Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 172

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Sau đó một mình anh ta đứng trong bồn tắm của khách sạn tắm rửa, anh ta híp mắt *** nhìn dấu vết trên người mình sau khi Hoan ** liền nghĩ, Cố Ân Ân biết thì trong lòng sẽ nghĩ như thế nào? Hiện giờ Cố Ân Ân và chồng cô ấy bao lâu thì ℓàм тìин một lần, mỗi lần làm sẽ dùng tư thế gì? Lúc Cố Ân Ân và chồng cô ấy ℓàм тìин sẽ thấp giọng nỉ non giống như khi ℓàм тìин với anh ta không? Thời gian của chồng Cố Ân Ân là bao lâu, sẽ thỏa mãn cô ấy chứ?
Anh ta nghĩ đi nghĩ lại liền nhếch môi cười.
Sau đó nhíu mày từ trong phòng tắm đứng dậy.
Anh ta tắm trước, lúc dội lên cơ thể tắm ba bốn lần sữa tắm nhưng anh ta vẫn cảm thấy cơ thể mình có chút bẩn.
Thật ra thì khi đó linh hồn anh ta cũng đã dơ bẩn rồi, anh ta lại còn để ý tới thân thể làm gì nữa?
Nhưng dù vậy anh ta vẫn tắm tới lần thứ năm mới thôi.
Cầm khăn tắm lau người, bốn phía đều là kính thủy tinh, lúc Hàn Thành Trì lau được nửa người, liền nhìn chằm chằm mình ở trong gương.
Tuấn tú lịch sự, ngũ quan cân đối.
Nhìn thế nào cũng thấy là một người đàn ông tuấn tú nho nhã.
Nhưng thế mà anh ta lại cảm thấy mọi thứ đều đã thay đổi.
Sau đó trong đầu anh ta lại hiện lên suy nghĩ, ừm, anh ta còn muốn hỏi Cố Ân Ân, sau khi ℓàм тìин với chồng cô ấy xong cô ấy có cảm giác cơ thể mình rất dơ bẩn không, có so sánh phía dưới của hai người đàn ông không, ai có kỹ thuật khá hơn một chút, sau khi ℓàм тìин xong có nghĩ tới Hàn Thành Trì không?
Trái lại Hàn Thành Trì anh ta nghĩ tới Cố Ân Ân cô, anh ta cảm thấy thân thể mình rất dơ bẩn, anh ta cảm thấy về mặt kỹ thuật Tô Kiều Kiều hơn hẳn Cố Ân Ân.
Hàn Thành Trì cười khẽ một tiếng, thầm mắng, Thành Trì, mày chính là một kẻ khốn kiếp không hơn không kém!
Loại chuyện đó có lần đầu tiền thì có lần thứ hai, Hàn Thành Trì làm thế nào để kéo theo Tô Kiều Kiều anh ta cũng không nhớ rõ. Nhưng nguyên nhân đầu tiên đó chính là Hàn Thành Trì biết trước đây Tô Kiều Kiều và Thịnh Thế từng có scandal. Muốn tạo thành một scandal hot nhất, muốn để trong một thời gian ngắn mình nhanh chóng đứng vững trong giới này, muốn sớm thấy được khuôn mặt méo mó của bà Cố, muốn sớm trở thành người toàn thân cao quý đứng trước mặt Cố Ân Ân.
Tối hôm qua trong bữa tiệc hàng năm của tòa soạn tin tức SH, tất cả các kế hoạch của Hàn Thành Trì đều kết thúc mỹ mãn.
Công ty Hàn thị của anh ta một lần nữa được scandal tâng bốc lên cao hơn.
Cho nên tâm tình anh ta vô cùng tốt, sau khi tan tiệc còn cố ý dẫn Tô Kiều Kiều tới công ty mình, đứng trong phòng làm việc mắt nhìn muôn vạn ánh đèn bên ngoài cửa sổ, mở một chai R*ợ*u vang ra.
Chuyện xảy ra sau đó cũng là thuận theo tự nhiên, anh ta và Tô Kiều Kiều làm trong phòng nghỉ ngơi phía sau phòng làm việc, nam hoan nữ ái, cùng đi đến cao triều.
Tất cả đều rất tốt đẹp.
Cho nên Hàn Thành Trì có cảm giác ngủ rất an ổn, khi tỉnh lại đã là chín giờ rưỡi ngày hôm sau.
Là bị tiếng ồn bên ngoài làm tỉnh giấc.
Ban đầu đầu óc anh ta có chút mê mộng, nghe trong chốc lát hình như có người đang cãi nhau, anh ta liền cau mày tùy tiện mặc quần áo đi ra ngoài.
…..
“Xin lỗi anh, anh không có hẹn trước Hàn tổng thì không thể vào phòng làm việc của ngài ấy.”
Thư ký của Hàn Thành Trì ngăn Thịnh Thế lại, nói.
Thịnh Thế cũng không thèm liếc mắt nhìn thư ký Hàn Thành Trì, vội vã xông về phía phòng làm việc của Hàn Thành Trì.
“Anh, anh mà thế này nữa tôi sẽ gọi bảo vệ….”
Thư ký Hàn Thành Trì còn chưa dứt câu, Thịnh Thế đã nâng chân lên hung hăng đạp cửa phòng làm việc của Hàn Thành Trì ra.
Thịnh Thế lửa giận ngút trời đi tới phòng làm việc của Hàn Thành Trì, vừa lúc Hàn Thành Trì từ phòng nghỉ ngơi phía sau đi tới, trên khuôn mặt tuấn tú thoáng hiện vẻ không vui, sau khi nhìn thấy người tới là Thịnh Thế vẻ mặt cũng không vui cũng biến mất.
“Hàn tổng, tôi không ngăn được anh ta.” Thư ký liếc mắt nhìn Thịnh Thế, mở miệng nói với Hàn Thành Trì.
Hàn Thành Trì hơi hất cằm với thư ký, rồi chuyển về trên mặt Thịnh Thế, cong môi mở miệng gọi: “Nhị Thập, sao cậu lại tới đây?”
Thịnh Thế đứng trước cửa phòng làm việc, tầm mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Hàn Thành Trì, anh không mở miệng nói chuyện chỉ tay nắm thành quyền bước nhanh tới trước mặt Hàn Thành Trì, sau đó nâng quả đấm hung hăng nện lên mặt Hàn Thành Trì.
Sức lực của Thịnh Thế rất mạnh, đập tới khiến Hàn Thành Trì liên tiếp lùi về sau hai bước mới cố gắng giữ vững cơ thể.
Quả đấm của Thịnh Thế chính xác tuyệt đối nện lên gò má Hàn Thành Trì, có một tia máu từ trong miệng Hàn Thành Trì chảy ra ngoài.
Cửa phòng làm việc của Hàn Thành Trì vốn mở rộng, bên ngoài có rất nhiều nhân viên đã dời lực chú ý qua bên này ngay khi Thịnh Thế tức giận xông vào. Bây giờ nhìn thấy Thịnh Thế không nói tiếng nào trực tiếp ra tay đánh người, ai cũng bị hoảng sợ, có người nhanh chóng nhấn điện thoại gọi bảo vệ dưới lầu.
Thư ký đứng bên cạnh Thịnh Thế cực kỳ sợ hãi, the thé gọi: “Hàn tổng?”
Sau đó nghiêng đầu sang nhìn Thịnh Thế giống như đang nhìn một người điên: “Anh có ý gì, sao có thể ra tay đánh người!”
Thịnh Thế vốn không đặt thư ký kia vào trong mắt, anh cũng không quan tâm có bao nhiêu người đang nhìn, sau khi cho Hàn Thành Trì một đấm liền giơ tay lên nện lên gò má Hàn Thành Trì một quyền nữa.
Làn này đánh mạnh hơn cả lần trước, đánh cho Hàn Thành Trì vừa mới giữ vững cơ thể liền lảo đảo một cái rồi ngã quỵ xuống đất.
Thư ký vội chạy tới trước mặt Hàn Thành Trì vươn tay muốn kéo anh ta dậy, nhưng Hàn Thành Trì chỉ lẳng lặng giơ tay đẩy tay thư ký ra sau đó một tay chống đất một tay nâng lên lau khóe môi. Anh ta nhìn thấy màu đỏ trên ngón tay, cả người không có bất kỳ kích động nào chỉ chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm Thịnh Thế.
Thịnh Thế cũng chỉ lạnh lùng nhếch môi cười châm biếm với Hàn Thành Trì, sau đó giơ chân lên trực tiếp đạp lên người Hàn Thành Trì.
Hàn Thành Trì hơi nghiêng đầu nên chân Thịnh Thế liền rời vào ***g *** anh ta, đạp cả người anh ta bay thẳng ra phía sau, tiếp đó nặng nề rơi xuống đất.
Hàn Thành Trì nằm trên mặt đất cảm thấy sau lưng truyền tới con đau tê tái, anh ta ngửa đầu hung hăng ho khan.
Bảo vệ dưới lầu đã vọt lên tới, nhanh chóng xông vào phòng làm việc của Hàn Thành Trì.
Đôi mắt Thịnh Thế đỏ au nhìn chằm chằm Hàn Thành Trì, anh giẫm bước muốn đi tới lại bị mấy người lập tức cản lại, Hàn Thành Trì chật vật phun một ngụm máu, nhìn về đám người trong phòng, ra lệnh nói: “Đi ra ngoài!”
“Hàn tổng!” Thư ký kêu tên Hàn Thành Trì rồi nhìn qua Thịnh Thế, có ý phản đối rất rõ ràng.
“Tôi nói, đi ra ngoài!” Hàn Thành Trì lặp lại lời anh ta vừa nói lần nữa, thấy mọi người vẫn còn đứng im tại chỗ, anh ta thở hổn hển lại chỉ vào cửa ra vào, trong giọng nói mang theo tức giận: “Đi ra ngoài!”
Mọi người nghe thấy lời Hàn Thành Trì liền buông Thịnh Thế ra, lập tức giải tán.
Thư ký là người ra ngoài cuối cùng, còn không quên đóng cửa phòng làm việc lại.
……..
Tô Kiều Kiều trốn trong phòng nghỉ đã sớm nghe động tĩnh bên ngoài, xuyên thấu qua khe cửa cô ta thấy bóng dáng Thịnh Thế, cả người đã sớm sợ hãi tính chuồn, nhưng hoàn toàn không dám xông ra ngoài.
Còn Thịnh Thế quả thật giống như một người điên, ra tay vừa độc ác vừa chuẩn xác đánh Hàn Thành Trì, bộ dạng kia giống như rất muốn xé nát sinh mạng của Hàn Thành Trì luôn.
Tô Kiều Kiều chưa từng chứng kiến một Thịnh Thế như vậy, cuối cùng cô ta có dự cảm Hàn Thành Trì thật sự sẽ bị Thịnh Thế *** tươi. Cô ta cần phải tìm người tới giúp một tay, nhưng cô ta không biết tìm ai, đầu óc cô ta xoay chuyển một hồi, cuối cùng chỉ có thể lôi điện thoại di động ra, sau đó tìm hơn nửa buổi rốt cuộc tìm thấy tên Cố Lan San, cô ta do dự một lát rồi ấn nút gọi.
….
Trong phòng làm việc rộng lớn thoáng cái chỉ còn lại hai người Thịnh Thế và Hàn Thành Trì, Hàn Thành Trì chậm rãi từ dưới đất đứng dậy, lúc anh ta chống đất muốn đứng lên, Thịnh thế lại giơ chân lên đạp anh ta ngã xuống đất lại.
Hàn Thành Trì cảm giác xương toàn cơ thể mình đều đau giống như bị tháo khớp ra.
Thế nhưng Thịnh Thế hoàn toàn không để ý tới mình hành động đánh tiếp có thể xảy ra ૮ɦếƭ người hay không. Lần này anh cũng chẳng cho Hàn Thành Trì có cơ hội ngồi dậy đã bước tới trước mặt Hàn Thành Trì, hơi cúi người nâng quả đấm lên nện vào người Hàn Thành Trì, quả đấm không thèm coi ai ra gì rơi xuống.
Cứ thế, quyền sau hung ác tàn nhẫn hơn quyền trước nện xuống.
“Mày CMN biết không, cô ấy không vui!”
“Mày biết không, lúc cô ấy mím chặt môi chính là lúc cô ấy mất hứng!”
“Mày biết không, lúc cô ấy mím môi thì thể hiện việc cô ấy vô cùng mất hứng!”
“Hàn Thành Trì, mày thế mà khiến cô ấy mím môi!”
Trong đầy Thịnh Thế chỉ hiện lên hình ảnh Cố Lan San mím chặt môi, mặc lễ phục xinh đẹp đứng trong buổi tiệc hàng năm của tòa soạn SH.
Anh không đánh Hàn Thành Trì nữa mà hét lên từng câu với Hàn Thành Trì.
Đợi đến lúc anh hét xong câu cuối cùng anh liền lảo đảo đứng dậy, anh cảm thấy chưa đủ hả giận liền cúi người níu cà vạt Hàn Thành Trì, trực tiếp xách anh ta từ dưới đất đứng lên, sau đó mắt nhìn vào mắt anh ta, mỗi một chữ đều nghiến răng nghiến lợi nói: “Hàn Thành Trì, tao thật sự CMN muốn xé nát mày!”
“Mày biết không, lúc đầu tao đưa công trình bên Mỹ đấy cho mày là vì cô ấy! Nếu như không phải cô ấy, mày cho rằng ở chỗ tao mày là cái thá gì?”
“Mày có thể có chút lương tâm hay không, lúc mày nghèo túng, Cố Ân Ân vứt bỏ mày, cô ấy đã đối xử với mày thế nào?”
“Ngay từ lúc mười năm trước, Hàn Thành Trì, tao CMN liền muốn đánh mày!”
Hàn Thành Trì chỉ mím môi không nói lời nào, sắc mặt anh ta lúc này trở nên trắng bệch.
“Hàn Thành Trì, mày CMN lại dám khiến cô ấy mím môi, dám không làm cho cô ấy vui vẻ!”
Thịnh Thế càng nói trong lòng càng cảm thấy đáng giận, cơn tức giận này không thể phát tiết.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc