Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 225

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Chỉ là tay của cô còn chưa chạm vào ly thủy tinh cao cổ thì đã có một bàn taycầm lấy ly rượu này còn nhanh hơn so với cô.
Sở Bằng cùng Cố Lan San hơi sững sờ, liền quay sang nhìn về phía chủ nhân của cánh tay xuất hiện giữa chừng kia.
Thân hình của Thịnh Thế cao lớn thon dài, gầy mà không yếu, trên khuôn mặt tuấn mỹ nở một nụ cười yếu ớt, cực kì lưu loát, má trái trắng nõn còn có một má lúm đồng tiền như ẩn như hiện, không thèm quan tâm tới sự kinh ngạc của một nam một nữ trước mặt, quơ quơ ly rượu vừa mới ςướק được với Sở Bằng, âm điệu du du dương dương, nói khoác mà không biết ngượng: "Tổng giám đốc Sở, cảm ơn rượu của ông."
Giọng nói của Thịnh Thế ôn hòa mà êm tai, chỉ là ở âm cuối cùng có mang theo sự lạnh lùng, khi anh nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Cố Lan San, đáy mắt cũng ẩn giấu một sự uy Hi*p trắng trợn, lời nói phát ra từ trong miệng cũng mang theo cảm xúc tức đến nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ một: "Sở Sở, em, tới, rồi."
Lúc này Cố Lan San mới chậm chạp hiểu được ằng người đàn ông này lại bắt đầu giở tính hẹp hòi, cho nên cô liền tỏ ra hết sức yên tĩnh, chỉ nhẹ nhàng liếc Thịnh Thế một cái, có chút ghét bỏ, thấy Thịnh Thế rất đáng thương.
Ngay sau đó, Cố Lan San liền bỏ qua Thịnh Thế đáng thương mà nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn Sở Bằng, khóe môi khẽ nâng lên nở một nụ cười xinh đẹp như hoa phù dung: "Mong chú không để bụng việc vừa rồi."
Cô cười với tên đàn ông già Sở Bằng này nhưng lại không cười với anh… Thịnh Thế đứng bên cạnh Cố Lan San, mặt mày trong nháy mắt trở nên thâm trầm, trong Ⱡồ₦g иgự¢ có cảm giác vô cùng chua xót vì ghen tức, tay của anh hung hăng nắm thành nắm đấm, nỗ lực khắc chế sự không thoải mái trong thân thể của chính mình, sợ bản thân không cẩn thận liền Ϧóþ ૮ɦếƭ đôi nam nữ trước mặt!
Sở Bằng sao có thể giận dữ với Cố Lan San. Anh ta dùng bộ mặt cưng chiều cười cười với Cố Lan San, nghiêng đầu nhìn xung quanh một chút, thấy nhân viên phục vụ cách đó không xa liền vẫy vẫy tay, ngay sau đó quay đầu mở miệng nói với Cố Lan San: "Không quan trọng, chú lại giúp cháu lấy một ly."
Nghĩ hay lắm… Đáy lòng Thịnh Thế oán thầm một câu, đôi mắt liền nhìn chằm chằm vào chiếc khay trên tay nhân viên phục vụ. Trên khay có năm ly rượu, khi đi ngang qua có một người cầm đi hai ly, còn dư lại 3 ly, Thịnh Thế đảo tròn mắt, liền giơ ly rượu trong tay lên uống một hơi cạn sạch, sau đó khi nhân viện phục vụ đi, anh liền chắn ở trước mặt Sở Bằng, đặt cái ly rỗng lên khay phục vụ, lại cầm đi một ly rượu đỏ, uống hết sạch giống như vừa rồi. Tới lúc này, anh mới chậm rãu cầm nốt hai ly rượu đỏ con dư lại, quay người qua nhìn Sở Bằng một cái, nở nụ cười, phong thái ung dung giơ tay lên, đưa ly rượu ở tay trái tới trước mặt Cố Lan San: "Vừa rồi tôi hơi khát, hiện tại chỉ còn lại hai này cho nên tôi liền cầm giúp Sở Sở thay ông."
Sở Bằng cầm ly rượu đứng ở một bên, lông mày hơi nhíu lại, cười cười.
Ông quen Thịnh Thế nhiều năm như vậy, sao có thể không hiểu tâm tư của người đàn ông này.
Nhưng Sở Bằng cũng không nói ra, ngược lại rất khiêm tốn mở miệng, nói: "Cảm ơn ngài Thịnh."
"Không cần khách khí." Thịnh Thế nói khoác mà không biết ngượng đáp trả Sở Bằng, sau đó trừng mắt nhìn ly rượu mình vừa lấy khỏi được từ tay Cố Lan San.
Mắt Cố Lan San trợn trắng, trực tiếp coi thường người đàn ông này khắp nơi bày ra vẻ nhỏ mọn, sau đó lúc đối mặt với Sở Bằng, trên mặt vẫn là nét mặt tươi cười như hoa rực rỡ như ban đầu.
Thịnh Thế đứng ở một bên, trên mặt treo nụ cười, nhưng đáy mắt đã tán ra ý giận nồng nặc, ngón tay cầm ly rượu của anh, bởi vì nắm chặt mà trở nên trắng bệch, anh dùng lỗ mũi hừ hừ hai tiếng, đáy lòng nghĩ tới, tại sao Cố Lan San có thể như vậy, tại sao cô có thể cười với Sở Bằng, không về cười với anh. Hơn nữa, ghê tởm hơn, còn cười rực rỡ như vậy với Sở Bằng, chói mắt như vậy!
Không công bằng, không công bằng...... Mười phần không công bằng!
Căn bản Cố Lan San không có để ý tới chàng trai hẹp hòi bên cạnh, tự nhiên thanh thản giơ ly rượu với Sở Bằng, trong miệng nói lời thanh thúy hiểu lễ:
"Giám đốc Sở, đề nghị vừa rồi chú nói ra, cháu sẽ suy tính một chút, đợi 2 ngày nữa, cháu sẽ cho chú câu trả lời thuyết phục, cám ơn sự chăm sóc của chú!"
"Được, không nóng nảy."
Sở Bằng dung túng, cũng giơ ly rượu lên.
Chỉ là, ly rượu của hai người còn không có ᴆụng nhau, Thịnh Thế liền chiếm ưu thế giơ ly rượu, trong miệng nói qua lời xã giao khách khí:
"Giám đốc Sở, đã lâu không gặp, tôi cũng kính ngài một ly."
Vừa nói, vừa liền dẫn đầu cụng ly rượu của Sở Bằng.
Sức lực Thịnh Thế cụng ly hơi mạnh, dứt khoát liền ᴆụng đến mức rượu trong tay Sở Bằng văng ra ngoài, vừa khéo vẩy vào tay áo Sở Bằng.
Thịnh Thế cố ý làm chuyện xấu, lập tức mặt áy náy tiếp tục mở miệng, nói:
"Nha, giám đốc Sở, thật xin lỗi, tôi không phải cố ý."
Cho dù Sở Bằng biết Thịnh Thế cố ý, nhưng cũng không thể cùng Thịnh Thế tính toán chi li, chỉ là cười lắc lắc đầu, mặt bình tĩnh khí lắc đầu, nói:
"Không sao."
Một bên nhân viên phục vụ nhìn thấy màn này, lập tức cầm khăn giấy đi tới.
Người cũng nhìn thấy một màn như vậy, còn có Tôn Thanh Dương, bà nói một câu "Ngượng ngùng" với vị Bộ trưởng đang đứng chào hỏi mình, liền bưng ly rượu đỏ, xoay người, đi giày cao gót, đi đến chỗ Thịnh Thế bên này.
Cố Lan San biết rõ Thịnh Thế cố ý, lập tức tức giận một tay rút khăn giấy, một tay đem lấy ly rượu trong tay đặt vào tay Thịnh Thế.
Thịnh Thế làm sao cho phép người của mình cầm khăn giấy đi lau cho người đàn ông khác, đầu óc anh xoay chuyển đặc biệt nhanh, lúc Cố Lan San nhét ly rượu vào tay anh, anh liền mượn lực làm nghiêng ly rượu, sau đó vẩy đầy rượu đỏ lên bản thân mình vốn ăn mặc tây trang chỉnh tề.
Lần ngày Cố Lan San căn bản không biết Thịnh Thế đang làm trò mờ ám gì đây, hô nhỏ, vội vàng liền lấy khăn giấy lau cho Thịnh Thế.
Lúc này Thịnh Thế mới hài lòng cong môi, mở rộng ra cánh tay, để cho cô gái nhỏ nhà mình tỉ mỉ lau y phục cho sạch sẽ.
Thuận đường anh còn hèn hạ ti tiện nâng lên mí mắt, nhìn Sở Bằng, đáy mắt đều là tràn đầy khoe khoang cùng hài lòng.
Sở Bằng cong môi, lắc đầu, cười cười, liền vươn tay định chính mình tự đi cầm khăn giấy lau đi.
"Ừ, cho ngươi."
Tôn Thanh Dương chạy tới nơi này đưa khăn giấy cho Sở Bằng, sau đó giương mắt, hung hăng trợn mắt nhìn Thịnh Thế đang xuân phong hả hê đắc chí.
Thịnh Thế thấy Tôn Thanh Dương trừng mình, cũng không giận, ngược lại mình cảm giác mình có lòng tốt mở miệng, nhắc nhở một câu:
“Viện trưởng Tôn, lão công của mình cần phải biết trông coi nha!”
Lâm Thanh Dương nghe một câu nói kia xong, liền trong nháy mắt hiểu được rốt cuộc nơi này xảy ra chuyện gì, thì ra rượu trên tay Sở Bằng, chính là trò quỷ của thằng nhóc ngu ngốc trước mặt nha!
Anh cũng thật là đủ gan dạ! Anh có biết hay không, để cho anh cùng cô gái nhỏ của anh trở lại bên nhau, tương lai rất có thể cô sẽ là con gái nhà bọn họ, hiện tại anh không biết cám ơn, ngược lại trắng trợn khi dễ cha vợ đại nhân tương lai như vậy...... Ha ha...... Tôn Thanh dương ha ha cười thầm hai tiếng, nghĩ, còn nhiều thời gian, quân tử báo thù, mười năm chưa muộn, bây giờ con gái này chưa hoàn toàn nhận về đây, bà sẽ nhường anh ba phần. Còn tương lai, hừ......
Đáy lòng Tôn Thanh Dương lạnh lùng hừ một tiếng, trên mặt lập tức nở rộ một tầng cười sáng lạn, khách khí nói với Thịnh Thế:
“Đa tạ anh Thịnh đây nhắc nhở, tôi cũng không quấy rầy các ngươi, tôi với Sở Bằng đi rửa tay trước.”
“Tốt, viện trưởng Tôn, giám đốc Sở, đi thong thả.”
Thịnh Thế thoải mái tiễn Sở Bằng cùng Tôn Thanh Dương.
Cố Lan San lau hết rượu đỏ trên người Thịnh Thế nhưng mà một mảng lớn dấu rượu loang màu đỏ trên quần áo, sau đó người nhà họ Thịnh nhất định phải lên đài nói lời dạo đầu. Thân là người nối nghiệp duy nhất, nhất định là Thịnh Thế phải lên đài, không thể cứ mặc quần áo như thế này được, Cố Lan San nhíu nhíu mày, dứt khoát đem giấy trong tay ném cho một nhân viên phục vụ, nâng mắt, nhìn Thịnh Thế, nói:
“Nhị Thập, lên lầu đi, tìm người đưa quần áo tới đây thật nhanh.”
“Được.”
Thịnh Thế đáp một tiếng, móc điện thoại di động, phân phó xuống.
Phía trên khách sạn lớn nhất Kinh Thành đương nhiên là có phòng, Thịnh Thế tùy tiện tìm đặt một gian.
Lúc này đã có người theo lời Thịnh Thế xách tới một bộ quần áo từ trong tiệm quần áo gần đó.
Vào phòng, Thịnh Thế cũng không nóng nảy ૮ởเ φµầɳ áo, ngược lại là nhìn chằm chằm Cố Lan San đang lấy quần áo từ trong túi ra, giọng điệu cực kỳ nghiêm túc nói:
“Sở Sở, Sở Bằng đã kết hôn rồi, viện trưởng Tôn vừa rồi là vợ của ông ta.”
Cố Lan San lấy tây trang ra, giơ lên ngắm nghía một lúc, cảm thấy màu sắc thật đẹp mắt, trực tiếp không để mắt đến lời Thịnh Thế, cầm quần áo đưa cho anh, nói:
“Mau thay đi, bữa tiệc lập tức sẽ bắt đầu.”
Thịnh Thế không đón lấy áo, một đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm vào mắt Cố Lan San
“Sở Sở, Sở Bằng cũng hơn 40 tuổi rồi, ước chừng tuổi cũng gấp đôi em, cũng có thể làm cha em rồi đó!”
Cố Lan San cầm áo trực tiếp quăng vào trong иgự¢ Thịnh Thế, uốn éo xoay ngừoi, đi tới một bên, lại lấy quần tây cho Thịnh Thế mặc ra.
Người này thật là hẹp hòi cực kỳ, cô chẳng hề làm gì cả, chỉ là cùng người ta nói mấy câu, anh lại chú tâm như vậy còn mắng cô, còn ngay hiện trường cố ý cho người ta một thân rượu!
Tạm thời không nói rõ quan hệ của mình và Sở Bằng, ai bảo anh hẹp hòi như vậy, cho anh giận dỗi một lát đi!
Thịnh Thế không biết chân tướng, thấy vẻ mặt này của Cố Lan San, đáy lòng có một cỗ cảm giác nguy cơ, sau đó liền không nghĩ thèm nghĩ, nói tiếp:
“Sở Sở, em không thể cùng Sở Bằng đi lại quá gần. Nếu em đi lại gần gũi với ông ta, em sẽ trở thành tiểu tam chính cống đó......”
Đáy lòng Cố Lan San nhất thời liền tức tới cực điểm, trong nháy mắt sắc mặt đại biến, hung hăng ném cái quần tây lấy cho Thịnh Thế lên giường một cái thật mạnh!
Cố Lan San ném khí thế mười phần, Thịnh Thế sững sờ, sau đó cũng biết Cố Lan San mất hứng, ngay sau đó anh liền nhớ lại rốt cuộc lời nói của mình nói ra không có đầu óc đến nhường nào!
Hiện tại, Cố Lan San và anh là vợ chồng, nhưng qua một trận ly hôn, nếu như anh kết hôn cùng người khác, cô thật là tiểu tam rồi!
Anh lại vẫn có thể nói ra những lời như thế!
Anh phải suy nghĩ kỹ rồi mới nói chứ!
Anh thật sự không cố ý, chỉ là lỡ miệng, lời kia liền bật thốt lên.
Thịnh Thế liền vội vàng ϲởí áօ khoác, tây trang trên người ra, đổi mới rồi, sau đó vừa ૮ởเ φµầɳ, vừa đi đến bên cạnh Cố Lan San, liền bắt đầu kiểm điểm mình.
“Sở Sở, em đừng suy nghĩ nhiều. Là anh nói sai, anh vì quá thích em đó, thấy được Sở Bằng đối xử tình cảm thái quá với em, anh cũng ghen nha. Lời anh vừa nói ra đúng là lời nói bậy bạ, anh không có ý gì khác, không hề có một chút nào. Chỉ là anh sợ Sở Bằng mưu đồ bất chính với em, anh thấy ông ta đặc biệt không vừa mắt. Về sau cách xa ông ta một chút, có biết hay không, cách xa một chút nữa càng tốt, anh bảo đảm anh sẽ không nói bậy nói bạ.”
Thịnh Thế vừa đổi quần tây, vừa thận trọng quan sát sắc mặt Cố Lan San, thấy trên mặt cô không có biến hóa quá lớn, Thịnh Thế liền dừng lại một chút, sau đó nổi lên một chút tình cảm, tiếp tục mở miệng, nói:
“Sở Sở, em tương đối đơn thuần. Em sẽ không biết, đàn ông đối với phụ nữ đều là có toan tính. Anh chỉ sợ em bị uất ức, anh thừa nhận lời kia, ta nói rất ngu ngốc. Em đánh anh, mắng anh, đều được hết, anh không tức giận, chúng ta vì người đàn ông khốn kiếp như thế mà tức giận thật không đáng......”
Cố Lan San nghe đến đó, trên mặt thần thái chuyển tốt ngay nháy mắt, cô phốc hạ xuống, liền bật cười.
Thịnh Thế thấy cô cười, vẻ mặt mới thả lỏng xuống, vội vàng cài chắc đai lưng, đi tới bên cạnh Cố Lan San, ôm chặt hông cô, từ từ cắn cắn vành tai cô, thuận đường tham lam liếm liếm cô ấy như liếm một miếng thịt non nhỏ.
Cố Lan San cảm thấy có một cảm giác kích thích không biết miêu tả từ đâu, từ bên tai của cô truyền khắp toàn thân, chân lập tức liền mềm nhũn ra, cả người liền ngồi phịch trong иgự¢ Thịnh Thế, Thịnh Thế từ từ hôn dọc theo vành tai cô, cắn nhẹ, lưu lại từng mảnh từng mảnh dấu vết ướt nhẹp trên chiếc cổ trắng nõn mềm mại của cô.
Thịnh Thế thuận đường liền thân hôn lên môi cô, trằn trọc lặp lại, không ngừng tham lam ʍúŧ thỏa thích, giống như là muốn nuốt toàn bộ hô hấp của cô gái vào bụng mình, tay của anh cách quần áo từ từ dao động trên người cô.
Cố Lan San dần dần như bị lạc trong иgự¢ Thịnh Thế, nghiêng đầu, mặc cho anh gặm cắn xương quai xanh của mình, tiếng ՐêՈ Րỉ nhàn nhạt nho nhỏ phát ra rải rác.
Thịnh Thế lưu lại từng dấu vết màu hồng trên xương quai xanh của cô, sau đó lại thân hôn lên xương quai xanh, cằm, môi, nàng, cuối cùng liền hôn nhẹ lên mắt cô Lông mi cô thật dài giống như cánh buớm nhẹ nhàng chớp động, anh nhìn đến mức trong lòng mềm nhũn, liền nhìn chằm chằm đôi mắt trong suốt mê ly của cô, chưa từ bỏ ý định lại mở miệng hỏi:
“Sở Sở, một lát nữa em hãy nói với Sở Bằng thế này, đa tạ đề nghị của ông ta, em sẽ suy nghĩ thật kĩ. Mà ông ta đề nghị gì và thái độ ra sao?”
“Ừ, ông ấy nói muốn em đi làm ở công ty ông ây......”
Cố Lan San vừa nói nói phân nửa, liền dừng lại, sau đó trong nháy mắt chợt hiểu tới đây, vừa rồi người đàn ông này hôn triền miên cũng là muốn thăm dò tin tức từ miệng cô đây mà, trong nháy mắt, sắc mặt liền lạnh xuống, sau đó tức giận giơ tay lên, đẩy Thịnh Thế, miệng hung hăng mắng một câu:
“Nhị Thập, anh cút ngay cho em!”
Thật ra thì tính khí của Cố Lan San cũng không có lớn như vậy, Thịnh Thế cũng thật không làm gì đặc biệt quá phận cả, nhưng mà gần đây cảm xúc của cô giống như là bị phóng đại, cô cũng không biết vì sao a, một chút chuyện nhỏ cũng có khiến tình cảm của cô thay đổi!
Đợi đến khi cô mắng Thịnh Thế cút, đáy lòng Cô Lan San liền hơi hối hận, có chút không yên lòng nâng mắt, nhìn Thịnh Thế.
Ai ngờ Thịnh Thế căn bản giống như là không có chuyện gì, sờ sờ cái mũi của mình, toét miệng, hướng về phía cô, vui vẻ cười nói:
“Sở Sở, em muốn đổi công tác hả? Vậy em tới công ty anh đi, em chắc chắn là thích, anh sẽ đem chức chủ tịch cho em làm, anh làm phụ tá cho em. Em xem thế nào a......”
“......”
Trong nháy mắt Cố Lan San trầm mặc, cô nghĩ, có lẽ vừa rồi là cô suy nghĩ nhiều, người trước mặt này da mặt mười phần dày không phải sao, cô đã mắng bảo anh cút, anh lại vẫn có thể vui mừng cười như thế.
Cố Lan San không nhịn được có chút buồn bực, cảm giác mình mới vừa lo lắng có chút thừa, sau đó liếc mắt nhìn Thịnh Thế đang cười hề hề, liền giòn giã mắng một câu:
“Nhị Thập, anh thật không biết xấu hổ!”
“Anh cần mặt mũi làm gì, anh cần em là đủ rồi! (*)” Thịnh Thế nói khoác mà không biết ngượng nhận lấy lời mắng, sau đó ôm hông cô, tiếp tục tò mò hỏi: “Sở Sở, em thật muốn đổi công tác hả? Anh chỉ hy vọng ngươi đổi sớm, công ty rách nát đó có gì tốt, em xem công ty anh thật tốt a, em không muốn làm chủ tịch, em làm phụ tá cũng có thể a......”
(*): Câu chơi chữ đấy ạ. LS mắng TT là không cần mặt mũi (=không biết xấu hổ). TT đáp lại như thế.
“Nhị Thập, tốt lắm, không lộn xộn.” Cố Lan San lên tiếng cắt đứt lời Thịnh Thế, sau đó ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn anh nói: “Em có việc muốn nói với anh.”
Thịnh Thế thấy nét mặt Cố Lan San nghiêm túc, cũng đi theo lập tức nghiêm túc.
Mấy ngày nay Cố Lan San luôn nghĩ đến mình trong lúc bất chợt có thêm 1 người cha, thật ra thì có lẽ trước khi gặp Sở Bằng, cô đã cảm thấy người đàn ông này cho nàng cảm giác cực kỳ thân thiết, cô chỉ cho rằng tổng giám đốc Bắc Dương có chút kì quái thôi, nhưng sự thật chứng minh, thật ra thì tất cả đều máu mủ ruột rà đang tác quái.
Đó là cha ruột của cô.
Ban cho cô sinh mạng, cho nàng máu tươi!
Giữa bọn họ có không cách nào cắt bỏ liên hệ!
Hơn nữa vừa rồi nàng ở dưới lầu gặp Sở Bằng, những lời đó ông nói với cô, bây giờ còn đang quanh quẩn bên tai cô, rõ ràng bên tai, rõ ràng và thành khẩn như thế.
Ông nói: Lan San, ba hiểu rõ con có thể thật không thể lập tức tiếp thụ nổi tin tức này, cho nên mấy ngày nay, ba đều không có quấy rầy con, để cho con yên lặng suy nghĩ một chút. Ba không biết rốt cuộc đáy lòng con quyết định như thế nào. Nhưng mà ba lại muốn nói với con, con là con gái ba.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc