Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 192

Tác giả: Diệp Phi Dạ

“Không còn cách nào, nhãn mác đã bị em cắn đứt, chỉ có thể trả tiền.”
Nhân viên bán hàng bên cạnh nhìn Thịnh Thế và Cố Lan San trêu đùa nhau, không nhịn được nở nụ cười.
Có một nhân viên bán hàng tính tình tương đối sáng sủa cười nói: “Cô gái, cô thật đáng yêu.”
“Cám ơn đã khen!” Cố Lan San không thèm nhìn khuôn mặt đen thui của Thịnh Thế, thản nhiên tươi cười với nhân viên bán hàng, yên tâm thoải mái đón nhận tán dương của nhân viên bán hàng với mình, sau đó giẫm bước, vào phòng thay quần áo, sau khi thay quần áo xong đi ra, nhìn lướt qua Thịnh Thế đang ngồi trên ghế salon, sắc mặt của người đàn ông vẫn mang theo vẻ vô cùng không vui, Cố Lan San ngoắc ngoắc khóe môi, liền nghiêng đầu sang chỗ khác, đưa bikini ba bộ cho nhân viên bán hàng nói: “Gói lại giúp tôi.”
“Vâng, thưa cô.” Cô nhân viên bán hàng đáp một tiếng, liền vui mừng hớn hở đến quầy thu ngân, nhanh chóng nhập mã số của bikini vào, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn về phía Cố Lan San, hỏi thăm: “Xin hỏi cô, cà thẻ hay là trả tiền mặt?”
Cố Lan San đứng trước giá hàng mũ che nắng, vừa dùng tay câu một cái mũ mặt trời, đội lên đầu mình, soi gương xoay trái xoay phải, vừa liếc mắt nhìn Thịnh Thế xuyên qua chiếc gương, giọng nói giòn ton đáp trả nhân viên bán hàng: “Đi hỏi người đàn ông đó đi.”
Thịnh Thế cực kỳ miễn cưỡng đứng lên khỏi ghế salon, từ từ đi đến quầy thu ngân, rồi lại từ từ rút ví trong túi ra, lấy thẻ ngân hàng, đưa cho nhân viên bán hàng.
“Xin hỏi có mật mã không?” Cô nhân viên bán hàng ngẩng đầu lên, hỏi thăm một câu.
Thịnh Thế còn chưa kịp trả lời, trước mặt lại có thêm chiếc mũ mặt trời màu xanh làm xuất hiện trên quầy thu ngân, giọng nói tươi đẹp của Cố Lan San theo sát phía sau: “Không có mật mã, cộng thêm cái mũ này cùng quét thẻ.”
“Dạ được, thưa cô.” Cô nhân viên bán hàng nhanh chóng quét thẻ, động tác nhanh nhẫu gói kỹ bikini và mũ mặt trời đưa tới trước mặt cho Cố Lan San.
Cố Lan San cũng không đưa tay ra nhận, mà là nghẹo đầu nhìn Thịnh Thế, Thịnh Thế đặc biệt uất nghẹn dừng lại một lát, sau đó cũng chậm chạp nhận lấy những chiếc túi đó.
Lúc này, Cố Lan San mới mặt mày hớn hở khoác cánh tay Thịnh Thế, dẫn anh ra khỏi cửa hàng chuyên kinh doanh về….
...
...
Buổi tối, sẽ về Ngự Thự Lâm Phong, đầu tiên, Cố Lan San sửa sang lại một ít đồ vật hai người sẽ mang đi Maldives, sau đó mới tắm rửa, bò lên giường.
Trước khi ngủ, Thịnh Thế lại dán lên thân thể mềm mại Cố Lan San theo thói quen, anh cúi đầu, hôn *** của cô, Ng'n t biến đổi đa dạng ђàภђ ђạ cô, trêu chọc thân thể cô mềm mại như nước, người phía dưới đã không ngừng hừ hừ, ý loạn tình mê, nhưng Thịnh Thế lại hết lần này tới lần khác không chịu cho Cố Lan San, anh dùng vật nóng bỏng của mình chống đỡ chỗ mềm mại đã sớm ướt nhẹp của cô, từ từ cạ, ђàภђ ђạ cô, cánh môi dính vào bên tai của cô, tựa như hôn không phải là hôn nói: “Sở Sở, bộ bikini này không thể mặc, ngày mai chúng ta đến Maldives, sẽ mua lại bộ khác, đồng ý với anh thì anh cho em.”
Cố Lan San nghe được câu này, mặt lập tức xụ xuống, môi lập tức liền vểnh, phá hư phong cảnh giơ tay lên, đẩy Thịnh Thế ra, liền cuốn chăn, ngã đầu nằm ở một bên: “Em muốn đi ngủ rồi.”
Thịnh Thế cảm thấy thân thể mình như có một đốm lửa cực nóng thiêu đốt, khiến anh nghẹn tiến thoái lưỡng nan, bộc phát khó chịu, con ngươi anh chuyển rồi chuyển, vòng vo hơn nửa ngày, anh liền giơ tay lên, kéo cô vào trong *** mình lần nữa, hôn sợi tóc của cô, cường thế xâm nhập *** cô, giọng nói lộ ra hơi thở gấp gáp: “Được rồi, Sở Sở, chúng ta làm trước, làm xong rồi hãy nói bikini.”
Dĩ nhiên, một đêm đó làm xong rồi nhưng bikini lại chưa nói đến, bởi vì Cố Lan San bị mệt thoi thóp một hơi, đến cuối cùng, cô phải đạp chân, tức giận trợn trừng mắt nhìn Thịnh Thế, thúc giục anh kết thúc, thúc giục hết câu này đến câu khác, Thịnh Thế mới thỏa mãn bỏ qua cho cô.
...
...
Ngày hôm sau, thời gia bay đi Maldives là mười hai giờ rưỡi trưa.
Tối qua, Cố Lan San bị Thịnh Thế giằng co hơn nửa đêm, ngày hôm sau ngủ nướng một giấc, sau khi rời giường, cô rửa mặt xong, còn cố ý kiểm tra lại hành lí tối hôm qua mình đã chuẩn bị một lần nữa, phát hiện không bỏ sót gì cả, nên yên tâm kéo khóa kéo lại, đi xuống lầu ăn chút đồ ăn.
Từ đầu đến cuối, Thịnh Thế đều ngồi bên cạnh nhìn cô sờ mó, đợi đến sau khi cô ra ngoài, liền lục lọi túi của Cố Lan San, sau đó gọi một cuộc điện thoại cho ai đó.
Cố Lan San đã chuẩn bị xong tất cả, tài xế đã chuẩn bị xe xong, đang chờ ở ngoài cửa.
Cố Lan San nhìn đồng hồ, đã sắp tới mười một giờ, bởi vì không biết đường xá như thế nào, Cố Lan San nhanh chóng chạy lên lầu, trước khi xách chiếc vali mình đã chuẩn bị lên còn cố ý mở va-li ra kiểm tra một lần nữa, phát hiện đồ vật bên trong không ít, liền kêu Thịnh Thế, để cho anh xách đi, cùng nhau đi xuống lầu.
Khi Thịnh Thế và Cố Lan San đến sân bay, nhân viên trong công ty Thịnh Thế đã đứng chờ trước sảnh sân bay.
Lần này đến Maldives có không ít nhân viên, Cố Lan San nhìn thoáng qua một cái, phát hiện cũng có hai ba mươi người rồi, sợ rằng đây đều là nhân viên có cấp bậc cao cấp trong công ty Thịnh Thế.
Tất cả bọn họ đều ngồi khoang hạng nhất trong chuyến bay lần này.
Thịnh Thế và Cố Lan San trên cơ bản là đi một chút đã đến sân bay, cho nên, đợi đến khi Thịnh Thế và Cố Lan San vừa đến, mọi người hoàn toàn không có thời gian dư thừa nào khác, liền đi thẳng đến phòng chờ của khoang hạng nhất.
Trước khi lên máy bay mười lăm phút, Thịnh Thế nhìn về phía Cố Lan San, cực kỳ quan tâm hỏi: “Có cần đi toilet một chút không?”
Cố Lan San suy nghĩ một chút, đặt túi mang theo trên người mình Thịnh Thế trên đù*, đi toilet.
Cặp mắt xinh đẹp của Thịnh Thế, vẫn nhìn chằm chằm vào bóng dáng biến mất ở cửa phòng rửa tay của Cố Lan San, anh liền quay đầu, nhìn về phía thư ký của mình: “Chuyện tôi giao cậu đã làm xong chưa?”
Thư ký của Thịnh Thế lập tức đẩy một cái va – li được bao bọc trong một cái bao bố đến trước mặt Thịnh Thế, “Làm xong rồi anh Thịnh, theo kích cỡ và hình dáng anh nói, đã mua một cái giống nhau như đúc.”
Thịnh Thế trực tiếp vươn tay, vén bao bố lên, thấy giống với cái vali của mình như đúc, trong mắt anh liền thoáng hiện một luồng ánh sáng sáng ngời, nhanh chóng kéo chiếc va – li thư ký mua được tới, sau đó đứng lên, quan sát bốn phương tám hướng, phát hiện thùng rác trong sân bay cũng qua nhỏ, hình như không chứa được chiếc va- li của Cố Lan San mang tới, trong lòng anh lo lắng Cố Lan San sẽ bất chợt ra khỏi toilet, liền suy nghĩ nên giải quyết cái va – li này thế nào......
Đợi chút...... Toilet...... Thịnh Thế nghĩ tới đây, trong đầu lập tức hiện lên một ý nghĩ, nghĩ cũng không kịp nghĩ liền nhanh chóng kéo chiếc va- li của Cố Lan San đi thẳng đến toilet nam.
Thịnh Thế ném thẳng chiếc va –li đến cạnh thùng rác trong toilet nam, đáy lòng nghĩ tới, dù sao cứng đối cứng cũng chỉ có Cố Lan San thắng, nhưng mà cũng không thể để cho cô cầm bộ bikini này đi Maldives được, anh phải vì bảo vệ lãnh thổ của một người đàn ông mà sử dụng chút thủ đoạn.
Ngay sau đó, Thịnh Thế cũng không thèm nhìn cái va – li này một cái, trực tiếp đi ra khỏi toilet.
Lúc này Cố Lan San đã đi ra khỏi phòng rửa tay.
Nữ tiếp viên hàng không của sân bay đã đi đến, ngước nụ cười tiêu chuẩn, nói: “Thưa các vị hành khách, bây giờ đã có thể lên máy bay rồi.”
Cố Lan San thấy Thịnh Thế từ toilet ra ngoài, cũng đứng lên, cô tự nhiên ôm túi của mình, tiện thể kéo chiếc va – li đó đi.
Trong lòng Thịnh Thế thất kinh, nhanh chóng chạy đến bên cạnh Cố Lan San, giành trước một bước ςướק chiếc va - li Cố Lan San muốn xách đi, sau đó trong lòng âm thầm nghĩ tới, nguy hiểm thật, liền đưa cho Cố Lan San một khuôn mặt tươi cười, tự nhiên ôm hông của cô, đi tới lối đi đặc biệt dành cho khoang hạng nhất.
...
...
Máy bay cần dừng chuyển một lần, cho nên toàn bộ hành trình đến Maldives, cần khoảng chừng bảy giờ.
Maldives và Bắc Kinh chênh lệch nhau ba giờ.
Cho nên khi đoàn người bọn họ đến sân bay quốc tế Male, Maldives chỉ mới hơn bốn giờ chiều.
Cố Lan San biết nhiệt độ ở Maldives hơi cao, nhưng là đợi đến bước ra từ sân, cô mới biết, nhiệt độ ở Maldives còn cao hơn so với tưởng tượng của cô rất nhiều, giống hệt như cảm giác của mùa hè.
Đảo Mandiver chỉ có Male này là có sân bay, toàn bộ quá trình ăn ở trong khi du lịch đều do thư ký của Thịnh Thế làm, buổi chiều, nơi đầu tiên bọn họ đi chính là đảo Sun Island.
Sun Island được gọi là đảo mặt trời, là bởi vì trên hòn đảo này chỉ khi có mặt trời mới có đưa đón phục vụ, mới có thể đi vào đảo Sun Island, cho nên một rất nhiều người vừa ra khỏi sân bay, liền ngồi thủy phi cơ(Tiếng Anh: Seaplane: Máy bay có thể đáp trên mặt nước) đi đến đảo Sun Island.
Khách sạn cũng đã đăt xong, cho nên mọi người vừa mới xuống khỏi thủy phi cơ, liền chạy thẳng tới khách sạn.
Đầu tiên bọn họ ở trong căn nhà sát bờ biển, có hai cánh cửa.
Đầu tiên, Cố Lan San và Thịnh Thế đi ra cánh cửa đó, là một lối đi nhỏ, rất hẹp, phía trên bày khắp màu trắng, chung quanh rất nhiều thực vật xanh tươi tốt xanh um rậm rạp, bởi vì nơi này ánh nắng mặt trời chiếu đầy đủ, cho nên lá cây thoạt nhìn đều rất lớn, còn có một số loài hoa rất phong phú, dọc theo con đường nhỏ đó đi vào trong, chỗ sâu nhất, chính là căn nhà trên bãi biển mà bọn họ ở.
Bọn họ chọn căn nhà trên biển loại năm sao, thiết bị hạng nhất, bồn tắm đều ở ngoài trời, ngay cả vòi tắm hoa sen cũng là kiến trúc phục cổ, chợt nhìn, giống như một thương phẩm mới.
Trên ban công nhà bãi biển, có một làm chiếc bàn tròn nhỏ và hai chiếc ghế bằng gỗ, bên cạnh còn có ghế nằm.
Khi đi vào trong, chính là phòng ngủ.
Là cửa kiếng hình tròn, sau khi đi vào, chính là một chiếc giường rất lớn, bên trong giường là một cửa sổ sát đất, bên ngoài chính là bờ cát màu trắng cùng biển lớn màu xanh lam mênh ௱ô** bát ngát.
Cố Lan San vừa bước vào phòng, liền nhào tới trước cửa sổ sát đất, phát hiện thật ra thì không phải một cửa sổ sát đất, mà là một cánh cửa khác, mở ra là có thể đi ra bờ biển.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc