Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 221

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Có mấy người bạn khác đậu xe trong bãi đỗ xe ngầm của Kim Bích Huy Hoàng cũng lái xe, dẫn đầu đi ra.
Còn lại chính là những người đã lớn lên cùng nhau với anh.
Hạ Phồn Hoa và Qúy Lưu Niên đi đầu tiên, Hạ Phồn Hoa còn đang rối rắm chuyện mình mới bị té ngã, bị Qúy Lưu Niên trêu chọc cười to, cho nên không ngừng đấu võ mồm với Qúy Lưu Niên.
Hàn Thành Trì và Cố Ân Ân đi phía sau Hạ Phồn Hoa và Qúy Lưu Niên, so sánh với hai người ồn ào náo động phía trước, thì bọn họ có vẻ an tĩnh rất nhiều.
Hàn Thành Trì vừa ra khỏi Kim Bích Huy Hoàng, liền bắt đầu hút thuốc, Cố Ân Ân đứng bên cạnh anh ta, thỉnh thoảng nghiêng đầu, nhìn Hàn Thành Trì một cái, từ đầu đến cuối vẫn không mở miệng nói chuyện.
Về phần Thịnh Thế và Cố Lan San đi sau cùng, đã từ ôm biến thành cõng.
Bức họa này thật sự như có cảm giác quay trở ngược lại thời gian, giống như trở lại nhiều năm trước đây, khi bọn họ đều vẫn còn trẻ, đã kết bè kết phái đi trên đường như vậy.
Nhẹ nhõm và tốt đẹp.
Cách đây không lâu, Cố Lan San vẫn còn bởi vì một kẻ say rượu suýt nữa bị tổn thương mà khóc đầy nước mắt, bây giờ nhìn thấy những người đã từng thân thiện đi cùng nhau, khiến cô xúc động, cảm thấy ấm áp, mà trở nên vui mừng không thể giải thích.
Cô nằm ở sau lưng của Thịnh Thế, vô cùng không yên ổn, tay không phải nắm chặt tóc Thịnh Thế, thì chính là siết chặt lỗ tai Thịnh Thế.
Cố Lan San cứ thế mà chơi đến sung sướng, Thịnh Thế hoàn toàn không cảm thấy có gì là buồn cười, nhưng cô gái nhỏ sau lưng lại cứ cười khanh khách, giống như là gặp được chuyện gì vui vẻ không nói thành lời vậy.
Cô sung sướng, giống như là lây sang anh, khiến cho lòng anh cũng từ từ vui vẻ tung bay theo.
Thịnh Thế cõng cô đi chậm chạp nhất, dần dần kéo dài khoảng cách với bốn người trước mặt.
Mặc dù là mùa đông, nhưng chân trời vẫn treo ánh trăng sáng tỏ, hòa với ánh đèn nê ông của thành phố, biến hóa thành những sắc màu rất kỳ ảo, lẳng lặng chiếu trên mặt đất, Thịnh Thế giẫm những bước đi vững vàng trên đường, Cố Lan San nắm tóc anh, nằm ở bên tai của anh, cười hì hì hỏi: “Nhị Thập, anh bôi gel chải tóc nha, tóc thật thô sáp.”
“Ừ.” Thịnh Thế đáp một tiếng, nghĩ thầm, cô nhóc này, sao hôm nay tâm trạng lại tốt như vậy?
Thật ra thì Cố Lan San cũng không biết tại sao tâm trạng mình lại tốt như vậy, cô luôn cảm giác mấy ngày này cảm xúc của mình giống như là bị vô hình phóng đại lên vậy, một khi không vui liền muốn khóc, một khi vui vẻ liền hưng phấn không giải thích được.
Cố Lan San chép miệng, nằm ở bên tai Thịnh Thế, suy nghĩ trong chốc lát, cô liền thấp giọng hỏi: “Nhị Thập, có phải hôm nay em đã chuyện bé xé to, có chút càn quấy hơi quá rồi không?”
“Sở Sở, điểm này cũng không giống với tính cách của em.” Thịnh Thế xoay đầu, nhìn Cố Lan San nằm trên mình bả vai một cái.
Cố Lan San tiếp tục bĩu môi: “Không giống với tính cách của em chỗ nào chứ?”
Giọng điệu của Thịnh Thế, bao dung và dung túng: “Sở Sở, chúng ta có thể thành thật một chút không? Em còn biết trời cao đất rộng?”
Cố Lan San đảo con ngươi, sau đó vô cùng kiêu ngạo nói: “Nhị Thập, không phải là em nói, em cảm thấy người đàn ông kia thật đáng ghét, lại dám đùa bỡn em, em cảm thấy anh đánh anh ta đã có chút bao dung rồi, nên chặt đứt tay của anh ta mới đúng!”
Thịnh Thế cong khóe môi lên, nghe lời nói kiêu ngạo “Thành thật” của cô gái, không nhịn được khẽ cười thất thanh hai tiếng.
Cố Lan San nằm trên lưng của Thịnh Thế, vốn là trong lòng vẫn tồn tại thấp thỏm bất an đã hoàn toàn tản ra, cô suy nghĩ một chút, nói: “Nhị Thập, hôm nay em rất vui.”
Sau đó, Cố Lan San vừa cười một tiếng, nhìn gò má xinh đẹp chói mắt của Thịnh Thế, vừa nói: “Nhị Thập, anh đối với em thật tốt.”
Thịnh Thế mở trừng hai mắt, lại nghiêng đầu, nhìn cô một cái, nhìn mặt cô nghiêm túc, nụ cười càng lớn hơn một chút, sau đó nói: “Sở Sở, anh đối xử tốt với em là có mục đích.”
“Mục đích gì hả?”
“Chẳng lẽ em không biết, nếu muốn người phụ nữ của mình không bị những người đàn ông khác nhìn chằm chằm, biện pháp duy nhất chính là nuông chiều người phụ nữ của mình lên trời cao, tính cách cần nuông chiều bao nhiêu thì nuông chiều bấy nhiêu, tốt nhất là ngang ngược đến nỗi ai gặp cũng ghét, sau đó, sẵn sàng mua cho người phụ nữ của mình một đống đồ trang sức có giá trị vô giá, không có chuyện gì làm ngày ngày mặc trang phục lộng lẫy, mang theo đồ trang sức xa hoa, ra vào các nơi hạng sang, khiến những người đàn ông khác vừa nhìn thấy liền cảm thấy người phụ nữ này anh ta hoàn toàn không thể nắm trong tay được, tự động đường vòng, không dám đánh chú ý lên người em, đây chính là mục đích của anh nha.”
“Thì ra là như vậy!” Cố Lan San nháy mắt, bừng tỉnh hiểu ra mà nói, sau đó, cô liền ảo não như đưa đám nói: “Bởi vậy, chẳng phải là đàn ông gặp em thì chạy đường vòng, còn phụ nữ thấy anh thì người trước ngã xuống, người sau tiến lên, đến lúc đó, em không thể cắm sừng anh, mà anh lại cắm sừn em thì sao?”
“Đúng nha, đúng nha, điều anh muốn chính là hiệu quả này, đến lúc đó, ngoại trừ anh ra thì không còn người đàn ông nào dám muốn em nữa rồi!”
“Nhị Thập, anh thật đê tiện, có ý đồ xấu!”
“Ha ha......” Thịnh Thế bị mắng, vẫn còn thấp thấp trầm trầm cười cười.
Cố Lan San mắng người nhưng tuyệt không tức giận, mặt mày cô cong cong giống như người phụ nữ hạnh phúc nhất trên toàn thế giới hạnh phúc.
Hai người an tĩnh một hồi rất lâu, Thịnh Thế bông nhiên kêu tên Cố Lan San: “Sở Sở.”
Cố Lan San không trả lời.
Thịnh Thế nhìn con đường phía trước, đã cách với bốn người một khoảng cách rất dài, chậm rãi mở miệng, nói: “Sở Sở, tương lai chúng ta nhất định phải sinh con trai, có như vậy, sau khi trưởng thành, nó có thể giúp anh cùng nhau bảo vệ em, cùng nhau nuông chiều em.”
Dừng một chút, Thịnh Thế còn nói: “Thật ra thì, anh nuông chiều em không có gì mục đích gì cả, chỉ là đơn thuần muốn nuông chiều em thôi.”
“Em là người phụ nữ của anh, ở trong thế giới của anh, anh không thể để cho những người khác ức Hi*p em, cho nên, em muốn như thế nào thì như thế đó, em muốn lật ngược ngày lại, anh giúp em gánh vác, chỉ cần em vui vẻ là được rồi.”
Cố Lan San cũng không nói chuyện, chỉ là nằm trên bả vai Thịnh Thế, nghe lời nói tình ý thật sâu của người đàn ông, khóe mắt cô hiện lên một giọt lệ.
“Cho nên, dù tương lai chúng ta có em bé thì trong thế giới của anh, em vẫn là đệ nhất.”
“Đệ nhất thiên hạ.”
“Cho nên, Sở Sở, em muốn làm cái gì, không cần lo lắng có thể làm cho anh bị mất mặt hay không, lo lắng có phải càn quấy quá mức hay không, người phụ nữ của Thịnh Thế anh, muốn làm chỉ thuận theo tự nhiên, thích thì làm, không cần quan tâm thái độ của người khác, em muốn như thế nào thì như thế đó, ầm ĩ quá lớn, thì tránh về trong lòng anh ngây ngô.”
“Anh sẽ làm bến cảng cho em cập bến trên thế giới này nhất định không xa không rời.”
Câu nói này không phải là xúc động nhất thời Thịnh Thế nói với Cố Lan San để cho cô cảm động.
Nhưng cô lại nghe nước mắt rơi đầy mặt, khóc giống như một đứa trẻ.
Cả người cô ở sau lưng của anh, kéo căng lên, nước mắt cũng lách tách rơi trên cổ anh.
Thịnh Thế thấy buồn cười, thầm nghĩ, người phụ nữ này thế nào lại giống như làm từ nước vậy, nói khóc liền khóc rồi?
Anh không có lên tiếng dỗ cô, đợi một hồi, cô dừng khóc, cạ nước mắt ở trên quần áo anh, sau đó ấp úng nói: “Nhị Thập, làm sao anh nói nhảm nhiều như vậy nha!”
Trong giọng nói, mang theo một chút ghét bỏ rõ ràng.
Thịnh Thế nghe nhếch môi, ngẩng đầu lên, nhìn pháo hoa trên trời không biết là ai đã phóng, xinh đẹp mê hoặc ánh mắt của anh.
Cố Lan San từ từ ổn định lại cảm xúc, liền nghĩ, ở tại đây, cô nghe được lời tỏ tình bá đạo nhất, chính là, em muốn như thế nào thì như thế đó, ầm ĩ quá lớn, thì tránh về trong lòng anh ngây ngô.
Thật ra thì, nghĩ kỹ lại, hình như lúc cô gặp được Thịnh Thế, vẫn luôn trải qua cuộc sống như thế.
Chỉ là cách đây mấy năm, cô không biết, ở trước mặt của Thịnh Thế, quen được nuông chiều, giữa hai người trong lúc đó, không có rõ ràng như vậy.
Lúc anh mười tuổi, cô chín tuổi, lần đầu tiên anh và cô gặp mặt ở trong phòng khách nhà họ Cố, anh ghé vào trên lang cang lầu hai nhà họ Cố, quần áo chỉnh tề, quý khí hào nhoáng giễu cợt cô là kẻ quê mùa.
Lúc anh mười bốn tuổi, cô mười ba tuổi, cô đánh nhau ở trong quán bar, anh và Hạ Phồn Hoa Qúy Lưu Niên xông lên, giúp cô giải vây.
Cùng năm, anh hắt cho cô một váy nước trà, rõ ràng là cố ý, lại giả vờ làm ra vẻ mặt không phải cố ý, nhìn cô kinh ngạc nói, ôi chao, thật xin lỗi. Cô phản kích độc hơn, lúc anh và bạn gái hoa khôi chuẩn bị hôn nhau, cô nện một cái micro không lệch chút nào vào trên đầu của anh cắt ngang, cô nhanh nhẹn xinh đẹp đứng ở nơi đó, nhìn anh cười hàm súc nói, á, tôi không phải cố ý.
Lúc anh mười lăm tuổi, cô mười bốn tuổi, cô hại anh té gảy cánh tay, bỏ lỡ thi cấp ba, rớt lại một năm, cùng lớp với cô. Bọn họ viết giấy cho nhau, bị chị cả của anh bắt tại trận, anh thay cô chịu phạt, đứng ở phía sau phòng học, vừa đứng là đứng nguyên một buổi sáng.
Lúc anh mười sáu tuổi, cô mười lăm tuổi, anh đỡ thay cô một đao, thiếu chút nữa bị mất mạng, anh biết anh không dễ tìm được mạng sống trở về mà cũng không nề hà.
Cùng năm, bọn họ lên cấp ba, lúc đó trong trường lưu truyền một câu nói như vầy, trường S có hai người cao không thể với tới, một là Cố Lan San, một là Thịnh Thế.
Lúc anh mười bảy tuổi, cô mười sáu tuổi, anh vì cô mà đánh nhau một trận ở trong trường, huyên náo xôn xao, làm cho cả trường đều biết, từ đó về sau, tất cả mọi người biết, không nên trêu chọc Cố Lan San.
Cùng năm, bọn họ lên lớp mười một, cô thích khoa văn, anh vì cô bỏ qua hoá học vật lý mà mình thích, cùng cô nghiên cứu lịch sử địa lý.
Từ lúc đó, anh bắt đầu con đường tuyệt sủng của anh.
Cô chính là sinh mệnh không thể thiếu của anh.
Cô không rõ, nhiều năm truy đuổi thầm mến như vậy, anh đã dùng tâm tình gì để trải qua.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc