Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 176

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Thịnh Thế cầm quần áo lên, nhanh chóng mặc.
Cố Lan San đã lấy điện thoại di động ra, đang gọi điện.
Người giúp việc dưới tầng cũng rất nhanh đã chạy lên, nhìn thấy miệng vết thương sau lưng của Thịnh Thế đang chảy máu mà vô cùng sợ hãi, bác quản gia liền lập tức định gọi điện cho bác sĩ của nhà họ Thịnh, Thịnh Thế lại đưa tay ngăn lại, nói: "Đừng, đưa tôi đi bệnh viện đi, đừng gọi điện cho bác sĩ bên nhà cũ, đến lúc đó thì một đám người đó đều sẽ biết rõ, vô cùng phiền phức."
Vừa nói, Thịnh Thế trèo xuống bên cạnh giường, nhìn xung quanh một chút, liền nhặt lên quần áo nhuốm máu khi nãy, khoác lên người, lực kéo dãn có chút lớn làm anh bị đau mà hít một hơi, anh liền tùy tiện nhặt lên một chiếc áo khoác, đi xướng dưới tầng.
Cố Lan San vội vàng đuổi theo.
Bác quản gia đã nhanh chóng gọi điện cho tài xế dưới tầng, để cho người ta chuẩn bị xe.
...
...
Thịnh Thế vẫn lại đi đến bệnh viện quân đội.
Ở trên nửa đường Cố Lan San có gọi điện cho Sở Bằng nên khi đến bệnh viện, Tôn thanh Dương đã mang theo mấy bác sĩ đứng chờ trước cửa bệnh viện rồi, ngay cả Sở Bằng cũng chạy tới.
Đi đến phòng phẫu thuật, cũng đã hơn mười giờ, nửa người trên của Thịnh Thế quấn đầy băng vải đi ra.
Phía sau anh có Tôn Thanh Dương cả người mặc áo blouse trắng đi theo, lưu loát rõ ràng nói với Cố Lan San: "Ngài ấy không có khó khăn gì, chỉ vết thương bị kéo ra, trước tiên cứ ở trong bệnh viện vài ngày đi, mỗi ngày thay thuốc, khi xác định được miệng vết thương lành hẳn thì hẵng đi."
Dừng một chút, ánh mắt Tô Thanh Dương thẳng tắp nhìn chằm chằm *** lộ ra bên ngoài của Thịnh Thế, có chút thâm ý mở miệng nói: "Có một chuyện, khi làm chuyện đó, nếu quá điên cuồng thì sẽ ảnh hưởng đến vết thương. Cho nên mấy ngày nay, mọi người vẫn nên hạn chế xuống đi."
Sở Bằng thoáng chút xấu hổ nhéo người.
Cố Lan San theo ánh mắt của Thịnh Thế mà nhìn thấy vài vết cào màu đỏ hỗn loạn trên *** anh, mặt cô liền lập tức đỏ lên, sau đó mất tự nhiên cúi đầu, có chút áy này mà thấp giọng nói: "Đã biết rõ."
Thịnh Thế không thèm để ý mà đảo tròn mắt, gắng sức giơ tay lên, kéo kéo băng gạc của mình làm lộ ra vài vết hôn trên ***g *** rắn chắc, sau đó đứng thẳng trước Tôn Thanh Dương.
Tôn Thanh Dương hắng giọng một cái, dù da mặt dày thì cũng không nhìn được dấu vết mờ ám như vậy, liền ngượng ngùng quay đầu, đối với Cố Lan San liền giả vờ dáng vẻ bình tĩnh, nói: "Bây giờ, ngài ấy cần ăn kiêng, đồ chua cay, hải sản, đều không thể ăn được."
Nói xong, Tôn Thanh Dương liền xoay cánh tay, để lại một câu: "Tôi xuống tầng trước để làm thủ tục nằm viện, mọi người đi đến phòng nghỉ bệnh trước đi." Sau đó cũng không quay đầu lại mà bình tĩnh đi.
Trong hành lang vẫn còn lại vài bác sĩ khác, vừa rồi Cố Lan San lại bị Tôn Thanh Dương nói trực tiếp như vậy thì cảm thấy vô cùng xấu hổ, khi Tôn Thanh Dương vừa đi thì cô liền lập tức kéo tay Thịnh Thế vội vàng đi vào phòng bệnh.
Thịnh Thế so với Cố Lan San thì chân dài hơn nhiều, một bước bằng hai bước của cô, cho nên nhìn dáng vẻ thế nhưng vẫn đẹp mặt vô cùng.
Vào phòng bệnh, Cố Lan San liền vung tay Thịnh Thế ra, sau đó nằm lên giường bệnh, dùng chăn che mặt lại mà xoay đi xoay lại.
Thịnh Thế đứng ở cửa, nhìn dáng vẻ của cô dễ thương như vậy mà khóe môi cong lên vô cùng vui vẻ, liền đi một bước tiến lên phía trước, xốc cô từ trong chăn lên "Liền dễ xấu hổ như vậy sao!"
Mặt Cố Lan San đỏ lại mà giơ tay lên, đập vào bả vai Thịnh Thế một cái, Thịnh Thế liền khó chịu hừ một tiếng, Cố Lan San lại cho rằng bản thân động đến vết thương của anh mà lập tức quan tâm mở miệng: "Nhị Thập, làm sao không?"
Thực ra cũng chỉ chạm vào vết thương một chút thôi, Thịnh Thế chỉ theo bản năng mà hừ một tiếng, bây giờ cũng đã không có chút cảm giác đau nào rồi, nhưng mà Thịnh Thế lại thchs nhìn dáng vẻ Cố Lan San quan tâm anh, cho nên liền lập tức làm vẻ mặt nhăn nhó, giả vờ dáng vẻ vô cùng khó chịu đau đớn.
Cố Lan San không hề nghi ngờ mà lập tức lên tiếng hỏi: "Chỗ nào đau vậy?"
Thịnh Thế chỉ bừa một chỗ sau lưng: "Chỗ này."
Cố Lan San liền dịch đến sau lưng Thịnh thế, thấy không có máu thấm qua thì trái tim cô cũng bình tĩnh lại, cô đưa tay mà nhẹ nhàng chạm nhẹ vào chỗ mà Thịnh Thễ chỉ qua loa đó: "Chỗ này sao?"
"Ừ." Thịnh Thế gật đầu một cái, Cố Lan San liền chạm lên rồi nhẹ nhàng thổi một chút, Thịnh Thế cảm giác được hô hấp mềm mại của cô đang phả ra trên lưng mình, đặc biệt tê tê mà thoải mái, liền đưa lưng về phía Cố Lan San, nhắm mắt lại, dáng vẻ hưởng thụ nói: "Sở Sở. thổi lệch rồi, ở bên trên một chút."
Cố Lan San liền làm theo.
Thịnh thế mở cờ trong bụng "Dịch bên trái một chút...Ừ.. Đúng rồi, đúng là chỗ này, ừ... Bên phải một chút... Bên dưới, bên dưới..."
Đầu Cố Lan San ngày càng thấp, đợi đến khi cô thấy thắt lưng của Thịnh Thế thì mới nhớ tới chỗ này của anh vốn không bị thương. Cô nhân ra mình đã bị lừa mà nghĩ cũng không nghĩ liền giơ tay lên, liên tiếp đập "Bốp" lên sau lưng Thịnh Thế.
Thịnh Thế đang nhắm mắt thư giãn, dáng vẻ vô cùng thỏa mãn thì bỗng đột nhiên cảm giác được sau lưng mình thực sự truyền đến một trận đau đớn, cả người anh vì đau mà run run lên, suýt nữa đã nhảy dựng lên.
"Sở Sở!" Thịnh Thế quay đầu, cao giọng hô tên cô.
Cố Lan San không nóng không lạnh nhìn Thịnh Thế, đuôi mắt nhẹ nhàng nhướng lên, liếc xéo Thịnh Thế một cái "Có chuyện gì sao?"
Vẻ mặt của Thịnh Thế liền mềm xuống, đến trước mặt Cố Lan San mà cười hì hì mở miệng nói: "Sở Sở..."
Cố Lan San ngẩng cổ lên cao, giả vờ như không nghe thấy Thịnh Thế nói, ánh mắt nghiêng xang một bên, không nhìn Thịnh Thế một cái.
Thịnh Thế cười cười vươn tay, ôm Cố Lan San vào trong lòng, giọng nói cũng dịu dàng hẳn: "Sở Sở, lúc đầu anh thật sự đau, nhưng mà khi em thổi cho thì anh liền cảm thấy cả người mình như tê dại, giống như khi em hôn anh vậy. Cảm giác đó vô cùng tốt, anh liền nhịn không được mà muốn thêm nữa, không tin bây giờ anh thổi cho em thử xem, em cũng sẽ đồng ý mà hiểu được là vô cùng thoải mái.."
Thịnh Thế vừa nói thì vừa tiến môi mình lại gần bên tai Cố Lan San, nhẹ nhàng thổi khí.
Rõ ràng môi anh không hôn lên mang tai của cô nhưng mà so với việc anh thật sự hôn lên thì lại làm cho cô có cảm giác ngưa ngứa, cả mặt hơi hơi hiện lên một màu hồng, nghiêng đầu sang hướng khác vừa trốn vừa tránh.
Thịnh Thế nhìn bộ dáng này của Cố Lan San, một nỗi kích động nhanh chóng ập tới, hận không thể lập tức lột sạch quần áo của cô rồi đặt cô dưới thân, anh hơi nheo mắt lại, giọng nói trở nên trêu chọc thú vị, âm điệu cố ý kéo dài: "Sở Sở, em nói xem, có phải rất thoải mái hay không hả?"
Anh mới nói một chữ thì hơi thở từ từ phun về phía cô, mang theo độ ấm áp, phun lên toàn thân không nhịn được mà căng thẳng của cô, mặt của anh từ từ đến gần, sau đó cánh môi, liền nhẹ nhàng hôn mi mắt của cô, trên hai gò má, trên môi, anh chỉ nhẹ nhàng chạm vào, không có H*m mu*n T*nh d*c, không có chiếm đoạt, mang theo lưu luyến dày đặc.
Không khí trong phòng bệnh dần dần trở nên nóng rực, Cố Lan San căng thẳng nuốt nước miếng một cái, từ từ nâng mắt, khi vừa định nhìn Thịnh Thế, cửa phòng bệnh lại bị người ta nhẹ nhàng gõ ba tiếng, Cố Lan San nhanh chóng hồi hồn, lập tức chạy trốn khỏi *** Thịnh Thế, vừa quay đầu đã thấy có y tá cầm thực đơn đi vào, "Anh Thịnh, chị Cố, làm phiền hai người hãy chọn món ăn cho tối nay và sáng mai."
...
...
Trong mấy ngày kế tiếp, Thịnh Thế trôi qua thật sự rất hạnh phúc.
Sau bữa tiệc thường niên của tòa soạn SH, công việc vẫn bận rộn như cũ, nhưng Cố Lan San đều cố gắng hết sức chuyển giao công việc trên tay mình cho người khác, rút ra phần lớn thời gian ở trong bệnh viện cùng với Thịnh Thế.
Thật ra thì vết thương của Thịnh Thế thật sự không nghiêm trọng, hành động tự nhiên, chỉ là chờ đợi vết thương sau lưng hoàn toàn khép lại.
Nhưng bởi vì có Cố Lan San có thể dính chung một chỗ với anh lâu dài, cho nên trong lòng anh có chút mong đợi thời gian có thể vì vậy mà dừng lại ở khoảnh khắc này.
Ở giữa còn có bữa sinh nhật của Cố Lan San, Thịnh Thế vốn dĩ muốn ra ngoài trải qua cùng Cố Lan San, nhưng Cố Lan San không đồng ý, nói đợi đến sau khi thân thể anh điều dưỡng thật tốt tổ chức cũng không muộn, vì vậy Thịnh Thế cũng không yêu cầu mãnh liệt nữa, ngoan ngoãn đồng ý.
Khi Thịnh Thế nằm viện ngày thứ sáu, vết thương đã khép lại không tệ, Tôn Thanh Dương nói chỉ cần bôi hai lần thuốc nữa là Thịnh Thế đã có thể xuất viện.
Hôm nay, tòa soạn SH có một cuộc thuyết trình, Cố Lan San phải đi tham gia, trước khi đi, sợ Thịnh Thế nhàm chán nên đã để lại cho anh một cái IPAD.
Cuộc thuyết trình này chỉ diễn ra trong vòng hai tiếng, nhưng từ bệnh viện lái xe đến công ty, rồi từ công ty trở về, lăn qua lăn lại, nếu ***ng phải kẹt xe, thì phải mất hơn bốn tiếng, Thịnh Thế cầm IPAD, cực kỳ nhàm chán chơi từ Plants vs Zombies đến Angry Birds, chơi mãi đến khi có một cô y tá vào thay thuốc cho anh, vẫn không chờ được Cố Lan San về, nhưng lại chờ được một Hàn Thành Trì.
Tình huống lúc đó là như vậy ——
"Anh Thịnh, đã đến giờ đổi thuốc cho anh rồi." Cô y tá nhỏ nhìn Thịnh Thế, vô cùng nhỏ nhẹ mềm mại mở miệng.
Thịnh Thế gật đầu một cái, không nói gì, chỉ là lười ném IPAD sang giường bên cạnh, sau đó lật người, nằm lên đó.
Y tá để khay thuốc lên bàn, chuẩn bị tháo băng cho Thịnh Thế, mới cầm cái nhíp lên, gắp một nhúm bông gòn đã nhúng cồn đưa lên lưng Thịnh Thế để sát trùng, sau đó mới gắp một nhúm bông gòn đã chấm thuốc, xức lên lưng anh, thuốc vừa mới được xoa lên một phần ba, cửa phòng bệnh đã bị đẩy ra.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc