Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 215

Tác giả: Diệp Phi Dạ

“Thanh Dương, chúng ta đi thôi.” Sở Bằng nói xong, liền đứng lên, Tôn Thanh Dương cũng đứng lên theo, bà nhìn thấy Sở Bằng cứ như vậy đi, có chút không cam tâm hướng về phía Cố Lan San nói: “Lan San, dì và Sở Bằng không có đứa bé, chúng ta thật hy vọng......”
“Thanh Dương, chớ ép Lan San tiếp nhận quá mau, chúng ta đã nói hết những gì cần nói rồi. Tất cả đều theo con bé, cho nó một khoảng thời gian thích ứng.” Tôn Thanh Dương nghe được chồng mình nói những lời này, liền ngậm miệng, lấy phong bao lì xì đỏ đã chuẩn bị sẵn ở trong túi ra, đưa tới tay Cố Lan San: “Cái này con cứ cất đi, coi như là dì và Sở Bằng đưa cho con tiền mừng tuổi.”
Cố Lan San nhìn chằm chằm bao tiền lì xì nặng trĩu, do dự một chút, vẫn nhận lấy, sau đó đưa Sở Bằng cùng Tôn Thanh Dương ra cửa. Trước khi vào thang máy, Sở Bằng vẫn không ngừng nghiêng đầu nhìn Cố Lan San.
Cố Lan San đứng ở cửa, nắm lấy bao tiền lì xì nặng trĩu bọn họ cho cô, cả người vẫn cảm thấy đờ đẫn như mất hồn.
Sở Bằng cùng Tôn Thanh Dương đi rất lâu rồi, cửa nhà đối diện Cố Lan San mở ra, là một cô bé đáng yêu, chải hai cái đuôi sam, kết nơ con bướm màu đỏ xinh đẹp, cầm trong tay một cây pháo hoa, nghiêng đầu, hướng về phía người trong nhà, gọi:
“Ba, ba nhanh lên một chút, nhanh lên một chút nha!”
Sau đó, trong nhà đối diện, một người đàn ông trung niên đi ra, mặc quần áo nhung màu đen, trong tay cầm 1 cái túi màu đen, mơ hồ có ít thứ lộ ra, Cố Lan San liếc mắt nhìn, toàn là các loại pháo hoa hình thù kì quái.
Cô gái nhỏ đặc biệt hoạt bát, nhảy nhảy nhót nhót vòng quanh người đàn ông trung niên, kêu to:
“Ba, con muốn ngồi thật cao!”
“Được, tiểu công chúa ngồi thật cao.”
Người đàn ông trung niên ngoan ngoãn phục vụ, một tay ôm lấy bé gái nhỏ, đặt ở trên vai của mình, thận trọng che chở, đi về phía thang máy.
Cố Lan San đợi đến khi đôi cha con biến mất không thấy nữa, cô mới khe khẽ xoay người trở về nhà, nhìn những món ăn trên bàn, lại thấy bao tiền lì xì trong tay, mới ý thức được tất cả những chuyện vừa xảy ra không phải là giả.
Mà là, thiên chân vạn xác.(cực kì chắc chắn)
Cô tìm được cha cô.
Người cha mà cô ngỡ mình đã sớm quên mất rồi.
Trong đầu cô lại nổi lên hình ảnh cô bé con và người đàn ông trung niên, Cố Lan San không nhịn được lại ngây ra một hồi, sau đó mới đi thu thập những món ăn trên bàn cơm.
Cô cũng không vứt chúng đi, mà là bỏ vào trong tủ lạnh, phòng ngừa biến hóa.
Có một món ăn là thịt kho, dầu mỡ cực kì, nhưng mà Cố Lan San vẫn luôn rất ưa thích ăn, trước khi bỏ vào tủ lạnh, thần sui quỷ khiến cô liền vươn tay, cầm một khối, bỏ vào trong miệng, nhưng mới vừa nhai hai cái, cô cũng không biết mình làm sao rồi, cảm thấy trong dạ dày có chút khó chịu.
Nhưng cô lại không có nhổ ra, mà là nuốt xuống, có chút muốn ói, cô liền cố nén đóng cửa tủ lạnh, uống một ly nước trắng..., sau khi uống xong, cô cảm thấy hình như dễ chịu hơn một chút.
Trong phòng khách vẫn còn ở mở chương trình tiệc liên hoan, một mình cô nhàm chán, liền vùi ở trên ghế sa lon, nhìn lại, thuận đường nghĩ tới bao lì xì Tôn Thanh Dương kín đáo đưa cho mình, liền đem tiền rút ra, cả một xấp dày, cô đếm, lại phát hiện có chừng 2 vạn 5000 đồng tiền.
Cố Lan San mơ hồ hiểu được ý tứ của tiền mừng tuổi này. Qua tối nay, cô đã 25 tuổi rồi, 25 năm, một năm 1000 đồng tiền.
Cố Lan San cảm thấy đáy lòng ấm áp một chút, liền đem tiền kia lại bỏ lại vào bao tiền lì xì, sau đó ném vào trên ghế sa lon, ngẩng đầu lên, tiếp tục xem TV, cũng không biết là cô bị người cha đột nhiên xuất hiện này hù sợ, hay là do dạ dày không thoải mái vì ăn thịt kho tàu, cô luôn cảm thấy từ đó về sau, cả người cô có hơi trở nên vô lực nhàm chán, thậm chí sau lại cô cũng bắt đầu cảm thấy chương trình TV cực kỳ ồn ào, dứt khoát tắt TV, trở về phòng ngủ. Ở nhà chỉ cô một người, nhàm chán muốn ૮ɦếƭ, cô liền tìm một bộ phim điện ảnh xem.
Bộ phim “Ba của tôi” của Từ Tĩnh Lôi.
Khi Cố Lan San nửa nằm tại trên giường xem phim đến mức xuất thần, lại nghe tiếng chìa khóa mở cửa, cô không cần đứng lên, cũng biết là Thịnh Thế. Ban đầu cô có cho anh một cái chìa khóa, cô nhìn thời gian trong máy vi tính, chỉ là mới chín giờ bốn mươi, thế nào mà Thịnh Thế lại tới sớm như vậy.
Thịnh Thế cởi bỏ áo khoác vừa dầy vừa nặng, đi vào trong phòng ngủ, nhìn đến cô gái nhỏ mà mình không thể cách rời dù chỉ trong chốc lát đang vùi ở trên giường xem phim điện ảnh, liền đi tới, ôm Cố Lan San vào trong ***, hỏi:
“Xem cái gì thế?”
“Ba của tôi.”
Cố Lan San cũng không có quay sang lườm Thịnh Thế một cái nào, một đôi mắt thẳng tắp nhìn TV chằm chằm.
“Xem phim gì mà cũ thế” Thịnh Thế bất mãn lầu bầu một câu, liền quay đầu, hôn hít cổ Cố Lan San, hỏi: “Sở Sở, ăn cơm rồi sao?”
“Ăn rồi.” Lòng Cố Lan San hơi không yên, đáp Thịnh Thế một câu, liền quay đầu, trốn khỏi cái hôn của Thịnh Thế, tay trong chăn, mò vào *** áo của người đàn ông nhà mình, sau đó đem tay vươn vào đi, nhéo lấy thịt anh, hung hăng ra tay xuống, “Đàng hoàng một chút, xem phim đi.”
“A.”
Thịnh Thế buồn buồn trả lời một câu, nhưng vẫn theo ý cô ôm cô, cùng cô xem điện ảnh.
Mạch phim rất thong thả, nhưng lại rất động lòng người.
Cố Lan San thấy nữ chính nâng cao bụng bự, khi trở lại Bắc Kinh đứng, đáy mắt Cố Lan San có nước mắt đang chuyển động.
Đối với toàn bộ những người cha trên thế giới mà nói, có phải đều giống như vậy hay không. Con gái vĩnh viễn đều là điều quý giá nhất, bọn họ không nói, bọn họ mạnh miệng, thậm chí bọn họ không cẩn thận làm thương tổn con gái, nhưng mà bọn họ sẽ mãi mãi yêu thương con cái gấp trăm ngàn lần?
Cố Lan San nghĩ tới những lúc mình cùng Sở Bằng tiếp xúc từng ly từng tý, hình như ông vẫ rất có kiên nhẫn với cô, rất rất tốt với cô, ông luôn xem cô là con gái của mình, ông không quản sự nghiệp bận bịu, nhưng mà khi cô rơi xuống tuyệt vọng, ông lại trợ giúp cô nhiều lần.
Thậm chí ông còn nhiều lần soi sáng cho cô.
Nếu như không có ông, có lẽ cô vẫn còn bị vây trong tình cảm đã qua, đau khổ giãy giụa, tìm không thấy lối ra, không thấy rõ tim của mình.
Cố Lan San nghĩ tới đây, đã cảm thấy đáy lòng ê ẩm, không nhịn được nhắm hai mắt lại, không muốn khiến mình khóc ngay đêm giao thừa.
Nhưng Cố Lan San vốn chỉ muốn nhắm mắt lại không để cho mình khóc, đến cuối cùng, chính cô cũng không biết chuyện gì xảy ra, cứ như vậy ngủ thiếp đi.
Sau khi Cố Lan San tỉnh lại, đã 9h sáng ngày hôm sau.
Quần áo cô vẫn mặc, không biết đã bị Thịnh Thế cởi bỏ từ lúc nào. Người đàn ông cô yêu đang ngủ say sưa ở bên cô.
Cô giơ tay lên, dụi dụi con mắt, đáy lòng có chút không hiểu nổi rốt cuộc hôm qua mình ngủ từ bao giờ?
Cô lười biếng trở mình một cái, tay chạm tới một bọc giấy cứng rắn, cô liền mò ra, phát hiện là một bao tiền lì xì. Cô vui mừng hớn hở mở ra, phát hiện tiền bên trong không nhiều lắm, lại làm cho tim cô ấm áp.
Là có hai bao.
Một bao mở ra là 1314 đồng, một bao mở ra là 521 đồng.
Cố Lan San cười đem chút tiền lại nhét vào bao tiền lì xì, bỏ xuống dưới gối đầu, liền lăn trở về *** Thịnh Thế, ngắm nghía dung nhan ngủ say của anh một hồi, Cố Lan San liền lại có chút mệt rả rời, cô nghĩ nhất định là do Thịnh Thế ngủ say lây sang cô, nàng liền ngấc đầu lên, nhẹ nhàng hôn chóp mũi anh, sau đó vùi ở trong *** của hắn, tiếp tục ngủ.
Cố Lan San tỉnh lại lần nữa đã là 1h chiều rồi, Thịnh Thế đã dậy rồi, Cố Lan San từ giường bò dậy, đi lúc đi đánh răng, thấy Thịnh Thế đang trong phòng bếp mở ra Microwave, hâm cơm nóng.
Thịnh Thế nghe tiếng bước chân, nghiêng đầu nhìn Cố Lan San, cười cười, nói:
“Ngủ lâu như vậy, giống heo quá.”
Cố Lan San bĩu môi, nhìn chung quanh một chút, sau đó lấy một cái khăn lông trên giá, “pằng” ném về phía Thịnh Thế, liền quay eo thon nhỏ, chạy vào toilet.
Cố Lan San ngồi ở trên bồn cầu, vừa đi tiểu, vừa đánh răng, lúc thức dậy, bởi vì hơi vội, cảm thấy đầu hơi có chút quay cuồng.
Cố Lan San đứng ở trước gương, rửa sạch mặt, không biết có phải do ngủ quá lâu hay không, thế nhưng cô cảm giác da mình hôm nay cực kỳ thông suốt, trắng trắng nộn nộn, còn tỏa ra một tầng châu quang.
Cô soi gương cẩn thận, phát hiện da trên người tốt lắm, quả nhiên đẹp hơn mấy phần, liền tâm tình rất tốt ra khỏi toilet, thấy Thịnh Thế đã đem thức ăn nóng bày ở trên bàn, cô liền cười hì hì đi lên trước, lập tức ngồi vào ghế sa lon, cầm chiếc đũa, hào hứng bừng bừng ăn cơm.
Lúc đầu, khẩu vị tốt vô cùng, nhưng sau khi Cố Lan San ăn một chén nhỏ cơm, đã cảm thấy trong dạ dày thật no, thậm chí còn có hơi không thoải mái, liền đẩy chén, nhìn Thịnh Thế ăn.
Mồng một tháng giêng, là phải đi chúc tết, lúc Thịnh Thế cùng Cố Lan SAnăn cơm, còn muốn sau đó đi ra ngoài trông thấy bạn bè, nhưng ăn cơm xong, Cố Lan San liền nổi lên cơn lười, thế nào cũng không muốn chuyển động, cầm điều khiển TV, đổi kênh liên tục.
Thịnh Thế nào dám chọc vị thần tên Cố Lan San này, thấy cô không muốn động, anh cũng chỉ có thể cùng cô vùi ở trên ghế sa lon cùng xem TV, đến buổi tối ước chừng lúc 6h, Cố Lan San liền lại dựa vào ***g *** Thịnh Thế ngủ thiếp đi.
Lúc Thịnh Thế ôm Cố Lan San len giường, Cố Lan San cũng có chút cảm giác, mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn Thịnh Thế, anh cười hôn cái trán của cô, nói:
“Đầu năm mồng một lại ngủ đến bất tỉnh nhân sự, cẩn thận một năm em đều ngủ bất tỉnh.”
Cố Lan San uể oải, liền ý tứ cãi lại cũng không có, liền nhắm hai mắt lại, lật người, ôm chăn, ngủ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc