Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 18

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Khuôn mặt Thịnh Thế không thay đổi gì mà gật đầu, nhìn Cố Lan San, nghĩ lại ở Cố gia ô cũng không ăn gì nên lạnh nhạt nói với bà quản gia: “Có chuẩn bị cơm chiều không?”
Bà quản gia nhìn Cố Lan San một cái rồi lắc đầu với Thịnh Thế: “Lúc San tiểu thư đi nói là sẽ ăn cơm tại Cố gia, mới bảo chúng tôi không cần chuẩn bị bữa tối!”
“Thịnh tiên sinh, nếu không chúng tôi lập tức chuẩn bị!”
Thịnh Thế gật đầu, bà quản gia lập tức đến phòng bếp, sau đó rất nhanh đồ ăn đã chuẩn bị xong xuôi.
Thịnh Thế lên lầu, đẩy cửa ra, liếc mắt một cái đã thấy Cố Lan San đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng ngủ, ánh mắt nhìn chằm chằm bức tranh treo ở góc tường. Gương mặt cô không có cảm xúc dì, làn da trắng nõn, dưới ánh đèn vàng nhạt như được phủ một lớp nước.
Thịnh Thế đi đến bên cạnh Cố Lan San thì cô mới giật mình.
Cô hơi nâng mắt lên, nhìn người đến là Thịnh Thế thì lập tức đứng dậy, hơi nhếch môi, cố gắng nở nụ cười, giọng nói mềm mại cố làm ra vẻ một người vợ tốt: “Tôi đi chuẩn bị nước tắm cho anh!”
Thịnh Thế đứng tại chỗ, không ***ng đậy cũng không lên tiếng chỉ đôi mắt kia lặng lẽ nhìn khuôn mặt Cố Lan San, bình tĩnh xem xét. Quả thực, Cố Lan San làm một người vợ rất tốt, cực kỳ chu đáo nhưng không chút tình cảm.
Cô dường như coi vị trí Thịnh thiếu phu nhân là một công việc, cố gắng làm thật hoàn hảo.
Thịnh Thế nhớ rõ, trước kia ở trước mặt anh, cô đều có dáng vẻ tự tin. Cô giống như bạn bè và người nhà, mở miệng đều gọi anh: “Nhị Thập”
Bây giờ, cô chỉ gọi anh là “Thịnh Thế”, lại còn lạnh lùng, xa cách với anh nữa.
Cố Lan San thấy Thịnh Thế không nói gì, vụng trộm liếc anh một cái mới phát hiện anh vẫn nhìn chằm chằm cô. Nhìn vẻ mặt kia cô không thể đoán được anh đang vui hay buồn. Cố Lan San hơi hồi hộp một chút, cảm thấy khẩn trương cũng có chút mâu thuẫn.
Cô sợ Thịnh Thế đột nhiên xoay người bỏ đi, khiến cô không thể kiếm tiền được. Nhưng bên cạnh đó, cô cũng sợ, đột nhiên cảm xúc dâng trào, Thịnh Thế sẽ giải quyết cô ngay tại chỗ.
Cố Lan San cũng không phải đồ ngốc, cô cũng cảm nhận được mỗi lần cô và Thịnh Thế quan hệ vợ chồng thì anh làm rất mạnh mẽ, giống như trừng phạt, sỉ nhục cô.
Cô cố ý không cảm giác được, tự lừa bản thân cho rằng cứ như thế thì sẽ không cảm thấy bản thân thấp kém, xấu hổ trước mặt anh.
Trong phòng cực kỳ yên tĩnh.
Cố Lan San cảm thấy trong lòng không yên, vẫn ngẩng đầu cười với Thịnh Thế. Vừa định mở miệng nói chuyện, cô đã thấy Thịnh Thế xoay người đi ra cửa, lạnh nhạt nói: “Cho cô một cơ hội kiếm tiền! Xuống lầu, cùng ăn khuya với tôi!”
Trong lòng Cố Lan San kinh ngạc. Không phải ở Cố gia anh vừa ăn cơm chưa đầy hai tiếng sao? Sao bây giờ đã muốn ăn khuya rồi?
Trong lòng cảm thấy rất nghi ngờ nhưng nghĩ lại có thể kiếm tiền thì cô lập tức theo xuống lầu.
Thịnh Thế đã ngồi trước bàn ăn, Cố Lan San vội bước đến, người kéo ghế giúp cô. Sau khi Cố Lan San ngồi xuống, Thịnh Thế cũng nâng cằm, nói một câu: “Ăn hết mấy món trước mặt đi!” rồi anh cầm đũa, bắt đầu ăn.
Kỳ thật, Cố Lan San không có khẩu vị gì nhưng cô biết mỗi lần ăn cơm cùng Thịnh Thế, anh đều bắt cô ăn hết. Nếu không, cô đừng mơ tưởng lấy được 5000 Tệ của anh.
Trên bàn ăn cực kỳ yên tĩnh, hai người chỉ im lặng ăn cơm của mình không nói với nhau một câu nào.
Bà quản giá đứng bên cạnh, thỉnh thoảng sẽ đổi bát đĩa bẩn trên bàn ăn. Mãi đến khi Cố Lan San ăn hết toàn bộ đồ ăn trước mặt thì Thịnh Thế cũng chậm rãi đặt đũa xuống. Anh lấy trong túi áo vest vắt trên ghế một tờ chi phiếu, ghi một vài chữ để trước mặt Cố Lan San rồi đứng dậy đi.
Cố Lan San ngồi bên bàn ăn chăm chú nhìn tấm chi phiếu trước mặt một lúc sau đó lấy giấy ăn, lau tay, cất tấm chi phiếu đi rồi lên lầu.
Cố Lan San vừa khuất bóng sau cầu thang thì Thịnh Thế cũng vào phòng làm việc ở tầng một, nói với bà quản gia: “Mau lấy cho tôi thuốc tiêu hóa!”
——
Tiệc đính hôn của Hàn Thành Trì và Cố Ân Ân được tổ chức ở Đế Đô.
Tuy bối cảnh Hàn gia và Cố gia không hiển hách bằng Thịnh gia nhưng vẫn là một trong những danh môn vọng tộc tại thành phố, quan hệ cũng rộng rãi. Tuy Hàn Thành Trì nói không muốn làm quá phô trương nhưng tin tức đám hỏi giữa Hàn gia và Cố gia vẫn được truyền ra ngoài. Vậy nên, có rất nhiều người dựa vào quan hệ giữa các gia tộc mà đến tham dự, đến mức kín cả sảnh khách sạn.
Vì công việc bận rộn nên đàn ông Thịnh gia không tham dự được cho nên đại đa số chỉ có phụ nữ đến mà thôi. Nhà Thịnh Thế có ba người tham dự: mẹ Thịnh Thế, chị cả Thịnh Thế.
Lúc Thịnh Thế dẫn Cố Lan San đến bàn Thịnh gia ngồi, Cố Lan San chào hỏi từng người. Mọi người đều lâu không gặp cô nên nói đùa một lúc. Sau đó, Thịnh Thế mới dẫn Cố Lan San đến ngồi chung bàn cùng Hạ Phồn Hoa và Quý Lưu Niên.
Trên bàn tiệc, đại đa số bọn họ cũng quen biết, lớn lên từ nhỏ, cũng hay tụ tập nên không khí khá thoải mái.
Cái gọi là tiệc đính hôn cũng chẳng khác gì một bữa tiệc để mọi người tụ tập vui chơi, nói chuyện với nhau.
Cố Ân Ân kéo Hàn Thành Trì đến từng bàn chúc R*ợ*u mọi người.
Hôm nay, Cố Ân Ân rất xinh đẹp. Tuy chỉ là tiệc đính hôn nhưng nụ cười rạng rỡ trên môi như cô dâu mới.
Có thể hôm nay là ngày vui, Cố Ân Ân mặc một chiếc váy dài màu đỏ, tóc Pu'i cao, vài lọn tóc buông xõa.
Hàn Thành Trì đứng bên cạnh Cố Ân Ân. Hôm nay, cậu ta cũng mặc một bộ vest màu đen, áo sơ mi và khuy cài áo màu đỏ đồng màu với váy của Cố Ân Ân. Trên mặt hai người đều vui vẻ. Hai người đứng cạnh nhau, nam anh tuấn, nữ xinh đẹp, quả thật là một đôi trời sinh.
“Thấy Thành Trì và Ân Ân có ngày hôm nay, tự nhiên mình lại thấy tin tưởng vào tình yêu.” Quý Lưu Niên nhìn chằm chằm Hàn Thành Trì và Cố Ân Ân đang mời R*ợ*u ở đằng xa, cảm thán.
Hạ Phồn Hoa nói: “Mình chưa từng nghĩ rằng tình cảm của con người có thể tốt như vậy! Từ nhỏ đến lớn, dường như Thành Trì và Ân Ân chưa từng cãi nhau. 27 năm đều như vậy. Rốt cuộc, bây giờ hai người đã đi đến hôn nhân, thật khiến người ta cảm động!”
Hạ Phồn Hoa nói: “Mình chưa từng nghĩ rằng tình cảm của con người có thể tốt như vậy! Từ nhỏ đến lớn, dường như Thành Trì và Ân Ân chưa từng cãi nhau. 27 năm đều như vậy. Rốt cuộc, bây giờ hai người đã đi đến hôn nhân, thật khiến người ta cảm động!”
Mọi người vừa cảm thán, vừa chạm cốc chúc mừng cho Hàn Thành Trì và Cố Ân Ân rồi uống một hơn cạn sạch.
Cố Lan San khẽ quay đầu nhìn về phía Cố Ân Ân và Hàn Thành Trì. Cô cảm thấy chị ấy thật xinh đẹp, đẹp đến mức chói mắt.
Cố Ân Ân mới thật sự là vợ của anh ấy.
Bởi vì yêu nên mới đi đến hôn nhân.
Cố Lan San cảm thấy bản thân không thể nhìn tiếp nên quay đầu, nở nụ cười nhạt cùng uống R*ợ*u, nói chuyện với mọi người.
Sau đó, Hàn Thành Trì và Cố Ân Ân đến bàn bọn họ kính R*ợ*u. Lúc đến nơi, hai người họ cũng giảm bớt tất cả những lời khách sáo. Hàn Thành Trì và Cố Ân Ân không nói gì chỉ uống liền ba chén. Mọi người trên bàn cũng không nói câu nào, học theo Hàn Thành Trì uống ba chén R*ợ*u, trong lòng đều thầm chúc phúc cho bọn họ.
Uống xong ba chén, Hàn Thành Trì ôm Cố Ân Ân, nói với bọn họ: “Mọi người cứ ăn uống nhiệt tình, mình và Ân Ân phải đi chúc R*ợ*u ở các bàn khác. Bây giờ mọi người cứ tự do, khi tan tiệc chúng ta đến Kim Bích Huy Hoàng tụ họp. Lúc ấy, mình và Ân Ân sẽ uống R*ợ*u với mọi người!”
——
Tiệc đính hôn của Hàn Thành Trì và Cố Ân Ân kết thúc cũng đã bảy giờ tối. Mấy người Thịnh Thế, Cố Lan San, Quý Lưu Niên, Hạ Phồn Hoa, Vương Giai Di đều ở lại giúp tiễn khách. Thậm chí, có những người uống quá nhiều không thể lại xe, họ cũng chuẩn bị lái xe, sắp xếp ổn thỏa. Đến khi xử lý xong cũng đã chín giờ tối.
Cố phu nhân và Thịnh phu nhân là bạn chơi mạt chược. Việc vui xong xuôi, mọi người tụ tập một chỗ, thấy vẫn còn sớm, dù sao các phu nhân đều nhàn rỗi không có việc gì làm vì thế mấy vị phu nhân tụ tập đến Cố gia chơi mạt chược.
Sau cùng, mấy người bọn họ tự lái xe của mình đến Kim Bích Huy Hoàng.
Từ khi mọi người tốt nghiệp đại học đến giờ, mỗi người đều bận rộn, rất ít khi có cơ hội được tụ tập một chỗ đông đủ như vậy.
Thêm nữa, hôm nay lại có chuyện vui, có thể coi là song hỉ lâm môn, mọi người có thể tụ tập đông đủ khiến ai nấy đều vui vẻ.
Kim Bích Huy Hoàng là một câu lạc bộ tổng hợp. Tâm trạng Hạ Phồn Hoa rất tốt, muốn hát một chút nên chọn phòng KTV tốt nhất ở Kim Bích Huy Hoàng.
Lúc nhóm người vào phòng, phục vụ liền mang chút R*ợ*u đỏ, R*ợ*u trắng, nước hoa quả, các món nguội, hoa quả và đồ ăn vặt lên.
Hạ Phồn Hoa vừa vào phòng đã nhanh như chớp chạy đến bảng điện tử, chọn một đống bài. Sau đó cầm một chiếc mic, đứng ngay giữa sân khấu, mang vẻ mặt thâm tình hát.
Cảnh tượng này đã quá quen thuộc với họ nhưng đó là lúc học trung học. Mọi người hay tập trung một chỗ ca hát.
Quý Lưu Niên cảm thấy chỉ có một mình Hạ Phồn Hoa hát cực kỳ nhàm chán nên nghĩ ra một trò chơi để mọi người cùng tham gia.
Vẫn là trò cũ, lấy số lượng bài tú lơ khơ bằng với số người chơi. Trong đó, lấy hai quân J để chọn hai người hát song ca nam nữ. Một quân J bích, một quân J cơ. Cho dù người bốc là nam hay nữ thì ai bốc phải quân J bích sẽ hát giọng nam, J cơ hát giọng nữ.
Rất nhiều năm không chơi trò này, mọi người nghe xong cảm thấy rất vui vẻ. Ngay cả tâm trạng Cố Lan San không được tốt cũng cảm thấy đỡ hơn rất nhiều. Cô thấy giống như trở lại thời thiếu niên đẹp nhất của cuộc đời.
Hai người bốc phải cặp J đầu tiên là Quý Lưu Niên và Hạ Phồn Hoa. Hai người chọn bài ‘Hôm nay em phải gả cho anh!’. Hạ Phồn Hoa hát giọng nữ, đến đoạn Thái Y Lâm hát, anh ta cố gắng học giọng nữ. Đến đoạn điệp khúc, hai người nắm tay nhau đi hai bước. Sau đó, Hạ Phồn Hoa còn làm ra vẻ cô gái nhỏ rúc vào lòng Quý Lưu Niên. Đến khi kết thúc, Quý Lưu Niên đột nhiên quỳ một chân với Hạ Phồn Hoa mang vẻ mặt thâm tình, thay đổi lời bài hát: “Em có đồng ý gả cho tôi không?”
Một bài hát từng nổi tiếng khắp đất nước bị hai tên đàn ông hát thành như vậy khiến cả phòng cười nghiêng ngả.
Mọi người cùng chạm cốc, uống R*ợ*u, Quý Lưu Niên tiếp tục chia bài. Bây giờ Cố Ân Ân song ca cùng Hạ Phồn Hoa, hai người hát bài ‘Thần thoại’. Sau đó chơi tiếp hai lượt, đến lượt thứ năm, Cố Lan San mới trúng đạn. Cô bốc phải J cơ, hơi nâng mắt lên, hỏi: “Ai là J bích?”
“J bích! J bích!” Quý Lưu Niên hô lên.
Hàn Thành Trì giơ quân bài trong tay lên: “Mình!”
Cố Lan San sững sờ. Thịnh Thế nheo mắt lại/
“A, Thành Trì cùng Lan San..... Để mình xem nên hát bài gì!” Hạ Phồn Hoa ngồi trước màn hình điện tử, xem một lượt, sau ba giây, Hạ Phồn Hoa hô: “Bài hát kinh điển ‘Tình yêu Hiroshima’!”
“Đúng là bài hát quá cổ rồi, đã lâu không hát, cũng không biết có thể hát được hay không!” Hàn Thành Trì cười hôn Cố Ân Ân một cái, rồi cầm lấy mic đứng lên.
Cố Lan San thật không ngờ cô và Hàn Thành Trì có cơ hội hát song ca, lại còn hát bài ‘Tình yêu Hiroshima’ mà cô thích nhất. Trong lòng Cố Lan San xúc động, cảm thấy có lẽ đây là ông trời cho cô một chút kỉ niệm để cô nói lời tạm biệt tình yêu đơn phương với Hàn Thành Trì. Sau đó cô sẽ tiếp tục cuộc sống của mình, còn anh ở bên tình yêu của anh.
Hạ Phồn Hoa đưa mic cho Thịnh Thế để anh đưa cho Cố Lan San.
Thịnh Thế vừa cầm TL, vừa đưa mic cho Cố Lan San rồi ngước mắt nhìn cô một chút.
Nhạc *** bài ‘Tình yêu Hiroshima!’ vang lên, Hàn Thành Trì cầm mic, nhìn lời trên màn hình, mở miệng hát: “Em nên từ chối tôi từ lâu rồi. Em không nên cho tôi cơ hội để theo đuổi, cho tôi khát vọng, hay cho tôi một cái tên tôi không thể nào quên!”
Trong nhóm bọn họ, Hàn Thành Trì có giọng hát khá hay, giọng ca sâu lắng, trầm bổng khiến tất cả mọi người trong phòng đêu chăm chú nghe.
Cố Lan San cầm mic lên, “Thời gian không quay trở lại..... “
Vừa hát được vài chữ đột nhiên mic không có tiếng nữa.
“Sao lại thế, đang hay mà!” Hạ Phồn Hoa quay đầu hỏi một câu.
“Xấu hổ quá! Mình quên không tắt thuốc!” Thịnh Thế nhẹ nhàng nói nhưng không hề có ý xin lỗi. Ng'n t thon dài cầm hai đoạn dây mic, lắc lắc trước mặt mọi người, “Làm đứt dây mic rồi!”
“ Xin lỗi, tôi cầm không tốt đầu TL.” Giọng nói Thịnh Thế nhẹ nhàng, trong lời nói không có một tia xin lỗi, Ng'n t thon dài cầm theo dây ống nghe cắt thành hai nửa, ở trước mặt mọi người nhẹ nhàng giơ giơ: “Đem dây truyền đốt đứt.”
“ Nhị Thập, cậu là cố ý a!” Quý Lưu Niên âm thanh có chút cao hô một câu, sau đó liền ấn cái nút phục vụ một cái, muốn tìm người đem một cái micro đến một lần nữa.
Thịnh Thế nhìn thoáng qua Cố Lan San ngồi ở bên cạnh mình cầm micro, đáy lòng hừ lạnh một tiếng, cô có thể cùng Hàn Thành Trì cùng nhau ca hát, đáy lòng khẳng định thật cao hứng đi?
Nhưng mà, chỉ tiếc, có Thịnh Thế anh ở đây, vui vẻ của cô chỉ có thể là một hồi thất vọng.
Cho dù trên thế giới này không có Cố Ân Ân, chỉ cần Thịnh Thế anh để ý cô, cho dù cô đang vui vẻ cùng Hàn Thành Trì, cô cũng không có cơ hội có thể trong lúc đó cùng Hàn Thành Trì kéo gần khoảng cách hơn một chút nào.
Lấy thêm micro, muốn tiếp tục hát?
Đáng tiếc, anh không dự định cho cô cơ hội này.
Nhất thời, ánh mắt Thịnh Thế lóe lóe, tươi cười trên mặt tao nhã mà lại vô hại, giọng nói không mặn không nhạt đột nhiên mở miệng nói: “Ca hát nhiều không có ý nghĩa a... Chúng ta chơi trò chơi đặc biệt đi!”
Mặc dù mọi người từ nhỏ cùng nhau chơi đùa đến lớn, tuy hai mà một, nhưng mà trong tiềm thức, mọi người đối với Thịnh Thế vẫn khiêm nhường, chỉ cần anh nói, trên cơ bản là không ai phản đối.
Hàn Thành Trì bị người ta ngắt lời ca hát, cảm xúc nổi lên ban đầu cũng biến mất, không có tâm tình hát, vì thế đem micro đặt ở bên cạnh, một lần nữa ngồi trở lại bên cạnh Cố Ân Ân, vươn tay đem Cố Ân Ân ôm vào trong lòng: “ Nhị Thập, cậu nói chơi cái gì?”
Ánh mắt Thịnh Thế lóe lóe, Cố Lan San không phải vẫn đối với Hàn Thành Trì không ૮ɦếƭ tâm sao? Như thế, anh cho cô biết một chút, Hàn Thành Trì với Cố Ân Ân trong lúc đó, cuối cùng cô cũng không thể vượt qua được khoảng cách.
“Liền chơi....... Lời thật lòng cùng đại mạo hiểm đi.”
Trò chơi này, thông thường lại lỗi thời.
Nhưng không suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ cần nhiều người tập trung cùng một chỗ, tất cả mọi người đều thích chơi.
Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì có thể thăm dò bí mật lòng người chân thực nhất, đồng thời chính mình cũng có khả năng sung sướng chỉnh người khác.
Cho nên lúc Thịnh Thế nói ra trò chơi này, ngược lại mọi người không ai từ chối.
Quý Lưu Niên vẫn cầm bài tú-lơ-khơ, phe phẩy với mọi người, nói, “Quy tắc vẫn như vừa rồi, rút được bài đen có thể hỏi người rút phải bài đỏ một vấn đề, nếu bài đỏ từ chối trả lời, liền muốn đại mạo hiểm rồi.”
“Vì cái gì không phải rút được bài đỏ khiến bài đen lựa chọn trả lời thật lòng cùng đại mạo hiểm.” Hạ Phồn Hoa từ bên cạnh xen vào một tiếng.
“ Cậu cút đi! Không có gì liền kiếm chuyện!” Quý Lưu Niên quay đầu, chê Hạ Phồn Hoa một câu, sau đó chia bài.
Lúc chia bài, ngược lại mọi người thật sự cực kỳ yên lặng, có thể là đều đã đều có chút khẩn trương, cũng có thể là đang suy nghĩ nên hỏi vấn đề gì, hoặc là nên như thế chỉnh người khác.
Đợi cho phát xong bài, bài đỏ vậy mà rơi vào trong tay Thịnh Thế, bài đen là Cố Ân Ân.
Cố Ân Ân rõ ràng cực kỳ H**g phấn, phải biết rằng bọn họ đã từng chơi trò chơi này, cho tới bây giờ đều là Thịnh Thế chiến thắng hoặc là không có quan hệ gì với anh, hiện giờ rất không dễ dàng nắm lấy cơ hội, liền vắt hết óc cũng muốn tìm ra vấn đề hỏi anh.
Nhưng mà Cố Ân Ân nghĩ nửa ngày, lại phát hiện ngược lại Thịnh Thế không có gì đặc biệt tốt để hỏi, vì thế liền hỏi một vấn đề cô tò mò nhất:.......
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc