nhận lấy Cầu Cầu đáng yêu, chạy về hướng bạn tốt trước mặt của mình.
Hạ Phồn Hoa hướng về phía Quý Lưu Niên ngồi ở chỗ đó châm chọc: "Tôi cảm thấy một năm này của chúng ta đều ở đây cho Nhị Thập tiền rồi, die’nd;an// l.eq/uyd.on thời gian trước mới vừa kết hôn, thời gian này thì cho đứa bé làm lễ đầy tháng, qua hai tháng nữa có phải lại muốn làm tiệc trăm ngày hay không?"
Vừa nói đắc ý xong, liền nhìn thấy Thịnh Thế ôm Cầu Cầu đi tới, Cầu Cầu ở trong иgự¢ Thịnh Thế, cánh tay nhỏ giơ thật cao, bộ dáng rất hưng phấn, bắt được ai liền cười với người ta, trong miệng còn có rỏ dãi chảy xuống.
Hạ Phồn Hoa vội vàng ngậm miệng, đứng lên, đi tới trước mặt của Thịnh Thế, càng nhìn Cầu Cầu, anh càng thấy được đáng yêu, liền cười ha hả tán dương với Thịnh Thế: "Nhị Thập, chúc mừng nha!"
Quý Lưu Niên cũng đi theo sau, đi tới, khoát tay áo về phía Cầu Cầu: "Xin chào, Cầu Cầu, ba là cha nuôi của con."
Hạ Phồn Hoa muốn trêu chọc Cầu Cầu một chút, vừa vươn tay muốn chạm vào Cầu Cầu, Thịnh Thế liền xoay người, bảo vệ con gái minh ở trong иgự¢ rất kỹ, trừng mắt liếc Hạ Phồn Hoa, rất bao che cho con mà nói: "Cậu chưa rửa tay, chưa khử độc, Cầu Cầu nhà chúng ta rất quý giá, nếu tay cậu không sạch sẽ, khiến Cầu Cầu của chúng ta ngã bệnh, cậu phụ trách nổi sao?"
Lần đầu tiên trong đời Hạ Phồn Hoa cảm thấy Thịnh Thế cực kỳ đáng đánh đòn, nhưng vẫn ngượng ngùng để cái tay chưa rửa xuống.
Thịnh Thế lại dương dương hả hê cản trở trước mặt Hạ Phồn Hoa, trai sờ nắn Cầu Cầu, phải sờ nắn Cầu Cầu, thậm chí còn cố ý giơ Cầu Cầu lên, khoe khoang cho Hạ Phồn Hoa nhìn.
...
...
Lễ đầy tháng của tiểu Bì và tiểu Cầu, Hàn Thành Trì cũng không xuất hiện, nhưng anh vẫn chuẩn bị trước quà tặng, để bà Hàn mang đến.
Lễ đầy tháng của tiểu Bì và tiểu Cầu, vẫn tổ chức ở khách sạn King’s Town như cũ, ngày nào đó Hàn Thành Trì còn lái xe đi ngang qua nơi đó, rất nhiều xe đều cố chen lách vào trong, hại anh tắc đường hơn nửa canh giờ.
Nghe nói, bãi đỗ xe ngầm của khách sạn King’s Town đã chật cứng, die]n/da;n l./e/quyd.on một bên bãi đỗ xe ngầm của câu lạc bộ thủ đô cũng đầy rồi, hai bên đường phố cũng đậu đầy xe, ngay cả vài xe không tìm được chỗ đậu xe, cũng dừng lung tung ở ven đường.
Lúc Hàn Thành Trì đi ngang qua, còn cố ý nhìn phía ngoài xe một chút, phát hiện đại đa số đều là biển số quân khu.
Anh biết, những người này đều tới tham gia tiệc trăm ngày của tiểu Bì, tiểu Cầu.
Lúc anh đang đi ngang qua khách sạn King’s Town, có một cái chớp mắt do dự, muốn ngừng xe, vào xem một chút, xem dáng dấp của đứa bé mà Cố Lan San và Thịnh Thế như thế nào.
Nhưng cuối cùng, anh vẫn không đi vào, ngược lại lái xe đi một chuyến đến tiệm bán hoa, sau đó đi ngoại ô công viên nhớ nhung, nhìn đứa bé của mình.
Trong công viên tưởng niệm vô cùng yên tĩnh, sau khi đi qua khách sạn King’s Town, âm thanh ồn ào cuốn anh vào cuối cùng cũng biến mất.
Anh nhìn tên con mình, lẳng lặng đứng thật lâu, sau rồi mãi đến khi màn đêm buông xuống mới rời khỏi.
...
...
Tiệc đầy tháng vẫn náo nhiệt đến tận năm giờ chiều.
Tầm hai giờ chiều thì tiểu Bì và tiểu Cầu cũng được đưa về nhà họ Thịnh.
Thịnh Thế và Cố Lan San về từ khách sạn King\'s Town, trước vào phòng em bé nhìn tiểu Bì và tiểu Cầu một chút.
Tiểu Bì và tiểu Cầu vừa được hai cô bảo mẫu chăm sóc hai bé tắm rửa, Tʀầռ tʀʊồռɢ nằm trên giường.
Thịnh Thế vui vẻ nhanh chóng chậy tới trước giường bé tiểu Cầu, ôm tiểu Cầu chưa mặc gì vào trong lòng, sau đó cọ cọ mặt với tiểu Cầu, mạnh mẽ hôn vài lần, vẻ mặt người bố yêu thương con muốn nhiều liền có nhiều.
Cố Lan San đi đến trước giường tiểu Bì, vươn tay, đùa giỡn tiểu Bì, tiểu Bì tên cũng như người, có chút lỳ hơn, không thích khóc không thích cười, vừa tắm đã ngủ, cho nên coi như mẹ ruột có chơi đùa với mình cũng chỉ mím môi, dáng vẻ không có hứng thú, há miệng phấn nộn nho nhỏ, ngáp một cái rồi lại giống như đang buồn ngủ.
Cố Lan San nhìn lướt qua Thịnh Thế đang chơi đùa với tiểu Cầu bên cạnh mà có chút không vui nhắc nhở: "Nhị Thập, em cảm thấy anh có chút thiên vị tiểu Cầu rồi!"
Thịnh Thế đang bé tiểu Cầu lên cao, đùa làm cho tiểu Cầu cười khanh khách, anh liền quay đầu, nhìn thoáng qua Cố Lan San, nhíu mày: "Có chuyện gì sao?"
"Tiểu Bì cũng là con trai anh, anh luôn luôn vừa vào phòng con là liền ôm lấy tiểu Cầu, không để ý tới tiểu Bì, đây là không công bằng với tiểu Bì." Cố Lan San trừng mắt nhìn Thịnh Thế, rất có dáng vẻ bệnh vực kẻ yếu thay tiểu Bì, sau đó quay đầu sang chỗ khác, nhéo nhéo cánh tay mềm mại của tiểu Bì.
Thịnh Thế ôm tiểu Cầu, đi tới trước giường của bé tiểu Bì, cúi đầu, tiến đến gần tiểu Bì, nói với tiểu Cầu: "Tiểu Cầu, đây là anh trai con, tiểu Bì."
Nói xong, lại quay sang nói với tiểu Bì: "Tiểu Bì, đây là em gái con, tiểu Cầu, khi con trưởng thành phải bảo vệ em mình thật tốt đấy."
Cố Lan San liếc mắt nhìn Thịnh Thế một cái, liền đứng dậy, ôm tiểu Cầu từ trong tay Thịnh Thế: "Em đi mặc quần áo cho tiểu Cầu, anh chơi với tiểu Bì một chút đi."
Nói xong, Cố Lan San liền gọi giúp việc đi lấy quần áo của tiểu Cầu.
Thịnh Thế ghé lên giường em bé, nhìn con trai của mình tiểu Bì mà không cách nào hiện lên được tình cảm cưng chiều như với tiểu Cầu.
Bọn họ là cha con, làm sao có thể nói quá nhiều chuyện?
Thịnh Thế thở dài một hơi, lại cảm thấy mệnh lệnh của vợ khó bỏ, vẫn cố gắng bế tiểu Bì lên.
Tiểu Bì được cha bế len, không có chút hưng phấn cùng kích động nào, lười biếng nhấc mí mắt lên, nhìn Thịnh Thế một chút liền xụp mí mắt, dáng vẻ chuẩn bị đi ngủ.
Thịnh Thế bị tiểu Bì ghét bỏ liền có chút ảo não, liền nắm cánh tay con trai, dùng chút lực, tiểu Bì bị đau mà mày nhẹ nhăn lại, sau đó mở to mắt, ánh mắt vô cùng bình tĩnh nhìn đầu sổ gây nên là cha mình, giống như đang cười nhạo Thịnh Thế ngây thơ nhàm chán.
Thịnh Thế cảm thấy ánh mắt của con trai mà vô cùng chói mắt, liền giống như khi nãy chơi với tiểu Cầu mà bế tiểu Bì qua đỉnh đầu mình.
Tiểu Bỉ một chút cũng không giống tiểu Cầu được nhấc lên mà kích động vui vẻ, thậm chí chút sợ hãi cũng không có, chỉ lười biếng ngáp một tiếng, đến mí mắt cũng không có ý định mở.
Thịnh Thế liền hạ tiểu Bì xuống, rồi nhấc lên, tiểu Bì vẫn không phản ứng.
Thịnh Thế nghĩ thầm, anh còn không điều phi thực tế này, chẳng lẽ anh bị con trai một tuổi của mình coi như không có sao?
Vì vậy, Thịnh Thế liền nhấc tiểu Bì cao lên nữa, nhưng mà lúc này, khi Thịnh Thế định hạ con trai xuống thì tiểu Bì lại đi tiểu.
Tiểu Bì mới tắm rửa xong, chưa mặc quần áo, người ngợm sạch sẽ, cho nên khi nước tiểu rơi xuống liền chảy xuống mặt Thịnh Thế.
Thịnh Thế hô nhỏ một tiếng, liền vội vàng chuyển tiểu Bì đang ở trên mặt mình xuống.
Dù vậy, vẫn có chút nước rơi xuống người anh.
Cố Lan San bên kia vừa mặc quần áo đẹp cho tiểu Cầu, nghe thấy Thịnh Thế hô thì liền quay đầu, giống cô cũng có hai bảo mẫu và tiểu Cầu.
Cố Lan San nhìn thấy một màn như vậy, phụt cười một tiếng.
Hai bảo mẫu không dám quang minh chính đại cười như Cố Lan San, chỉ có thể nhịn nhếch khóe môi, cúi đầu.
Tiểu Cầu nhìn không hiểu có chuyện gì xảy ra, chỉ nhìn thấy người khác cười, bé cũng theo đó mà há miệng, ngây ngô cười theo.
Mà tiểu Bì, vẻ mặt bé lại không chút nào biết rằng mình đã tiểu lên mặt cha mình, chỉ thấy cảm giác sau khi tiểu xong thật thoải mái, liền chẹp miệng hai lần, tiếp tục ngủ.
Thực ra, nước tiểu trẻ sơ sinh không bẩn, dù vậy, Thịnh Thế tương đối vẫn bị đả kích.
Anh lại bị con mình tiểu lên mặt...
Vẻ mặt Thịnh Thể trở nên có chút đen.
Cố Lna San không dừng cười được mà đưa tiểu Cầu cho bảo mẫu, liền qua đó, sau đó ôm lấy tiểu Bì, bế cho bảo mẫu còn lại. Rồi cô liền cầm khăn mặt, lau mặt cho Thịnh Thế, lại không cách nào nhịn được mà cười lên tiếng: "Đi thôi, Nhị Thập, em giúp anh tắm rửa. Phụt..."
Thịnh Thế nhíu nhíu mày, trừng mắt nhìn tiểu Bì đang ngủ ngon lành trong lòng bảo mẫu, sau đó liền cảm thấy tiểu Bì thật không như tiểu Cầu, đáng yêu, xinh xắn, chọc ai cũng thích. (Editor: Giống anh còn gì..)
...
...
Cố Lan San là lần đầu làm mẹ nên có rất nhiều thứ muốn học.
Ví dụ như, khi ôm con thì phải bảo vệ cổ cùng não bộ con mình, ví dụ như khi thay tã, hay 乃ú sữa từ từ.
Nhưng mà Cố Lan San vẫn học vô cùng vui vẻ, phụ nữ khi có thể làm mẹ thì điều kích thích một loại thiên tính cùng bản năng cả.
Sau khi có con, đa số tâm tư của Cố Lan San đều đặt lên người tiểu Bì cùng tiểu Cầu, đôi khi, hơn nửa đêm cô vẫn chạy đến phòng em bé nhìn con mình một chút.
Có một lần Cố Lan San đến xem tiểu Bì tiểu Cầu một chút, phát hiện tiểu Cầu tiểu ra, cô liền đổi tã cho tiểu Cầu, lúc ấy cô mới học được không lâu, động tác cũng không phải vô cùng thuần thục, dù sao việc này đa số là bảo mẫu làm.
Cho nên, trong quá trình thay, động tác của Cố Lan San có chút không lưu loát, không nghĩ tới lại làm tiểu Cầu tỉnh giấc, có lẽ tiểu Cầu đang ngủ vô cùng ngon, bị người khác ngắt mộng đẹp, tâm tình cũng không tốt nên liền há miệng oa oa khóc.
Tiểu Cầu vừa khóc liền đánh thức tiểu Bì, tiểu Bì đang ngủ không biết chuyện gì xảy ra, liền ầm ĩ khóc theo.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc