Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 226

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Mặc dù con không muốn nhận thức người cha này, con chính là con gái ruột thịt của ba. Hơn hai mươi năm, ba không có hoàn thành nghĩa vụ làm cha, nhưng từ nay về sau, mặc kệ con chịu tiếp nhận hay không, nghĩa vụ làm cha này, ba thật sự muốn làm cho bằng được! Ban đầu ba không biết mẹ con giữ con lại, nếu như mà ba biết, nhất định sẽ không vứt bỏ mẹ con hai người. Thật ra thì, sau lại, ba đi tìm mẹ con, nhưng là không có tìm được. Ba và mẹ con đã có qua nhiều trở ngại, chúng ta bỏ lỡ nhau, nhưng là trời cao vẫn rất cưng chiều ba đấy, để cho ta có thể gặp được thấy con gái của mình. Nếu như con thật sự không cách nào lập tức thừa nhận ta người cha này, như vậy chúng ta từ từ đi, từ từ tiếp xúc, đợi đến khi con có thể hoàn toàn rộng mở lòng tiếp nhận ta người cha, con lại nhận thức ba thế nào? Ba hiểu biết rõ ngươi ở công ty tin tức SH làm có thể có chút không vui. Nếu như con thích, có thể tới công ty của ba, Lan San, con là đứa bé duy nhất của ba, công ty kia tương lai đều là của con. Nếu như con có hứng thú, sẽ dễ thích ứng một chút, nếu như côn không có hứng thú, tương lai con gả cho người nào, công ty kia làm của hồi môn cho con. Đã là của hồi môn rồi, có thể không cần, nó cũng là của con. Ba đã nhờ luật sư làm chứng minh, tương lai đem tất cả tài sàn công ty dời sang tên con. Ba không biết như thế nào ba mới có thể để con thấy thành ý của ba, công ty kia là sản nghiệp của nhà họ Sở, bây giờ là ba quản lý, cho nên ba nghĩ, cái đó là có thể cho con nhìn thấy một phần nào thành ý của ba.
Thực không dám đấu diếm, Cố Lan San thật rất hi vọng mình có cha.
Cô không cần cha cho cô tiền tài, cũng không cần cha có thể mang cho cô cuộc sống tốt đẹp bao nhiêu, chỉ là cô muốn một phần tình thương của cha mà thôi.
Không thể nghi ngờ, mấy cái lời kia của Sở Bằng thật sự đâm trúng góc mềm mại nhất trong lòng cô khiến cô thật thấy được, Sở Bằng yêu thương cô thế nào.
Ông đang nói cho cô biết, ông chỉ quan tâm con gái này, vì cô, ông có thể buông tha hiện tại tất cả tiền bạc cùng giàu có mà ông có.
Đây là lần đầu tiên từ trước đến nay cô đối mặt với tình yêu của người cha dành cho con gái mình.
Khi biết mình là con gái Sở Bằng đến bây giờ, đã qua mười ngày, cô một mực trốn tránh vấn đề này, nhưng bây giờ, nàng thật sự không thể chạy trốn tiếp mãi.
Cho nên, hiện tại cô rất muốn cùng Thịnh Thế nói một chút, cô cần Thịnh Thế cho cô lời khuyên.
Thịnh Thế thấy Cố Lan San thật lâu cũng không có lên tiếng, ánh mắt có chút mê ly, không biết nghĩ cái gì, đáy lòng của anh bỗng dưng có chút khẩn trương không hiểu nổi, mấy ngày này chuyện loạn thất bát tao quá nhiều, tình yêu của bọn họ lại quá tốt đẹp, nhưng kết quả lại như chưa từng kết thúc. Anh thật sợ cô đổi ý, không nhịn được nuốt nước miếng một cái, nhẹ giọng mở miệng, hỏi:
“Sở Sở, em nghĩ nói những gì?”
Cố Lan San hồi hồn, nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó hướng về phía Thịnh Thế nói:
“Nhị Thập, thật ra thì Sở Bằng là.....”
“Đông đông đông ————” ngoài cửa truyền đến một tràng tiếng gõ cửa, vừa vặn cắt đứt lời nói của Cố Lan San.
“Nhị Thập, bữa tiệc sắp bắt đầu, thay xong quần áo xong chưa!”
Ngoài cửa truyền đến tiếng Thịnh Ngữ.
Ánh mắt Thịnh Thế có chút nổi cáu nhìn ra cửa, vẫn không nhúc nhích, tiếp tục nhìn chằm chằm Cố Lan San, hỏi:
“Sở Sở, em muốn nói gì?”
Cố Lan San suy nghĩ một chút, cảm thấy mình nói rất dài dòng, liền cầm tay Thịnh Thế: “Nhị Thập, anh đi xuống trước đi, đợi đến buổi tối trở về nhà, em sẽ từ từ nói cho anh.”
“Nhị Thập, em có ở bên trong không!”
“Cốc cốc cốc ————”
Thịnh Thế nhíu nhíu mày, rõ ràng có chút không vui, nhưng vẫn gật đầu một cái, nói: “Được.”
Lúc này Cố Lan San mới hơi nhếch môi, từ từ giơ tay lên, chỉnh sửa lại tây trang của Thịnh Thế một chút, sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của anh, nói: “Anh đi xuống trước đi, nếu chúng ta cùng xuống thì sẽ khiến người nhà anh biết chúng ta vẫn ở bên nhau, sẽ không tốt.”
Thịnh Thế tiếp tục gật đầu một cái, sau đó nhẹ nhàng vươn tay, chạm lên mái tóc dài của Cố Lan San, hơi cúi thấp đầu, hôn một cái lên trán của cô: “Lát nữa gặp.”
“Ừ.” Cố Lan San rời nhẹ nhàng đáp một tiếng, liền buông tay anh ra.
Thịnh Thế nâng môi cười cười với cô, sau đó xoay người, đi ra khỏi phòng.
...
...
Khi Cố Lan San đi xuống, bữa tiệc đã hoàn toàn yên tĩnh.
Đèn bên trong đều được mở lên, phát ra ánh sáng trắng chói mắt.
Cố Lan San lặng lẽ từ từ đi vòng qua phía sau mọi người để đi tới một góc khuất, lại yên lặng ngồi xuống.
Cô vừa mới ngồi xuống không lâu, liền có một người cũng tới ngồi bên cạnh, kèm theo còn có một ly nước trái cây được đưa lên trước mặt cô.
Cố Lan San quay đầu sang, thấy người đó là Sở Bằng.
Tầm mắt Cố Lan San hạ xuống, nhìn tay Sở Bằng một chút: “Rất xin lỗi về chuyện vừa rồi, tính cách của Thập Nhị có chút nóng nảy.”
“Không sao.” Sở Bằng thật sự không để ý, nói: “Cậu ấy thích con thì mới có thể hiểu lầm như vậy.” Dừng một chút, Sở Bằng lại hỏi: “Con chưa nói cho cậu ấy biết?”
“Vẫn chưa. Tối hôm nay cháu chuẩn bị nói cho anh ấy biết.” Cố Lan San thành thật trả lời.
“Ừ.” Sở Bằng đáp một tiếng, không tiếp tục nói chuyện.
Cũng không biết đã qua bao lâu, Sở Bằng mới khe khẽ hỏi: “Lan San, con nghĩ như thế nào? Có thể nói cho chú nghe suy nghĩ của con một chút không?”
Cố Lan San trầm mặc.
Cô không nhìn Sở Bằng, mắt chỉ nhìn chằm chằm và sân khấu tạm thời được dựng ở chính giữa bữa tiệc.
Sở Bằng không có lên tiếng, theo tầm mắt của Cố Lan San, cũng nhìn sân khấu.
Có thể là bởi vì thân thể của ông nội Thịnh không tốt cho nên người đứng ở trên sân khấu duy trì bữa tiệc là bác cả cùng cha của Thịnh Thế.
Hai người đều tham gia quân ngũ, lúc này mặc một bộ tây trang chính thống đứng ở đó, nhìn từ xa, khuôn mặt của hai anh em họ thật sự có năm phần giống nhau, chỉ là bác cả của Thịnh Thế có vẻ trắng hơn một chút.
Đứng bên cạnh hai người đàn ông này đều là vợ của họ, mặc dù đã hơi lớn tuổi nhưng hai người phụ nữ vẫn còn nét thướt tha thùy mị.
Thịnh Thế đứng ở bên người mẹ Thịnh, dưới ánh đèn, khuôn mặt anh càng lộ ra vẻ xuất sắc.
Bác cả Thịnh Thế nói lời mở đầu. Có thể là do gia nhập quân đội đã lâu, cho nên lời ông nói ra đều mang mấy phần nghiêm cẩn, rất có tư thái của người làm quan.
Sau khi ông nói xong, cha của Thịnh Thế tiếp lời, sau đó liền đến lượt Thịnh Thế.
Nét mặt Thịnh Thế rất trầm ổn kín kẽ, nói ra lời, cũng nói vài ba lời, thẳng thắn cứng rắn nói vào trọng điểm, sau đó liền tuyên bố yến hội bắt đầu, chúc mọi người chơi đùa vui vẻ!
Tiếng vỗ tay vang lên giống hệt tiếng sấm rền.
Thịnh Thế hơi cúi người, đang định xoay người đi xuống, đột nhiên cửa lớn đang đóng chặt của phòng khách tổ chức bữa tiệc bị người hung hăng đẩy ra từ bên ngoài.
Cửa bị đẩy ra với lực khá lớn liền liên tục phát ra tiếng vang.
Mọi người rối rít dừng vỗ tay, nghiêng đầu nhìn sang chỗ phát ra âm thanh.
Vương Giai Di mặc một bộ dạ phục (trang phục để tham gia dạ hội) xa hoa đứng ở đó, sắc mặt có chút lạnh nhạt.
Ánh mắt thẳng thừng nhìn lướt qua tất cả mọi người trong bữa tiệc, sau đó cũng không để ý ánh mắt của bọn họ nhìn mình như thế nào, liền trực tiếp đi giày cao gót tới chỗ Thịnh Thế đang đứng trên sân khấu.
Có thể là vì tất cả mọi di*end#anl3equ!0ydo0m người không kịp phản ứng, trong khoảng thời gian ngắn, cũng không có ai ngăn cản Vương Giai Di, cho nên cô ta đi tới trung tâm sân khấu chính vô cùng dễ dàng.
Vương Giai Di nhìn xung quanh một lượt, sau đó nhìn micro Thịnh Thế đang cầm trong tay, liền vươn tay ςướק đi.
Thịnh Thế nhíu nhíu mày, dùng giọng nói lạnh lùng nói với Vương Giai Di: “Vương Giai Do, cô lại nổi điên gì vậy?”
Vương Giai Di giống như là căn bản không có nghe được lời nói của Thịnh Thế, chỉ nhìn người ở phía bên dưới, hơn phân nửa đều là người cô ta quen biết. Cô ta nhanh chóng tìm một lượt, sau đó tìm được cha mình, sắc mặt xanh mét, rồi sau đó liền thấy bà Cố, mặt coi thường, ánh mắt Vương Giai Di trở nên lạnh lùng cứng rắn giống như một lưới dao bén. Vương Giai Di giơ micro trong tay lên, âm thanh có chút bén nhọn mà mở miệng: “Nếu tất cả mọi người đều ở đây, vậy tôi liền nói cho mọi người sự thật của một số chuyện!”
Phía dưới nghe được lời nói đột ngột của Vương Giai Di thì liền có chút xao động.
Thịnh Thế vẫn chau mày lại như cũ, nghiêng đầu nhìn Vương Giai Di.
Vương Giai di thì dường như giống như là cái thế giới này chỉ có một mình nàng một dạng, đứng ở nơi đó, máy móc một loại mở miệng, nói tiếp: “Mọi người chắc hẳn đều biết bên cạnh ta người đứng là ai đi! Như vậy mọi người, cũng đều biết hắn ly hôn, hắn vợ trước là chú ý rã rời!”
“Chắc hẳn mọi người đều biết nguyên nhân ly dị của Thịnh Thế cùng Cố Lan San ———— Cố Lan San vượt quá giới hạn, quyến rũ vị hôn phu Hàn Thành Trì của chị gái Cố Ân Ân!”
Mặt Thịnh Thế biến sắc, trở nên vô cùng âm trầm. Anh đột nhiên ra tay, hung hăng bắt lấy cổ tay của Vương Giai Di, lấy lại micro vừa bị cô ta giật mất, ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm Vương Giai Di, nghiêm nghị nhỏ giọng mở miệng, trong giọng nói mang theo mười phần cảnh cáo cùng uy hiếp: “Vương Giai Di, cô muốn làm gì?”
Vương Giai Di nhìn lại Thịnh Thế, có thể là bởi vì cánh tay bị anh nắm có chút đau, trên trán cô ta liền xuất hiện một tầng mồ hôi, nhưng ánh mắt của cô ta lại mang theo mười phần kiên quyết, cũng nhỏ giọng trả lời Thịnh Thế: “Tôi không muốn làm gì cả, nếu như anh muốn quang minh chính đại ở bên Cố Lan San thì hiện tại chớ ngăn cản tôi!”
Âm thanh của hai người đều rất nhỏ, người ở bên dưới cũng không nghe thấy, mọi người chỉ là một mặt tò mò tìm tòi nghiên cứu nhìn bọn họ.
Thịnh Thế cẩn thận dùng ánh mắt dò xét Vương Giai Di, phát hiện ánh mắt của cô gái vẫn luôn không có đầu óc này thế nhưng xuất hiện một chút hung ác tuyệt vọng chưa từng thấy, có chút cảm giác mất đi tất cả! D.Đ-L*Q~Đ
Vương Giai Di thấy Thịnh Thế không buông mình ra, dứt khoát trực tiếp phát ra âm thanh, lớn tiếng hô: “Thật ra thì, căn bản không giống với chuyện các người đã nghe được, Cố Lan San không có quan hệ gì với Hàn Thành Trì, chân tướng chính là có người cản trở ở bên trong!”
Thịnh Thế nghe được lời này, vẻ mặt sững sờ, sau đó liền chậm rãi buông cổ tay Vương Giai Di ra.
Lúc này Vương Giai Di mới xoay người lần nữa, đối mặt với đám người có chút hỗn loạn kinh ngạc ở dưới sân khấu, hơi nâng môi, lạnh lùng cười cười, liền trực tiếp tìm bà Cố, nhìn bà ta chằm chằm, nói gằn từng chữ: “Là có người không ưa con gái ruột của mình gả cho gia tộc đang xuống dốc, không ưa con gái nuôi mình mua về sống trong sung sướng, không ưa nhà họ Thịnh may mắn hơn so với mình, cho nên không cam lòng, liền muốn phá hủy toàn bộ những thứ tốt đẹp của người khác!”
Vương Giai Di nói như vậy, ý nghĩa trong đó đã được biểu hiện cực kỳ rõ ràng.
Tất cả mọi người đoán được là do bà Cố.
Nhưng mọi người cũng vẫn yên lặng nhìn chằm chằm Vương Giai Di vạch trần bí mật.
Vương Giai di hít sâu một hơi, chậm rãi mở miệng: “Không sai, người đó chính là bác tôi, bà Cố!”
“Vương Giai Di, cô ăn nói vớ vẩn! Nói như vậy thì phải có chứng cứ!” Bà Cố một mực giữ vững bình thản, vào giờ phút này lại có chút thiếu kiên nhẫn mà mở miệng, đáp lại!
“Muốn chứng cứ sao? Tôi không phải là chứng cứ sao? Tất cả mọi người đều biết tôi thân với bà nhất, nhưng là, mọi người không biết, thật ra thì tôi chỉ là một con cờ đối với bà. Ở trên tiệc R*ợ*u từ thiện, tôi bêu xấu khiến cho cha tôi xấu mặt, sau đó, bà liền trốn tránh không gặp tôi, không cần đưa ra chứng cứ, tôi nghĩ mấy vị phu nhân chơi mạt chược ở nhà bà ngày đó đều thấy đó!” Vương Giai Di có vẻ có chút kích động, âm thanh cũng run rẩy: “Bao gồm cả lúc trước, ngày tôi tốt nghiệp đại học, bà muốn gả tôi cho Thịnh Thế, bà tốt bụng hiến kế cho tôi, sau đó bỏ thuốc muốn bắt gian tôi và Thịnh Thế tại giường, mưu kế đó cũng là bà nghĩ ra!”
Cả hội trường đều là một mảnh xôn xao.
Mọi người toàn bộ hai mặt nhìn nhau.
Dù là ai cũng không cách nào tin tưởng, âm mưu bao nhiêu năm trước thế nhưng lại bị Vương Giai Di vạch trần.
Vương Giai Di căn bản không quan tâm người ở phía dưới đối với mình thế nào, dù sao bây giờ cô ta cũng đã mất tất cả, người hại cô ta thành hai bàn tay trắng chính là bà Cố. Từ nhỏ đến lớn, cô ta đều tin tưởng bà ta như vậy, bà ta muốn cô ta làm gì, cô ta đều nghe, kết quả, bà ta sử dụng xong liền vứt mình qua một xó!
Cô ta ghét Cố Lan San, vô cùng ghét!
Đó là bởi vì, từ nhỏ đến lớn, cô ta đều không thể thắng được cô!
Tuy nhiên, cô ta càng hận bà Cố hơn so với Cố Lan San!
Bởi vì yêu, cho nên mới phải hận!
Cô ta không cách nào dễ dàng tha thứ cho người bác mà mình vẫn luôn yêu quý lại phản bội cùng lợi dụng mình!
Cho nên, cô ta thà bị phá hủy tất cả, tặng chỗ tốt cho Cố Lan San mà mình ghét!
Không phải bác của cô ta không ưa người của nhà họ Thịnh sống tốt sao? Không phải là không ưa Cố Lan San có cuộc sống tốt sao?
Tốt lắm! Cô ta liền cố tình đòi lại mặt mũi thay cho người nhà họ Thịnh, cố tình để Cố Lan San làm vợ của Thịnh Thế, cô ta chính là muốn chọc cho bà Cố tức giận đến ૮ɦếƭ, phá hủy tất cả tâm huyết mà bà ta tỉ mỉ chuẩn bị!
Cho nên, những chuyện xấu mà bà Cố đã làm, mặc dù cô ta cũng tham sự, Vương Giai Di cũng muốn nói ra hết!
Cô ta đã nghĩ kĩ, mình làm như vậy thì nhất định sẽ làm cha mình tức ૮ɦếƭ, khiến người nhà của mình càng thêm chán ghét đối với mình, chỉ là không còn quan trọng nữa. Dù sao thì bọn họ cũng đều không thèm để ý cô ta, mẹ ruột của cô ta lại ૮ɦếƭ sớm, cha có vợ mới, con mới, cô ta là một người dư thừa, thành phố Bắc Kinh lớn như thế, không có chỗ cho cô ta dung thân, vậy cô ta liền ra nước ngoài, bắt đầu cuộc sống mới của chính mình một lần nữa!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc