Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 175

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Cho nên, tuy rằng người đàn ông phía dưới không đáp lại cô bao nhiêu, nhưng đôi môi xinh đẹp của cô vẫn cọ qua môi anh từng chút từng chút.
Thịnh Thế cảm giác cả người mình giống như bị thiêu đốt vậy, anh theo bản năng mở môi ra, ngậm môi của cô vào, đầu lưỡi của cô từ từ vòng qua môi của anh, anh nhanh chóng *** thỏa thích, tay chậm rãi nâng lên, nắm lấy hông của cô, sau đó di chuyển dọc theo phía sau lưng của cô lên sau ót, dùng sức giữ đầu cô lại, sau đó anh liền chủ động hôn sâu.
Cố Lan San bị anh hôn dần dần mất hơi sức, mềm nhũn nằm trước *** anh, *** mềm mại của cô dáng chặt vào ***g *** rắn chắc của anh, ở giữa cách một lớp áo lông của cô, anh để trần nửa người trên, cảm thấy quần áo của cô cực kỳ đáng ghét, liền đưa tay xuống nắm lấy lai áo vén lên trên.
Cô biết ý đồ của anh, cực kỳ phối hợp ngồi thẳng dậy, chủ động giúp anh, nhanh chóng *** xuống, sau đó ném xuống giường, cô liền nhanh chóng dán lên thân thể của anh.
Tay của anh tùy ý dao động trên lưng cô, cuối cùng cạ vào nút áo lót của cô, khi môi anh đang hôn cô, liền nhanh chóng cởi nút áo lót của cô ra.
Cô thì thầm một tiếng, anh liền từ xương quai xanh của cô hôn thẳng xuống dưới, cắn *** mềm mại của cô.
Cô thở dốc nặng hơn, tay nắm lấy lung tung trước *** anh, dường như anh không cảm thấy móng tay cô cào ra vết thương, hôn càng thêm điên cuồng, thân thể của cô ở anh trên người đứng ngồi không yên, không cẩn thận hoạt động, vừa vặn chạm tới vật nóng rực của anh, thắt lưng của anh đã sớm bị cô tháo ra, quần rộng lùng thùng tuột xuống, phía dưới cô mặc váy, chiếc *** thật mỏng dán chặt vào *** của anh, ràng cảm thấy nóng rực và hấp dẫn lẫn nhau.
Anh thở dốc càng ngày càng dày đặc, một tay nâng ௱ô** cô lên, một tay rút quần của cô đi, rất nhanh sau đó *** quần của mình, cô liền không kịp chờ đợi dán lên người của anh, cô vểnh ௱ô** cọ xát lung tung hai cái, lại trùng hợp ngậm chặt vật nóng rực của anh.
Anh kêu đau một tiếng, liền hơi nâng eo lên, duy trì tư thế nữ trên nam dưới, hung hăng xâm nhập *** của cô.
Tư thế như vậy, khiến hai người càng thêm dán sát vào nhau, Cố Lan San cảm thấy không có ngôn ngữ có thể diễn tả cảm giác K**h th**h và xúc động, thân thể của cô cấp tốc run rẩy, anh nắm eo của cô, nâng cô lên, sau đó buông ra, mặc cho cô tự do rơi xuống, như thế lặp đi lặp lại mấy lần, cô liền rầm rì học được, đôi tay chống đỡ ***g *** rắn chắc của anh, cứ tiến hành quy luật dựa theo khát vọng của mình.
Tốc độ của cô có chút chậm, đối với anh mà nói, thật là mệt nhọc, anh nhiều lần muốn can thiệp, nhưng cô lại không cho phép, anh lại cảm thấy trăm loại đau khổ, chỉ có thể hôn *** của cô, đến cuối cùng, dường như cô thật sự mất hơi sức, lúc này anh mới nắm hông của cô, ngang ngược ***ng chạm.
Anh không biết có phải do anh quá K**h th**h hay không, mà một người kéo dài cao trào như anh lại nhất thời không nhịn được mà kết thúc theo cô khi cô đạt tới cao trào lần thứ hai.
Thể lực cô vẫn không được tốt, vừa kết thúc đã giống như một con mèo nhỏ xụi lơ, ngã xuống trước *** anh, anh nằm ngang trên giường, cảm thụ trọng lượng của cô, lại phát hiện mới vừa rồi mình vẫn chưa được thoải thích, bây giờ lại hiện lên khát vọng dày đặc.
Thể lực cô vẫn luôn không được tốt, vừa kết thúc đã giống như một con mèo nhỏ xụi lơ, ngã xuống trước *** anh, anh nằm ngang trên giường, cảm thụ trọng lượng của cô, lại phát hiện mới vừa rồi mình vẫn chưa được thoả thích, bây giờ lại hiện lên khát vọng dày đặc.
Tay chân của anh càng lúc ngày không thành thật, hai ba lần trêu chọc, khiến cho cô lại **** mềm nhũn, anh từng chút từng chút đem mình xâm nhập vào trong cơ thể cô, sau đó chậm rãi chà xát, chà xát vào nơi riêng tư đó, đang ôm cô đột nhiên anh lật người một cái, sau đó anh ở phía trên hung hăng chiếm đoạt cô.
Thời gian lần này so với lần trước lâu hơn rất nhiều, cuồi cùng làm cô bắt đầu phải khóc lóc xin anh ngừng lại.
Cô không biết, bộ dáng của cô càng như vậy, thì anh càng kích động, anh hận không thể đem cô ra nghiền nát, nhào nặn vào trong xương máu của mình, anh càng muốn, sức lực lại càng lớn, tốc độ càng nhanh hơn, cô cầm lấy cánh tay của anh với sức lực rất lớn, toàn thân liên tiếp rung động, anh gầm nhẹ một tiếng, cả thân đều mềm nhũn ra, cô nằm trong cánh tay của anh cũng mềm nhũn rũ xuống giường.
Cô nhắm mắt lại nằm ở Dưới *** anh, không còn hơi sức hô hấp, anh đem đầu mình để vào cổ của cô, tiếng thở dốc nặng nề, đợi đến khi hô hấp của anh dần dần bình ổn, anh mới nghiêng đầu, nhẹ nhàng hôn lên tóc của cô, sau đó mới chậm rãi tìm tay cô cầm.
Lúc này cô mới chậm rãi mở mắt, nhìn về phía mắt của anh, trên mặt của cô vì vừa rồi mới Hoan ** nên vẫn còn hồng hồng, ánh sáng trong mắt cũng mang theo mầu sắc mị hoặc, cực kì mê người, anh không nhịn được hướng về phía cô nhếch môi một cái, rồi cúi đầu, hôn hít cái trán cô một chút.
Lông mi của cô chớp nhẹ nhàng, từ từ nhắm lại.
Môi của anh dừng lại ở mi tâm của cô thật lâu, mới khẽ di chuyển, anh mới tính lật người cô lên trên, lại bị cô giơ tay lên, ôm cổ của anh.
Thịnh Thế nâng mí mắt, nhìn về phía Cố Lan San.
Trong mắt Cố Lan San lộ ra một vẻ thẹn thùng, tròng mắt cô linh hoạt xoay vòng tới vòng lui, từ đầu đến cuối đều không dừng ở trên gương mặt Thịnh Thế, môi của cô di chuyển thật lâu, mới mắc cỡ ngại ngùng nói: “Nhị Thập, thật ra thì hiện tại em không còn thích Hàn Thành Trì nữa rồi.”
Thịnh Thế dồn sức một trận, trong mắt thoáng một tầng cảm xúc khó tin, sau đó giơ tay lên, nghiêm túc chạm vào mặt cô, đôi mắt đen nhánh thâm thuý nhìn chằm chằm vào mắt của cô.
Ánh mắt của anh rất đẹp, bên trong có hoà lẫn không thể tin, vui mừng, còn có một chút như kích động vậy.
Cả người anh giống như bị mất hồn, ước chừng hơn nửa buổi, anh mới mở trừng hai mắt, sau đó cảm giác trong ***g *** mình đều từ từ vui sướng, đập nhanh cấp tốc, giống như tuỳ thời có thể tuôn ra tiếng động ầm ĩ.
Thật sự là anh vui mừng đến mức rất muốn cười to thành tiếng, nhưng anh biết, buông tha một người mình đã từng yêu là chuyện khổ sở cỡ nào.
Cô không biết, cô nói một câu dễ như trở bàn tay mà có thể khiến tất cả kiên trì và bất an của anh dập tắt.
Anh cảm thấy người phụ nữ này ở trong thế giới của anh, làm sao lại đáng hận như vậy, lại có thể làm cho anh yêu sâu sắc đến thế?
Anh hết sức duy trì bình tĩnh của mình, từ từ giơ tay lên, vuốt ve khuôn mặt của cô, tay anh rõ ràng là đang khắc chế để không run rẩy.
Anh nhìn ánh mắt của cô, từ từ nuốt nước miếng một cái, mới mở miệng, trong giọng nói rõ ràng là kích động: “Nhưng, anh bây giờ vẫn còn yêu Cố Lan San nha!”
Anh nhìn ánh mắt của cô, từ từ nuốt nước miếng một cái, mới mở miệng, trong giọng nói rõ ràng là kích động: “Nhưng, anh bây giờ vẫn còn yêu Cố Lan San!”
Trong lúc bất chợt, toàn bộ thế giới im bặt, hoàn toàn yên tĩnh.
Cố Lan San bởi vì vừa rồi chính mình còn nhõng nhẽo nói một câu hàm nghĩa sâu xa kia, lại bị những lời nói này làm chấn động đến nỗi vẻ xấu hổ và nhất thời bất an vừa bày ra đã không cánh mà bay.
Cô bị anh ép buộc đối mặt với đôi mắt đen nhánh của anh, từ từ có tiêu cự, chính mình chuẩn xác nhắm thẳng Thịnh Thế.
Thịnh Thế đang dùng một đôi mắt đen trầm lắng, tình cảm chân thành nhìn cô.
Cố Lan San chớp mắt, bên trong mắt phủ một tầng sương mù, trong đầu chuyển động đoạn đối thoại vừa rồi của bọn họ.
- Hàn Thành Trì có gì tốt? Em không thể không yêu hắn sao?
- Cố Lan San có gì tốt, anh không thể không yêu cô ấy sao?
- Nhị Thập, thật ra thì hiện tại em không thích Hàn Thành Trì nữa rồi.
- Nhưng, anh bây giờ vẫn còn yêu Cố Lan San!
Trong lúc nói chuyện với nhau như vậy, đã cất giấu bao nhiêu bất đắc dĩ, bao nhiêu tình cảm, bao nhiêu vuột mất, chỉ có cô là biết rõ nhất, cô muốn hướng về phía anh nói ngàn lời, nhưng cô lại phát hiện căn bản mình không có cách nào nói ra khỏi miệng, cô chỉ có thể sững sờ giơ tay lên, gắt gao ôm chặt eo của anh, chôn đầu của mình ở trong lòng anh, cái đầu nhỏ nhẹ nhàng cọ vào *** rắn chắc ở ***g ***, môi của cô di chuyển, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, nước mắt từ khoé mắt chậm rãi chảy xuống, dính vào *** anh. Hơi nước ẩm ướt như vậy xông vào *** của anh, cùng máu ở tráu tim anh hợp lại với nhau, trong lòng anh nổi lên từng hồi đau lòng, vội giơ tay lên, nhẹ nhàng đặt tại đầu cô, từ từ vuốt ve, tràn ngập tình yêu và thương tiếc.
Toàn bộ thế giới đều yên tĩnh.
Cũng không biết trải qua bao lâu, trong lòng Cố Lan San mới cảm thấy nhẹ nhàng một chút như vậy, cô chậm rãi từ trong *** Thịnh Thê ngẩng đầu lên, nhìn chiếc cằm tuấn tú hoàn mỹ của Thịnh Thế, rút tay về, nhẹ nhàng chọc chọc.
Sức lực của cô không lớn, đâm vào anh chỉ thấy ngưa ngứa một chút, anh cúi đầu xuống khẽ cười, lại thấy bộ dáng ngốc nghếch của cô đang nhìn cằm mình.
“Sở Sở, làm sao vậy?” Thịnh Thế có mấy phần lo lắng hỏi thăm.
Nhưng căn bản Cố Lan San không có trả lời vấn đề của Thịnh Thế, chỉ nhanh chóng từ giường ngồi dậy, sau đó vòng qua người anh, nhìn về phía sau lưng của anh.
Thịnh Thế cảm thấy Cố Lan San như vậy nên có chút hoài nghi, vội quay đầu, Cố Lan San lại nhanh chóng nhảy xuống giường, nhặt quần áo từ trên mặt đất lên, nhanh chóng mặc vào người.
Thịnh Thế thấy bộ dáng này của cô, cùng ngồi dậy theo, trong lúc không để ý ánh mắt thuần khiết quét tới khăn trải giường, có một mảng lớn màu đỏ tươi.
Thịnh Thế ngẩng ra, sau đó mới cảm thấy đau đớn rất nhỏ, từ sau lưng mình truyền đến, anh hậu tri hậu giác giơ tay lên, sờ sờ sau lưng của mình, mở tay ra, đều là máu.
(Hậu chi hậu giác rất đơn giản, chính là độ nhạy cảm đối với sự việc)
Vừa rồi anh quả thật quá kích động, căn bản không cảm nhận được sự khó chịu của thân thể mình, sợ là lúc đánh Hàn Thành Trì, dẫn tới miệng vết thương của mình cũng không tốt.
Về đến nhà, anh lại vẫn mặc áo khoác, sau đó là bị Cố Lan San đẩy ngã xuống giường, hai người điên cuồng triền miên, căn bản không có chú ý tới.
“Mặc quần áo vào.” Hai bộ quần áo bay thẳng xuống trước mặt, cắt đứt suy nghĩ của Thịnh Thế.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc