Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 227

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Nghĩ tới đây, Vương Giai Di liền cầm micro, nói tiếp: “Thật ra thì tôi căn bản không muốn tham gia tiệc R*ợ*u từ thiện, là bà Cố bảo tôi tham gia, tất cả đều là bà ta an bài cho tôi. Bà ta muốn tôi làm chuyện tốt, sau đó nhân cơ hội này làm cha tôi vui vẻ, sau đó muốn tôi giúp bọn họ làm ăn!”
“Lúc trước cũng có không ít chuyện như vậy. Ví như bây giờ nhà họ Cố bọn họ đang có một công trình ở khu vực Đông Bắc, nhưng bà ta lại để tôi ra mặt, đặt dưới danh nghĩa cha tôi!”
Càng là người đã từng thân thiết, lại càng biết rõ chi tiết, càng lúc muốn trả thù, mới có thể thực hiện một đao trí mạng!
“Những chuyện này là trên trên phương diện làm ăn, không phải là chuyện tôi cần nói, điều quan trọng nhất mà tôi muốn nói với mọi người vào tối nay chính là về nhà họ Thịnh!”
“Bà Cố ghét bỏ núi dựa là nhà họ Thịnh của con gái ruột của bà ta bị ςướק đi nên không cam lòng, liền muốn xuống tay với người nối nghiệp quan trọng nhất của nhà họ Thịnh, sau đó liền nghĩ đến Cố Lan San, muốn cho Thịnh Thế bị cắm sừng, muốn khiến người nhà họ Thịnh hổ thẹn, khiến tất cả mọi người chê cười nhà họ Thịnh!”
“Thật ra thì người trong lòng của Hàn Thành Trì là Cố Ân Ân, anh ta căn bản chưa từng thay lòng đổi dạ, từ trước tới nay, anh ta cùng Cố Lan San vẫn luôn trong sạch. Sở dĩ ngày đó Hàn Thành Trì làm như vậy là bởi vì bà Cố bỏ thuốc anh ta!”
“Dĩ nhiên, sau khi Hàn Thành Trì đuổi theo Cố Ân Ân, xảy ra tai nạn xe cộ, cũng là bởi vì hiệu quả của loại thuốc kia vẫn còn, Hàn Thành Trì không thể phân biệt được tình huống ở trên đường phố cho nên mới có thể băng qua đường, bị chiếc xe chạy nhanh đâm vào!”
“Cũng may là Hàn Thành Trì phúc lớn mạng lớn nên không có ૮ɦếƭ, nếu như số mệnh của anh ta không tốt, có thể đã ૮ɦếƭ từ lúc đó rồi!”
Vương Giai Di lưu loát liên tục nói ra những lời này.
Tất cả mọi người nghe vậy đều líu lưỡi.
“Tôi biết rõ, nói miệng không thể không có bằng chứng, mọi người cần chứng cứ, cho nên chứng cứ chính là cái điện thoại di động này. Bên trong nó có cuộc đối thoại tôi vừa mới lén nghe được, nếu như các người muốn chứng thực, như vậy hiện tại tôi liền cho mọi người nghe!”
Dừng một chút, Vương Giai Di còn nói: “Chẳng qua là tôi không thu hết toàn bộ, bởi vì khi tôi bắt đầu trốn ở bên trong nghe lén, tôi căn bản không biết gì về những chuyện này, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc có thể cho mọi người biết chân tướng.”
Vương Giai Di nói xong, liền đưa điện thoại di động cho Thịnh Thế.
Thịnh Thế liếc mắt nhìn Vương Giai Di, sau đó nhận lấy điện thoại di động, liếc mắt nhìn nhân viên phục vụ ở bên cạnh, đưa điện thoại di động cho người đó.
Bà Cố đứng ở phía dưới, vẻ mặt trở nên có chút tái nhợt.
Vương Giai Di thấy sắc mặt bà ta trắng như tờ giấy, đáy lòng có chút hả giận!
Rất nhanh điện thoại di động đã được kết nối xong, cuộc đối thoại Vương Giai Di mới thu được một nửa liền phát ra từ dàn âm thanh chất lượng cao của bữa tiệc.
Bởi vì khoảng cách lúc đó của Vương Giai Di và Cố Ân Ân khá xa nên không thể thu rõ ràng, nhưng mọi người vẫn mơ hồ hiểu được nội dung đại khái.
Bắt đầu đoạn ghi âm là câu nói “Cho con đi tìm Giai Di, giữ con ở cửa nhà, sau đó mẹ liền cố làm ra bộ dạng rất bao dung mà mời Hàn Thành Trì tới nhà chúng ta, thuận tiện lấy danh nghĩa của con, mời Lan San tới” của Cố Ân Ân.
Phía sau là một đoạn âm thanh rất dài của Cố Ân Ân, nhưng lại nói rõ ràng trình tự việc bà Cố lợi dụng Vương Giai Di hãm hại Cố Lan San cùng Hàn Thành Trì vào ngày đó.
Bữa tiệc mùa xuân thường niên vốn là nên có không khí vui vẻ tràn ngập, lúc này lại bởi vì đối thoại đứt quãng trong điện thoai của Vương Giai Di mà có vẻ trở nên trầm thấp như bị đè nén trong nháy mắt.
Sau khi lời tự thuật đã kết thúc rất lâu, cả đại sảnh bữa tiệc vẫn đều là một mảnh yên tĩnh đến quỷ dị.
Ngay cả đáy mắt Thịnh Thế cũng trở nên vô cùng u ám.
Thì ra là ngay từ lúc bắt đầu, Hàn Thành Trì cũng đã biết chân tướng sự việc, chỉ là khi đó anh ta không có chứng cứ, chỉ có nói với anh rằng, tôi nói nụ hôn kia là tôi chủ động hôn Cố Lan San, cậu tin không?
Anh vẫn luôn nghĩ rằng Hàn Thành Trì thật sự thích Cố Lan San, nhưng là, thì ra là sự thật cuối d cùng lại là Hàn Thành Trì ban đầu chính là vật hi sinh bị bà Cố đùa giỡn trong tay!
Người ở dưới đài cũng đã bắt đầu lao xao ầm ĩ.
“Thì ra là sự thật là như vậy, tôi còn tưởng rằng cô cả của nhà họ Cố là vì không chịu nổi đả kích bởi vị hôn phu của mình có quan hệ với em gái ruột nên mới gả cho người khác!”
“Ta cũng nghe nói như vậy, kết quả hóa ra lại là cô cả nhà họ Cố ghét bỏ nhà họ Hàn xuống dốc nên mới gả cho người khác!”
“Thật là đáng tiếc cho cô con dâu trước của nhà họ Thịnh, đang êm đẹp lại bị người ta lợi dụng như vậy, còn bị úp cho tội danh không chung thủy, nếu ban đầu không phải là vì lí do đó, cô ấy sẽ phải ly hôn với người thừa kế nhà họ Thịnh sao?”
“Đúng nha, tuy nói là ly hôn, sợ rằng sự thật chính là nhà họ Thịnh đuổi con gái nuôi nhà họ Cố thôi!”
“Đổi lại lúc ấy, nhà họ Thịnh không tiếp tục thu dưỡng người phụ nữ của nhà họ Cố kia cũng là chuyện đương nhiên, gây ra chuyện dây dưa không rõ cùng anh rể gây ra bao nhiêu mất mặt chứ!”
“Lòng dạ của bà Cố thật đúng là quá độc ác, thế nhưng lại có thể nghĩ ra được âm mưu ác như vậy. Mặc dù trên thương trường không có mấy người sạch sẽ, nhưng mà việc làm này của bà ta cũng quá không có đạo đức rồi!”
“Thiệt thòi quá, tôi vẫn cảm thấy con người bà ta cũng không tệ lắm, cũng rất khéo léo, thì ra là tâm tư lại đen tối như vậy. Chồng tôi còn muốn hợp tác với nhà họ Cố, ai biết có thể bị bọn họ lừa hay không, xem ra là không thể hợp tác, cần phải phòng bị nhiều hơn mới được!”
“Đúng vậy, đúng vậy... Tôi cũng thế… Loại người như thế không thể không đề phòng…”
......
Cả căn phòng trở nên hỗn loạn náo nhiệt.
Qua một lúc lâu, người nhà họ Thịnh mới có thể tỉnh táo lại, mẹ Thịnh mới ấp úng mở miệng: “Không nghĩ tới, hóa ra ngày đó bà Cố đã sắp xếp cẩn thận như vậy!”
Thịnh Hoan ôm tiểu Trạch, nhẹ nhàng đáp lại lời của mẹ Thịnh: “Bởi vậy, chẳng phải là chúng ta đã trách lầm Lan San sao, cô ấy căn bản là chẳng có quan hệ mờ ám nào với Hàn Thành Trì cả!”
“Thật sự là kỳ lạ, lúc trước xảy ra chuyện như vậy, sao Lan San lại không giải thích một chút chứ. Nếu cô ấy giải thích thì chúng tôi cũng sẽ cho người đi điều tra, đến lúc đó, không phải tất cả mọi chuyện đều rõ ràng sao!”
Thịnh Ngữ cũng thầm nói một câu theo chị cả của mình, mọi người rối rít nhấc mắt, nhìn Thịnh Thủ Trường mặc tây trang đứng ở một bên một chút, sắc mặt vẫn nghiêm nghị như cũ.
Cho dù bình thường, bà Cố có thể ra dáng giả tạo, nhưng lúc này không cách nào duy trì được dáng vẻ trước sau như một được, sắc mặt bà ta lúc xanh lúc đỏ, đứng đó nhìn chằm chằm Vương Giai Di trên sân khấu, trong *** bà ta cuồn cuộn một luồng lửa tức giận!
Thật sự là ngàn nghĩ vạn nghĩ, cũng không nghĩ tới có một ngày, con nhóc Vương Giai Di không có đầu óc đó sẽ phá hủy tất cả những tính toán mà bà ta trăm đắng nghìn cay chuẩn bị!
...
...
Cả hội trưởng chẳng qua chỉ hỗn loạn hai ba phút, lập tức bị sự nghiêm túc trước sau như một của bác cả Thịnh Thế khống chế lại.
Bác cả Thịnh Thế vẫn duy trì thái độ đoan trang trước sau như một, đứng trên sân khấu cầm micro, nhàn nhạt nói: “Tối nay là cuộc gặp gỡ mỗi năm một lần của chúng tôi, mọi người không nên đề cập tới những chuyện không vui đó, quan trọng nhất là lấy sự hòa thuận làm chủ.”
Tuy là nói như vậy, mọi người cũng làm theo lời Bác cả Thịnh Thế.
Nhưng những sự thật đó cũng khiến cho mọi người rung động, vẫn là không cách nào xóa bỏ.
Cho nên khi bữa tiệc chính thức bắt đầu, mọi người nâng ly R*ợ*u chạm vào nhau, cười nói thản nhiên, nhưng lại đi vòng qua bà Cố như trở bàn tay.
Trong nháy mắt, trên bữa tiệc này, bà Cố giống như người ngoài cuộc bị mọi người ngầm hiểu cùng nhau xem nhẹ.
Vương Giai Di nói xong những lời này, đã cảm thấy trong lòng thoải mái rất nhiều.
Bà Cố đứng ở phía dưới, xuyên thấu qua đám người, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô ta, ác độc giống như muốn xé rách Vương Giai Di ra vậy.
Vương Giai Di đứng trên sân khấu không nói tiếng nào, cánh môi hơi có chút căng thẳng, yên lặng nhìn lại Bà Cố.
Hai người đứng cách nhiều người ầm ĩ như vậy, một bình tĩnh, một tức giận, nhìn nhau khoảng chừng một phút, Vương Giai Di mới khe khẽ quay đầu, đưa micro đang cầm trong tay cho nhân viên phục vụ, sau đó nâng cằm đi giày cao gót, thong thả bước xuống khỏi sân khấu.
Cô ta không đi về phía bà Cố, mà là đi thẳng đến đại sảnh của bữa tiệc.
Cô ta nghĩ, cô ta và bác cô ta, thật sự không có gì đáng nói!
Có một số việc làm chính là làm, không cần giải thích, không cần tha thứ, mà cô ta cũng dứt khoát trực tiếp đánh lại, trả thù, giữa bọn họ tình thân và máu mủ đã mạnh mẽ xé rách, bể thành những mảnh nhỏ, không thể tiếp tục liều mạng trở về dáng vẻ trước kia nữa.
Cô ta không phải là cháu gái bà ta yêu mến, bà ta cũng không phải là người bác thân yêu của cô ta!
Tương lai, bọn họ có thể là kẻ địch cũng có thể là người xa lạ.
Cho nên, nhiều lời cũng vô ích, huống chi là muốn nói cái gì đó? Nói nhiều hơn nữa cũng chỉ là những chuyện đáng buồn cười mà bọn họ từng làm mà thôi!
Vương Giai Di cảm thấy trái tim mình giống như bị dao đâm một nhát, đau đớn vô cùng.
Cô ta đã từng mê luyến Thịnh Thế biết bao, cô ta đuổi theo Thịnh Thế nhiều năm như vậy, bị Thịnh Thế chán ghét, cô ta đều có thể mặt dày mà nói với Thịnh Thế, anh yêu em một chút sẽ ૮ɦếƭ à!
Sau đó thì sao hả, Thịnh Thế cưới Cố Lan San, cô ta đã tức giận biết bao nhiêu, tức giận không để ý hình tượng mà đánh một trận với Cố Lan San, sau khi cô ta về đến nhà, che khuôn mặt bị Cố Lan San quào trầy, khóc rống hơn nửa đêm!
Khi đó, cô ta cảm thấy mình thật là khổ sở, là khổ sở nhất đời này kiếp này trải qua!
Nhưng mà, thì ra là không phải như vậy.
Cô ta biết bác cô ta lợi dụng cô ta, cô ta rung động, cô ta kinh ngạc, cô ta nhẫn tâm trả thù bác cô ta, nhìn người bác đã từng đối xử tốt với cô ta như vậy, vẻ mặt tức giận như thế, cô ta lại cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu, vô cùng đau đớn!
Có một loại chua xót không có ngôn ngữ nào diễn tả được, trộn lẫn vào đau đớn long trời lở đất, từ trong lòng bay lên, chui thẳng vào trong hơi thở của cô ta, K**h th**h tuyến lệ khiến mắt cô ta vô cùng chua xót, làm cho cô ta trong nháy mắt không cách nào khống chế được đã có từng giọt nước mắt rơi xuống.
Cô ta không muốn khóc.
Cô ta thật không muốn khóc đấy!
Ít nhất, nếu như cô ta muốn khóc, cũng phải ra khỏi bữa tiệc này, mới khóc thành tiếng.
Nhưng cô ta thật sự chịu đựng không nổi, thậm chí cảm thấy mình đi không được, bên cạnh ca hát nhảy múa, trên mặt mọi người đều tràn đầy nụ cười sau lễ mừng năm mới, nhưng cô ta lại lệ rơi đầy mặt.
Vương Giai Di giơ tay lên, che miệng mình, cũng không quan tâm đến người bên cạnh mình đang bưng ly R*ợ*u, rốt cuộc nghiêng đầu, nhìn cô ta là một ánh mắt như thế nào, cô ta khóc lên như một đứa trẻ.
Cô ta khóc lem hết cả khuôn mặt trang điểm xinh đẹp vì làm nũng với bác mình, vì lấy lòng cha mình.
Ngón tay trắng nõn của cô ta che đi cánh môi, từ run rẩy, biến thành run run, cô ta khóc đến nỗi toàn thân đều không thể khống chế được mà run lên dữ dội.
Bên cạnh có rất nhiều người cũng biết Vương Giai Di chính là cô gái vừa mới bùng nổ lúc nãy, mọi người thấy cô ta khóc đau lòng như thế, cũng không nhịn được dừng chân nhìn một chút, sau đó liền vội vã tránh ra, không có người nào dám đến gần hỏi một câu.
Cũng không biết rốt cuộc trôi qua bao lâu, Vương Giai Di khóc mới cảm thấy trong lòng khẽ thoải mái một chút, cô ta cúi thấp đầu, nhìn dưới mặt đất, còn có từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống, cô ta từ từ mở đôi mắt đã khóc đế ướt nhẹp lông mi, nhìn thấy một bàn tay đưa tới trước mặt mình.
Một bàn tay nhỏ bé, mảnh khảnh mềm mại trắng nõn như ngọc.
Trong lòng bàn tay đang để một khăn tay trắng noãn.
Vương Giai Di ngẩn người, liền ngẩng đầu lên, nhìn người đang đứng trước mặt mình, sắc mặt của cô ta hơi đổi một cái.
Cố Lan San đứng một hồi trước mặt Vương Giai Di.
Cô ta một mực yên lặng không lên tiếng nhìn cô gái này, thất thanh khóc rống như thế.
Cô nhớ, thật ra mặt mũi Vương Giai Di rất khá, cũng rất vụng về, mặc kệ trong lòng cô ta không có đầu óc cỡ nào, nhưng trong trường hợp quan trọng như vậy, cũng nhất định duy trì dáng vẻ hào phóng, tao nhã của tiểu thư nhà cán bộ, thậm chí cô ta đã từng tham những cuộc gặp gỡ danh tiếng ở Kinh Thành, dành lấy vị trí tiểu thư đệ nhất danh tiếng, một cô gái chú trọng hình tượng như vậy, lại khóc lóc khổ sở trong trường hợp cô ta quan tâm nhất như vậy, tiếng khóc của cô ta dường như cũng mang theo một chút tuyệt vọng.
Giống như là gặp thế giới này là chuyện khiến cho cô ta không thể chịu đựng được.
Loại cảm giác này, Cố Lan San là đã từng thử, ban đầu cô đều mềm yếu tìm kiếm tự sát.
Bây giờ, tâm trạng của Vương Giai Di cũng giống như cô lúc đó thôi.
Cố Lan San nhìn khuôn mặt khóc lóc đến rối loạn của Vương Giai Di, nhẹ nhàng giơ khăn trong tay mình lên, mở miệng, nói: “Lau nước mắt trên mặt cô đi.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc