Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 188

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Cố Ân Ân kinh ngạc một hồi, mới gắng gượng khom người, mò tìm điện thoại di động của mình, cô ta run rẩy cầm điện thoại di động của mình lên, vội vàng tìm số Lộ Nhất Phàm, gọi qua, điện thoại reo một tiếng lại một tiếng, nhưng từ đầu đến cuối cũng không có ai bắt máy.
Cố Ân Ân cảm thấy máu trong thân thể chảy ra càng ngày càng nhanh, cảm giác như thế cô ta đã từng trải qua một lần, lúc cô ta mất đi đứa bé của Hàn Thành Trì cũng như thế này, chẳng lẽ hiện tại cô ta lại phải mất đi đứa bé của Lộ Nhất Phàm sao?
Cố Ân Ân chưa từ bỏ ý định lại gọi thêm một cuộc điện thoại cho Lộ Nhất Phàm, lần này có người tiếp nhận, nhưng là một giọng nữ, mềm mại như nước: “Nhất Phàm hiện tại không có thời gian, xin cô không cần gọi tới nữa.”
Sau đó tít tít đã cắt điện thoại của cô ta.
Đoạn thoại kia vừa cắt đứt giống như là cắt đứt một tia hi vọng cuối cùng của Cố Ân Ân, cô ta ôm bụng của mình, sắc mặt chợt tái nhợt, ngơ ngác nhìn điện thoại di động thật lâu, thật lâu, sau đó liền nhập từng chút từng chút mười một con số.
...
...
Thịnh Thế dẫn Cố Lan San đi xem phim, cũng không biết Thịnh Thế làm sao lại chọn được số chỗ ngồi là 13 cùng 14.
Đồng âm là trọn đời cùng một đời, làm cho cuộc xem phim này tăng thêm một chút lãng mạn để cho người ta tim đập nhanh.
Phim trình chiếu là một bộ phim đô thị hiện đại trong nước.
Bộ phim kể về Thang Duy là một người xinh đẹp lại hạ thấp bản thân làm một tiểu tam, chạy đến nước Mĩsanh con cho kim chủ.
Lúc đầu Cố Lan San không ôm hi vọng quá lớn đối với bộ phim này, nhưngcàng xem về sau, cô thật sự nhập tâm vào, cô xem đến đoạn Thang Duy nâng cao bụng bự đứng ở trên đường phố Seattle, bán đi những món đồ xa xỉ mà kim chủ đưa cho cô ta, cô đã nghĩ, những món đồ xa xỉ này là đồ dùng hàng ngày của phụ nữ, thật ra cũng có một mặt thiện lương, lại không nói đến rốt cuộc cô ta đánh mất đạo đức luân lý cỡ nào, làm một tiểu tam, muốn dựa vào đứa bé thượng vị, nhưng tối thiểu ở thời khắc nguy nan, cô ta thương yêu đứa con của mình, chỉ duy nhất dựa vào phần tình thương của mẹ này của cô ta, Cố Lan San cảm thấy, nhân vật Thang Duy này, thật sự khiến người yêu thích.
Kết thúc bộ phim, Thang Duy không có ở chung một chỗ với kim chủ của mình, mà là cùng một người đàn ông mình gặp ở Seattle, gặp lại sau khi ly biệt ở Cao ốc Empire State nước Mỹ.
Tình tiết bộ phim sắp xếp rất lãng mạn, làm rung động bao nhiêu trái tim mềm mại của thiếu nam thiếu nữ mơ mộng, nhưng Cố Lan San cũng không có bị lây nhiễm lãng mạn như vậy, ngược lại đáy lòng có một chút khó chịu nặng trĩu.
Cô nhìn màn ảnh chiếu phim, liền suy nghĩ đến kết cục tình yêu của mình.
Kết cục của cô và Thịnh Thế.
Nhà họ Thịnh chắc chắn sẽ không để cho cô gả cho Thịnh Thế, thật sự cô cũng không có dũng khí nắm tay với Thịnh Thế đối đầu với nhà họ Thịnh, cuộc sống không có cẩu huyết như phim truyền hình, không phải cô lấy cái ૮ɦếƭ uy hiếp, không phải cô và Thịnh Thế bỏ trốn tới mặt trăng, thì nhà họ Thịnh liền thỏa hiệp.
Chuyện này quan hệ đến danh dự của nhà họ Thịnh, mặt mũi của nhà họ Thịnh.
Cố Lan San nghĩ, nếu như có một ngày, cô thật sự mang thai, cô như thế nào?
Cô cũng học nữ chính trong phim, mang đứa bé chạy đến nước ngoài sinh sao?
Sau đó nhiều năm về sau, dắt đứa bé, trở lại Bắc Kinh, gặp gỡ với Thịnh Thế?
Cố Lan San nghĩ đến ý tưởng này của mình, nhịn không được liền nhếch môi, nở nụ cười thất thanh, cô không làm được việc một thân một mình chạy ra nước ngoài sanh con, nhưng cô cảm thấy, có lẽ chưa kết hôn mà có con là một ý tưởng không tồi.
Chỉ là chuyện thân thể mình, cô hiểu, uống thuốc bắc lâu như vậy, cô và Thịnh Thế đến giờ đã làm nhiều lần như vậy, bọn họ đều chưa từng dùng biện pháp ***, nhưng cô vẫn luôn không thể mang thai lần nữa.
Bác sĩ có nói, cô sinh non hai lần liên tục, khiến thân thể rất yếu, rất khó mang thai đứa bé thứ ba.
Là rất khó mang thai, cũng không đến nỗi vẫn không có bầu được chứ?
Cố Lan San nghĩ tới đây, trong lòng hơi nặng trĩu khó chịu.
Nếu thật sự cô vẫn không có bầu không được một đứa bé, cô phải làm gì?
...
...
Sau khi ra khỏi rạp chiếu phim, đã là 11 giờ đêm, bởi vì là mùa đông, gió rét vi vu, cả đoạn đường yên tinh bất ngờ.
Thịnh Thế nắm cổ tay Lan San, lên xe, nổ máy, chậm rãi chạy nhanh lên đại lộ, lúc đi ngang qua một nhà bán cháo 24h, Thịnh Thế nghiêng đầu, hỏi Cố Lan San: “Sở Sở, có muốn ăn khuya chút gì hay không?”
Cố Lan San sờ bụng một cái, hình như có một chút xíu cảm giác đói, liền gật đầu một cái, coi như là đồng ý.
Gần tối, xe ít, rất dễ tìm chỗ đậu xe, sau khi Thịnh Thế dừng hẳn xe sau, liền dắt tay Cố Lan San, vào tiệm chao. Anh thấy Cố Lan San thích ăn nhất cháo hải sản, màu vàng cam, Thịnh Thế thân thiết múc thêm một chén nữa cho Cố Lan San, đẩy tới trước mặt cô.
Sau khi khuya, Thịnh Thế đưa Cố Lan San đến một khách sạn cách Thập Lý Thịnh Thế không xa, thuê một phòng.
Gian phòng trang trí rất đẹp, bốn phía vách tường, có hai mặt đều là kính, ở góc kính, còn có một cái bàn tròn, để hai cái ghế nhỏ, trên bàn nhỏ còn để một cái máy pha cà phê phục cổ, một bên để một lon không cà phê Blue Mountain chưa mở.
Cố Lan San đi tắm rửa trước, lúc đi ra, chỉ bọc một cái áo choàng tắm, sau đó chợt muốn đến trước cửa kính pha cà phê.
Thịnh Thế lau tóc ướt, đi ra từ trong phòng tắm, đã thấy hương cà phê thơm ngát. Anh khẽ đứng dựa vách tường ở cửa phòng tắm, nhìn cô gái khom người pha cà phê trước cửa sổ sát đất, ánh mắt và trái tim đều trở nên dịu dàng.
Cố Lan San pha cà phê xong, rót hai chén, nghiêng đầu, liền thấy một cái khăn tắm, che kín nửa người dưới của Thịnh Thế. Cô bưng ly cà phê lên, quơ quơ về phía Thịnh Thế. Trong lòng Thịnh Thế sáng tỏ đạp bước, đi tới, kéo một cái ghế ra, ngồi đối diện với Cố Lan San, bưng cà phê lên truớc mặt, từ từ nhấp một ngụm.
Dưới khách sạn bọn họ ở, là Bắc Kinh không có đêm, xa hoa truỵ lạc, cực kỳ xinh đẹp, ánh sáng hất lên trời đêm, tạo ra những mảng xanh lam óng ánh trong suốt. Cố Lan San bưng cà phê, nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ đẹp đẽ tinh xảo như thế, lông mi thật dài chợt nháy hai cái, cô liền nghiêng đầu, nhìn Thịnh Thế bên cạnh, thình lình mở miệng, nói: “Nhị Thập, anh có thể theo đuổi em như vậy...em thật sự rất vui.”
Lời này của Cố Lan San, lời mang ý tốt, nhưng rơi vào tai Thịnh Thế, vẫn cảm giác có một chút ý gì khác, anh đặt ly cà phê xuống, nghiêng đầu, nhìn Cố Lan San, chăm chú quan sát cô một lát, mới lên tiếng, hỏi: “Sở Sở, lời này của em là có ý gì?”
Ánh mắt của Thịnh Thế, thoạt nhìn rất lạnh lùng, bức Cố Lan San nhịn không được buông tầm mắt xuống, ánh mắt đảo quanh, tiếp tục nhìn chằm chằm phong cảnh ngoài cửa sổ.
Không khí bên trong phòng hơi ngưng trệ, Cố Lan San biết Thịnh Thế vẫn luôn nhìn mình chằm chằm, thậm chí rõ ràng cô cảm giác được trên người đàn ông này mang theo một chút tức giận, cô tuyệt đối không sợ, nhàn nhạt cong môi, cười cười, sau đó mới mở miệng, nói: “Nhị Thập, anh cũng biết, hai chúng ta có lẽ không có kết quả.”
Thịnh Thế không nói gì, nhìn tầm mắt Cố Lan San, dần dần trở thành trầm mặc.
Sao anh không hiểu ý trong lời nói cô, hai người yêu nhau là chuyện hai người, nhưng là hai người kết hôn cũng là chuyện của hai gia đình.
Bên Cố Lan San, không có gì trở ngại, nhưng bên anh, còn có núi đao biển lửa chờ bọn họ đi vào..
Thật ra thì, Thịnh Thế cảm thấy những ngày này rất tốt, anh có chút không muốn nghĩ chuyện về sau, n anh cảm thấy anh và Cố Lan San nói chuyện yêu đương rất hạnh phúc rất vui vẻ.
Cũng không phải là anh không muốn phụ trách, huống chi, bản thân anh và cô cũng chưa ly hôn.
Anh chỉ không muốn sớm cùng cô đi đối mặt núi đao biển lửa kia.
Hạnh phúc của anh tới trễ như thế, trễ như vậy, anh còn chưa cảm thụ được hết, hơn nữa anh chỉ biết cô không yêu Hàn Thành Trì, nhưng anh còn chưa chắc chắn trong lòng Cố Lan San có Hàn Thành Trì hay không.
Cho tới nay, anh là một người rất tự tin, nhưng bây giờ đối mặt với Cố Lan Sam, thật sự anh không có lòng tin quá lớn, đáy lòng luôn không yên lòng, mặc dù bây giờ cô đang ở trước mặt anh, anh vẫn sợ, thật sự người nhà họ Thịnh làm hành động gì khiến cô đột nhiên biến mất trong thế giới của anh.
Thứ lỗi cho sự ích kỷ của anh, anh rất muốn tình cảm của bọn họ, nồng nhiệt hơn một chút, sau đó để anh cảm thấy, Cố Lan San yêu anh sâm đâm, anh sẽ đi giải quyết chuyện còn lại.
Cố Lan San không nhìn Thịnh Thế, cô cũng không biết trong lòng Thịnh Thế nghĩ cái gì, sau khi cô nói ra, đối mặt chính là im lặng.
Lòng của cô, từ từ nhói đau.
Thật ra thì cô hiểu rõ ràng, cô không nên nhắc tới hiện thực *** phong cảnh như thế trong buổi tối đẹp đẽ mà hai người đang ở này.
Nhưng, kể từ sau khi Hàn Thành Trì nói với cô mấy lời, trong lòng cô luôn lo lắng, cô vừa nghĩ tới bây giờ cô và Thịnh Thế tốt đẹp có lẽ chỉ là ngắn ngủi, cô đã cảm thấy đả kích như vậy không thể chịu đựng.
Đáy lòng Cố Lan San hơi đau, cô cố làm mình mở miệng thoải mái, nhưng trong giọng không che giấu được thương cảm: “Nhị Thập, em bị mẹ anh bắt gặp trực tiếp mấy lần hôn Hàn Thành Trì, nhiều người đều cho rằng em là vị hôn thê của Hàn Thành Trì, người nhà anh, bọn họ sẽ không đồng ý để em vào cửa một lần nữa.”
Thịnh Thế từ trên chỗ ngồi đứng lên, hai bước ba bước vòng qua cái bàn đi tới trước mặt Cố Lan San.
Cố Lan San ngồi ở chỗ, cánh tay dài của Thịnh Thế đè cô xuống, ôm chặt cô trrong ***, sắc mặt anh rất nặng nề, nhìn ánh mắt của cô, mang theo vài phần nghiêm túc: “Sở Sở, anh không muốn nghe những thứ này, anh chỉ hỏi em...em vừa nói trong miệng chúng ta có thể không có kết quả, là em sợ người nhà họ Thịnh quấy nhiễu chúng ta, vậy thì em cũng tự nhận chúng ta không ở cùng nhau?”
Con ngươi Cố Lan San đảo quanh, giọng nói sau đó có chút không chắc: “Nhị Thập, vấn đề này hình như không phải điều quan trọng.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay