Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 17

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Anh tự nhiên nhích lại gần bên cạnh Cố Lan San, giống như muốn dán vào trên người Cố Lan San, Cố Lan San không có một chút phản ứng. Trong lòng anh hừ lạnh một tiếng, liền tùy ý vươn tay, chỉnh chỉnh bài của Cố Lan San, sau đó liên tục lắc đầu vài cái: “Chậc chậc..... Bài này... Thật sự là xấu không có cách nào đánh!”
Hàn Thành Trì cười nói: “ Nhị Thập, cậu còn sợ bài xấu sao?”
Thịnh Thế không cho là đúng lườm anh, không có trả lời, Ng'n t thon dài trắng nõn rút một tấm bài, tùy ý ném ra ngoài: “Bốn điều.”
Lúc thu tay, Thịnh Thế cố ý ***ng phải tay Cố Lan San, làm Cố Lan San lập tức giật mình.
Lúc này cô mới ý thức được Thịnh Thế đã đánh bài thay mình, sau lưng nhất thời che kín một tầng mồ hôi lạnh, mới vừa rồi cô vậy mà ở trên bàn mạt trượt, bởi vì chuyện Hàn Thành Trì muốn kết hôn với Cố Ân Ân phát ngốc, cô vẫn luôn cực kỳ cẩn thận đem cảm xúc chính mình che giấu rất tốt, vừa rồi có thể hay không lộ ra cái gì sơ hở?
Cố Lan San thật cẩn thận nhìn, nhìn Cố Ân Ân một phen, phát hiện Cố Ân Ân không có bất kỳ cái gì không ổn, lúc này lòng của cô mới từ từ thả lỏng.
Sau đó, liền nghe tiếng Thịnh Thế từ từ truyền đến: “ Nói tới đính hôn hay kết hôn, anh chị đều không có kinh nghiệm bằng tôi cùng vợ, chúng tôi đã từng kết hôn, nếu là có cái gì không hiểu, ngược lại có thể hỏi vợ tôi, vợ tôi rất nguyện ý giúp đỡ, em nói xem có phải không, vợ yêu?
Thịnh Thế nói xong, lại cố ý quay đầu, để sát vào bên tai Cố Lan San, anh thở ra khí nóng thổi ở bên tai Cố Lan San, thân thể Cố Lan San nhẹ nhàng run rẩy một phen.
Cô nghe ra được trào phúng trong lời nói này của Thịnh Thế, cô rũ mắt xuống, lập tức liền miễn cưỡng cong lên khóe môi, cười một cái để cho chính mình xem như cực kỳ tự nhiên, cười yếu ớt: “ Đúng vậy, chị, chị có cái gì không hiểu có thể đến hỏi em a! Em cũng chúc mừng hai người trước!”
Thịnh Thế nghĩ thầm rằng, ngụy trang vẫn rất tốt... Anh kéo kéo khóe môi, đáy mắt hàm chứa ý cười, như là cố ý, vòng quanh không dứt chuyện đính hôn: “ Hai người chọn lễ phục đính hôn không a? Nếu là chưa chọn, không bằng tôi giúp hai người mời hai người thiết kế nổi tiếng, sau đó đo người làm theo yêu cầu của hai người một chút?”
“ Nhị Thập, tôi cùng Ân Ân dự định tiệc đính hôn không làm lớn như vậy, chúng tôi dự định tháng này đính hôn, qua hai tháng sau đó kết hôn, chỉ là hình thức mà thôi, cho nên không cần phiền phức như vậy, theo chúng tôi thấy những thứ này người mấy nhà thân quen tụ họp là tốt rồi.” Hàn Thành Trì rút bài để đánh, cười giải thích: “Đến lúc đó, phô trương xa hoa đều giữ lại cho kết hôn đi.”
“ Hóa ra là hướng về phía trực tiếp kết hôn a!” Thịnh Thế cố ý lặp lại một lần chuyện Hàn Thành Trì cùng Cố Ân Ân kết hôn.
Cố phu nhân lập tức càng thêm H**g phấn, bà ta thần thái phấn khởi bắt đầu nói muốn chuẩn bị cái gì.
Tất cả người trên bàn mạt trượt, ngược lại đều bắt đầu vây quanh chuyện Hàn Thành Trì cùng Cố Ân Ân kết hôn.
Cố Lan San bình tĩnh ngồi ở chỗ kia, khóe môi vẫn như cũ chứa nụ cười yếu ớt, lông mi dài dài hơi hơi rũ xuống, che giấu hơn phân nửa ánh mắt, thấy không rõ cảm xúc nơi đáy mắt cô.
Từ đầu đến cuối không có nói thêm câu nào nữa.
Thịnh Thế khẽ động khóe môi, giống như muốn nói gì, nhưng mà liếc mắt nhìn Cố Lan San một cái, cuối cùng ngược lại cũng không nói gì, chỉ ngồi bên cạnh Cố Lan San, vẫn giúp đỡ Cố Lan San đánh bài......
“Ân Ân, Thành trì, các con có thể kết hôn, cũng không biết mẹ rất vui mừng, lòng mẹ cả ngày lo lắng đề phòng, rốt cục cũng có thể bình tĩnh lại..... Mẹ thật sợ, các con hai người sẽ bởi vì nguyên nhân gì xuất hiện một chút ngoài ý muốn.” Cố phu nhân một bên để ý bài, vừa nói.
“Mẹ, mẹ nói cái gì a! Con với Thành Trì có thể có cái gì ngoài ý muốn a?” Cố Ân Ân cảm thấy mẹ cô thật sự suy nghĩ lung tung, liền cười nói.
“ Con với Thành Trì, hai người các con không muốn làm xuất hiện cái gì ngoài ý muốn, nhưng mà không có nghĩa là người khác không muốn làm xuất hiện cái gì ngoài ý muốn!” Cố phu nhân cố ý nhìn Cố Lan San một chút.
Cố Lan San tiếp xúc ánh mắt Cố phu nhân, thân thể gắt gao căng thẳng một chút, trên mặt vẫn là bộ dạng như không có gì, giống như căn bản không biết Cố phu nhân nói cái gì đó.
Thịnh Thế mị mị ánh mắt, chậm rì rì đánh ra một tấm bài, nghĩ thầm rằng, Cố phu nhân này thật đúng là không đem anh để vào mắt, mới tới Cố Gia không đến một lúc, cũng đã nhằm vào Cố Lan San ba lần rồi... Bà ta cũng không nhìn một cái cô là người của ai........
“Mọi người xem mẹ tôi, nhất định nói bậy, người nào sẽ làm cho chúng ta xuất hiện cái gì ngoài ý muốn a!” Cố Ân Ân vẻ mặt không cho là đúng cười nói với một bàn người.
Dừng một chút, Cố Ân Ân lại quay đầu, cười khẽ nói với Cố phu nhân: “Mẹ, mẹ cũng đừng mỗi ngày suy nghĩ lung tung, con cùng Thành Trì tình cảm rất sâu, anh ấy yêu con, con cũng thương anh ấy, chỉ cần chúng ta thật lòng yêu nhau, còn có cái gì phải sợ!”
“Nói là nói như vậy!” Cố phu nhân cũng không có nói cho Cố Ân Ân chuyện Cố Lan San thích Hàn Thành Trì, có vài thứ, vẫn là không nên nói, một khi nói ra, có lẽ Hàn Thành Trì vốn dĩ không có chú ý tới, nhưng mà lại như vậy biết rõ, sẽ chú ý Cố Lan San quá mức.
Nhưng mà, cho dù chưa nói, Cố phu nhân cũng không chỉ một lần nhắc nhở với Cố Ân Ân như vậy, nhưng mà Cố Ân Ân mỗi lần mỗi lần đều là thái độ chẳng hề để ý này.
Đáy lòng Cố phu nhân nhịn không được có chút tức giận, bà rút một tấm bài. đánh một tấm bài, sau đó giọng nói có chút nghiêm túc: “ Con không biết danh ngôn đời xưa, không sợ kẻ trộm chỉ sợ trộm nhớ đến....”
Cố phu nhân nói còn chưa nói xong, Thịnh Thế lại đột nhiên đem bài trước mặt lập tức ném lên “ Bốp”, trực tiếp ngắt lời Cố phu nhân nói: “ Tập hợp đủ bảy lá bài. “
Mọi người nhìn bài Thịnh Thế, trong tay vậy mà nắm bốn tấm đầu người, bất kỳ ai đánh bài, người đó đều có khả năng thắng!
Thật ra biện pháp tốt nhất, là tự rút bài! Thắng ba nhà tiền bạc.
Anh lại ném bài lúc Cố phu nhân nói, thắng!
Cố Ân Ân nhịn không được cười nói: “ Nhị Thập, trong tay cậu vậy mà có bốn tấm đầu người, khó trách tôi rút một hồi, một tấm cũng không rút được, như thế nào cũng không chờ tự rút a, cậu liền cho thắng bài như vậy.”
Thịnh Thế nhếch nhếch môi, cười không nhanh không chậm, trợn mắt nói dối: “ Chị vừa nói lời này, tôi ngược lại đột nhiên nghĩ tới, vừa mới nhất thời kích động, chỉ lo thắng, quên tự rút bài.”
Sau đó, quay đầu, đối với Cố phu nhân nhe răng cười, vô cùng chói mắt: “ Cố phu nhân, thật xin lỗi a...... Con thật không ngờ.....”
Cố phu nhân sao không nhìn ra Thịnh Thế là bởi vì chính mình nói như vậy, cố ý ném bài bài thắng của mình lên bàn!
Cố phu nhân sao lại không nhìn ra Thịnh Thế là bởi vì bà nói như vậy, cố ý ném bài thắng của mình lên bàn!
Nhưng là Thịnh Thế nói như vậy, Cố phu nhân lại không thể không nói Thịnh Thế thắng bà, chỉ có thể áp chế một chút bất mãn này xuống đáy lòng, cười nói: “Nhị Thập vận may thật là tốt! Không thể cùng Nhị Thập chơi được, mỗi lần chơi, thì mỗi lần đều là cậu thắng tiền!”
Thịnh Thế nghiêng đầu nhìn Cố Lan San, ánh mắt lóe lóe, không ai biết rốt cuộc anh suy nghĩ gì, nghe thấy lời nói của Cố phu nhân, liền chậm rãi đưa ánh mắt đến treen mặt Cố phu nhân, trên mặt mang theo mỉm cười, thanh âm có chút trầm trầm, rất dễ nghe, nhưng lời nói nói ra, lại làm cho trong lòng người ta thêm buồn bực: “Cố phu nhân, Cố gia bây giờ không khó khăn đến nỗi trông chờ vào người con rể như tôi đây chứ? Nếu không, chúng ta trước đem tiền này thanh toán?”
Những người khác đều đang chơi mạt chược, vừa nói chuyện phiếm vừa cũng đã quên rồi.
Cho nên, Cố Ân Ân và Hàn Thành Trì chỉ cho là Thịnh Thế đang nói giỡn.
Nhưng là, Cố phu nhân lời nói đã nói ra, tự nhiên sẽ không quên.
Bà vừa mới cố ý nói rằng” Lan San chính là có phúc tám đời mới gả cho Nhị Thập, Lan San tuy rằng không phải là con gái ruột của Cố gia chúng tôi, nhưng cũng đã được chúng tôi nuô dưỡng nhiều năm như vậy, tương lai nếu chúng tôi có khó khăn, còn không phải là trông cậy vào sự hỗ trợ của Nhị Thập sao!”, thật không ngờ, thế nhưng bị Thịnh Thế không nặng không nhẹ phản kích lại.
Cố phu nhân trong lòng có chút buồn bực, càng thêm chán ghét Cố Lan San, cũng không biết con tiểu tiện nhân kia rốt cuộc cho Thịnh Thế ăn thuốc mê gì, bắt đầu từ cao trung, liền khắp nơi hướng về phía cô ta!
Cố phu nhân trong lòng tức giận muốn ૮ɦếƭ, trên mặt lại vẫn như cũ lộ vẻ tươi cười lễ độ, quay đầu bảo người làm đi lấy chi phiếu, vẫn không quên nói đùa: “Nhị Thập cũng thật là được, tiền một lần thắng cũng đủ cho hai lần Lan San thua.”
“A? Phải không?” Thịnh Thế giả bộ bộ dáng không biết, nghĩ nghĩ, nói: “Vậy đúng lúc, Cố phu nhân liền trừ tiền Sở Sở thua, đem tiền còn lại đưa cho tôi đi.”
Cố phu nhân vốn cầm chi phiếu điền số, bây giờ nghe thấy lời nói như vậy, dễ tính một chút, viết xuống số tiền cho Thịnh Thế.
Thịnh Thế chậm rãi tiếp nhận chi phiếu, còn cố ý nhìn thoáng qua, mới đặt vào góc bàn mạt chược.
Tiếp tục xáo bài, sờ bài, mọi người đánh hai ván, tự nhiên bất đồng nói, đều là Thịnh Thế liên tiếp thắng, hơn nữa mỗi lần đều là thắng tiền của Cố phu nhân.
Không thể không thừa nhận rằng, Thịnh Thế vận khí quá tốt đi.
Thời điểm ván thứ ba, Thịnh Thế cũng không biết là sai sót ở đâu, bài vẫn là không tốt, thua Cố phu nhân một ván.
Thịnh Thế ký chi phiếu cho Cố phu nhân, giao lại.
Cố phu nhân thật vất vả thắng một lần, cảm thấy vận khí chuyển mình, đặc biệt chờ đến ván thứ tư.
Nhưng là, Thịnh Thế người này đê tiện nhất, chính là liên tục thắng tiền người khác ba ván liền, ván thứ tư cố ý thua người ta, làm cho người ta cho là vận khí xoay chuyển, khi tâm tình tốt, anh ta lại quyết định không chơi nữa.
Thịnh Thế lười nhác khoát tay áo, đứng lên, nói: “Không chơi nữa, có chút đói bụng, còn không có nấu cơm chiều sao?”
Thịnh Thế nhắc như vậy, một người làm lập tức đi vào phòng bếp, sau đó vội vàng bận bịu lại quay trở về, nói: “Cố phu nhân, nhà bếp đã làm xong cơm, mọi người có thể vào ăn cơm.”
Thịnh Thế lập tức kéo theo Cố Ân Ân, đương nhiên vẫn không quên cầm theo chi phiếu, quên đi dự tính ban đầu, giơ giơ lên với Cố Lan San, nói: “ Tiền thắng này, ngày mai vừa đúng có thể đưa Sở Sở đi mua quần áo!”
Thịnh Thế lập tức liền kéo theo Cố Ân Ân, đương nhiên cũng không quên cầm chi phiếu, quên đi dự định ban đầu, giơ giơ lên với Cố Lan San, nói: “Tiền thắng này, ngày mai vừa vặn có thể đưa Sở Sở đi mua quần áo!”
Câu nói đúng lúc này, là vừa lúc Hàn Thành Trì thắng Cố Lan San, cũng là nói cho Cố Ân Ân nghe.
Cố Ân Ân nghe đến lời này, “Phốc” cười ra tiếng: “Ai, ai, ai, Nhị Thập, anh không cần như vậy chứ, được lợi còn khoe mẽ!”
Thịnh Thế ngẩng đầu mỉm cười, mâu quang dao động mỉm cười, lại không có nói gì.
…………
Khi đoàn người đến phòng ăn, người làm đã sớm chuẩn bị xong mọi thứ.
Mọi người rửa tay, ngồi xuống.
Cố phu nhân động đũa trước, mọi người thế này mới đều đồng loạt cầm đũa lên.
Không khí trên bàn cơm vô cùng hài hòa, Cố phu nhân nhìn đến Cố Ân Ân và Hàn Thành Trì, lại nhìn đến Vương Giai Di, liền cảm thán: “Chớp mắt thôi, các con vậy mà đã lớn như vậy rồi.”
Đũa trong tay mọi người đều dừng lại, mọi người lại sôi nổi nói về những chuyện trong quá khứ.
Mặc dù Cố Lan San chín tuổi mới đến đây, nhưng là, cũng vào thời điểm đó, bắt đầu khắc sâu vào ký ức của mọi người.
Những kỷ niệm trong quá khứ, ngoại trừ trong lòng mỗi người có một bí mật nhỏ về tình yêu nào đó, những cái khác đều giống nhau được mọi người chia sẻ.
Cho nên tiếng nói chung cũng vô cùng nhiều.
Duy chỉ có Cố Lan San ngồi cạnh Thịnh Thế, giơ đũa, chỉ nghe, cũng không nói, ngẫu nhiên ánh mắt có chút hốt hoảng nhìn chằm chằm thức ăn trước mặt, nhưng khi Cố Ân Ân quay đầu lại nhìn cô, trên mặt cô lập tức liền lộ ra nụ cười yếu ớt, giống như là không có việc gì, gắp hai miếng cơm.
Hàn Thành Trì nói chuyện, mười câu thì có đến tám câu nói đến Cố Ân Ân, đều là những chuyện trải qua giữa hắn và Cố Ân Ân.
Cố Ân Ân trên mặt lộ vẻ tươi cười ngọt ngào.
Giọng nói của Hàn Thành Trì trước sau vẫn dịu dàng dễ nghe.
Cố Lan San lại không hi vọng nghe được, trong lòng đủ loại ngũ vị tạp trần, khiến cho cổ họng giống như bị mắc nghẹn, nuốt không trôi bất kỳ thứ gì, chẳng qua cũng chỉ ăn vài miếng.
Thịnh Thế ngồi một bên, nhìn Cố Lan San vào đáy mắt, sắc mặt lại thủy chung nhàn nhạt, không có quá nhiều phập phồng.
Ăn cơm xong, Thịnh Thế dắt Cố Lan San cáo từ ra về.
Cố Ân Ân lôi kéo Cố Lan San giữ lại bộ dạng luyến tiếc, Cố Lan San ôm lấy Cố Ân Ân, nói có thời gian sẽ đến thăm cô, Cố Ân Ân thế này mới buông ta, thả người.
Cố Ân Ân và Hàn Thành Trì tiễn Thịnh Thế và Cố Lan San ra ngoài, Thịnh Thế mở cửa xe, Cố Lan San đầu cũng không quay lại chút nào ngồi vào xe.
Thịnh Thế nói với Cố Ân Ân và Hàn Thành Trì một tiếng: “Tạm biệt”, liền cũng khom người ngồi vào trong xe.
Sau đó Audi A8 chậm rãi rời khỏi cổng Cố gia.
………
Dọc theo đường đi, Thịnh Thế cùng Cố Lan San rất im lặng.
Thịnh Thế chuyên tâm lái xe, không biết Cố Lan San là thật sự mệt mỏi, hay là vẫn chìm trong suy nghĩ của mình, ngồi trên xe, đầu nghiêng về một bên, dựa vào cửa kính xe, nhắm hai mắt lại.
Thịnh Thế quay đầu, nhìn chằm chằm Cố Lan San lúc lâu, cuối cùng nhưng cũng không có mở miệng nói chuyện, chính là lẳng lặng lại xoay đầu lại, nhìn về phía trước.
Kỳ thật, đôi khi, nhân sinh chính là một hồi hí kịch như vậy, người mình yêu, lại không thuộc về mình, mà người yêu mình, làm thế nào mình cũng không yêu được.
Kỳ thật, đôi khi, nhân sinh chính là một hồi hí kịch như vậy, người mình yêu, lại không thuộc về mình, mà người yêu mình, làm thế nào cũng không yêu được.
Biết rõ cứ khăng khăng đi theo bên cạnh người yêu mình, mình sẽ được che chở, được bảo hộ, được cưng chiều, sẽ không ủy khuất chính mình, nhưng lại cứ sinh ra cảm giác không cam lòng.
Là không cam lòng.
Mọi người đều có khát vọng trong lòng mình.
Đôi khi, khát vọng trong lòng mình, thực sự không phải là điều tốt nhất.
Chẳng qua là, cam tâm tình nguyện vì cô mà sau này bó hẹp phạm vi, liền bỏ rơi mắt thẩm mỹ.
Vì vậy, mà không thấy cái nào tốt hơn.
Ở trong mắt Cố Lan San, Hàn Thành Trì là tốt nhất, bất luận hắn làm cái gì.
Nhưng ở trong mắt của anh, Cố Lan San là tốt nhất, bất luận cô làm cái gì.
Trong lòng Cố Lan San biết rõ ràng, Hàn Thành Trì đời này đều không thuộc về cô, nhưng mà cô lại muốn canh giữ bên cạnh Thành Trì của cô.
Mà anh đâu?
Biết rõ cô yêu Hàn Thành Trì.
Nhưng là, cô ngồi bên giường anh, chịu phạt thay anh khi bị cha phạt mà không hề biết tê chân, cô ngẩng đầu một cái, đem anh từ trước đến nay da mặt dày nhìn đến khi tức giận thành xấu hổ, mới nhẹ nhàng nói một câu “Thực xin lỗi”, lạ lùng đi vào trong lòng anh.
Biết rõ cô trong lòng có người khác, vẫn là cố tình phóng túng chính mình, làm cho người cô, từng chút từng chút một bước vào tận sâu trong lòng anh.
Con người thật sự có lúc kỳ quái như vậy, biết õ ràng nên kiềm chế chính mình, nhưng cố tình lại vẫn không chống lại được với ý muốn của con tim.
Hàn Thành Trì đã trở về, anh rất không vui.
Hàn Thành Trì và Cố Ân Ân muốn đính hôn, cô mất hứng, anh lại rất vui vẻ.
Anh biết, anh vui vẻ thật rất vô sỉ.
Trời mới biết khi anh nghe được cái tin kia, thần kinh anh buộc chặt lâu như vậy rốt cuộc cũng thả lỏng!
Nếu anh ở trong lòng cô, ba ngàn tình địch làm sao cản trở?
Nếu trong lòng cô có anh, anh làm sao cần như thế?
Cần gì chỉ cần thời điểm nghe được ba chữ “Hàn Thành Trì”, trong lòng sinh ra bàng hoàng luống cuống sợ hãi?
Bỏ qua Hàn Thành Trì, cục diện bế tắc giữa anh và cô, lại như thế nào thay đổi?
Anh cúi mình sao?
Như thế nào cúi mình đây?
Anh nhớ rõ ràng “Một lần kia”, sau khi hôn cô vẫn nhu thuận vâng lời, đột nhhieen nhìn anh phẫn nộ, nói, “Nhị Thập, anh so với tôi thật hèn hạ”, anh không chút lưu tình cho cô một cái bạt tai, khi nói cho cô nghe bí mật mà cô không biết, vẻ mặt của cô trong nháy mắt đó rốt cuộc có bao nhiêu hoảng hốt.
Cho dù đến nay, anh đối với cô thật sự cúi mình, cô lại sẽ tin anh sao?
............
Xe vững vàng dừng lại trong sân.
Cố Lann San liền ngồi thẳng người, mở mắt, sắc mặt cô có chút khó coi, con ngươi rủ xuống, giọng điệu thản nhàn nhạt nói: “Tôi vào nhà trước.”
Liền tháo dây an toàn, đẩy cửa, xuống xe, đóng cửa, rời đi.
Thịnh Thế nhìn chằm chằm bóng lưng Cố Lan San hồi lâu, mới đi theo xuống xe, đem chìa khóa giao cho người làm chờ bên cạnh.
Khi Thịnh Thế vào nhà, bà quản gia vừa mới cầm lấy túi của Cố Lan San.
Bà quản gia nhìn thấy Thịnh Thế, vẻ mặt sửng sốt, thật lâu cũng không có thấy Thịnh tiên sinh và San tiểu thư ở cùng một chỗ, nhưng dù sao cũng là một quản gia nhiều lâu năm, rất nhanh liền cung kính hỏi thăm Thịnh Thế: “Thịnh tiên sinh.”
Thịnh Thế mặt không chút thay đổi gật đầu, nhìn thoáng qua Cố Lan San, nghĩ đến cô ở Cố gia căn bản đều chưa ăn gì, liền đối với bà quản gia thản nhiên mở miệng: “Có chuẩn bị cơm cơm tối không?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc