Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 170

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Cố Lan San nghĩ rồi lại nghĩ, lệ rơi đầy mặt.
Cô nghĩ, thời gian thật đúng là một thứ gì đó rất vạn năng có thể thay đổi phá hoại thứ gì đó.
Cố Lan San không biết cuối cùng mình đi được bao xa, lúc mệt mỏi không cách nào đi tiếp nữa liền tìm hàng ghế ở trạm xe buýt ngồi xuống.
Cô nhìn xe cộ trên đường phố càng lúc càng ít, đèn đuốc sáng trưng dần chuyển sang tối om, cô mới cảm giác cả người lạnh như băng, cô đứng dậy di chuyển chân lạnh lẽo bước đi, cô mang giày cao gót chân lạnh đến không còn cảm giác, cước bộ có vẻ không ổn lắm, không cẩn thận liền té nhào xuống đất.
Bộ dạng sắp ngã nhào xuống.
Cô quỳ trên mặt đất vô cùng nhếch nhác.
Trong lòng bàn tay bị ma sát rách cả da.
Cô chống đất lúc lâu cũng không đứng lên.
Bên cạnh có mấy người đi tới, có lòng tốt tiến lên đỡ cô dậy.
Cố Lan San nói tiếng “Cảm ơn,” rồi nhìn mấy người tốt bụng rời đi, một mình cô cô đơn đứng ở lối đi bộ, cô cảm thấy vô cùng khó chịu.
Cô không biết mình đi nơi đâu.
Trong giây phút này cô đặc biệt muốn gặp anh.
Cô không đợi được tới sinh nhật cô.
Vì vậy Cố Lan San lấy điện thoại từ trong túi xách của mình ra, lục số điện thoại của Thịnh Thế, do dự một lát liền ấn nút gọi qua.
…..
Bây giờ là mười hai giờ đêm, Thịnh Thế đã ngủ rồi.
Vì thế lúc Cố Lan San gọi qua, ước chừng khi tiếng chuông dừng vang mới có người nhận máy.
Sau khi Thịnh Thế bị đánh thức có chút không vui, nhưng lúc đưa tay cầm điện thoại thấy tên người gọi hiển thị trên màn hình cả người anh mất hẳn sự bực bội lúc nãy. Anh nhanh chóng nghe máy, giọng điệu có phần lười nhác ngái ngủ, gọi tên cô: “Sở Sở?”
Cố Lan San nghe giọng Thịnh Thế suýt chút nữa rơi nước mắt, cô cảm giác mình lúc này giống như một đứa trẻ đáng thương, trừ anh ra dường như chẳng có gì cả.
Cô nuốt nước miếng, nói: “Nhị Thập, em bị ngã.”
Thịnh Thế từ trên giường ngồi dậy: “Có nghiêm trọng không? Em đang ở đâu?”
Sau đó cách điện thoại, Cố Lan San nghe tiếng Thịnh Thế vén chăn lên bước xuống giường.
Hốc mắt Cố Lan San nóng bừng, rầu rĩ báo địa chỉ của mình.
Chỗ Cố Lan San đứng cách nhà cũ họ Thịnh khá xa nhưng Cố Lan San cảm thấy Thịnh Thế tới vô cùng nhanh chóng, khi cô cúp điện thoại xong cả người còn chưa có thời gian bình tĩnh lại thì xe Thịnh Thế đã dừng trước mặt cô.
Thịnh Thế đẩy cửa xe ra nhanh chóng xuống xe, lập tức vội vã chạy tới trước mặt Cố Lan San, anh cầm tay cô vội hỏi thăm: “Sở Sở, em ngã ở đâu vậy hả? Anh đưa em đi bệnh viện.”
Cô Lan San không trả lời Thịnh Thế, cô chỉ chăm chú nhìn anh, anh mặc đồ ngủ, chân đi dép bông trong nhà, tóc tai rất lộn xộn, hiển nhiên là vừa tỉnh ngủ hoàn toàn không sửa sang lại mình đã vội vàng chạy ra cửa, cả người rất lôi thôi lếch thếch.
Thịnh Thế thấy lúc lâu mà Cố Lan San không lên tiếng liền không nói hai lời đưa tay muốn ôm lấy cô.
Cố Lan San nhớ tới vết thương của Thịnh Thế sợ động tác của anh không tốt làm nứt vết thương, liền chớp mắt thu hồi vẻ mặt ngây ngẩn xòe bàn tay ra cho Thịnh Thế nhìn, nói: “Em không sao, chỉ bị xước da ở lòng bàn tay.”
Thịnh Thế thấy trong lòng bàn tay cô rỉ ra ít máu, tình hình không đặc biệt nghiêm trọng anh mới yên lòng, đôi mắt tỉ mỉ cẩn thận quan sát khuôn mặt cô, giống như muốn tìm chút gì không bình thường lộ ra ngoài.
Cố Lan San nở nụ cười với Thịnh Thế, lướt qua vai anh nói: “Nhị Thập, em mệt quá.”
“Anh đưa em về nhà.” Thịnh Thế lấy lại tinh thần kéo cổ tay cô đi tới trước xe mở cửa ra nhìn cô đi lên mới đóng cửa lại.
Lúc Thịnh Thế lên xe Cố Lan San đã thắt đai an toàn xong, đầu nghiêng dựa vào ghế xe nhắm mắt lại như đang ngủ thi*p đi.
Thịnh Thế lặng lẽ ngồi vào xe điều chỉnh ghế ngồi, vặn chìa khóa xe xong nghiêng đầu nhìn vẻ mặt Cố Lan San trong chốc lát. Anh biết cô không ngủ nhưng anh nhìn ra tâm tình cô không được tốt,, ánh mắt anh hơi chớp động cuối cùng chẳng nói gì khởi động xe chạy đi.
Lúc đi được nửa đường Cố Lan San mở mắt ra thấy đang đi vào con đường của tiểu khu nhà mình, cô hơi nhíu mày giọng rất tự nhiên nói: “Nhị Thập, em không cầm theo chìa khóa nhà, qua chỗ anh ở một đêm nhé.”
Tay đang lái xe của Thịnh Thế hơi run rẩy, tay cầm phía dưới bánh lái có chút mất khống chế khiến xe xoay tròn, cũng may anh nhanh chóng kịp phản ứng đạp thắng xe, sau khi xe phát ra tiếng rít chói tai liền vững vàng dừng lại.
Thịnh Thế nghiêng đầu sang liếc nhìn Cố Lan San, sắc mặt Cố Lan San bình tĩnh khiến anh không đoán được trong lòng cô nghĩ cái gì, nhưng vẻ mặt cô thoạt nhìn có chút mệt mỏi, đáy mắt không đè nén được đau khổ và thương xót.
Theo đó đáy lòng anh cũng buồn rầu đau nhói, nhìn cô muốn nói rồi lại thôi, vừa tính mở miệng nói gì đó nhưng cuối cùng lại chẳng nói gì, chỉ gật đầu sau đó không nói một lời đạp chân ga khởi động xe.
Thịnh Thế không thể nào dẫn Cố Lan San về nhà cũ họ Thịnh được, nên chỉ có thể đưa cô trở về biệt thự Lâm Phong.
Lúc đến nơi đã là 1h20’ sáng, Thịnh Thế dừng xe trong sân mở cửa xe, lúc dẫn theo Cố Lan San vào nhà đã đánh thức bà quản gia vốn đã ngủ rồi.
Bà quản gia mặc đồ ngủ từ trong phòng ngủ đi ra, thấy Cố Lan San đứng sau lưng Thịnh Thế bà hơi ngạc nhiên, sau đó rất nhanh thu lại dáng vẻ đấy, tự nhiên gọi một câu: “Cô San.”
Cố Lan San mỉm cười chào bà quản gia.
Thịnh Thế đặt chìa khóa xe trên kệ ở cổng vòm, sắc mặt không có gì thay đổi, giọng rất bình tĩnh dặn dò: “Còn dép sạch không?”
Bà quản gia nghe nói vội vàng đi lấy một đôi dép mới tinh tới, lúc này Thịnh Thế đã thay xong dép, nhận lấy đôi dép từ trong tay bà quản gia ngồi xổm xuống đặt ngay ngắn trước chân Cố Lan San, sau đó liền vươn tay cởi giày cao gót của Cố Lan San ra, ngồi chồm hổm trên mặt đất ngẩng đầu cong khóe môi nhìn Cố Lan San hỏi: “Ăn cơm tối chưa? Có muốn bảo người ta làm cho em chút đồ ăn không?”
Cố Lan San nhìn Thịnh Thế đang cởi giày ra cho mình một lát mới gật đầu, sau đó hạ mí mắt đổi dép
Bà quản già là một người tinh tế, nghe thấy lời của Thịnh Thế không đợi Thịnh Thế dặn dò đã lập tức mở miệng: “Bây giờ tôi đi nấu ít cháo cho cô Cố.”
Thịnh Thế không lên tiếng từ từ đứng dậy, anh cao hơn một mét tám, đứng trước mặt cô không còn mang giày cao gót, hơi cúi đầu cố gắng nhìn thẳng vào cô: “Vào đi.”
Thật ra thì cô từng ở trong căn nhà này ba năm.
Cô rời đi hơn nửa năm phòng khách này từng được sửa sang lại, đồ dùng trong nhà cũng sáng rực hẳn lên, kết cấu tổng thể cũng thay đổi khá nhiều.
Cô Lan San quét nhìn sơ qua phòng khách một lần, sau đó quay về phía Thịnh Thế đang cầm khăn ướt lau tay, mở miệng nói: “Nhị Thập, em muốn tắm trước đã.”
“Ừ.” Thịnh Thế lập tức ném khăn ướt vào trong thùng rác bên cạnh, dẫn Cố Lan San lên tầng hai, vào phòng ngủ trước kia của họ.
Nơi này vẫn giống y đúc như lúc cô rời đi, đáy lòng Cố Lan San mới cảm giác có chút quen thuộc như vậy.
“Anh đi mở nước nóng cho em.” Thịnh Thế chỉ vào phòng thay đồ trong phòng ngủ, “Đồ trước kia của em vẫn còn trong đó, vẫn đặt ở chỗ cũ, em vào chọn một bộ rồi thay giặt đi.”
Cố Lan San gật đầu không lên tiếng.
“Hôm nay em mặc tạm quần áo trước kia, ngày mai anh bảo người ta đưa quần áo mới lại cho em.”
Cố Lan San nhếch khóe môi ánh mắt có phần chua xót, cô cúi đầu không lên tiếng, rồi bước qua bên người Thịnh Thế đi vào phòng thay đồ.
Ánh mắt Thịnh Thế nhìn chằm chằm bóng lưng Cố Lan San trong chốc lát, mãi cho đến khi bóng dáng cô biến mất ở cửa phòng thay đồ anh mới xoay người vào phòng tắm.
Lúc Cố Lan San từ trong phòng thay đồ ôm quần áo đi vào phòng tắm, Thịnh Thế đang đứng bên cạnh bồn tắm, trước mặt anh đặt một giỏ cánh hoa hồng tươi rói, anh cẩn thận kiểm tra từng cánh hoa một, xác định không có côn trùng mới bỏ vào bồn tắm.
Nước trong bồn tắm màu trắng sữa tản ra hương thơm nhàn nhạt mùi sữa, bên cạnh đặt hai hộp sữa tươi trống không.
Thịnh Thế thấy cô đi vào ngẩng đầu lên nhìn cô một cái mỉm cười với cô, cứ thế ngồi tiếp tục công việc trên tay mình.
Cố Lan San không lên tiếng đứng im bên cạnh nhìn Thịnh Thế bận rộn.
Thịnh Thế ném cánh hoa cuối cùng vào bồn tắm xong mới chậm rãi đứng dậy, cầm tinh dầu ở bên cạnh đổ gần nửa lọ vào bồn tắm, xong mở miệng nói: “Em tắm trước đi, anh xuống lầu xem cháo nấu thế nào rồi.”
Cố Lan San “Vâng” một tiếng, Thịnh Thế cầm khăn lông xoa tay ẩm ướt đi ra khỏi phòng tắm, còn không quên đóng cửa giúp cô.
Cố Lan San tắm chừng 20’ mới từ trong bồn tắm bò ra ngoài, cô lau sạch người xong thay quần áo, lau qua tóc không còn nước rồi từ trong phòng tắm ra ngoài đi thẳng xuống lầu.
Cháo đã nấu xong, nhưng không thấy bà quản gia đâu nữa.
Chỉ có mình Thịnh Thế ngồi trước bàn ăn, thấy cô đi tới liền đứng dậy kéo ghế ra cho cô, tự mình múc một chén cháo đẩy tới trước mặt cô, sau đó lại đưa cho một chiếc thìa.
Cố Lan San không nói gì cầm lấy thìa bắt đầu ăn cháo.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc