Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 238

Tác giả: Diệp Phi Dạ

“Phim gì vậy?” Cố Lan San giống như một đứa trẻ tò mò hỏi, bắt được sơ hở đã hỏi ngay.
“Một bộ phim mới thôi.”
“Vai chính là ai? Ai đầu tư? Đầu tư bao nhiêu tiền?” Sau đó Cố Lan San hỏi rất nhiều vấn đề.
Thịnh Thế không trả lời những vấn đề kia của Cố Lan San, mà anh lại mở to mắt, vô cùng nghiêm túc mà nhìn Cố Lan San.
Cũng không phải anh không muốn nói, mà là anh không muốn một nhà đầu tư không tên tuổi xuất hiện trước mặt cô.
Chẳng lẽ cô biết nhà đầu tư kia là ai rồi? Mục đích cô hỏi là gì? Muốn che chở cho nhà đầu tư đó sao?
“Tại sao không trả lời?” Cố Lan San cười càng lớn.
Thịnh Thế đẩy Cố Lan San ngồi lên đù* mình, đưa tay kéo cô vào ***, cúi đầu, hôn lên trán cô một cái, nói: “Lúc nào thì em lại quan tâm đến những chuyện này? Không phải muốn làm một cô gái kế thừa sự nghiệp sao, thế nào lại quan tâm mấy chuyện lung tung này thế?”
Vừa nói, Thịnh Thế vừa chặn miệng Cố Lan San lại, muốn nhân cơ hội này, dời đi lực chú ý của cô.
Mặc dù lúc mang thai Cố Lan San hay nghĩ lung tung, nhưng chỉ số thông minh không hề giảm, cô để Thịnh Thế hôn mình, thậm chí để anh đưa lưỡi vào trong miệng, cô nhẹ nhàng đưa đầu lưỡi của mình ra quấn vòng quanh anh, tay cũng nâng lên, móc vào cổ anh, nụ hôn sâu hơn, triền miên kéo dài vô tận.
Hôn được mấy phút sau, Thịnh Thế thở dốc lưu luyến rời khỏi môi Cố Lan San, cánh môi còn dán vào môi cô, nhẹ nhàng hôn hai cái, từ từ giơ tay lên, sờ sờ mái tóc dài của cô, không biết đủ thở dài nói: “Rất ngọt, Sở Sở...... Anh còn muốn hôn em......”
Nói xong, Thịnh Thế vẫn muốn dán lên môi Cố Lan San, Cố Lan San giơ tay lên, nhẹ nhàng chống lại môi anh, cản trở hành động anh hôn mình.
Thịnh Thế nâng lông mi dài, nhìn Cố Lan San.
Cố Lan San cười, vẫn xinh đẹp như vậy, thậm chí trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn phủ một màu hồng thắm, vô cùng mị hoặc quyến rũ: “Nhị Thập, anh vẫn chưa trả lời vấn đề của em đấy?”
Sao vẫn còn chưa quên chuyện này...... Thịnh Thế rên lên một tiếng, có chút không vui nghĩ, Cái tên Hàn Thành Trì này sao cứ như âm hồn bất tán vậy.
Thịnh Thế làm bộ như không có nghe vấn đề của Cố Lan San, lè lưỡi, *** *** tay mềm mại của Cố Lan San, kể từ khi cô mang thai, da càng ngày càng mềm mại, nơi nào cũng vô cùng mịn màng, khiến anh yêu thích không buông tay.
Cố Lan San cảm thấy Thịnh Thế đang có tật giật mình, cố ý dùng động tác’hấp dẫn’ đến khiêu khích chân tướng của tội phạm, cô chơi cùng anh cả ngày trời, bây giờ không muốn chơi nữa, vì vậy liền đi sau thành ghế sa lông, kéo ra khoảng cách với Thịnh Thế, nhìn ánh mắt anh, nụ cười lập lòe hỏi: “Nhị Thập, em cảm thấy anh như đang chột dạ!”
“Có không?” Thịnh thế cảm thấy bản thân mình biểu hiện thái độ ghen.
“Không có sao?” Cố Lan San học giọng điệu anh, từng chữ hỏi ngược lại.
“Không có.” Thịnh thế bị giọng điệu Cố Lan San chọc cười, giơ tay lên, véo mặt Cố Lan San.
Khi Thịnh Thế véo mặt Cố Lan San, rõ ràng đang cười rực rỡ, khi tay Thịnh Thế vừa để xuống, mặt Cố Lan San liền âm u.
Thịnh Thế không kịp phản ứng với khuôn mặt thay đổi nhanh như khí trời của phụ nữ mang thai, nhanh đến không thể tưởng tượng nổi, thấy Cố Lan San giơ tay lên, cầm điện thoại trên ghế sa lông, hung hăng đập vào đầu anh!
Thịnh Thế giơ tay lên nhận lấy điện thoại.
Sức đập của Cố Lan San không nhỏ, điện thoại hỏng nằm trong tay anh, vẫn còn cảm thấy cảm giác đau mơ hồ.
“Thịnh Thế, anh là tên lường gạt!”
Thịnh Thế còn chưa cảm nhận hết đau đớn trên thân, thì nhìn thấy Cố Lan San đứng trên ghế sa lông, từ trên cao nhìn cuống anh, trong miệng đầy sát khí mắng: “Nhị Thập, anh thật khốn kiếp, anh là tên lường gạt....... Tên lường gạt!”
Thịnh Thế như tên Hòa thượng lùn 2 thước với tay sờ không đến đầu (*vì phải suy nghĩ theo cách của người khác nên không biết mình suy nghĩ gì), mới vừa rồi không phải còn tốt sao, sao bây giờ lại trở thành như vậy?
Anh nhìn Cố Lan San đứng trên ghế sa lông, vừa dậm chân, vừa mắng, trong lòng đau muốn ૮ɦếƭ, cô ôm theo hai đứa bé, nếu không cẩn thận từ trên ghế sa lông té xuống, ai chịu trách nhiệm nổi đây!
“Sở Sở, em đừng nóng, anh là tên lường gạt, anh khốn kiếp, em maungồi xuống, ngồi xuống, có chuyện gì, chúng ta từ từ nói, từ từ nói!”
Thịnh Thế vừa nói, vừa vươn tay, muốn đỡ Cố Lan San, ai ngờ Cố Lan San còn kích động hơn anh tưởng, hoàn toàn không để anh ***ng vào: “Không cho ***ng vào em, anh nói rõ ràng cho em, anh nói, anh nói, anh mà không nói, em sẽ từ đây nhảy xuống, em sẽ không sinh con cho anh! Em sẽ không sinh.......”
Nước mắt của Cố Lan San từ từ rơi xuống.
Cô cảm thấy mình rất uất ức.
Thịnh Thế nào dám ***ng vào Cố Lan San, chỉ có thể đứng trước mặt Cố Lan San, đặc biệt cẩn thận nhìn cô gái thích giận dỗi vô cớ này, lúc phòng bị cô đứng không vững, anh phải xông lên cứu người.
“Sở Sở, anh nói, anh nói.....” Thịnh Thế mở miệng dụ dỗ, trong đầu chuyển động liên tục, nghĩ mình nên nghĩ gì.
Nhưng anh nghĩ đã hơn nửa ngày, anh vẫn không nghĩ ra mình nên nói gì với Cố Lan San.
Anh chỉ có thể nhìn Cố Lan San, ôn tồn mà nói: “Sở Sở, hôm nay anh từ nhà ra cửa, liền đến công ty, một mực làm việc ở công ty cả buổi sáng, buổi trưa đi tham gia tiệc, sau khi kết thúc thì về nhà ngay.”
“Tên lường gạt!” Cố Lan San nhìn chằm chằm Thịnh Thế, hoàn toàn không muốn tha thứ cho anh, thậm chí còn cầm gối dựa trên sa lông lên, ném về phía Thịnh Thế.
Đầu Thịnh Thế bị đập mạnh, không dám giận không dám oán không dám nói, chỉ có thể vắt hết óc suy nghĩ nói: “Anh nghe lời em, không uống một ngụm R*ợ*u.”
“Tên lường gạt!” Lại thêm một cái gối dựa hung hăng bay đến.
Cố Lan San khóc dữ dội hơn, hai chân cô đi thong thả trên ghế sa lông: “Em không gả cho anh, anh là tên lường gạt, anh khốn kiếp!”
Thịnh Thế thấy Cố Lan San như vậy, suýt chút nữa quỳ trên mặt đất: “Sở Sở, anh thật sự không làm gì mà, anh phải nói gì đây?”
Sau khi Thịnh Thế nói đến đây, đột nhiên nhớ tới ban nãy Cố Lan San chơi điện thoại của mình, chẳng lẽ trong điện thoại có gì đó à?
Thịnh Thế vội mở điện thoại lên, đập vào mắt là tin nhắn của Cố Lan San và Tô Kiều Kiều
Gân xanh trên trán Thịnh Thế lập tức nhảy lên, hóa ra là Tô Kiều Kiều.
Ngay lập tức trên trán của Thịnh Thế nổi lên gân xanh, hóa ra là Tô Kiều Kiều gởi tin nhắn khiến cho Cố Lan San hiểu lầm, anh lập tức dè dặt nhìn Cố Lan San, cẩn thận mở miệng, thẳng thắn: "Sở Sở, em hãy nghe anh nói, hôm nay anh đúng thật là có gặp Tô Kiều Kiều, nhưng cũng chỉ là ở trên bàn cơm, vừa vặn cô ta chính là nữ chính trong phim Hàn Thành Trì đầu tư, bởi vì bây giờ tổng cục điện ảnh quản lý đối với một vài áp phích điện ảnh tương đối nghiêm khắc, bộ phim này của bọn họ có chút hơi thái quá, ba gọi điện thoại để anh đi nói hai câu, em nói anh đây phải giúp ba anh nha, anh phải ra mặt tham gia bữa cơm, có đúng không?"
Cố Lan San vẫn nắm cái gối trong tay như cũ, nhưng không có ném về phía Thịnh Thế, người cũng không khóc, nước mắt trong đôi mắt to từ từ dâng lên, nhìn chằm chằm Thịnh Thế, cũng không nhúc nhích.
"Anh và cô ta chỉ giới hạn ở bữa cơm hôm nay, những thứ khác cái gì anh cũng không có làm, không phải cô ta là người phụ nữ của Hàn Thành Trì sao, chuyện có liên quan gì tới anh, anh đã có em rồi, làm sao anh có thể dây dưa không rõ với cô ta, ở trên bàn cơm ngay cả nói anh cũng không có nói với cô ta một câu, về phần tin nhắn này, anh càng không biết là chuyện gì xảy ra nữa......"
Thịnh Thế nói thành khẩn từng câu từng chữ, nhưng đáy lòng có chút lo sợ bất an.
Bởi vì anh không biết, Cố Lan San có tin tưởng anh hay không.
Cố Lan San nghe đến đó, liền hiểu đại khái.
Thì ra là chuyện như vậy...... Xem ra, chính là Tô Kiều Kiều trêu chọc anh ấy......
Thịnh Thế thử bước một bước về phía Cố Lan San, Cố Lan San không có phản ứng gì, vì vậy anh lại đi một bước nữa, sau đó liền đi tới trước mặt cô, giơ tay lên, nắm tay của cô.
Cố Lan San hất mạnh tay của Thịnh Thế ra.
Xem ra có chút hùng hổ.
Thịnh Thế chưa từ bỏ ý định lại đưa tay nắm lấy tay Cố Lan San một lần nữa.
Cố Lan San tiếp tục hất ra.
Thịnh Thế tiếp tục nắm.
Hình như Cố Lan San bị nắm nên bực bội, quay đầu, nhìn khuôn mặt tuấn tú ưu việt của anh, nước mắt lại lộp bộp rơi xuống.
Thịnh Thế hoảng hốt, vội vàng giơ tay lên lau nước mắt cho cô, nhưng Cố Lan San lại quay đầu đi.
Nhất thời Thịnh Thế cũng không quản cô có nguyện ý hay không, giơ tay lên ôm cô vào trong *** của mình, cũng không để ý cô giãy giụa, ôm cô thật chặt, vừa lau nước mắt cho cô, vừa phát thề nói: "Sở Sở, anh thề, anh và cô ta trước sau đều trong sạch, sạch sẽ, nếu như nếu như anh và cô ta thật sự có chút xíu quan hệ nào, thì để cho anh bị thiên lôi đánh, ૮ɦếƭ không tử tế!"
"Sở Sở, anh thật sự oan uổng, anh không biết cô ta nhắn tin cho anh, bây giờ ở ngay trước mặt em, anh sẽ kéo số điện thoại cô ta vào danh sách đen!"
Ngay lập tức Thịnh Thế lấy điện thoại di động ra, mắt cũng không chớp kéo số điện thoại của Tô Kiều Kiều vào danh sách đen.
Tất cả chuyện này Cố Lan San nhìn ở trong mắt, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy chua, lúc Thịnh Thế đưa tay ra ôm cô, cô nghĩ cũng không nghĩ giơ tay lên vỗ lên trên mặt của Thịnh Thế: "Để cho gương mặt anh hại nước hại dân, để cho anh trêu hoa ghẹo nguyệt, để cho anh trêu hoa ghẹo nguyệt ————"
Cố Lan San vừa la hét, vừa không ngừng vỗ lên trên mặt của Thịnh Thế.
Thịnh Thế cũng không né tránh, mặc cho cô bốc đồng đánh như vậy, thỉnh thoảng kề lại gần, hôn một cái lên khuôn mặt tròn nhỏ nhắn của cô, tán dương nói: "Sở Sở, em có biết không, bộ dạng khi em phát giận, rốt cuộc có bao nhiêu mê người, anh đều hận không thể đè em Dưới ***, ăn sạch sẽ......"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc