Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 240

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Trên thương trường, lưu cho người khác mấy phần mặt mũi là lưu cho mình một con đường lui.
Cho nên lúc Hàn Thành Trì đề xuất chuyện hợp tác quay phim, mà nữ diễn viên chính lại do Tô Kiều Kiều đảm nhiệm, Sở Bằng cũng không từ chối, thậm chí còn để Thịnh Thế ra mặt lôi kéo quan hệ, trực tiếp vượt qua cuộc xét duyệt kịch bản.
Trên bàn tiệc, Tô Kiều Kiều chạm mặt Thịnh Thế, cô ta phát hiện người đàn ông này vẫn trước sau như một, vừa đẹp trai lại vừa xuất sắc, lúc cô ta kéo tay Hàn Thành Trì chào hỏi Thịnh Thế, cô ta rõ ràng có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng quen thuộc, mùi thơm chỉ thuộc về Thịnh Thế, khiến lòng cô ta lập tức dao động say mê.
Lúc ăn, Thịnh Thế rất ít nói, không uống R*ợ*u, đa số đều cúi đầu chơi điện thoại.
Tô Kiều Kiều nhịn không được nhớ lại lúc cô ta ở trong phòng rửa tay nghe lén Cố Lan San và Thịnh Thế làm việc kia, sau đó lại bị Cố Lan San châm chọc.
Đáy lòng cô ta nhịn không được bắt đầu rối rắm, biết Thịnh Thế nhiều năm như vậy, mỗi lần cô ta đều hao hết tâm tư đi quyến rũ anh nhưng mỗi lần đều không thành công, cô ta còn tưởng rằng anh không thể, hơn nữa cuối cùng cô ta còn có thể lấy cớ này để thuyết phục chính mình, vậy mà sau mới biết, thì ra anh không giống như cô ta nghĩ, mà còn có kỹ thuật và sức bền, nghe qua dường như cũng không tệ lắm.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Hàn Thành Trì trở về công ty, trên đường về nhà Tô Kiều Kiều nghĩ: Nhìn xem, mặc dù cô ta đi theo Hàn Thành Trì, dù có nhiều tiền hơn nữa thì Hàn Thành Trì cũng không phải vạn năng, bây giờ cô ta muốn đóng phim, qua xét duyệt còn cần tìm Thịnh Thế, mà Thịnh Thế chỉ cần ra mặt, một câu nói nhẹ nhàng đã giải quyết hết mọi việc.
Nghĩ tới nghĩ lui, Tô Kiều Kiều cảm thấy Thịnh Thế là người hoàn mỹ nhất mà cô ta từng thấy.
Lúc trước cô ta không nắm giữ được anh, thật sự có chút đáng tiếc, vì vậy cô ta ôm tâm trạng thử một lần, gửi một tin nhắn cho Thịnh Thế, cô không ôm hi vọng Thịnh Thế sẽ để ý tới cô ta, nhưng không nghĩ tới, chừng mười phút sau, Thịnh Thế gửi tin nhắn trả lời, mặc dù nội dung tin nhắn chỉ ngắn gọn hỏi cô ta là ai, nhưng cô ta vẫn cảm thấy dường như cô ta có hi vọng, vì vậy vội vàng gửi một tin nhắn qua.
Ai ngờ, lần này gửi tin nhắn qua một lúc lâu cũng không thấy hồi âm, Tô Kiều Kiều ở nhà đứng ngồi không yên chờ, trong lòng như có một ngàn con kiến đang gặm cắn, khiến lỗ chân lông trên người cô ta hoàn toàn nở ra.
Tô Kiều Kiều đợi gần hai tiếng đồng hồ thì gọi điện thoại cho Thịnh Thế, nhưng điện thoại không có reo mà ngược lại truyền đến giọng nói khách sáo chuẩn tiếng phổ thông của nữ tổng đài viên Trung Quốc: thật xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi không có trong khu phục vụ.
Thì ra là điện thoại hết pin...... Tô Kiều Kiều thoáng an tâm, nhìn xem mấy chữ "Thịnh Thế" gửi lại cho cô ta trên điện thoại di động, cảm thấy trong lòng như có ngàn vạn đóa hoa trong nháy mắt đồng loạt nở rộ, hương hoa tỏa ra bốn phía, lộng lẫy vô cùng, trái tim cũng ngập tràn hi vọng.
...
...
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Hàn Thành Trì gọi tài xế đưa Tô Kiều Kiều từ đâu tới thì đưa trở về chỗ đó, còn anh thì lên xe trở về công ty.
Vừa đến công ty, Hàn Thành Trì đã nhìn thấy thư ký của mình đi lên đón, trong tay ôm tài liệu, miệng lại nói chuyện không liên quan đến công việc: "Hàn tổng, ngài đã trở lại? Có một quý bà bây giờ đang trong phòng họp, nói là có chuyện tìm ngài."
Hàn Thành Trì gật đầu, cũng không hỏi là ai, nhận lấy tài liệu thư ký đưa tới, cầm Pu't, vừa đi tới phòng họp vừa phân phó thư ký của mình: "Nói với quản lý các bộ phận, nửa tiếng sau, tập hợp ở phòng họp."
"Dạ, Hàn tổng."
Thư ký đáp lời, sau đó đứng ngoài cửa phòng họp không có đi theo Hàn Thành Trì.
Hàn Thành Trì giơ tay lên vẫy vẫy, ý bảo thư ký đi xuống, chính anh lại đưa tay đẩy cửa phòng họp.
Anh nhìn thấy người ngồi bên trong, mắt khẽ lóe lên, sau đó thản nhiên đi vào.
Bà Cố nghe thấy tiếng đẩy cửa liền quay đầu lại, thấy Hàn Thành Trì, bà ta chậm rãi đứng lên, nở nụ cười với Hàn Thành Trì.
Hàn Thành Trì lạnh nhạt đi tới trước mặt bà Cố, kéo ghế ngồi xuống, giọng điệu lành lạnh: "Bà Cố, xin hỏi, bà tìm tôi có chuyện gì?"
Bà Cố không nghĩ Hàn Thành Trì đối với khuôn mặt tươi cười của bà ta vậy mà không cho bà ta chút mặt mũi, bà ta lập tức ngượng ngùng thu lại nụ cười trên mặt, sau đó ngồi xuống nhìn Hàn Thành Trì một lúc, bắt đầu hỏi vòng vo: "Ngày tám tháng giêng cậu và Ân Ân ở chung một chỗ phải không?"
Hàn Thành Trì nhíu mày cũng không trả lời bà Cố.
Bà Cố đợi một lúc, phát hiện người đàn ông không có ý muốn mở miệng nói chuyện, bà ta nghĩ nghĩ, nói tiếp: "Cậu và Ân Ân đã làm chuyện gì, tôi đều đã biết."
Lúc bà Cố nói những lời này, mặt không đỏ hơi thở cũng không gấp, không chút ngượng ngùng: "Chuyện lúc đầu, xác thực là tôi không đúng, tôi đã làm quá mức, nhưng tôi hi vọng, cậu có thể nể tình Ân Ân, bỏ qua cho nhà họ Cố chúng tôi, không cần thu mua cổ phiếu của nhà họ Cố."
Hàn Thành Trì nghe nói như thế, ngược lại cong môi cười lạnh, rốt cuộc anh nâng tầm mắt nhìn thẳng vào mắt bà Cố, trong mắt anh lạnh như băng không có một chút tình cảm: "Bà Cố, bà đúng là biết nói giỡn......" Hàn Thành Trì bật cười, sau đó mở miệng, giọng điệu kiên quyết không có bất kỳ chỗ thương lượng: "Để tôi bỏ qua cho nhà họ Cố là chuyện hoàn toàn không có khả năng!"
Một người đàn ông đã từng dịu dàng, lúc này lại quyết tuyệt như vậy khiến bà Cố lập tức sững sờ, thậm chí trong lòng nổi lên chút sợ hãi, nhưng bà ta vẫn cố nén nỗi sợ hãi trong lòng, lấy một xấp văn kiện photo từ trong túi của mình đưa cho Hàn Thành Trì: "Tôi biết rõ tôi đang nói gì, cậu sẽ không bỏ qua nhà họ Cố nhưng lần này tôi tìm tới cậu, cũng không đơn thuần là vì nhà họ Cố mà còn vì con của cậu."
Hàn Thành Trì nhíu mày không lên tiếng.
"Ân Ân có thai, bây giờ cũng đã được ba tháng rồi, đứa bé đã thành hình."
Bà Cố cố ý đến thời điểm này mới đến tìm Hàn Thành Trì, bà ta muốn tuyệt đối không có sai sót, cho nên bà ta đợi đến lúc Cố Ân Ân qua giai đoạn nguy hiểm, bảo đảm đứa bé này hoàn toàn có thể sinh ra được mới đến.
Hàn Thành Trì dựa vào ghế ngồi, chưa từng mở ra những thứ bản sao kia, cũng không nói gì.
Bà Cố ngồi ở một bên, quan sát tỉ mỉ Hàn Thành Trì thật lâu, nhưng mà người đàn ông đó dáng vẻ lạnh nhạt không để lộ một chút cảm xúc nào ra, làm cho người khác khó mà đoán để hiểu rõ được trong lòng anh ta tới cùng là suy nghĩ cái gì.
Toàn bộ trong phòng hợp, trong nháy mắt ngưng trệ.
Thật lâu sau, bà Cố cân nhắc một phen, tiếp tục mở miệng nói: "Đứa bé là vô tội, nó không nên khi đến với thế giới này, liền mang theo việc hai gia đình đấu nhau, tôi hôm nay tới đây, quả thật là biến chiến tranh thành tơ lụa (dùng biện pháp hòa bình để giải quyết tranh chấp), nếu cậu bằng lòng, tôi hi vọng cậu có thể nể tình đứa bé, cưới Ân Ân, như vậy tương lại cả sự nghiệp nhà họ Cố đề là của cậu."
Bà đang đánh cuộc, đánh cuộc Hàn Thành Trì quan tâm Cố Ân Ân.
Huống chi, hiện tại trong bụng Cố Ân Ân còn có cốt nhục của anh ta.
Hiện tại Hàn Thành Trì, đã không còn là người đàn ông quý tộc nghèo túng, anh ta giàu sang khuynh thành, không kém hơn Lộ Nhất Phàm, lúc trước bà tính sai kế hoạch, không ngờ tới một ngày kia Hàn Thành Trì lại thăng quan tiến chức nhanh như vậy, nhưng mà không tồi, không tồi, Cố Ân Ân không chịu thua kém, có con của anh ta, có được yêu thương của anh.
"Hiện tại, tôi cũng không cần cậu cho tôi câu trả lời, qua vài ngày nữa là đại hội cổ đông nhà họ Cố, cho đến lúc đó, cậu có thể trực tiếp tuyên bố quyết định của cậu."
Bà - Cố phu nhân dù sao cũng là người thông minh, nói đến giờ phút này, thì biết rõ mình rốt cuộc cũng không cần nhiều lời, bà cầm lấy túi của mình, đứng lên, xoay người đi ra khỏi phòng họp.
Hàn Thành Trì vẫn như cũ duy trì dáng vẻ vừa rồi, ngồi ở chỗ kia, không nhúc nhích.
Anh ta nghe thấy tiếng giày cao gót nhịp nhàng đang rời đi của bà Cố, nghe thấy tiếng cửa phòng họp nhẹ nhàng đóng lại, ánh mắt anh ta hới lóe lên, sau đó ngẩng đầu, phát hiện trong phòng họp không còn một bóng người.
Bên trong yên lặng đến đáng sợ.
Chỉ có tiếng máy điều hòa chính giữa đang thổi gió xuống từ từ.
Thế giới ngoài cửa sổ là màu xám trắng, mây, bầu trời, mặt trời, ngây ngốc không phân biệt rõ ràng, thời tiết với trận bão cát thật sự là cực kỳ tồi tệ.
Hàn Thành Trì nhìn bầu trơi bên ngoài, cảm thấy có chút miệng đắng lưỡi khô, thậm chí hiện ra chút đắng, anh ta theo thói quen móc một *** từ trong áo khoác ra, hút từ từ, nhưng mà lại phát hiện ra miệng mình lại càng đắng thêm.
Cố Ân Ân mang thai rồi.
Hàn Thành Trì ***, ánh mắt mờ mịt nghĩ, Cố Ân Ân như thế nào lại mang thai rồi?
Kế hoạch báo thù của anh ta, mắt thấy gần như thắng lợi, ông trời như thế nào thì xuất hiện một đứa bé?
Hàn Thành Trì nghĩ tới nghĩ lui, trong lòng cảm thấy cực kỳ tốt cười, sau đó anh ta thực sự câu môi, trầm thấp khẽ cười.
Cười cười, Hàn Thành Trì có chút muốn khóc, anh ta ngẩng đầu, nhắm mắt lại, hung hăng mà hít một hơi khói, không biết nguyên nhân có phải hay không dùng lực quá mạnh, lập tức bị sặc khói trong cổ họng, bị nghẹn ho khan không ngừng.
Thật lâu sau, anh ta mới dần dần bình tĩnh lại, anh ta vẫn nhắm mắt lại như cũ, chẳng qua là hai giọt lệ treo trên khóe mắt, ngọn đèn trong phòng họp chiếu xuống, có vẻ đặc biệt óng ánh trong suốt.
Đứa bé a... Anh ta vốn dĩ có một đứa bé... Bị bà Cố vì giàu sang, hãm hại thiết kế xảy mất.
Anh ta từng một lần tưởng tượng, đứa bé Cố Ân Ân bị xảy kia, cuối cùng là con trai hay con gái, thậm chí sau khi anh ta có tiền, trả tiền mua cho đứa bé kia một ngôi mộ, anh ta lấy một cái tên, gọi là Hàn Niệm Ân, bất luận là nam hay nữ, đều có thể dùng tên này.
Anh ta còn nghĩ tới, lúc ấy trong bụng Cố Ân Ân mang con trai chính là bộ dáng gì, con gái lại là bộ dáng gì?
Nhưng tới bây giờ anh ta cũng không có cơ hội biết.
Hiện tại trong bụng Cố Ân Ân lại có đứa bé của bọn họ, tất cả giống như bị vận mệnh kéo về tới thời điểm ban đầu, làm lại từ đầu, nhưng mà, anh ta nên lựa chọn làm gì?
Đứa bé kia, muốn... hay là không muốn?
Hàn Thành Trì ngồi im lặng, thật lâu sau, cũng không có phản ứng gì quá lớn.
"Thùng thùng thùng..."
Tiếng đạp cửa có tiết tấu vang lên, cửa phòng họp bị người từ bên ngoài đẩy ra, là thư kí của Hàn Thành Trì: "Hàn tổng, hiện tại đã đến giờ họp rồi."
Lúc này Hàn Thành Trì mới nâng mắt lên, liếc mắt nhìn thư ký của mình, mới gật đầu một cái, vừa định nói chuyện, lại cảm thấy đầu Ng'n t mình bị bỏng truyền đến đau đớn, anh ta nghiêng đầu nhìn, mới phát hiện là *** vừa rồi mình đốt chẳng biết lúc nào đã cháy đến cuối, cháy đến đầu Ng'n t của anh, anh vội vàng dập tắt vào trong tàn gạt thuốc, lúc này nét mặt lạnh nhạt nói với thư kí: "Cho bọn họ vào đi."
"Dạ, Hàn tổng."
Thư ký lên tiếng, liền nghiêng người sang, đứng ở phía sau phòng họp, bên ngoài các trưởng phòng rối rít đi vào.
Hàn Thành Trì tự đơn giản nói ra toàn bộ kế hoạch mùa hè, thời điểm sau cùng cuộc họp, phụ trách thu mua cổ phiếu xí nghiệp nhà họ Cố cao giọng hỏi: "Hàn tổng, hiên tại trong tay chúng ta đã nắm giữ 60% cổ phiếu xí nghiệp nhà họ Cố, tháng sau bọn họ mở đại hội cổ đông, chúng ta có thể hành động rồi có phải hay không?"
Hàn Thành Trì nghe được vấn đề này, trong nháy mắt khuôn mặt trở nên có chút buồn bực, anh ta cũng không có trả lời, trực tiếp cầm lấy tài liệu trên bàn của mình, cũng không quay đầu lại đi ra ngoài.
...
...
Cố Lan San đương nhiên tin tưởng Thịnh Thế sẽ không có gì cùng với Tô Kiều Kiều.
Không, là cô tin tưởng Thịnh Thế sẽ không có bất kì quan hệ gì với cô gái khác.
Nhưng mà, cũng không có nghĩ là những cô gái khác không có bất kì cái gì với Thịnh Thế.
Cố Lan San đã làm vợ Thịnh Thế ba năm, nhưng chưa bao giờ thật sự đứng lên chiến đấu một lần với người thứ ba.
Nhưng mà, hiện tại Cố Lan San mang thai rồi.
Phụ nữ mang thai, nhiều nhất là cái gì?
Thời gian.
Thời gian càng nhiều, rảnh rỗi sẽ hoảng sợ, cho nên Cố Lan San hỏang sợ liền muốn nghĩ cách chiến đấu Tiểu Tam.
Vì vậy, ngày hôm sau, sau khi Thịnh Thế bị thư ký gọi điện thoại liên hoàn vào công ty, Cố Lan San cầm lấy điện thoại, gọi cho Sở Bằng một cuộc điện thoại.
Chiều ngày hôm qua Sở Bằng đi công tác Hongkong, thời điểm nhận được điện thoại của Cố Lan San, đang ăn cơm ở khu phố người Hoa, nhìn thấy màn hình di động hiện lên tên người gọi, giọng nói Sở Bằng nghe có vẻ đặc biệt cưng chiều: "Sở Sở, như thế nào?"
"Cha cho người thăm dò một chuyện, gần đây nghe nói Hàn Thành trì đầu tư một bộ phim điện ảnh, đạo diễn biên kịch nhà sản xuất có phải đều là tập đoàn Bắc Dương hay không?"
Sở Bằng cũng không phải hiểu rõ Cố Lan San vì chuyện gì mà phá lệ tìm hiểu việc của công ty mình, nhưng mà vẫn nói rõ cho Cố Lan San nghe: "Đúng, có chuyện gì sao?"
"Không có chuyện gì, chỉ là ngây ngốc ở nhà nhàm chán, suy nghĩ muốn đến phim trường dạo một vòng."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc