Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 200

Tác giả: Diệp Phi Dạ

“Dù sao thì hôm nay mọi người cũng đã tỏ rõ thái độ của mình rồi, con cũng nói thẳng cho mọi người biết. Cố Lan San là người phụ nữ mà con muốn cưới! Không phải con đang trưng cầu ý kiến, con chỉ muốn nói với mọi người rằng, cả cuộc đời này, trừ cô ấy, ai con cũng không cưới!”
Nói xong, Thịnh Thế đẩy chiếc ghế dựa ra, bước tới bên chỗ mắc áo rồi cầm lấy đồ của mình, định bụng bỏ đi để tìm Cố Lan San.
Có điều, lão Tư lệnh – ông nội Thịnh Thế nãy giờ vẫn im lặng không nói tiếng nào lại đột nhiên cất giọng không cao không thấp, tràn đầy sự uy nghiêm trong câu nói, “Tiểu Vương, anh mau kêu người cản Nhị Thập lại cho tôi! Nếu nó cố tình phạm lỗi như vậy, chúng ta buộc phải dùng cách không bình thường để bắt nó quay đầu! Từ giờ trở đi, bắt nó trói lại, nhốt vào tòa nhà phía sau kia! Trừ bỏ một ngày ba bữa cơm có quân nhân mang đồ tới, thời gian còn lại, không người nào được phép qua thăm nó! Cho đến khi nó cắt đứt quan hệ với con bé đó, tôi phải nhốt nó lại!”
Người đáp lại đầu tiên là mẹ của Thịnh Thế. Dù sao cũng là con trai mình, bà van nài, “Ba, Nhị Thập chỉ là nhất thời hồ đồ, để con khuyên nó một hồi, nó nhất định sẽ tỉnh ngộ mà.”
Tất cả mọi người trong nhà chưa từng thấy ông nội đối xử với Thịnh Thế như thế này. Đây là lần đầu tiên người đàn ông ấy trở nên tàn nhẫn, mọi người không đành lòng được, vội vàng lên tiếng khuyên nhủ.
Ngay cả ba của Thịnh Thế cũng cảm thấy sững sờ. Chỉ là còn chưa kịp mở miệng, ông nội của Thịnh Thế đã không thèm nghe mọi người cầu tình thay cháu trai mình. Ông chống gậy đứng dậy, bước vào phòng làm việc, không thèm ngoái đầu lại.
Nghe lệnh của ông nội, cảnh vệ gọi lính tới, dùng sức mạnh để bắt Thịnh Thế trở về, nhốt vào tòa nhà phía sau.
Thậm chí, vì đề phòng anh nhảy cửa sổ trốn thoát, bọn họ nhốt anh lên lầu ba, khóa trái cửa lại.
...
...
Thịnh Thế trở về nhà cũ ăn cơm, mãi mà không có tin tức.
Cố Lan San gọi di động cho anh, di động lại tắt máy. Cô đến công ty Thịnh Thế, thư ký của anh tiếp đón cô rất ân cần, sau đó nói cho cô biết rằng anh đã không đi làm trong hai ngày qua, bọn họ cũng đã tìm mọi cách liên hệ với anh mà không được, thậm chí còn định tìm tới cô!
Cô rời khỏi công ty anh, gọi điện thoại đến Ngự Thự Lâm Phong, bọn họ cũng báo rằng mấy ngày qua anh không có tới.
Cố Lan San mơ hồ đoán được anh đã xảy ra chuyện.
Nhưng mà cô lại không đoán ra nổi chuyện gì.
Trong lòng cảm thấy vô cùng bất an. Cũng may, ông trời không phụ sự lo lắng của cô, trong buổi tối đó cô đã biết đáp án. Cố Lan San nhận được một cú điện thoại, không phải Thịnh Thế gọi tới mà là người thư ký, nói một tràng rất dài, “Có phải cô Cố đó không? Mới đây không lâu, anh Thịnh sử dụng điện thoại ở nhà cũ ở liên hệ với tôi. Anh ấy dặn tôi nói với cô, bây giờ anh ấy không sao cả, anh ấy còn đang nghĩ cách. Một khi nghĩ được cách rồi, anh Thịnh sẽ tới tìm cô ngay lập tức
Cố Lan San nghe được tin Thịnh Thế vẫn an toàn thì liền yên tâm. Cô mơ hồ đoán được chuyện đã xảy ra với anh, sợ là chuyện mà cả hai lo lắng nhất đã tới rồi. Có lẽ người nhà họ Thịnh đã biết quan hệ giữa cô với anh, Thịnh Thế bị nhốt lại ở nhà...
Anh nhắn với cô rằng anh đang nghĩ cách, cũng là để cho cô khoan hãy tới tìm anh.
Cố Lan San suy nghĩ, cô nhất định sẽ nghe theo anh, ngồi yên chờ anh tìm tới.
Vì vậy, nghe xong một tràng nói dài của thư ký, cô chỉ đáp lại một câu, “Giúp tôi nói với anh ấy câu này, tôi yêu anh ấy, tôi chắc chắn sẽ không rời xa anh ấy.”
...
...
Bị nhốt mới có ba bốn ngày, Thịnh Thế đã cảm thấy mỗi tế bào trên thân thể mình đã bị dày vò đến mức muốn bùng nổ.
Không thể không thừa nhận là ông nội anh quyết đoán đến mức tàn nhẫn, toàn bộ di động lẫn máy bay riêng của anh đều bị người ta lấy đi, chỉ chừa lại cho anh một chiếc điện thoại bàn để ngồi chơi.
Dĩ nhiên, anh cảm thấy rất buồn bực, nhưng rốt cuộc vẫn còn lý trí. Thậm chí, anh từng bước ra ban công lầu ba để nhìn xuống dưới xem, toàn đá với đất, nhảy xuống đó có mà tan xương nát thịt, lành ít dữ nhiều.
Anh định bụng sẽ cùng Cố Lan San cao chạy xa bay, nhưng anh không thể mạo hiểm như vậy. Cách bây giờ để đột phá chính là tìm một đồng minh ở nhà họ Thịnh.
Mà đồng minh kia, sau một hồi chọn tới chọn lui, Thịnh Thế quyết định chọn chị cả của mình, Thịnh Hoan.
Lý do rất đơn giản. Cô ấy là người cực kỳ thông minh, cũng là người duy nhất hiểu được anh.
Tuy rằng không có mười phần chắc chắn, nhưng chỉ cần còn một tia hy vọng, anh nhất định cũng phải thử một lần.
Thịnh Thế đã nghĩ ra đồng minh được nhất, sau đó tiếp tục nghĩ đến con đường lẫn cách thức để cao chạy xa bay của mình.
Anh ngồi trên lầu, hút một ***, chầm chậm nhả khói, sau đó nhíu mày, suy nghĩ cẩn thận về những gì cần làm. Qua hơn một giờ, rốt cuốc thì Thịnh Thế cũng đã nghĩ ra phương án hoàn hảo nhất.
Nhưng mà trước đó, anh phải gạt mẹ mình một phen. Cho nên, anh liền với tay lấy điện thoại.
Và như vậy, anh đã gạt mẹ mình.
Ngay từ lúc đầu, mẹ anh là người thương anh nhất. Tuy ông nội đã lệnh không cho ai tới thăm, mẹ anh vẫn đứng ở ngoài cửa phòng anh mỗi ngày, nói vài ba câu thông qua cánh cửa.
Nhưng Thịnh Thế lại có vẻ gian. Mỗi lần như vậy, anh chờ mẹ mình nói xong rồi mới thấp giọng đáp lại, “Mẹ, đừng tới thăm con nữa. Tạm thời con không ૮ɦếƭ được đâu, chỉ là con khó chịu thôi.”
Lời anh thốt ra tựa như một cây roi đánh vào trái tim của người mẹ. Suýt chút nữa thì bà Thịnh đã khóc, nhất là nhìn ba bữa ăn được đưa tới mỗi ngày, anh chỉ nếm có một chút, bà càng ăn không ngon ngủ không yên.
Con trai và mẹ cùng nhau chơi trò tâm lý, mẹ dĩ nhiên thất bại. Ngày thứ ba, bà Thịnh bắt đầu chịu không nổi, cứ quấn lấy Thủ trưởng Thịnh, vừa khóc vừa ồn ào, khóc đến mức khiến chồng mình không còn cách nào khác ngoài việc đi tìm ông nội. Ngay sau đó, dĩ nhiên là bà Thịnh đi thẳng vào trong phòng để thăm Thịnh Thế.
Thịnh Thế vốn đang ngồi trên ghế sofa, trong lòng lo lắng vô cùng, chẳng lẽ chiến thuật tâm lý của mình thua rồi sao? Trên lý thuyết, mẹ anh là người thiếu kiên nhẫn, sớm đã trở mặt với Thủ trưởng Thịnh rồi chứ? Sao bây giờ bà ấy còn chưa đến vậy?
Anh còn đang nhớ lại quá trình ba ngày nay, bên ngoài cửa đã truyền đến tiếng gọi của bà Thịnh, “Mở cửa ra. Ba cho phép tôi đến thăm Nhị Thập.”
Thịnh Thế vừa nghe tiếng mẹ liền ngồi bật dậy, sau đó mang toàn bộ tàn TL mấy ngày nay ném khắp các góc tường rồi ngồi chồm hỗm trên mặt đất, tiện tay đốt thêm hai điếu nữa, cố hút với tốc độ nhanh nhất, nhả khói đầy phòng. Anh hài lòng vô cùng, ném tàn thuốc xuống đất, đốt thêm một điếu, kẹp vào các ngón tay, từ từ ngửa đầu, dựa vào vách tường, giả vờ như mình đang sa sút, khổ sở lắm vậy.
“Dạ, bà Hai.” Người gác cửa lên tiếng, tiếng chìa khóa vang lên. Ngay sau đó, cửa được mở ra.
Bà Thịnh vừa vào đã thấy con trai ngồi chồm hỗm ở góc tường, xung quanh đầy tàn TL, quần áo vẫn là bộ đồ mặc vào đêm đầu tiên bị nhốt, râu ria trên mặt còn chưa cạo, tóc tai rối bời. Nói gọn một câu, muốn bao nhiêu suy sụp có bấy nhiêu suy sụp.
Vừa thấy con trai như thế, bà Thịnh lập tức mềm lòng, miệng run run, chạy tới bên cạnh anh, khóc òa lên, “Nhị Thập, Nhị Thập, mẹ tới thăm con này.”
Thịnh Thế vẫn ngửa đầu như cũ, giả vờ như không nghe tiếng mẹ gọi. Anh hạ mắt xuống, trong lòng cảm thấy lo lắng khi nghĩ đến việc mình đã dọa mẹ một phen; nhưng nếu không làm như vậy, kế hoạch sẽ trôi sông đổ bể. Anh khẽ cắn răng, buộc mình phải nhẫn tâm, không được nói tiếng nào.
Anh biết đây là cách tốt nhất. Anh càng không nói câu nào, mẹ của anh sẽ càng suy nghĩ miên man.
Thường vào những lúc thế này, bà ấy sẽ suy nghĩ đủ thứ.
Bà Thịnh thấy đứa con trai vốn sinh khí dồi dào nay đã trở nên mơ màng, một tiếng cũng không nói, vẻ mặt u sầu, bà liền hận không thể mang cả thế giới đến trước mắt anh. Bà nắm tay con trai để dỗ dành, vừa khóc vừa nói, “Nhị Thập, sao con lại bỏ mặc bản thân như vậy? Con xem con kìa, dáng vẻ đã không còn giống bình thường nữa rồi... Con nói mẹ nghe đi, con muốn cái gì, mẹ lập tức đi làm ngay cho con. Con trai ngoan, con nói đi, cái gì mẹ cũng nghe con hết.”
Lúc này, Thịnh Thế mới mở đôi mắt tràn đầy vẻ ai oán. Anh nhìn bà Thịnh, mấp máy môi, nhưng rồi vẫn không nói gì.
Ánh mắt của anh khiến lòng mẹ tan chảy. Bà cảm thấy cả thế giới như vừa đổ rầm một tiếng dưới chân mình, rơi vỡ bể nát, “Nhị Thập, con nói đi, con muốn cái gì? Con đừng như vậy mà. Mẹ sợ lắm, mẹ không chịu được đâu. Nếu con xảy ra chuyện gì, mẹ cũng không thiết sống nữa!”
Bà Thịnh vừa dứt lời liền khóc nức nở.
Thịnh Thế thấy mẹ khóc thì còn khó chịu hơn. Anh nắm nhẹ tay mẹ, giọng nói yếu ớt cất lên, “Mẹ, con muốn Sở Sở.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc