Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 253

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Nghĩ tới đây Cố Ân Ân thật vất vả mới ngừng được nước mắt đang chậm rãi rơi xuống, cô hít mũi một cái, nhìn Hàn Thành Trì, ánh mắt nhu hoà như vậy mở miệng, nói:


Thịnh Thế đứng ở đó, nhìn Cố Lan San đang từng bước từng bước tiến gần đến mình, ánh mắt dịu dàng của anh thay đổi từng chút từng chút một.
Đó là lần gặp gỡ kinh diễm, anh gặp lại vẫn yêu cô như cũ, chỉ cần cô ở bên cạnh anh, thì tất cả khổ nạn, đều là nhỏ bé không có gì đáng kể, ánh sáng toàn thế giới này ở trước mặt cô, thì trong mắt anh, đều lu mở ảm đạm.
Trong thế giới của anh, từ đó về sau, không có anh, chỉ có cô.
Bỗng dưng trong lòng Thịnh Thế xuất hiện một hồi cảm động, anh nhìn cô dâu của mình, dưới sự dẫn dắt của cha cô đi từng bước từng bước tới trước mặt anh, cha cô đưa tay cô tới trước mặt anh.
Anh chậm rãi giơ tay lên, nắm lấy tay cô.
Anh và đầu ngón tay của cô đều khẽ run rẩy.
Anh chậm rãi nắm tay cô, vòng qua cánh tay của mình, từ từ xoay người, mang theo cô bước từng bước trở lại lễ đài lần nữa.


“Thành Trì, em nghĩ, em không thể gả cho anh.”
Giọng nói Cố Ân Ân rất nhẹ, lại vô cùng kiên quyết.
Cô nói xong mấy chữ này, nước mắt không khống chế được liền rơi xuống.
Mi tâm Hàn Thành Trì khẽ nhăn lại, nhìn Cố Ân Ân, thoáng hiện vẻ không thể tin.
Trong lòng Cố Ân Ân, có một sự đau đớn ấm áp, cô cảm thấy cổ họng mình như bị người ta hung hăng P0'p chặt, đau đớn làm cô không thốt ra được chút âm thanh nào, cô giơ tay lên, bưng kín miệng của mình, bật ra tiếng khóc nức nở, sau đó hung hăng hít mũi một cái, mới nhìn Hàn Thành Trì, rất nghiêm túc lặp lại lời vừa mới nói một lần nữa: “Thành Trì, em không thể gả cho anh.”
Hàn Thành Trì nhìn Cố Ân Ân, vẫn không nói gì, bộ dáng của anh, giống như căn bản không có nghe Cố Ân Ân nói.
Cuối cùng Cố Ân Ân cũng không đành lòng nhìn Hàn Thành Trì, cô nhẹ nhàng nghiêng đầu, nhìn cafe đang đung sôi, hung hăng nuốt nước miếng một cái, để cho giọng nói của mình nghe có chút bình tĩnh: “Thành Trì, đây chính là lựa chọn của em.”


Lễ đường hôn lễ, ánh sáng của đèn thuỷ tinh sáng chói, tất cả mọi người chứng kiến Thịnh Thế và Cố Lan San kết thành vợ chồng, hơn nữa còn nói ra lời thề kết hôn của mình vô cùng chân thành.
“Tôi Thịnh Thế nguyện cưới cô Cố Lan San làm vợ của tôi. Trong lòng tôi biết, cô ấy sẽ trở thành người bạn đời của tôi cả đời, là tình yêu duy nhất, Ở này đặc biệt trong cuộc sống này, tôi muốn trước mặt mọi người toàn thế giới hứa với cô ấy, tôi xin hứa, bất cứ là hoàn cảnh thuận lợi hay hoàn cảnh ngang trái, giàu có hay nghèo khó, khoẻ mạnh hay bệnh tật, vui vẻ hay ưu sầu, tôi sẽ vĩnh viễn ở bên cô ấy làm chồng của cô ấy. Tôi xin hứa, tôi sẽ không giữ lại chút gì mà yêu cô ấy, tự hoà về cô ấy, tôn trọng cô ấy, quý trọng cô ấy, trung thực với cô ấy, cho đến biển cạn đá mòn.”
“Tôi Cố Lan San nguyện ý gả cho anh Thịnh Thế làm vợ. Trong lòng tôi biết, anh ấy sẽ trở thành bạn đời của tôi cả đời, là tình yêu duy nhất. Ở nơi đặc biệt trong cuộc sống này, tôi muốn trước mặt mọi người toàn thế giới hứa với anh ấy, tôi xin hứa, bất cứ là hoàn cảnh thuận lợi hay hoàn cảnh ngang trái, giàu có hay nghèo khó, khoẻ mạnh hay bệnh tật, vui vẻ hay ưu sầu, tôi sẽ vĩnh viễn ở bên anh ấy làm vợ của anh ấy. Tôi xin hứa, tôi sẽ không giữ lại chút gì mà yêu anh ấy, tự hoà về anh ấy, tôn trọng anh ấy, quý trọng anh ấy, trung thực với anh ấy, cho đến thiên hoang địa lão.”
(Thiên hoang địa lão: Trời đất già đi, hoang tàn)
Anh và cô quay đầu nhìn nhau, trong mắt hai người đều tràn đầy ý cười, niềm hạnh phúc như muốn tràn ra ngoài.
...
...
Hàn Thành Trì vẫn nhìn Cố Ân Ân không nhúc nhích, một lúc sau anh mới giật giật ngón tay lướt nhẹ qua hàng mi, hơn ba mươi giây sau anh mới mở miệng nói: "Ân Ân, nếu em đã quyết định như vậy thì anh tôn trọng sự lựa chọn của em."
Nước mắt Cố Ân Ân từng viên từng viên lăn xuống nhưng cô liều mạng kéo môi nở nụ cười: "Thành Trì, em đã quyết định tốt lắm, em nghĩ đây là quyết định chính xác nhất trong cuộc đời em."
"Do anh mà mẹ em mới bị ngồi tù, dù có thế nào thì bà ấy vẫn là mẹ em."
"Em nghiêm túc suy nghĩ rất lâu, giữa anh và em không còn quay lại được nữa." lqđ
Cố Ân Ân nhìn Hàn Thành Trì, ánh mắt dịu dàng như nước: "Em biết, anh cưới em cũng chỉ vì đồng tình, thấy em bây giờ không còn gì nữa, không muốn em chịu uất ức, nhưng Thành Trì, em không muốn tiếp tục khổ sở nữa, mục đích hôm nay em gặp anh là để hỏi anh một câu, anh...anh có từng có chút do dự nào với em không, sau đó là nói lời tạm biệt với anh."
"Tạm biệt?" Giọng nói của Hàn Thành Trì có chút kinh ngạc.
Cố Ân Ân cúi đầu, uống hết ly cà phê đã nguội lạnh: "Đúng vậy, tạm biệt."
"Thành Trì, em phải đi, hai giờ chiều nay lên máy bay, bay đến Mĩ."
Thật ra thì cô đã sớm có ý định đi, chẳng qua là cô còn tính mang theo đứa bé của bọn họ đi cùng, bây giờ đứa bé không còn nhưng cô vẫn muốn đi.
Cố Ân Ân vừa nghĩ đến đứa bé, trong lòng cảm thấy đau xót khổ sở nhưng cô cố nén lại nói: "Có lẽ cả đời này em cũng sẽ không trở về." dđ/lqđ
Hàn Thành Trì khẽ nhắm mắt lại, từ từ dựa vào thành ghế mềm, khẽ ngẩng đầu lên nhìn ánh đèn thủy tinh chói mắt của quán trà.
"Thành Trì, giữa chúng ta chỉ còn lại kỷ niệm."
"Từ lúc em vứt bỏ anh gả cho Lộ Nhất Phàm, tình yêu của chúng ta đã không còn."
"Thành Trì, có lẽ trong lòng em còn có anh và trong lòng anh cũng còn có em nhưng đó không phải tình yêu."
Giọng Cố Ân Ân trở nên nghẹn ngào run rẩy: "Anh quan tâm em, lúc em đánh mất đứa bé của Lộ Nhất Phàm, em gọi một cuộc điện thoại thì anh sẽ đến cứu em, nhưng......"
"Nhưng chúng ta thật sự không yêu nhau, nếu như Lộ Nhất Phàm luôn đối xử tốt với em, có lẽ, Thành Trì, em sẽ không nhớ tới anh."
"Thành Trì...... Thật ra thì anh cũng hiểu những điều này không phải sao?" dđlêquýđôn♠
Cố Ân Ân không dừng được nước mắt đang chảy ra ngoài, cô giơ tay lau đi nhưng vẫn không ngừng được nước mắt rơi, cô vẫn như trước đây mà úp mặt lên bàn không ngừng khóc.
Hàn Thành Trì trầm mặc nhìn sang chỗ khác, không nhìn Cố Ân Ân.
Cố Ân Ân khóc thật lâu mới ngừng, sau đó ngồi dậy lấy khăn giấy lau mặt sạch sẽ, không nhìn ra chút dấu vết vừa khóc, cô giơ tay lên nhấn chuông phục vụ, sau đó nói với người phục vụ đang đi tới: "Làm phiền anh tính tiền."
Hàn Thành Trì lập tức móc thẻ trong túi ra đưa cho phục vụ.
Lúc phục vụ xoay người đi cà thẻ, Cố Ân Ân đứng lên nói: "Thành Trì, anh vốn muốn tham gia hôn lễ của Lan San, bây giờ mới mười hai giờ, anh đi vẫn còn kịp, giờ em phải ra sân bay."
Hàn Thành Trì mím môi, nhận lại thẻ của mình từ trong tay người phục vụ rồi cầm chìa khóa xe trên bàn, đứng lên, nói: "Anh đưa em đi."
"Hàn Thành Trì, không cần."
"Không sao, anh đưa em đi." Hàn Thành Trì kéo môi, sau đó xách chiếc vali mà Cố Ân Ân đặt cạnh bàn, đi tới cửa.
Cố Ân Ân đứng đó nhìn bóng lưng của Hàn Thành Trì, sau đó nhấc chân đi theo.
...
...
Cô dâu chú rễ trao nhẫn cho nhau.
Thịnh Thế quỳ một chân trước mặt Cố Lan San, cầm chiếc nhẫn mà lần đầu tiên hai người kết hôn, từ từ đeo vào ngón áp út bên tay phải của cô.
Cả hội trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
Thịnh Thế chậm rãi đứng lên, Cố Lan San cầm chiếc nhẫn nam trong hộp gấm nhẹ nhàng đẩy vào ngón vô danh bên tay phải của Thịnh Thế.
Thịnh Thế thuận tay nắm lấy tay phải của Cố Lan San, mười ngón tay đan vào nhau thật chặt.
Nắm tay cả đời, bên nhau đến già.
Bên dưới lễ đài có người lên tiếng ồn ào: "Hôn đi ————"
Mọi người cũng bắt đầu bắt chước theo. lqđ
"Hôn đi, hôn đi!"
"Hôn đi!"
Thịnh Thế nghiêng đầu nhìn Cố Lan San đang xấu hổ, mắt anh khẽ lóe lên, lập tức nắm bả vai của Cố Lan San, sau đó khẽ cúi đầu đến gần cánh môi màu hồng xinh đẹp của cô.
Cả người Cố Lan San khẽ run rẩy, cô giơ tay lên ôm cổ Thịnh Thế, hơi ngẩng đầu lên, toàn tâm toàn ý nghênh đón nụ hôn này.
Thịnh Thế từ từ vuốt ve theo hình dáng đôi môi Cố Lan San, ngay sau đó dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng quét qua rồi từng chút từng chút tách đôi môi cô ra, sau đó mạnh mẽ xông thẳng vào.
...
...
Một đường lái xe đến sân bay quốc tế thành phố vô cùng thông suốt, không gặp phải mưa gió, ngay cả đèn đỏ cũng rất ít.
Hàn Thành Trì vẫn luôn nhìn phía trước, chăm chú lái xe, Cố Ân Ân ngồi kế bên, vẻ mặt an tĩnh nhìn phong cảnh xẹt qua ngoài cửa sổ, cảnh tượng quen thuộc từ lúc cô sinh ra đến lúc cô trưởng thành.
Hôm nay tạm biệt, có lẽ vĩnh viễn không gặp lại. lqđ
Cố Ân Ân vẫn còn nhớ rõ cảm xúc năm rồi lúc cô và Hàn Thành Trì cùng trở về từ nước ngoài.
Khi đó, bọn họ vì kết hôn mới trở về.
Lúc ở trên máy bay, anh và cô còn thương lượng sẽ tổ chức một hôn lễ như thế nào, kiểu Tây, kiểu Trung Hoa hay kiểu cổ điển, hay là kết hợp lại?
Năm tháng trôi đi như dòng nước, vật đổi sao dời, lại một năm vội vàng trôi qua, mà cô và Hàn Thành Trì sau hơn ba trăm ngày này lại sắp trở thành người xa lạ mà lại quen thuộc trên thế giới này.
Chỉ mất khoảng ba mươi phút là đến sân bay thành phố, Hàn Thành Trì đưa Cố Ân Ân đến lối vào ga quốc tế, đặc biệt thân sĩ tháo dây an toàn, xuống xe, thay Cố Ân Ân lấy hành lý trong cốp xe ra.
Cố Ân Ân cũng đã xuống xe, đi tới trước mặt Hàn Thành Trì, vươn tay ra nhận hành lý của mình.
"Anh đưa em vào."
"Không cần." Cố Ân Ân lắc đầu, cong môi cười, thoạt nhìn rất nhẹ nhàng thoải mái.
Khóe môi Hàn Thành Trì giật giật, cuối cùng cũng không cố chấp mà đưa hành lý trong tay cho Cố Ân Ân.
Lúc Cô Ân Ân nhận lấy hành lý không cẩn thận chạm vào tay Hàn Thành Trì.
Cả hai người đều kinh hoảng, theo bản năng rút tay trở về.
Trong nháy mắt không khí trở nên lúng túng như vậy, Cố Ân Ân làm như không có chuyện gì, kéo va li hành lý của mình lần nữa, nhếch môi cười với Hàn Thành Trì, nói: "Thành Trì, em đi trước."
"Ừ." Hàn Thành Trì gật đầu một cái, trả lời có hơi nhẹ.
Cố Ân Ân cũng khẽ gật đầu, có vẻ cảm thấy có chút không đủ, liền dừng lại một chút, nói một câu: "Thành Trì, tạm biệt."
"Tạm biệt, Ân Ân."
Cố Ân Ân kéo va li hành lý của mình, từ từ xoay người.
Tạm biệt, tạm biệt, sẽ không bao giờ gặp lại nữa rồi.
Cô muốn đi, từ nay về sau, cả hai sẽ không gặp nữa rồi.
Cô là Cố Ân Ân.
Là người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời của anh, là người phụ nữ Hàn Thành Trì từng dùng hết toàn bộ sinh mạng để yêu.
Từng yêu...... Từng yêu...... Cuối cùng chỉ là từng yêu....... Tình xưa thôi để trở thành hoài niệm, một thuở yêu đương hão huyền.
Trong nháy mắt Hàn Thành Trì cũng cảm thấy tim của mình co rút đau đớn, theo bản năng anh muốn đưa tay ra nắm lấy Cố Ân Ân, nhưng anh lại phát hiện, ***g *** của mình, giống như là có một cây xương sườn bị cắt đứt, đau đến nổi anh không còn một chút hơi sức.
Trong nháy mắt khi Cố Ân Ân xoay người đó, nước mắt liền lách tách lại rơi xuống.
Bóng dáng của cô dừng lại một giây đồng hồ, cô cảm thấy nhiệt độ toàn thân mình dường như đang hạ thấp xuống, đầu mùa hè ở thành phố Bắc Kinh lạnh đến toàn thân run lên.
Cô rất muốn vứt va li hành lý đi, xoay người, lao vào trong lòng Hàn Thành Trì, cảm thụ ấm áp của anh, nói một câu, Thành Trì, em gả cho anh, cho dù anh không yêu em, em vẫn gả cho anh, bởi vì, chỉ có anh, mới là người đối xử tốt với em.
Có phải người phụ nữ nào cũng như thế, lệ thuộc vào thứ tốt đẹp, lệ thuộc vào tiền hay không?
Cố Ân Ân cắn cắn môi dưới, liền xách va li hành lý của mình, một đường đi thẳng vào trong sân bay, lúc cô đến cửa kiếng tự động mở ra, cô cũng không quay đầu lại đi vào.
Hàn Thành Trì cứ đứng như vậy ở trước xe của mình, nhìn bóng dáng Cố Ân Ân từng chút từng chút biến mất không thấy gì nữa, hoàn toàn chìm ngập trong biển người.
Ngã tư đường chúng ta chia ly, em đi em rơi lệ, tôi đi tôi căm hờn.
Sau đó Hàn Thành Trì liền nhớ lại lúc mình ở Mỹ, cùng mấy người bạn đi đánh bi da, để Cố Ân Ân ngủ ở nhà một mình.
Lúc nữa đêm kinh nguyệt của Cố Ân Ân tới, đau bụng khó chịu, lại không có băng vệ sinh, gọi điện thoại cho anh ta, lúc đó điện thoại của anh ta hết pin, cô gọi nhiều cuộc, đều không có người nghe, cô liền cho rằng anh ta xảy ra chuyện, lập tức liên lạc với một người bạn đang chơi với anh ta mà cô biết, nhưng quỷ thần khiến xui trùng hợp là điện thoại của người bạn đó lại để ở nhà, Cố Ân Ân liền hoảng hồn, cho rằng anh ta xảy ra chuyện, lập tức chạy ra, mở lần lượt các phòng bi da tìm anh ta.
Lúc tìm được anh ta, anh ta mới vừa lại thắng một ván, đang đắc ý khoe khoang với bạn mình, sau đó thì có một cô gái nhào vào trong *** của anh ta, ôm hông của anh ta, khóc không thành tiếng: "Thành Trì, anh làm em sợ muốn ૮ɦếƭ, em tưởng là anh đã xảy ra chuyện, Thành Trì, anh làm em sợ muốn ૮ɦếƭ...... Làm em sợ muốn ૮ɦếƭ......"
Sau đó cô vừa nói được một nửa, liền té xỉu ở trong *** của anh ta.
Thành Trì, anh làm em sợ muốn ૮ɦếƭ.....
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc