Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 254

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Anh làm em sợ muốn ૮ɦếƭ......
Anh làm em sợ muốn ૮ɦếƭ......
Anh làm em sợ muốn ૮ɦếƭ......
Hàn Thành Trì, mày thật sự không biết, Cố Ân Ân đã từng có yêu mày sao?
Hàn Thành Trì, mày thật sự không biết, Cố Ân Ân đã từng chỉ là không có dũng khí cùng mày đi qua cuộc sống nghèo khó sao?
Hàn Thành Trì, mày thật sự không biết, thật ra Cố Ân Ân đã hối hận sao?
Hàn Thành Trì, mày thật sự không biết, thật ra trước kia Cố Ân Ân cũng vì Hàn Thành Trì, lo lắng hãi hùng, cảm động yêu sâu sắc sao?
Bỗng nhiên Hàn Thành Trì cảm thấy mất hết hơi sức, lảo đảo tựa vào trước xe của mình, vành mắt của anh ta có chút nóng lên, nước mắt từ khóe mắt rỉ ra.
...
...
Cố Ân Ân qua kiểm an, rốt cuộc không nhịn được đứng ở trong dòng người đến người đi trong sân bay, khóc thành tiếng.
Cô ta khóc giống như một đứa trẻ, hôm nay nước mắt của cô ta chảy xuống, còn nhiều hơn cả đời này của cô ta.
Bên cạnh có rất nhiều người qua lại, có một người ngoại quốc nhìn cô ta khóc thương tâm, không nhịn được bước lên quan tâm hỏi cô ta một câu, nhưng cô ta giống như không có nghe thấy, vẫn cứ khóc như thế.
Cô ta đứng khóc, liền nghĩ:
Cố Ân Ân, mày thật sự không biết, tới cùng Hàn Thành Trì đã từng yêu mày bao nhiêu sao?
Cố Ân Ân, mày thật sự không biết, mặc dù Hàn Thành Trì nghèo khó, chỉ cần mày đi theo anh ấy, anh ấy cũng sẽ không để mày chịu ủy khuất sao?
Cố Ân Ân, mày thật sự không biết, rốt cuộc bây giờ mày có bao nhiêu hối hận không?
Cố Ân Ân, mày thật sự không biết, thật ra trước kia Hàn Thành Trì có thể vì mày mà ૮ɦếƭ, vì mày cam nguyện làm đầy tớ sao?
Cố Ân Ân nghĩ, cô cứ khóc một lần như vậy đi, khóc một trận thật to, vì tình yêu đã ૮ɦếƭ của cô ta, vì cô ta đánh mất người mà mình yêu.
Vì trái tim yên lặng không còn tiếng đập chỉ còn lại thể xác của cô ta.
Nếu có thể làm lại một lần nữa, cô ta nhất định sẽ nói cho mình một năm trước, đừng rời bỏ Hàn Thành Trì, đừng bị mẹ cô ta làm cho dao động, đừng nhìn ánh mắt của người bên cạnh, đừng yêu thích hư vinh, chỉ cần cùng Hàn Thành Trì ở chung một chỗ.
...
...
Lúc Hàn Thành Trì từ sân bay trở lại khách sạn Kinh Thành, vẫn đuổi kịp hôn lễ của Thịnh Thế và Cố Lan San.
Hai người mới vừa thay đổi lễ phục, đang mời rượu cho khách mời.
Hàn Thành Trì đứng ở cửa, nhìn cảnh tượng sáng lạng xa hoa bên trong, anh ta có chút chùng chân.
Nơi này đang vui mừng, vui mừng đến khiến cho anh ta còn chìm trong bi thương chưa thoát ra được có chút không thích ứng.
Nhưng mà, cuối cùng anh ta vẫn không có xoay người rời khỏi, anh ta cầm một phong tiền mừng nặng trĩu đã gói kỹ bỏ vào trong thùng người nhận lễ ở trước cửa, liền đạp bước đi vào.
Hạ Phồn Hoa cũng đã sớm thấy được anh ta, đứng lên, nghênh đón anh ta, dẫn anh ta đến bàn bọn họ ngồi.
Hàn Thành Trì vừa ngồi xuống không lâu, thì Thịnh Thế và Cố Lan San cũng đã đi tới bàn của bọn họ mời rượu.
Hàn Thành Trì không thể làm gì khác hơn là bưng ly rượu, lại đứng lên.
Thịnh Thế không nghĩ tới Hàn Thành Trì thật sự sẽ xuất hiện, sửng sốt một chút, dáng vẻ liền tự nhiên ôm eo Cố Lan San, giơ ly rượu lên.
Chạm ly từng người, đến chỗ Hàn Thành Trì, Thịnh Thế dừng một chút, nói: "Thành Trì, cám ơn cậu đã đến dự."
Hàn Thành Trì nhìn Thịnh Thế, nhếch khóe môi, nói: "Tân hôn hạnh phúc."
Nói xong liền xoay đầu sang chỗ khác, nhìn Cố Lan San một cái.
Cố Lan San nhếch môi, giơ ly rượu lên cụng với Hàn Thành Trì một cái, nói: "Chuyện mấy ngày trước, cám ơn anh."
Cố Lan San nhếch môi, giơ ly rượu lên cụng với Hàn Thành Trì một cái, nói: “Chuyện mấy ngày trước, cảm ơn anh.”
Vẻ mặt Hàn Thành Trì rất bình thản, bình thản như nước, uống một hơi cạn sạch hết ly rượu, cũng không kiêng dè Thịnh Thế ở chỗ này, trực tiếp nói: “Không cần cảm ơn, là anh nợ em. Chúc em hạnh phúc.”
Môi Cố Lan San giật giật hai cái, cũng không lên tiếng.
Thịnh Thế liếc mắt nhìn Hàn Thành Trì, không tiếng động thu tay lại ôm chặt eo của Cố Lan San.
Cố Lan San nhích lại gần trong иgự¢ Thịnh Thế, cuối cùng cũng theo lời nói lúc trước, hướng về phía Hàn Thành Trì nói một câu: “Thành Trì, em cũng chúc anh hạnh phúc.”


Trôi qua đêm tân hôn ở nhà họ Thịnh cũ.
Sau một ngày giày vò, đối với Cố Lan San mà nói, thật sự là mệt muốn ૮ɦếƭ, cho nên về đến nhà, sau khi Thịnh Thế hầu hạ cô tắm rửa, bế cô lên giường, còn chưa được mấy phút, Cố Lan San đã nặng nề ngủ mất.
Lúc Thịnh Thế xuống lầu, một vài khách khứa vẫn ở nhà người nhà họ Thịnh cũ chưa có đi, anh mới vừa tính toán bắt chuyện, thì có một bảo mẫu đi đến, cầm trong tay một bao lì xì vừa dầy vừa nặng, phía trên viết một cái tên “Công ty Hàn Thị”.
“Ngài Thịnh, sau khi mở cái bao lì xì này ra, không đơn thuần là có tiền, còn có một cái lắc tay.” Bảo mẫu vừa nói, vừa đem chiếc lắc từ trong bao ra.
Sau khi Thịnh Thế nhận lấy, liếc mắt nhìn, suy nghĩ, phân phó nói: “Đừng nói cho mợ nhỏ biết.”
“Vâng.” Bảo mẫu đáp một tiếng, rồi đi.
Thịnh Thế cầm bao lì xì đó, lại trở lại trên lầu, đến thư phòng, mở máy tính ra, dựa theo cái lắc tay tra xét một chút, là kiểu dáng kinh điển của Cartier, ngụ ý là “Cảm ơn”, mặt mày Thịnh Thế lúc này mới dễ nhìn một chút, nhưng vẫn đem chiếc lắc ném vào trong bao lì xì, nhét ở trong ngăn kéo của thư phòng.
Sau khi Thịnh Thế tiễn toàn bộ khách khứa dưới lầu xong, đã là mười hai giờ đêm, anh rón rén trở lại trong phòng ngủ, vào phòng vệ sinh tắm rửa sạch sẽ, rồi lại rón rén bò lên giường.
Động tác của anh rất nhẹ, nhưng vẫn đánh thức Cố Lan San.
Thịnh Thế vươn tay, tắt đèn trong phòng, quan tâm ôm cô vào trong иgự¢ mình, hôn một cái vào trán của cô, nói: “Ngoan, ngủ đi.”
Cố Lan San vùi đầu ở trong иgự¢ anh, mơ màng cọ xát đầu, sau đó vươn tay ôm hông của anh, hai mắt lại nhắm lại lần nữa.
Trong phòng ngủ rất an tĩnh, Cố Lan San dán vào Ⱡồ₦g иgự¢ Thịnh Thế, cô có thể nghe được tiếng tim đập của người đàn ông này, từng tiếng từng tiếng, nghe rất cảm động, Cố Lan San cong môi lên, nhẹ nhàng gọi một câu: “Chồng à………”
Thân thể Thịnh Thế cứng đờ, giọng nói Cố Lan San lại truyền đến: “Em yêu anh.”
Thịnh Thế cúi đầu, chợt chặn môi của cô lại, dịu dàng hôn đến nửa buổi, mới sờ sờ mái tóc dài của cô, nói: “Vợ à, anh cũng yêu em.”
Cố Lan San cong môi lên, cười nhỏ một tiếng.
Thịnh Thế cũng nở nụ cười nhẹ nhàng theo, lại lần nữa kéo cô vào trong иgự¢ mình, giọng có mấy phần ảo não nói: “Đêm tân hôn, một đêm trị giá ngàn vàng, anh lại không thể cùng em Chu công Chi lễ, Sở Sở, về sau em cần phải bồi thường cho anh.”
(Chu công Chi lễ: Tương truyền Tây Chu năm thứ nhất, nam nữ lạm tình, Chu Công thấy như vậy không được, vì thế đã quy định: nam nữ trước khi kết hôn không thể tuỳ tiện phát sinh quan hệ “tình dục”, trừ phi tới ngày kết hôn. Sau đó mọi người gọi đó là “Chu công chi lễ - Lễ nghi của Chu Công”. “Chu Công chi lễ” hiện tại thông tục chỉ vợ chồng cùng phòng, ℓàм тìин, phát sinh quan hệ.)
Cố Lan San đỏ mặt giơ tay lên, véo thịt bên hông của anh, Thịnh Thế lại cười nhỏ một tiếng, sau đó lại từ từ chặn môi cô lần nữa.
Không thể được Chu Công chi lễ, vẫn có thể làm một chút chuyện xấu không khác biệt lắm với Chu Công chi lễ.
Không thể được Chu Công chi lễ, vẫn có thể làm một chút chuyện xấu không khác biệt lắm với Chu Công chi lễ.
Cửa sổ bên trong phòng cưới, đỏ chói mắt.
Ánh trăng ngoài cửa sổ, sáng trong suốt.


Ngày hôm sau mặc dù Cố Lan San đang mang thai, nhưng vẫn dậy sớm, mặc cho mình và Thịnh Thế một thân y phục hỷ, đi kính trà trưởng bối nhà họ Thịnh.
Nói cho cùng do Cố Lan San đang có thai, nên có vẻ tương đối quý báu, sau khi ăn sáng xong, cô liền bị thúc giục nhanh chóng đi nghỉ ngơi.
Ngày thứ ba Thịnh Thế mang Cố Lan San trở về nhà mẹ —— nhà họ Sở, mẹ Thịnh đặc biệt nhiệt tình, túi lớn túi nhỏ quà tặng chất đầy xe Thịnh Thế.
Ngày thứ tư một mình Thịnh Thế mời nhân viên công ty mình ăn một bữa cơm, coi như là rượu mừng của mình, cũng đồng thời cho mọi người trong công ty biết bà chủ tương lai chính cống của bọn họ.
Ngày mồng một tháng năm thời tiết Bắc Kinh từ từ nóng lên, mà bụng Cố Lan San cũng có chút nhô cao, cộng thêm lúc trước Cố Lan San bị bắt cóc, cho nên cô càng bài xích việc ra khỏi cửa.
Cuộc sống hạnh phúc tràn đầy sau khi cưới của hai người trôi qua tạm ổn, nhưng cũng không ngừng có những ầm ĩ nhỏ, ví như hai ngày trước còn vì nhũ danh của đứa bé trong bụng mà cãi nhau không ngừng.
Tranh cãi đến cuối cùng, không nghi ngờ chút nào Thịnh Thế vinh quang thua cuộc, Cố Lan San toàn thắng, đặt tên là tiểu bì cầu.
Lớn gọi là bì bì, nhỏ gọi là cầu cầu.
Sau đó, mấy ngày liền Thịnh Thế và Cố Lan San hoàn toàn an tĩnh, Cố Lan San cẩn thận dưỡng sinh, chờ đợi tiểu bì cầu giáng thế, mà Thịnh Thế trừ có việc phải đến công ty, phần lớn thời gian khác đều cùng Cố Lan San chờ đợi tiểu bì cầu giá lâm.
Ngày bình thường trôi qua như nước chảy, rất nhanh đã đến mồng một tháng sáu, ngày quốc tế thiếu nhi.
Mặc dù đứa bé chưa có ra đời, nhưng Thịnh Thế vẫn đúng theo tiêu chuẩn làm ba, hào hứng bừng bừng chạy đi mua ba suất quà tặng lớn.
Một phần cho nhi đồng lớn Cố Lan San.
Hai phần kia cho Bì Bì và Cầu Cầu trong bụng nhi đồng lớn Cố Lan San.
Mà lúc này, bụng Cố Lan San đã hơi lớn, hơn nữa lần khám thai này, đã có thể biết trong bụng là con trai hay con gái rồi.
Ngày khám thai định kỳ vào ngày mồng bảy tháng sáu.
Ngày mồng bốn tháng sáu này, Thịnh Thế có một hội nghị quan trọng cần phải đến công ty một chuyến, mà Cố Lan San và Tôn Thanh Dương có hẹn đến nhà họ Sở ở một ngày, cho nên trước khi Thịnh Thế đến công ty, anh đã đưa Cố Lan San đến nhà họ Sở, trước khi rời nhà họ Sở đến Công ty, Thịnh Thế còn không yên lòng đặc biệt dặn dò Cố Lan San rất nhiều các loại ăn uống chú ý công việc.
Vừa lúc Sở Bằng ở nhà, sau khi Cố Lan San dưõng thai xong, liền bồi Sở Bằng một ván cờ, sau khi ăn cơm trưa, Tôn Thanh Dương nhận được điện thoại, nói bệnh viện cần bà làm phẫu thuật, lúc Sở Bằng đưa Tôn Thanh Dương tới bệnh viện, thuận đường mang theo Cố Lan San cùng tới.


Thịnh Thế bên này thật sự bận đến điên rồi, anh mở cuộc họp liên tiếp mấy giờ, thật vất vả mới kết thúc, lại có một bữa tiệc, đợi đến khi xong tất cả giày vò, cũng đã đến tám giờ tối, sau khi anh gọi điện tới, mới biết Cố Lan San đã bị Sở Bằng đưa về nhà họ Thịnh cũ.
Khi ô tô Thịnh Thế về đến nhà, nhà họ Thịnh cũ đã ăn tối xong, Cố Lan San đang trong phòng ngủ tập yoga cho phụ nữ mang thai.
Thịnh Thế đẩy cửa phòng ngủ đi vào, Cố Lan San từ trên nệm đứng lên, sau đó chỉ vào đống đồ còn chưa cắt bỏ mắc ném đầy trong phòng, tâm tình có vẻ rất tốt nói: “Chồng à, anh biết, chỉ cần là em thích, đều có thể mua về nhà, túi xách, quần áo, mỹ phẩm…… Ừ, còn có một trai đẹp nữa!”
"Chồng yêu à, anh nói là, chỉ cần là em thích, đều có thể mua về nhà, túi sách, quần áo, mỹ phẩm...... Ừ, còn có một trai đẹp!"
Thịnh Thế lập tức cảnh giác ngẩng đầu lên, vòng quanh trong phòng ngủ, để ý cẩn thận chung quanh một chút, phát hiện bên trong không có có "Trai đẹp", mới nhìn hướng Cố Lan San: "Trai đẹp ở đâu?"
Cố Lan San nhón chân, cẩn thận ôm đống xa xỉ phẩm mà xế chiều hôm nay cùng Sở Bằng và Tôn Thanh Dương đi càn quét, đi tới trước mặt Thịnh Thế, ngọt ngào vuốt bụng của mình, nghiêng đầu nhìn Thịnh Thế nói: "Ở trong bụng em nha!"
Lúc đầu Thịnh Thế máu lên não chậm, Cố Lan San trừng mắt liếc Thịnh Thế, dùng mũi chân bắt đầu chia những xa xỉ phẩm mình mua được thành từng đôi. Lúc cô mới vừa đá hai cái, Thịnh Thế lập tức vươn tay, bắt cánh tay của cô, kéo cô vào trong иgự¢ của mình, giọng điệu kích động cũng hơi run rẩy: "Sở Sở, ý của em là, đứa bé trong bụng, đã biết giới tính?"
Con mắt Cố Lan San lóe sáng ngẩng đầu, gật đầu một cái với Thịnh Thế: "Đúng vậy, tương lai nhất định là một đứa trẻ cực kỳ đẹp trai người gặp người thích đó!"
"Ngừng!" Thịnh Thế nghe con trai của mình được tán dương từ trong miệng Cố Lan San lấy được tán dương, xoay đầu cười nhạt, ghen tức mười phần nói: "Dù có đẹp trai đi nữa cũng chẳng đẹp trai bằng cha nó!"
"Hừ!" Cố Lan San thấy Thịnh Thế bắt nạt con trai mình, mất hứng giơ tay lên, đẩy Thịnh Thế một cái, vừa quay đầu đi, Thịnh Thế vội vàng kéo eo Cố Lan San lại, ôm chặt cô vào trong иgự¢ mình, dán lên môi cô, di’end;an/l/eq/uyd;on hô hấp nóng hổi dỗ dành: "Chỉ là, con của chúng ta nhất định sẽ rất tuấn tú, em quá xinh đẹp, anh lại quá đẹp trai, bẩm sinh đứa bé đã có gien tốt rồi."
Lúc này sắc mặt Cố Lan San mới dễ nhìn một chút.
Thịnh Thế tiếp tục dán sát lỗ tai Cố Lan San, nói sang chuyện khác hỏi: "Sở Sở, trong bụng em có hai đứa bé mà, một đứa khác là sao? Cũng là nam sao?"
"Đứa nhỏ kia không biết a!" Vẻ mặt Cố Lan San có chút trở nên ảo não: "Xế chiều hôm nay khám thai, lúc nhìn, một đứa rất rõ, là một bé trai, nhưng chỗ kia của đứa bé còn lại, lại bị chân cục cưng con trai chặn lại, không thấy được."
Cố Lan San nói xong, rõ ràng là Thịnh Thế đã nở nụ cười, nhìn cô vợ xinh đẹp của mình mang bộ dáng khổ não, liền ôm eo cô, nhẹ nhàng quơ quơ, an ủi cô nói: "Không sao đâu, có lúc không biết bảo bảo giới tính lại càng tốt, chừa chút suy đoán cùng nhớ nhung, nếu như nói trước biết, đến một ngày kia sinh ra, lại chẳng còn thấp thỏm nhớ mong rồi."
"Anh coi là phim viễn tưởng à, cái gì mà thấp thỏm nhớ mong chứ!" Cố Lan San liếc mắt phản kích một câu, nhưng ánh sáng trong đáy mắt lại giãn ra rất nhiều, thật ra thì Thịnh Thế nói như vậy, vẫn có đạo lý nhất định, chỉ là có một vấn đề khó khăn vẫn còn chưa giải quyết: "Chỉ là, chúng ta không biết giới tinh của cục cưng, không thể đặt tên cho cực cưng nha!"
"Không sao, cùng lắm thì chúng ta nghĩ ba cái, hai nam một nữ, cái tên còn thừa đó thì chúng ta giữ lại, nhỡ đâu chúng ta lại sinh đứa bé, còn có thể tiếp tục dùng, nếu như chúng ta không sinh, tương lai lúc con trai chúng ta sinh con, cũng có thể tiếp tục dùng."
"......" Cố Lan San im lặng, còn mang như vậy tài nguyên lợi dụng, nhưng khuôn mặt cô vẫn không ngăn được nở nụ cười hạnh phúc.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc