Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 236

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Có một câu nói là trời đất bao la phụ nữ có thai là lớn nhất, đối với loại người cưng chiều Cố Lan San đến tận trời như Thịnh Thế mà nói, việc Cố Lan San mang thai so lớn nhất còn lớn hơn!
Trên web lưu truyền một câu nói, là đàn ông đối với phụ nữ mà nói: Loại sinh vật như phụ nữ này, trời sinh chính là phiền toái, lúc nắng lúc mưa!
Đặt lên trên người Cố Ân Ân, thì những lời này thật linh nghiệm.
Nhưng là đặt ở trên người Cố Lan San, nếu cô muốn ánh nắng, Thịnh Thế sẽ lập tức xé tan màn đêm để được nhìn thấy ánh mặt trời, ngược lại nếu cô muốn mưa, Thịnh Thế sẽ lập tức hô phong hoán vũ, mưa xối xả như trút nước từ trên trời giáng xuống!
Nên nói, rốt cuộc Thịnh Thế cưng chiều Cố Lan San đến trình độ nào?
Giữa mùa đông Cố Lan San muốn ăn trái vải và quả đào (Quả hình cầu, màu hồng, có vị ngọt, ăn được), Thịnh Thế cũng có thể dời sông lấp biển phái chuyên cơ chở từ nước ngoài mang về.
Lúc Cố Lan San ở mang thai được nửa tháng, triệu chứng mang thai đã đến cực hạn, mỗi ngày ăn cái gì vào là ói cái đó, ói đến mức cả người không mập lên mà gầy xuống, mỗi ngày Thịnh Thế gấp đến mức không ăn được gì, cẩn thận ở bên chăm sóc.
Cũng may triệu chứng này của Cố Lan San không kéo dài lâu, khi mang thai được hai tháng, khẩu vị của cô bắt đầu lớn dần, lấy được cái gì thì ăn cái đó, chỉ mười ngày ngắn ngủi, cân nặng đã tăng lên thêm hai ký rưỡi, dọa Cố Lan San sợ đền mức vội vàng bắt đầu kìm chế ăn uống lại.
Bây giờ, Cố Lan San bắt đầu ăn cái gì thì miệng đều nếm trước, đang ăn cơm bỗng nhiên dừng lại muốn ăn chua.
Cá chua cá, mì sợ khoai tây chua cay, thịt xào me, chua cay canh, nước mơ chua, nước chanh...... Các loại chua, chỉ cần đủ chua, Cố Lan San dù là ai đưa cũng không cự tuyệt.
Cố Lan San ở nhà họ Sở, cô ăn những món này, người giúp việc ở nhà họ Sở liền làm những món này, thỉnh thoảng sẽ làm chút món bình thường, nhưng mà, Cố Lan San bị Thịnh Thế nuông chìu đến mức lên trời, luôn cảm giác một mình ăn những món chua này thì răng sẽ không được thoải mái, nên lôi kéo Thịnh Thế ăn cùng với mình, một lần Thịnh Thế ăn thì răng khoảng mấy ngày đều ê buốt, lúc nhai đậu hũ cũng cảm thấy không còn sức lực, thậm chí thỉnh thoảng lúc ông nội về nhà cũ của nhà họ Thịnh gia, nhìn Thịnh Thế ăn những mấy món kia, cũng cảm thấy trong miệng mình chua chát.
Lúc Cố Lan San mang thai tháng thứ ba, cả người hoàn toàn khôi phục lại bình thường, mỗi ngày Tôn Thanh Dương đều kiểm tra cơ thể cho cô một chút, phát hiện vị trí thai rất ổn, hơn nữa bảo bảo cũng rất khỏe mạnh, bây giờ mặc dù bụng còn chưa có thay đổi gì lớn, nhưng mà đúng là đã qua thời kỳ nguy hiểm nhất, căn bản sẽ không xuất hiện vấn đề.
Vào lúc này Cố Lan San cũng bắt đầu chú trọng việc dưỡng thai, vì vậy bên tai của Thịnh Thế lập tức tràn đầy các loại nhạc thiếu nhi, bài thơ thiếu nhi, nghe nói nhiều lần lúc anh đi họp ở công ty, vừa lên tiếng, đã theo bản năng bật thốt lên: "Gió đêm nhẹ nhàng thổi, bảo bảo ngủ ngoan, ngôi sao có trăng sáng ở bên, không sợ tối......"
Lúc này cách hôn lễ của Thịnh Thế và Cố Lan San đã càng ngày càng gần, kể từ sau khi thai của Cố Lan San đã ổn định, sẽ thỉnh thoảng đi ra ngoài dạo phố một chút với mấy phụ nữ của nhà họ Thịnh hay là Tôn Thanh Dương, Triệu Lỵ. Chỉ là phần lớn đều là xe riêng đưa đón, hơn nữa thời gian mỗi lần đi dạo phố cũng không dài.
Hôn lễ của Cố Lan San và Thịnh Thế là ngày 27 tháng 4, khoảng giữa tháng tư, nghênh đón sinh nhật của Dương Lan Phong, Triệu Lỵ muốn chọn cho Dương Lan Phong một món quà sinh nhật đặc biệt, nhưng không biết chọn cái gì, vừa hay có một ngày cô tới nhà họ Sở trông chừng Lan San, nhắc tới chuyện này.
Cố Lan San mới vừa làm xong bài dưỡng thai buổi sáng, ngồi phơi nắng ở trên ban công, nghe thấy Triệu Lỵ nói vậy, quay đầu liếc mắt nhìn bầu trời ở ngoài cửa sổ, mới phát hiện trời xanh mây trắng, đúng là một năm tràn đầy sức sống, liền tâm huyết sôi trao nhìn Triệu Lỵ nói: "Nếu không hôm nay tớ và cậu đi ra ngoài dạo phố một chút, thuận tiện chọn quà cho Dương Lan Phong luôn được không?"
Cố Lan San mới vừa làm xong bài dưỡng thai buổi sáng, ngồi phơi nắng ở trên ban công, nghe thấy Triệu Lỵ nói vậy, quay đầu liếc mắt nhìn bầu trời ở ngoài cửa sổ, mới phát hiện trời xanh mây trắng, đúng là một năm tràn đầy sức sống, liền tâm huyết sôi trao nhìn Triệu Lỵ nói: "Nếu không hôm nay tớ và cậu đi ra ngoài dạo phố một chút, thuận tiện chọn quà cho Dương Lan Phong luôn được không?"
Triệu Lỵ lo lắng thân thể của Cố Lan San sẽ xảy ra vấn đề, lập tức chạy lại phía mẹ Thịnh đang đan áo len cho bảo bảo trong bụng của Cố Lan San hỏi.
Tôn Thanh Dương vừa nói sắc mặt của mẹ Thịnh mẫu rất phối hợp mà trở nên khó coi, vừa ngẩng đầu lên nhìn về phía Cố Lan San và Triệu Lỵ gật đầu một cái, nói: "Đi đi, Lan San cần phải đi ra ngoài vận động một chút đối với cơ thể cũng có chỗ tốt."
"Bảo tài xế cùng đi đi, giỏ xách, đừng để cho Lan San mệt mỏi đó." Gần đây mẹ Thịnh mới vừa đi theo Tôn Thanh Dương học đan áo len, đang vô cùng thích thú, cũng hoàn toàn bỏ qua ham mê chơi mạt chược nhất của mình nữa.
Cố Lan San cũng biết cơ thể mình rất đặc biệt, trước kia ra cửa ghét nhất là để tài xế đi theo, nhưng mà bây giờ cũng không cự tuyệt, lập tức đi theo Triệu Lỵ, dẫn theo tài xế mà mẹ Thịnh kêu đên cửa hàng.
Thật ra thì chọn quà cho đàn ông có chọn tới chọn lui thì cũng chỉ có mấy loại như vậy: Đai lưng, ví tiền, cà vạt, đồng hồ đeo tay, kẹp cà vạt...... Triệu Lỵ chọn tới chọn lui, chọn một hồi lâu, cuối cùng chọn một chiếc đồng hồ đeo tay, sau khi chọn xong, Cố Lan San vốn là muốn đi dạo một vòng khu đồ con nít, nhưng Triệu Lỵ sợ Cố Lan San mệt mỏi, liều mạng kéo Cố Lan San từ khu đồ con nít vào trong quán trà ở tầng cuối của cửa hàng.
Trong quán trà tương đối yên tĩnh, Cố Lan San và Triệu Lỵ chọn một cái ghế sofa mềm rồi ngồi xuống, kể từ sau khi Cố Lan San mang thai, đã không ăn đồ ăn ở bên ngoài, cho nên chỉ là kêu một ly nước lọc, Triệu Lỵ thì kêu một ly cà phê.
Đợi đến khi nước mang lên đầy đủ, Cố Lan San đảo mắt qua tạp chí để ở trên bàn của quán trà, thuận miệng hỏi Triệu Lỵ đang quan sát tỉ mỉ đồng hồ đeo tay mới vừa mua đượ một câu: "Bây giờ cậu với Dương Lan Phong sao rồi?"
"Có khỏe không." Triệu Lỵ đóng hộp đựng đồng hồ đeo tay lại, nhìn Cố Lan San, cười quyến rũ nói: "Thật ra thì tớ cảm thấy Dương Lan Phong có mùi vị đàn ông hơn mười năm trước, khi đó, anh ấy còn nói với tớ là chờ tớ được mười tám tuổi sẽ để cho tớ làm bạn gái anh ấy, ai biết anh ấy mới 20 tuổi đã chạy đi bộ đội, bởi vì bỏ đi như vậy, đã bỏ lỡ bảy năm."
Cố Lan San nhìn vẻ mặt cười ngọt ngào này của Triệu Lỵ, cũng đoán được tình yêu của cô ấy tiến triển rất thuận lợi.
Nếu nói Triệu Lỵ có thể tiến tới với Dương Lan Phong, thì cũng là do công của Cố Lan San cô, lúc cô trở về nhà cũ của nhà họ Thịnh gia thăm ông nội, mọi người nhắc tới Triệu Lỵ bên này sắp kết làm thông gia với nhà họ Thịnh gia, bây giờ sao lại đổi ý, Cố Lan San thì nhìn Dương Lan Phonǵ một cái, không hề che đậy mà nói, đó không phải là ở nhà họ Thịnh còn có một người đàn ông chưa kết hôn sao?
Cố Lan San là phụ nữ có thai, nói chuyện ở nhà họ Thịnh gia, nhận được nhiều người ủng hộ, ông nội Thịnh đã sớm bởi vì hai cháu trai trong bụng của Cố Lan San mà đứng về phía Cố Lan San, nghe thấy cháu dâu mình nói như vậy, cũng không quản người ta có lưỡng tình tương duyệt hay là vui vẻ hay không, liền gật đầu, nói: "Đúng đúng đúng, Dương Lan Phong cưới Triệu Lỵ, đúng là cháu dâu thông minh của ông mà."
Ông nội Thịnh Thế cứ như vậy mà ra lệnh, lại cộng thêm việc Dương Lan Phong này cũng đã ba mươi tuổi đầu rồi, còn chưa chịu kết hôn, cô ba của Thịnh Thế cũng ước mong là xách con trai của mà "Gả" đi ra ngoài, nghĩ đến cô bé Triệu Lỵ kia mọi mặt đều thật tốt, lập tức gật đầu đồng ý.
Trước giờ Dương Lan Phong xưa nay chưa từng cự tuyệt,
Dương Lan Phong cũng phá lệ không từ chối, hôn sự này cứ như vậy mà lập thành, chỉ là thời gian tổ chức hôn lễ phải đợi đến cuối năm.
Ánh mắt của Cố Lan San khiến Triệu Lỵ đỏ mặt, lập tức dời đề tài, trước kia người đã sớm là bạn thân, cho nên tán gẫu chút chuyện riêng tư.
Cố Lan San cùng Triệu Lỵ nhìn đồng hồ đã không còn sớm, dự định tính tiền rời đi thì sát vách cách đó không xa, có hai người phụ nữ đang ngồi cùng bàn, một người trong đó lớn bụng, khóc thê thảm không nỡ nhìn, cô gái ngồi đối diện cầm khăn giấy lau nước mắt cho cô ta, hỏi: "Khóc cái gì, có chuyện gì nói cho tớ biết, đừng khóc."
"Hu hu hu...... Cậu có biết không, chồng tớ, anh ấy Ng*ai t*nh rồi...... Trong lúc mình đang mang thai, anh ta đã ở cùng nhau với một cô gái nhỏ trong công ty anh ta...... Nếu như không phải đúng lúc mình đến công ty tìm anh ta, muốn cho anh ta một bất ngờ, thì tớ cũng d/đ\'l;q\'d không phát hiện được...... Hu hu...... Cậu nói xem, tớ đã mang thai sáu tháng rồi mà anh ta lại làm ra chuyện như vậy, không phải là mấy tháng không thể làm thôi à, anh ta không thể nghẹn một chút sao......"
Cố Lan San đều nghe những lời này vào trong tai, không nhịn được nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn cô gái bụng bự đang khóc đó một chút, sau đó liền theo Triệu Lỵ đi ra ngoài.
Ra khỏi quán trà, Triệu Lỵ lên tiếng nói: "Cô gái đó cũng thật là thảm, lớn bụng, ông xã lại Ng*ai t*nh, bây giờ đàn ông cũng thật là thối nát, 89% đều cõng bà xã trên lưng ra ngoài ăn vụng, chỉ là cũng khó trách, trên thế giới này làm gì có chuyện mèo nào không trộm thịt?"
"Chỉ là cậu yên tâm, Lan San, Nhị Thập chắc chắn sẽ không làm như vậy, cho dù tất cả đàn ông đều Ng*ai t*nh thì Nhị Thập cũng sẽ không."
Cố Lan San nghe những lời này, liền cười ha ha, cũng không nói lời nào, chỉ là nụ cười trên mặt, có vẻ vô cùng tự tin.
Chỉ là tự tin thì tự tin, nhưng chuyện cô vợ bụng bự bị ông xã Ng*ai t*nh vẫn để lại bóng đen trong đầu Cố Lan San, cho nên buổi chiều cô về đến nhà, lúc uống thuốc bổ xong rồi nằm lên giường ngủ, còn gặp một cơn ác mộng, nằm mơ thấy khi mình đang mang thai ở tháng thứ sáu, d/đ\'l;q\'d tâm huyết dâng trào đến công ty Thịnh Thế tìm anh, vừa đẩy cửa phòng làm việc của anh ra, liền nhìn thấy hình ảnh Thịnh Thế và một người phụ nữ đang ôm nhau, trong lòng Cố Lan San rơi xuống lộp bộp, đột nhiên cô mở mắt ra, ngồi bât dậy khỏi giường.
Lúc ấy, ngoài cửa sổ trời đã dần tối, bên trong nhà không mở đèn, Cố Lan San có chút mộng mị, cô từ từ nhớ lại nội dung trong giấc mơ, cảm thấy chân thật đáng sợ, cô biết rõ đây chỉ là một giấc mộng, nhưng cảm xúc của phụ nữ có thai có chút không ổn định, cộng thêm cô còn mang thai hai đứa bé, cho nên dễ dàng hơn kích động hơn một chút, cho nên lập tức không nhịn được, liền bật khóc oa oa, giống như Thịnh Thế thật sự cõng cô Ng*ai t*nh.
Mỗi ngày, Thịnh Thế đều tan việc về nhà rất sớm, anh ở dưới lầu nghe Tôn Thanh Dương nói Cố Lan San đang ngủ, cho nên khi lên lầu, động tác đẩy cửa cực kỳ nhẹ nhàng.
Nhưng mà, ai ngờ anh vừa mới đẩy cửa ra, liền nghe thấy tiếng khóc thút thít ở bên trong, làm cho anh sợ hãi đến hồn bay phách tán, lập tức mở đèn, thấy Cố Lan San đang ôm chăn khóc rống, Thịnh Thế nghĩ cũng không nghĩ liền chạy qua, ôm Cố Lan San vào trong *** của mình: "Sở Sở, thế nào? Sao lại khóc?"
Cố Lan San khóc không nói ra lời, vùi đầu trong *** Thịnh Thế mà khóc, thật lâu sau cô mới khe khẽ nói một câu: "Em nằm mơ......"
Lúc này, Thịnh Thế mới thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ sau lưng Cố Lan San, thận trọng dụ dỗ: "Được rồi, được rồi, đừng khóc, chỉ là gặp ác mộng mà thôi, không khóc, không khóc ha...... Ngoan......"
Cố Lan San nghe Thịnh Thế dụ dỗ mình giống như đang dụ dỗ một đứa bé, trong lòng đã cảm thấy ấm áp, một lát sau, liền nghĩ đến Thịnh Thế đi muộn về sớm, phần lớn thời gian đều ở cùng với mình, làm gì có thời gian Ng*ai t*nh, lập tức bật cười.
Trái tim Thịnh Thế bị Cố Lan San lúc khóc lúc cười làm cho khi cao khi thấp tho, cũng không dám có bất kỳ kháng nghị và phản bác nào, chỉ có thể giơ tay lên, từ từ lau sạch nước mắt trên mặt cho cô, dùng lời nhỏ nhẹ nói: "Được rồi, xuống lầu, chúng ta đi ăn cơm tối thôi nào."
Có lẽ bởi vì đã nằm thấy ác mộng, nê Cố Lan San có vẻ vô cùng bám người, giơ cánh tay lên muốn Thịnh Thế ôm mình xuống lầu.
Thịnh Thế nào dám phản kháng, lập tức vui lòng xoay người cẩn thận ôm cô vào trong ***, vững vàng đi xuống lầu, đặc biệt thận trọng đặt cô ngồi lên ghế trước bàn ăn, sau đó vô cùng nghiêm túc đút cho cô những loại thức ăn dinh dưỡng của phụ nữ mang thai.
Sau khi ăn cơm xong, Thịnh Thế liền ôm Cố Lan San cùng đi tắm rửa.
Thường thường lúc này, là lúc Thịnh Thế đau khổ nhất.
Bởi vì nền phòng tắm trơn trượt, anh thật sự không dám để cho Cố Lan San tắm một mình, cho nên mỗi lần cùng nhau tắm rửa với cô, nghĩ lại mà xem, anh là người có H*m mu*n cực mạnh, bây giờ đối mặt với người phụ nữ mình yêu thích đang *** *** hiện ra trước mặt mình, còn phải kì cọ toàn thân cô cho sạch sẽ, nhưng lại không thể phát tiết *** của mình, thật là đau khổ không thể tả!
Mỗi khi Thịnh Thế và Cố Lan San cùng nhau tắm rửa, đều duy trì trạng thái mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, cố gắng bỏ qua cảm giác mãnh liệt của thân thể mình.
Nhưng mà, tối nay Cố Lan San lại không giống với Cố Lan San trước kia.
Trước kia, khi anh tắm cho Cố Lan San, cô đều nhắm mắt lại e thẹn ngại ngùng, ước gì anh tắm cho cô sạch sẽ nhanh lên một chút, ôm cô trở về giường.
Nhưng tối nay Cố Lan San lại có vẻ cực kỳ bám người, tựa vào trong *** của anh, cũng không nhúc nhích, thậm chí khi anh tắm cho cô xong, chuẩn bị ôm cô ra, còn vươn tay ôm chặt hông của anh, d.đ;l;q\'d vùng bụng của cô vẫn được xem như bằng phẳng, chống đỡ nửa người dưới cứng rắn của anh, làm cho thân thể anh rung động mãnh liệt, giọng nói cũng khó chịu theo: "Sở Sở, tắm xong rồi, anh ôm em ra ngoài."
Nhưng Cố Lan San hoàn toàn không để ý đến lời nói của Thịnh Thế, cô cảm giác cơn ác mộng đó khiến tim mình không thoải mái, nghĩ tới Thịnh Thế đã hơn mấy tháng không ℓàм тìин rồi, liền cắn cắn môi dưới, đỏ mặt, đưa tay chầm chậm di chuyển từ hông Thịnh Thế đến bụng Thịnh Thế.
Thịnh Thế hít vào một hơi, giơ tay lên, bắt Cố Lan San tay, mắt nhuộm đầy T*nh d*c, cách hơi nước bên trong phòng tắm, nhìn Cố Lan San: "Sở Sở, đừng làm rộn."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc