Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 181

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Cố Lan San chợt ho khan một tiếng, không nghĩ tới vậy mà mình lại đeo vòng vào mình, mặt cô rất đỏ, lo lắng lại thuần chất hừ một tiếng, nhìn chằm chằm Thịnh Thế, trả lời đúng lý hợp tình: “Đúng vậy, em là vì anh mà suy nghĩ, nên mới không nguyền rủa anh thật sự bị liệt dương, tiết ra sớm, vô năng, một giây là bắn ra, anh có ý kiến gì không?”
“Khụ khụ————”
Giọng nói Cố Lan San vừa dứt, hai người đi qua chợt ho khan hai tiếng, như là kiềm chế cười gì đó.
Cố Lan San há miệng, xấu hổ mặt như gan heo.
Tâm tình Thịnh Thế đặc biệt tốt nên lập tức kéo Cố Lan San vào trong ***, nghiền ngẫm từng chữ một mà nói: “Không có ý kiến gì, em tính phúc anh cũng tính phúc, không phải sao? Sở Sở, bây giờ trời chưa tối, chúng ta trở về phòng bệnh, nghiên cứu thật tốt một chút, chân chân chính chính xem tính phúc là cái dạng gì?”
Hai người qua đường này nhanh chóng biến mất không thấy đâu nữa.
Sau đó buổi tối hôm đó, trở lại phòng bệnh, Thịnh Thế và Cố Lan San thật sự chân chân chính chính nghiên cứu tính phúc là cái dạng gì.
Sau đó đến cuối cùng, lúc nằm ở trên giường bệnh Cố Lan San cảm thấy mình vừa tìm được đường sống trong chỗ ૮ɦếƭ, lúc hơi thở mỏng manh, cô đã cực kỳ hối hận nghĩ, từ nay về sau cô không bao giờ nói một tên đàn ông nào bị bệnh liệt dương vô năng một giây là bắn ra nữa!
Rồi đến ngày hôm sau xuất viện.
Đón Thịnh Thế và Cố Lan San xuất viện là lái xe ở ngự thự lâm phong.
Khoảng thời gian Thịnh Thế đến khu tai nạn tìm Cố Lan San đến giờ, đã gần một tháng cũng chưa đến công ty, mà bây giờ đã gần đến mùa xuân, trong công ty có rất nhiều chuyện làm anh bận bịu, cho nên sau khi anh xuất viện thì việc đầu tiên anh làm, không phải là trở lại ngự thự lâm phong trước, mà là bảo tài xế đưa anh đến thẳng Thập Lý Thịnh Thế.
Dĩ nhiên Cố Lan San muốn đến toà soạn SH đi làm, bởi vì tối qua quá kịch liệt, nên Cố Lan San cảm thấy toàn thân đều rã rời, căn bản không muốn lái xe, cho nên liền đáp ứng việc đi nhờ xe Thịnh Thế, trước hết để tài xế đưa mình tới toà soạn SH.
Lúc trên đường đi đến toà soạn SH, cuối cùng Thịnh Thế vẫn không thể nhịn được, hỏi vấn đề mà ngày hôm qua chính mình muốn hỏi.
Lúc thời điểm xe của anh đi qua toà nhà của công ty của Hàn Thành Trì, anh làm bộ lơ đãng, mở miệng vòng vo nói: “Toà nhà cao tầng này, xem ra cũng không tệ lắm nhỉ?”
“Ừ.” Ngược lại Cố Lan San không có suy nghĩ nhiều, chỉ cho là Thịnh Thế đơn thuần muốn nói toà cao nhà cao tầng này của Hàn Thành Trì, cho nên nghiêng đầu, liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ, trả lời bằng một tiếng ừ.
“Toà nhà cao tầng này ban đầu là do anh thiết kế, đất này có 40% cổ phần của anh.”
“À.” Cố Lan San thật lòng kinh ngạc đối với tài sản của Thịnh Thế, kể từ khi cô thấy qua Thập Lý Thịnh Thế phồn hoa, thì thật sự không kinh sợ khi thấy chuyện quái lạ gì, cho nên lúc đối mặt với việc toà cao ốc thương nghiệp này có 40% cổ phần của anh, biểu hiện của cô cũng rất bình tĩnh, chỉ cần anh không nói mình có 40% cổ phần ở cố cung, thì cô cũng sẽ không bị hù doạ.
“Đúng rồi, nói đến toà nhà đấy, anh nhớ ra một chuyện, cái đó, nếu như anh nhớ không lầm, thì hình như công ty Hàn Thành Trì đang ở nơi này đi?” Cuối cùng Thịnh Thế cũng kéo lời nói của mình tới đề tài chính.
Cố Lan San mơ hồ như biết được mục đích của Thịnh Thế, cô liền nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn Thịnh Thế, mở trừng hai mắt, rất bình tĩnh học theo lời của anh, trả lời: “Nếu như em nhớ không nhầm, một thời gian trước mỗ gia đã chạy tới toà nhà này, đánh người khác rất phách lối, còn đem mình lăn vào bệnh viện.”
“Nếu như em nhớ không nhầm, một thời gian trước mỗ gia đã chạy tới toà nhà này, đánh người khác rất phách lối, còn đem mình lăn vào bệnh viện.”
Thịnh Thế tuyệt đối không quan tâm tới sự châm chọc trong lời nói của Cố Lan San, anh chỉ cố gắng lôi kéo đến mục đích của mình, nhưng mà ngược lại anh lại giả bộ giống như là đặc biệt lơ đãng, đặc biệt không cần, đặc biệt không quan tâm, thuận miệng nói: “Đúng rồi, Sở Sở, ngày hôm qua em và Hàn Thành Trì xuống dưới lầu nói chuyện gì vậy?”
Quả nhiên, mục đích của Nhị Thập là cái này……….. Khó trách ngày hôm qua sau khi cô và Hàn Thành Trì nói chuyện xong, Thịnh Thế lại quỷ dị như vậy, thì ra là bởi vì Hàn Thành Trì nha.
Cái này có được tính là ghen không?
Đôi mắt Cố Lan San đảo quanh vòng vòng, nghĩ, cũng được nha.
Sau đó trong lòng cô liền vui rạo rực.
Bên đầu cô, nhìn Thịnh Thế, cố ý duy trì sự thần bí nói: “Không có gì nha.”
Thịnh Thế nhìn chằm chằm Cố Lan San, trong lòng càng tò mò, nhưng anh vẫn nói chuyện vô cùng trái với ý mình: “À, anh chỉ thuận miệng hỏi thôi, thật ra thì cũng không có gì.”
“Ừ.” Cố Lan San gật đầu một cái, “Anh chỉ là thuận miệng hỏi thôi, vậy em cũng sẽ không nói.”
Thịnh Thế há miệng, có vẻ hơi chán chường, sau đó từ từ liếc qua, nhìn ngoài của xe: “Thôi, em không muốn nói, thì không cần nói.”
Sau đó, bên trong xe hoàn toàn yên tĩnh.
Cố Lan San cong môi lên cũng không nói chuyện, chỉ nhìn ngoài cửa xe.
Gáy hai người hướng về phía nhau, mãi cho đến khi xe ổn định dừng ở trước toà nhà của toà soạn SH, Cố Lan San đẩy cửa xe ra, xuống xe, hướng về phía Thịnh Thế đang ngồi bên trong, khoát khoát tay nói: “Nhị Thập, em đi làm trước.”
Dáng vẻ Thịnh Thế vẫn có chút khó coi, nhìn cô, môi giật giật, cuối cùng chỉ gật đầu một cái.
Nhưng Cố Lan San không xoay người đi, ngược lại lại đi vòng đến bên kia xe, gõ cửa kính xe của Thịnh Thế một cái, tài xế mở cửa sổ xe xuống, Cố Lan San khom người, đem môi mình đến gần tai Thịnh Thế, nhẹ nhàng nói: “Thật ra thì, nội dung cuộc nói chuyện giữa em và Hàn Thành Trì chiều hôm qua rất đơn giản, chính là em nói cho anh ta biết, em không thích anh ta, em với anh ta không thiếu nợ nhau, từ nay về sau cắt đứt quan hệ, anh ta và em như người không quen biết!”
Sau khi Cố Lan San nói xong, suy nghĩ một chút, lại bổ sung một câu: “Ừ, còn quên một chuyện nữa, đúng là em còn cho anh ta mấy cái tát, về phần mấy cái tát này, em quên rồi.”
Lần này Cố Lan San cảm thấy mình nên nói toàn bộ, từ từ đứng lên, xoay người, hướng về phía toà nhà của toà soạn SH, nhanh chóng đi vào.
Sau khi Cố Lan San biến mất, tài xế liền chạy xe, lái về phía Thập Lý Thịnh Thế.
Thịnh Thế ngồi trong xe, trước sau đều im lặng duy trì bộ dáng ngốc nghếch.
Cả người anh như bị những lời nói đó của Cố Lan San làm cho hồn bay phách tán.
Ánh mắt của anh, nháy cũng không nháy trong đầu chỉ từ từ đem những lời nói của Cố Lan San suy nghĩ không biết bao nhiêu lần, sau đó anh liền cong môi, cười ngây ngốc.
Dĩ nhiên, nụ cười kia xem như không quá ngu ngốc, ngược lại lại mang theo mười phần chói mắt, như muốn ςướק đoạt tâm hồn vậy.
Cho tới khi Thịnh Thế đến công ty, thư ký ôm tài liệu cao chừng một mét, đặt trước bàn anh, vẻ mặt anh vẫn đều là cười khanh khách, sau đó đối mặt với đề nghị của thư ký, anh vẫn luôn gật đầu, nói, được, không thành vấn đề, có thể!
Thư ký cảm thấy đại Boss đã biến mất không còn chút dấu vết gì nữa, trở về sau nữa, giống như là thay đổi thành người khác.
Thư ký cảm thấy đại Boss biến mất một thời gian, sau khi trở về thì giống như biến thành người khác, mọi việc đều rất dễ thương lượng, cho nên lúc cô báo cáo xong thì ngay lập tức rời khỏi văn phòng của Thịnh Thế, đi ra xì xào bàn tán với người bên ngoài.
“Có phải đại Boss gặp được chuyện gì tốt nên tâm trạng mới tốt như vậy?”
“Gần đây đại Boss không đến công ty cũng không biết đi đâu, chẳng lẽ mở một công ty mới ở chỗ khác, làm ăn cực kỳ phát đạt?”
“Không đúng, tôi cảm thấy chắc chắn là đại Boss có chuyện vui...”
Hôm nay đề tài về Thịnh Thế đứng đầu cả công ty, tất nhiên là chuyện vì sao tâm trạng đại Boss lại tốt như vậy?
Tất cả mọi người đều biết Thịnh Thế tâm tình bất định, có nhân viên còn đánh cược, cược tâm trạng cực kỳ tốt này của Thịnh Thế có thể duy trì được bao lâu. lqđ
Nhưng mà ngoài dự đoán của mọi người, tâm trạng cực kỳ tốt của Thịnh Thế duy trì đến tận lúc ba giờ chiều của cuộc họp, anh gặp ai cũng đều cười rạng rỡ, dường như sợ mọi người không biết tâm trạng của anh rất tốt.
Lúc họp, Thịnh Thế ngồi ở đó thường xuyên thất thần còn thường cắn ngón tay, độ cong của khóe môi càng lúc càng rộng. lqđ
Em không thích anh ta, em với anh ta không còn thiếu nợ nhau, từ nay về sau cắt đứt quan hệ, anh ta và em như người xa lạ!
Không thích, không thiếu nợ nhau, cắt đứt quan hệ, như người xa lạ.
Những từ ngữ này không phải là những từ ngữ tốt đẹp gì.
Nhưng sau khi kết hợp những từ này với Cố Lan San và Hàn Thành Trì thì Thịnh Thế cảm thấy những từ ngữ này trở nên đẹp đẽ vô cùng.
Ha ha... Cố Lan San không thích Hàn Thành Trì, Cố Lan San và Hàn Thành Trì không thiếu nợ nhau, từ nay về sau cắt đứt quan hệ, Cố Lan San và Hàn Thành Trì như người xa lạ.
Chủ đề họp của bọn họ lúc này là phân tích thành tựu một năm nay của Thập Lý Thịnh Thế, về cơ bản thì mỗi hạng mục đều có thành tích xuất sắc, nhưng đối với Thịnh Thế mà nói, những thứ này không đáng để anh vui sướng mà chuyện tình đáng giá nhất năm nay để cho anh mừng rỡ như điên tuyệt đối là chuyện Cố Lan San không thích Hàn Thành Trì! lqđ
Cố Lan San không thích Hàn Thành Trì, có phải Thịnh Thế anh nên có hành động rồi hay không?
Thịnh Thế nhớ đi nhớ lại, ngay sau khi tan họp liền gọi thư ký của mình đi vào văn phòng, liên tiếp phân phó một chuỗi dài...
...
...
Nếu nói hôm nay là ngày mà Thịnh Thế phong sinh thủy khởi, mọi sự thông thuận thì ngày hôm nay của Cố Lan San tuyệt đối là khắp nơi nén giận, nơi nơi xui xẻo.
“Yêu hận tình thù” giữa cô, Hàn Thành Trì và Tô Kiều Kiều đều bị mỗi nhân viên trong tòa soạn SH biết rõ.
Bộ dạng của cô vốn xinh đẹp, thành tích trong công ty cũng xem như xuất sắc, cho nên trong công việc cũng có đối thủ cạnh tranh luôn có địch ý với cô, ***ng tới chuyện bát quái như vậy thì châm chọc và khiêu khích cô khắp nơi.
Kỳ thật Cố Lan San rất muốn xé rách miệng của mấy người kia nhưng vẫn dằn lại được tính tình của mình, vẫn nén giận đến lúc tan ca, cô vội vàng xách túi, định nhanh chóng rời khỏi công ty để khỏi gặp phải người nào.
Nhưng khiến Cố Lan San buồn bực là lúc tan ca, đợi thang máy thì vẫn phải ở chung một chỗ với mấy người kia.
Cửa thang máy vừa mở ra, Cố Lan San cũng sắp bước đến cửa chính của tòa soạn SH nhưng cô mới vừa đến cửa xoay thì nhìn thấy chỗ cửa chính có rất nhiều người vây quanh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc