Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 216

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Thịnh Thế thất thanh cả cười nhìn Cố Lan San nhanh như vậy liền ngủ mất, nhất thời có chút im lặng rồi, cô đây là thế nào? Sao lại trở nên ham ngủ thế này, nói ngủ là đi ngủ ngay sao? Chẳng lẽ do một thời gian trước, quá nhiều việc phiền lòng *** bọn họ, khiến cô vẫn không được nghỉ ngơi thật tốt, hiện tại rốt cuộc tạm thời gió êm sóng lặng, cho nên cô đây là đang ngủ bù hả?
...
...
Một năm này của Vương Giai Di trôi qua thật rất không vừa lòng đẹp ý.
Vốn là cô ta muốn ở đêm giao thừa, có thể trở về nhà đoàn tụ, nhưng cô ta gọi cho bà Cố mấy cú điện thoại, bà ta vẫn như cũ cùng không có nghe điện thoại của cô ta. Bất đắc dĩ, cô ta phải gọi cho Cố Ân Ân, Cố Ân Ân ngược lại chịu nghe, tuy nhiên cô nói cho cô ta biết, cô mừng năm mới ở nhà họ Lộ.
Một đêm kia Vương Giai Di cũng đi một chuyến đến nhà họ Vương, cô ta rất muốn đi vào, tuy nhiên không có sự tha thứ của cha cô ta, từ đầu đến cuối cô ta không có can đảm, liền tại cửa đứng hồi lâu, liền xoay người lái xe trở về nhà trọ độc thân của mình.
Vương Giai Di không phải là người dễ dàng ૮ɦếƭ tâm như vậy, vào ngày đầu tiên của năm mới, cô ta tự mình đến nhà họ Cố một chuyến.
Trong sân nhà họ Cố, có mấy chiếc xe đang đậu, có thể do người giúp việc đều đang bận rộn, căn bản không để ý tới cô ta, cho nên cô liền thông suốt vào phòng khách nhà họ Cố.
Trong phòng khách bày bàn mạt chược, vài người đang chơi mạt chược.
Bà Cố thấy Vương Giai Di tới đây, vẫn tính là khách khí, cười hô một tiếng: “Giai Di.” Sau đó liền cúi đầu, đi xào bài.
Vương Giai Di cười ngồi ở trên ghế sa lon, lúc này mới nhìn thấy mấy người đánh bào ở nhà họ Cố Gia là ai, đều là người quen cũ, trong đó còn có mẹ Triệu Lỵ.
Triệu Lỵ cũng cùng đi, ngồi ở bên cạnh mẹ cô, mặc một cái áo khoác màu đỏ vải nỉ, trong tay chơi iPhone5, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn bài của mẹ cô.
Người giúp việc từ trong phòng bếp bưng ra một chút trái cây cùng bánh ngọt, bà Cố đánh bài, sau đó liền cực kỳ nhiệt tình chào hỏi:
“Triệu Lỵ, cháu tới nếm thử những loại quả này, đều là trái cây nhiệt đới, ba của Ân Ân từ nước ngoài cầm về, còn có những thứ bánh ngọt kia, là bác cố ý để cho người nướng.”
Bà Cố người giúp việc, trong miệng khiển trách nói:
“Các ngươi còn chần chờ gì nữa, nhanh chóng đưa cho Triệu lỵ a!”
“Bác Cố, cám ơn.”
Triệu Lỵ ngẩng đầu lên, cười liếc mắt nhìn bà Cố, nhận lấy đồ người giúp việc đưa tới.
“Không cần khách khí, cháu muốn ăn cái gì, cứ tự nhiên đi lấy.” Bà Cố cười liếc mắt nhìn bà Triệu, sau đó giống như là nghĩ tới điều gì, từ bàn mạt chược của mình rút ra một bao tiền lì xì, đưa cho Triệu Lỵ: “Cháu xem trí nhớ của bác, đã sớm gói kĩ bao lì xì cho Triệu Lỵ, lại quên cho.”
“Cám ơn, bác Cố.”
Triệu Lỵ nhận lấy.
“Bà Cố, bà thiệt là, còn lấy bao tiền lì xì cái gì.”
Bà Triệu cười nhìn lướt qua bao lì xì trong tay Triệu Tỵ, nói.
“Tại sao có thể không cho, ăn tết chứ, bọn nhỏ sung sướng sung sướng.” Bà Cố cười nhìn cầm một hạt dưa, đã lột vỏ, còn chưa kịp ăn, phải đi xào bài, nói tiếp: “Bà Triệu, bà thật là có phúc lớn, sinh ra một cô con gái chỉnh tề thế này không nói, vẫn có phúc lớn có thể leo lên của nhà họ Thịnh.”
Bà Triệu cười a a hai tiếng, không có nói gì tiếp, bà Cố ngược lại ý vị tán dương Triệu Lỵ.
--- ------ ------ ------ ---------
Bà Triệu cười ha ha hai tiếng, không có nói gì tiếp, ngược lại bà Cố lại ra sức khen Triệu Lỵ.
Vương Giai Di ngồi trên ghế sofa cách đó không xa, trong tay đang cầm một tách trà nóng người giúp việc nhà họ Cố đưa tới, bộ dạng giả vờ như không có gì, lắng tai nghe bà Cố ở trên bàn mạt chược nói chuyện với nhau, tay cô ta bưng tách trà, hơi run rẩy.
Triệu Lỵ kết thân với người nhà Thịnh...... Là ai chứ?
Hiện tại trong đám đàn ông nhà họ Thịnh chưa có kết hôn, trừ Thịnh Thế ra, còn có một người chính là Dương Lan Phong.
Bà Cố vừa đánh mạt chược, vừa nói ra lời nói rực rỡ như hoa, những lời đó, Vương Giai Di nghe thấy quen, giống như đã nghe qua, bà ta cũng đã từng khen cô ta như vậy.
Vương Giai Di không nhịn được quay đầu, nhìn về phía bà Cố, cô ta thấy bà Cố hoàn toàn không để ý tới suy nghĩ của cô ta, liền nhẹ nhàng đặt tách trà trong tay lên trên khay trà, đứng lên, đi tới sau lưng bà Cố, nhìn bà ấy đánh bài sờ bài, sau đó cười, dùng giọng nói rất nhỏ nhẹ mềm mại nói: “Bác, bài của bác thật tốt! Mùng ba tết có bài tốt như vậy, một năm này khẳng định bài của bác tốt liên tục.”
Lúc này bà Cố mới quay đầu, lườm Vương Giai Di một cái, nhàn nhạt cười: “Cái gì mà bài tốt bài không tốt, chỉ là thứ để vui vẻ mà thôi.” Ngay sau đó, lại quay đầu, nhìn Triệu Lỵ, nét mặt chuyển biến thật lớn, quen thuộc và nhiệt tình: “Triệu Lỵ, bữa tiệc đính hôn cùng kết hôn của con nếu có cái gì không biết, có thể tìm Ân Ân đến giúp đỡ, nó đã kết hôn, có kinh nghiệm, hơn nữa các con cũng thân với nhau.”
“Gần đây chị Ân Ân như thế nào ạ?” Vương Giai Di tùy cơ ứng biến chen vào một câu.
Lần này bà Cố cũng không để ý tới Vương Giai Di, cứ tiếp tục nói chuyện với Triệu Lỵ, Vương Giai Di đứng ở một bên, tiến lùi không được, mặt lập tức đỏ bừng.
Tiếp đó, Vương Giai Di cảm thấy mình giống như một trò đùa lố bịch, đứng ở nơi đó, bị người xem nhẹ.
Cô ta nhớ lại, trước đây lúc cô ta tới nhà họ Cố, sự ân cần chu đáo của bà Cố đối với cô ta, y hệt như hiện tại bà ta đối với Triệu Lỵ.
Cô ta không phải là cô gái thông minh gì, từ nhỏ ỷ vào xuất thân tốt, luôn điêu ngoa tùy hứng, làm chuyện gì, cũng không động đầu óc, cho nên hiện tại cô ta cũng không nghĩ thâm sâu như vậy, chỉ chờ đến giờ cơm trưa, Vương Giai Di vốn cho rằng khi mạt chược giải tán, sau khi tất cả mọi người rời đi, cô ta có thể nũng nịu với bà Cố một chút, để cho bà ta giúp mình nói chuyện với ba.
Nhưng mà, bà Cố lại giữ Triệu Lỵ lại ăn trưa, sau khi bày cơm trưa ra, bà Cố luôn gắp thức ăn cho Triệu Lỵ, nhiệt tình trực tiếp bỏ qua Vương Giai Di, lần đầu tiên trong đời Vương Giai Di ăn cơm ở nhà họ Cố lại có cảm giác câu nệ như vậy.
Ăn xong cơm trưa, sau khi bà Triệu và Triệu Lỵ uống trà chiều xong, mới rời đi, phòng khách nhà họ Cố bỗng chốc vắng vẻ, bà Cố ngồi trên ghế sofa, tao nhã tháo các loại trang sức đeo trên cổ tay xuống, đặt vào trong một cái hộp, cũng không thèm nhìn Vương Giai Di một cái.
Vương Giai Di cắn cắn môi dưới, vẫn mở miệng: “Bác......”
“Giai Di con đến chúc tết bác à? Hiện tại thăm hỏi xong rồi, bác cũng mệt mỏi, đi lên lầu nghỉ ngơi trước, chút nữa con về, bác không tiễn con được.” Bà Cố giống như biết Vương Giai Di muốn nói gì, trực tiếp đứng lên, mở miệng cắt ngang lời của cô ta, giơ tay lên che nửa miệng, ngáp một cái, đi về phía cầu thang.
Vương Giai Di đứng lên theo, nhìn bóng lưng bà Cố: “Bác, có phải bác vẫn còn giận con hay không?”
“Con biết con sai rồi, về sau con sẽ không như vậy nữa, bác không cần tức giận được không? Bác giúp con, cầu tình với ba con, để cho con về nhà, có được hay không?”
Bà Cố nghiêng đầu, nhìn Vương Giai Di một cái, không nói gì, chỉ là bên môi chứa một nụ cười yếu ớt, giống như là giễu cợt, hừ nhẹ một tiếng, liền bước lên cầu thang lên lầu.
...
...
Cố Lan San vẫn cảm thấy tinh thần của mình không được tốt, cô nghĩ có thể là do lạnh, thân thể lười biếng, chỗ nào cũng không muốn đi, hơn nữa cũng không thèm ăn, liên tục mấy ngày đều là như thế, Thịnh Thế cảm thấy có chút không bình thường, muốn dẫn cô đi bệnh viện xem một chút.
Cố Lan San lười biếng ôm gối đầu, lật người ở trên giường, nói: “Không muốn đi, đầu năm mà dẫn em đi bệnh viện, vậy chẳng phải một năm em đều đi bệnh viện à?”
“Ở đâu ra luận điệu sai lầm này?” Thịnh Thế xì mũi cười lạnh một tiếng, sau đó giơ tay lên nắm lấy cánh tay của Cố Lan San, xách cô từ trên giường lên, giơ tay lên, sờ sờ trán của cô, thấy không phát sốt, có chút yên lòng: “Nhanh mặc quần áo, đi khám xem rốt cuộc bị làm sao? Bệnh ít sớm trị, tránh càng về sau, em càng chịu tội nhiều hơn. Hơn nữa chúng ta mấy ngày rồi không có ra cửa, sang năm mới, mỗi ngày ở chỗ này ăn cái gì, đi ra ngoài ăn ngon một chút......”
Cố Lan San không để ý tới Thịnh Thế, quay đầu, xem ti vi, trông thấy bên trong đang chiếu quảng cáo, là một nhản hiệu ô mai mới ra.
Cố Lan San cảm thấy trong miệng có chút chua, cô cũng không biết chuyện gì xảy ra, rất muốn ăn, liền ồm ồm cắt đứt lời nói dài dòng của Thịnh Thế: “Nhị Thập, em muốn ăn ô mai.”
“Ô mai cũng không phải là thuốc viên, có thể chữa bệnh, có thể ăn no sao?” Giọng nói của Thịnh Thế có chút trầm xuống.
“Em chính là muốn ăn ô mai, nó có thể chữa bệnh, có thể ăn no!”
Cố Lan San kêu gào như vậy, càng thêm muốn ăn, thèm đến khóe miệng cũng sắp chảy ra nước miếng, thấy Thịnh Thế đứng trước mặt, bộ dạng thờ ơ, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, lập tức đen lại, cô giơ tay lên hung hăng ngắt thịt bên hông Thịnh Thế một cái: “Em muốn ăn ô mai, ô mai, ô mai!”
Một giây trước Cố Lan San sức mạnh tràn đầy, rất mạnh mẽ hăng say, nhưng lúc gào lên tiếng thứ ba, vốn đang êm đẹp cô cũng không biết bị làm sao, cảm thấy tâm tình mình giống như không cách nào khống chế, bỗng cảm thấy rất uất ức, đáy mắt nháy mắt liền nổi lên nước mắt, nhìn Thịnh Thế, bộp bộp bộp rơi xuống.
Thịnh Thế cảm thấy mấy ngày nay tính tình Cố Lan San thật là càng ngày càng khó nắm bắt, chỉ cần có một số việc anh không theo cô, động một tí là cô trở mặt, sau đó mím môi không để ý tới anh, mỗi lần anh phải dụ dỗ hơn nửa ngày, mới có thể dụ được, ai ngờ, hôm nay anh chỉ mới vừa phản bác cô hai câu, cô liền rơi nước mắt lộp độp rồi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc