Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 250

Tác giả: Diệp Phi Dạ

“Chữ cuối cùng mới vừa rồi là cái từ gì kia mà, để cho Nhị Thập nghĩ ra một câu mới, nghĩ được thì cho vào.”
“Là chữ anh, Nhị Thập, Nghĩ câu mới đi.”
“Tôi yêu em, yêu em, như chuột yêu gạo………” Thịnh Thế không chút nghĩ ngợi liền đem lời bài hát này hát ra ngoài.
(Lovenoo1510: Bài Thịnh Thế hát là bài Chuột yêu gạo của Trác Y Đình)
Làm phù rể và phù dâu trong và ngoài cửa đều cười xôn xao, sau đó có một chị họ nhường đường cho vào, hướng vế phía Cố Lan San đang ngồi bên trong giường cười nói: “Gạo, gạo, chuột tới cưới em rồi.”
Cố Lan San bị kêu thành “Gạo”, khoé môi cong lên, ngượng ngùng đỏ mặt, cúi đầu.
Lại thêm một trận cười thật to, lúc này phụ dâu mới mở cửa, Thịnh Thế vội vàng chen vào bên trong, lại bị Thịnh Ngữ kéo lấy tay áo: “Tiền lì xì nha!”
Lúc này Thịnh Thế mới đột nhiên nhớ tới, từ trong túi mình, móc ra một xấp bao tiền lì xì, hướng về phía trong phòng ném một cái, nhóm phụ dâu ở cửa tản ra ầm ầm, vội vã nhặt.
Lúc này Thịnh Thế dưới sự che chở của nhóm phù rể, đi về phía Cố Lan San.
Anh cũng mặc một thân phượng quan hà phi sáng chói của chú rể xưa, là màu đỏ chính thống, nổi bật hơn vài phần so với nam giới mặc áo sơ mi trắng và tây trang nghiêm cẩn bình thường, lại nhiều hơn một chút phong vị của phong lưu phóng khoáng, cứ như vậy cười tươi như hoa, đứng thẳng tắp ở trước mặt Cố Lan San.
Cố Lan San nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, nhìn Thịnh Thế, chẳng qua lúc này cô cảm thấy màu da người đàn ông này trắng hơn ba phần so với bình thường, con ngươi đen nhánh thâm thuý loé sáng rực rỡ, giống như là ẩn giấu viên kim cương sáng nhất thế gian này.
“Sở Sở……” Giọng nói Thịnh Thế, có thể ngăn được người cô đang không ngừng run rẩy, anh gọi tên cô, rồi nện bước dài, định cúi người ôm lấy cô, vậy mà nhóm phụ dâu nhặt tiền lì xì tân nương đã nhanh chóng chạy tới, đưa tay ra trước Thịnh Thế một bước, tiếp tục làm khó xử Thịnh Thế: “Vào phòng, muốn ôm cô dâu đi, còn phải trải qua sát hạch hạng nhất nữa đấy.”
Thịnh Ngữ đem ảnh đã chuẩn bị trước để dưới đất, giơ tay lên, xua đuổi phù rể, sau đó hướng về phía Thịnh Thế chỉ tay trên mặt đất, nói: “Nhị Thập, tập chống đẩy – hít đất, mười cái, mỗi một lần môi đều phải hôn trên mặt Lan San.”
“Nhanh, Nhị Thập, làm xong gạo sẽ để cho chuột ôm đi.”
Mọi người cười cười ầm ầm một tiếng, sau đó không hẹn mà cùng dẹp ra để cho Thịnh Thế một chỗ lớn.
Đầu tiên Thịnh Thế làm ra vẻ tội nghiệp nhìn Cố Lan San, sau đó môi cong lên cười, thoải mái nằm xuống, trước làm một tư thế hít đất tiêu chuẩn, đôi môi dán vào hình trên mặt đất, vừa vặn ở trên mặt Cố Lan San.
Cố Lan San nhìn thấy mặt liền nóng lên, không nhịn được xoay đầu, khoé môi nở nụ cười làm thế nào cũng không đè xuống được.
Phù rể và phù dâu ở một bên vỗ tay đùa giỡn.
Tiếp đó, Thịnh Thế mặt không đỏ tim không đập mạnh tiếp tục làm tiếp chín cái hít đất nữa, mỗi một cái phù rể phù dâu lại ồn ào hơn so với cái trước, mãi cho đến cái cuối chùng, còn có phù rể huýt sáo, Thịnh Thế nhanh chóng đứng lên, chân dài bước đến trước mặt Cố Lan San, ôm ngang người cô dễ như trở bàn tay.
Bởi vì giờ lành có hạn, cho nên mọi người cũng không có làm khó Thịnh Thế quá, nhưng với mưu đồ vui vẻ, phù rể phù dâu lập tức vây quanh ôm lấy Cố Lan San và Thịnh Thế, vui mừng vây quanh hai người xuống dưới lầu.
Trong phòng khách lầu một, có nhiều người hơn, không biết có phù rể nào kêu một câu: “Cô dâu chú rể tới——"
Tất cả mọi người đều cùng quay đầu lại, nhìn qua, đều tự hiểu trong lòng mà không cần nối cũng nhường cho Thịnh Thế một con đường.
Thịnh Thế ôm Cố Lan San, được phù dâu phù rể anh tuấn xinh đẹp vây quanh, đi ra từ nhà họ Sở, pháo hoa bên ngoài lại càng bắn lên rực rỡ, đẹp không sao tả xiết.
Ánh mặt trời vô cùng sáng chói, thời tiết cũng vô cùng tốt, đúng chuẩn trời xanh mây trắng.
Cố Lan San ngẩng đầu nhìn trời, cảm nhận được ánh mặt trời sáng chói, nhịn không được mà híp híp mắt, được Thịnh Thế ôm vào xe hoa.
Trong xe sáng lên đúng lúc, ngoại trừ tài xế thì chỉ còn chú rể cùng cô dâu, lúc này hai người mới xoay đầu, chăm chú nhìn đối phương.
Đây là lần đầu tiên mặc trang phục màu sắc cổ trang thế này, trái lại giống như đang diễn một màn xuyên không vậy.
Thịnh Thế nắm tay Cố Lan San, tỉ mỉ đánh giá cô từ trên xuống dưới một lần, sau đó liền cười phơi phới như nắng xuân, chân thành mở miệng khen: "Sở Sở, em thật xinh đẹp, chân chân chính chính xinh đẹp."
Cố Lan San mím môi cười, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Thịnh Thế, mặt mũi phấn khởi, rất dễ làm xiêu lòng người, ngay cả đôi môi khi nói cũng làm cho người khác say đắm: "Nhị Thập, hôm nay anh cũng vô cùng anh tuấn phi phàm!"
Thịnh Thế được khen mà khóe môi nở nụ cười thật tươi.
Sau đó, xe hoa khởi động, trong âm thanh pháo hoa đinh tai nhức óc kia mà chậm rãi chạy ra cửa lớn nhà họ Sở.
...
...
Chín rưỡi sáng, Hàn Thành Trì đúng giờ lái xe, đến một khu nhà hàng gần đó.
Bởi vì là buổi sáng nên trong nhà hàng có chut vắng, Hàn Thành Trì vô cùng dễ dàng thấy được Cố Ân Ân đang ngồi trước cửa sổ đón ánh nắng kia.
Hàn Thành Trì không dừng lại, chân bước tiếp, đi tới trước mặt Cố Ân Ân.
Cố Ân Ân nghe thấy tiếng bước chân liền hơi ngẩng đầu, nhìn thấy Hàn Thành Trì thì môi hơi... méo xuống.
Hàn Thành Tri buông mi mắt, kéo ghế ra, ngồi xuống rồi sau đó vô cùng tự nhiên giơ tay lên, gọi phục vụ đến mà chọn một bình cà phê.
Người phục vụ rất nhanh đã mang đồ pha cà phê lên, Hàn Thành Trì thuần thục pha cà phê, sau đó anh rót cho mình và Cố Ân Ân mỗi người một cốc, mới dùng giọng điệu vô cùng lạnh nhạt mở miệng, hỏi: "Tại sao em lại bỗng nhiên xuất viện, cả người tốt chưa?"
Cố Ân Ân gật đầu, xem như đã trả lời Hàn Thành Trì về vấn đề này.
Trong lúc đó hai người lại lâm vào một khoảng im lặng.
Hàn Thành Trì liếc mắt nhìn Cố Ân Ân, nhấp một ngụm cà phê, hỏi: "Ân Ân, em bỗng nhiên hẹn ngày gặp anh, có chuyện gì sao?"
Trên mặt Cố Ân Ân vẫn là nụ cười yếu ớt không nóng không lạnh, vừa mở miệng cũng là giọng điệu như vậy: "Hôm nay anh có chuyện gì không? Là tham gia đám cưới của Cố Lan San sao?"
Hàn Thành Trì mím môi, không hé răng, tiếp tục uống một ngụm cà phê lớn, vị đắng lan tỏa trong cổ họng.
Hàn Thành Trì trầm mặc lại làm cho Cố Ân Ân có chút khó chịu trong lòng, cô dừng một lát, bưng cốc cà phê lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, sau đó nhìn Hàn Thành Trì hồi lâu mới mở miệng hỏi: "Thành Trì, hôm nay em gặp anh là vì muốn hỏi anh một chuyện."
"Vấn đề gì."
"Em hi vọng anh sẽ có thể trả lời sự thật."
"Được." Hàn Thành Trì gật gật đầu, còn nói: "Em nói đi."
"Thành Trì, nếu anh lừa em, anh liền không thể ૮ɦếƭ tử tế." Cố Ân Ân lặp lại yêu cầu của mình lần nữa.
Hàn Thành Trì không có chút sốt ruột nào, kiên nhẫn gật đầu.
Cố Ân Ân quay đầu, nhìn ánh nắng tươi sáng ngoài cửa sổ, xe qua xe lại, thật lâu sau cô mới quay đầu, cuối cùng cũng hỏi được: "Thành Trì, khi anh biết mẹ em bắt cóc em cùng Cố Lan San, anh đã sớm nghĩ sẽ cứu một trong hai người, lúc ấy trong lòng anh, có do dự một hồi hay không, có muốn cứu em trước?"
Hàn Thành Trì không hé răng.
Vẻ mặt trở nên có chút nghiêm túc.
Trên mặt Cố Ân Ân vẫn treo lên tươi cười như nãy, vẻ mặt có chút tái nhợt, nhìn qua còn có chút yếu ớt, giọng điệu của cô nhẹ nhàng mềm mại, vô cung điềm đạm: "Thành Trì, anh nói cho em biết, sau khi em hỏi anh chuyện này, em sẽ nói cho anh biết, câu trả lời của em về đề nghị của anh khi ở trong bệnh viện ngày đó."
Hàn Thành Trì vẫn không hé răng.
Trong nhà ăn yên tĩnh thật quỷ dị.
Dáng vẻ Cố Ân Ân dường như rất quyết tâm, cố gắng giữ vững bình tĩnh chờ câu trả lời của Hàn Thành Trì.
Ban đầu vẻ mặt Hàn Thành Trì vẫn vô cùng bình tĩnh, đến sau cùng, anh mới khe khẽ chớp lông mi, ngẩng đầu, nhìn Cố Ân Ân, ánh mắt bình tĩnh, giọng điệu bình thường trả lại hai chữ: "Không có."
Không có.
Cố Ân Ân bắt anh trả lời thành thật, anh liền thật sự trả lời thành thật rồi.
Đáp án, chỉ có hai chữ, không có.
Lúc anh biết bà Cố bắt cóc hai người Cố Ân Ân cùng Cố Lan San, anh nghĩ muốn báo thù, anh cũng muốn bảo vệ Cố Lan San, cho nên lúc đó anh không chút do dự liền lựa chọn bỏ qua Cố Ân Ân.
Thực ra đáp án này, đã ở trong dự kiến của Cố Ân Ân rồi, nhưng nói ra lại ngoài dự đoán.
Khi cô nghe đến hai chữ "Không có" này, rốt cuộc cũng không cười nổi, vẻ mặt của cô trở nên đau thương, cánh môi bắt đầu khẽ run rẩy, cảm xúc có vẻ như lại bắt đầu dao động rồi.
Cô cho rằng, trong nháy mắt do dự đó, Hàn Thành Trì sẽ do dự cứu cô.
Nhưng mà, thật không ngờ, sự thật lại thực sự làm cô chịu không nổi như vậy.
Thực ra cô đã sớm đoán được đáp án có lẽ là như vậy, nhưng cô lại cứ muốn tự rước lấy nhục mà hỏi một câu.
Cơ hội để lừa dối bản thân cuối cùng cũng không còn nữa rồi.
Cố Ân Ân giơ tay lên, che lại gương mặt của mình, lâu sau, cô mới ép nước mắt sắp sửa chảy ra vào trong. Cô hít một hơi thậ sâu, sau mới buông tay xuống, tiếp tục tươi cười hỏi: "Thành Trì, có phải anh yêu Cố Lan San rồi không?"
Vấn đề này, làm cho Hàn Thành Trì đang ngồi cũng cứng lại.
Nước mắt Cố Ân Ân thế nhưng lại không khống chế được mà chảy từng giọt, cô rút khăn tay ra, lau đi nước mắt trên mặt nói: "Thành Trì, anh đã yêu Cố Lan San rồi."
Hai lần nói này, ý tứ giống như, chỉ là giọng điệu khác nhau thôi.
Ánh mắt Hàn Thành Trì trở nên có chút sâu xa, một lúc lâu sau, anh mới đưa tay lên, nhẹ nhàng day mi tâm (*), sau đó cúi đầu, cầm thìa khuấy cà phê lên, mở miệng: "Ân Ân, anh không yêu cô ấy."
(*) mi tâm: điểm giữa hai đầu lông mày.
"Thành Trì, anh yêu cô ấy, chỉ là anh đang lừa dối bản thân thôi." Nước mắt Cố Ân Ân chảy xuống, nếu như không yêu, làm sao có thể trong thời khắc nguy hiểm như vậy mà không chút do dự cứu duy nhất cô ấy?
"Thành Trì, rốt cuộc anh và cô ấy đã xảy ra chuyện gì đây?"
Hàn Thành Trì chớp mắt hai lần, ánh mắt của anh trở nên có chút ấm áp: "Ân Ân, anh xác thực không thích cô ấy, cô ấy yêu Nhị Thập, nhưng anh không thể làm tổn thương cô ấy."
"Trên cái thế giới này, người nào anh cũng có thể làm tổn thương, nhưng chỉ riêng cô ấy thì anh sẽ không bao giờ tổn thương cả."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc