Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 163

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Thịnh Thế hoàn toàn dừng động tác lại, nếu như nói mới vừa rồi là ảo giác thì lần này khẳng định không phải.
Hơn nữa anh có thể rõ ràng phân biệt ra được, tiếng động này lần nữa vang lên trong toilet.
Không nghi ngờ chút nào, trong toilet này nhất định là có một cái điện thoại di động.
Hơn nữa đang được người ta gửi tin nhắn đến.
Thịnh Thế cúi đầu, quét một vòng trên mặt đất, phát hiện mặt đất rất sạch sẽ, hoàn toàn không có bất kỳ vật gì, ngoại trừ có một ít nước đọng.
Đầu tiên, Thịnh Thế khom người nhìn thùng rác bên cạnh bồn cầu một chút, bên trong túi rác màu đen ngoài trừ rải rác mấy tờ giấy ra, cũng không còn đồ gì khác nữa.
Thật sự là quá kỳ lạ...... Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra đây...... Thịnh Thế vừa nghĩ tới, vừa cau mày ngẩng đầu lên, khóe mắt không cẩn thận liếc nhìn bồn tắm bên cạnh, màn vải màu trắng hơi động đậy.
Ánh mắt Thịnh Thế nhanh chóng xác định.
Anh chớp chớp mắt một cái, sau đó mới từ từ đứng thẳng lên, từ từ di chuyển một bước nhỏ về phía đó.
Cũng chỉ là một bước nhỏ, Thịnh Thế liền ngừng lại.
Nếu như anh đoán không lầm, có người đang ẩn núp phía sau màn vải này.
Cửa phòng bệnh của bệnh viện này không khóa cửa, dưới tình huống bình thường sẽ không có người lẻn vào, nhưng là bây giờ huyện A đang xảy ra động đất, là thời điểm đặc biệt, cho nên có chút hỗn loạn, chẳng lẽ là kẻ trộm?
Trộm bị bắt tại chỗ, sợ rằng sẽ có hành động phản kháng, bây giờ anh đang bị thường nhất định sẽ không đánh lại.
Thịnh Thế suy nghĩ một chút, liền lặng lẽ cầm một cây chổi lên, không tiếng động đến gần bồn tắm.
...
...
Cố Lan San hoàn toàn không nghe được động tĩnh bên ngoài.
Cũng không biết đã trễ thế này mà ai còn vô sỉ gửi cho cô hai cái tin nhắn như vậy, lần này khẳng định là bị phát hiện rồi.
Cố Lan San nghĩ tới nhất định mình không còn đường nào để chạy trốn nữa rồi, chỉ có thể nhắm mắt chờ bị ***ng.
Cô mới vừa củng cố lòng căng thẳng, hoàn toàn không nghe được tiếng động của Thịnh Thế, cho nên cũng không biết rốt cuộc là Thịnh Thế hay là mẹ Thịnh.
Trong lòng cô thấp thỏm tới cực điểm, chờ đợi tình cảnh lúng túng lại tới.
Cô hít một hơi thật sâu, liền nhắm hai mắt lại, rất có dáng vẻ chờ ૮ɦếƭ lừng lẫy của tráng sĩ một đi không trở lại.
...
...
Thịnh Thế đi tới trước bồn tắm, dừng lại hai giây, liền nhất cổ tác khí(*) kéo màn vải màu trắng ra.
(*): NHẤT CỔ TÁC KHÍ: một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm (“Tả Truyện” Trang Công thập niên: "phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt". Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc.)
Ngay sau đó anh liền giơ cái chổi lên, cả người đều trong tư thế phòng bị, chỉ cần người ở bên trong có hành động, anh liền hung hăng gõ lên.
Nhưng ngoài dự liệu của anh là, người bên trong đặc biệt an tĩnh, lúc này anh mới định thần nhìn kỹ.
Sau đó cả người liền giật mình.
Cô gái đứng ở đó chính là người anh triêu tư mộ tưởng(*) mấy ngày nay, cũng chính là dung nhan vô cùng quen thuộc.
Cô nhắm mắt thật chặc, lông mi hơi nhúc nhích, hai môi mím lại thật chặt, rất dễ nhận thấy là cô đang vô cùng khẩn trương.
Cây chổi Thịnh Thế nắm chặt trong tay lập tức rơi xuống đất.
Phát ra một tiếng “bịch”.
Anh nhìn người trước mặt, mắt chớp chớp, phát hiện người trước mặt vẫn còn, anh liền giơ tay lên, hung hăng bấm vào chân của mình mình, bởi vì sức lực hơi lớn nên đã ảnh hưởng đến vết thường sau lưng, khiến anh đau đớn rên lên một tiếng.
Người trước mặt vẫn không biến mất.
Anh cũng không phải đang nằm mơ.
Sở Sở, thật sự đang ở đây.
“Sở Sở.”
“Sở Sở.”
Thịnh Thế bật thốt lên tên của Cố Lan San.
Lông mi Cố Lan San run lên hai cái, cô khẽ mở mí mắt ra, thấy người đứng ở trước mặt mình là Thịnh Thế, cô liền chậm rãi thở ra một hơi, cả người bỗng chốc mất hết sức lực, dựa vào vách tường trượt xuống phía dưới một đoạn, mới nhỏ giọng nói: “Làm em sợ muốn ૮ɦếƭ.”
May quá, may quá, không phải bác Thịnh.
Thịnh Thế cảm thấy tất cả chuyện này không thể tin được, anh mới vừa ở trong mộng nằm mơ thấy cô, hiện tại cô liền xuất hiện ở trong phòng vệ sinh của anh.
Khỏi phải nói đáy lòng của anh, rốt cuộc có bao nhiêu kích động, bao nhiêu vui sướng!
Anh nghĩ cũng không nghĩ liền xoay người, đi tới cửa phòng vệ sinh, khóa trái cửa, sau đó quay trở lại trước mặt Cố Lan San.
Người phụ nữ vẫn còn chưa tỉnh hồn.
Tay nhỏ bé vuốt vuốt ***, đáy mắt mang theo một chút hốt hoảng.
Giống như là hấp dẫn trí mạng.
Anh nhìn thấy một luồng kích động dâng lên, cái gì cũng không quản liền nâng cằm của cô lên, cúi đầu lấp kín môi của cô.
Đầu lưỡi của anh nóng bỏng và vội vàng, nhanh chóng xâm chiếm môi của cô, không cho cô có bất kỳ cơ hội phản ứng nào.
Tim Cố Lan San hỗn loạn bất an, bị anh hôn dần dần biến thành dồn dập khẩn trương, tay nhỏ bé của cô nắm lấy áo sơ mi của anh, ngẩng đầu, nhận lấy nụ hôn từ nông tới sâu, từ cạn tới nồng của anh.
Thịnh Thế vẫn hôn đến khi Cố Lan San sắp hít thở không thông, lực đạo của những ngón tay đang níu lấy quần áo anh cũng mềm nhũn anh mới chậm rãi dừng lại nụ hôn này, nhưng cánh môi của anh vẫn dán lấy cánh môi của cô như cũ, nhẹ nhàng hỏi: “Sở Sở, em tới đây thăm anh à?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Lan San đỏ lên, hô hấp mềm nhũn, không còn hơi sức gật đầu một cái, sau đó môi của cô lại bị anh hung hăng ςướק đoạt, tay của anh cách quần áo của cô, vuốt ve thân thể của cô, chuyển động lên lên xuống xuống, thân thể của anh càng ngày càng kích động, không cẩn thận ***ng vào vết thương của mình, sau đó hôn đầu lưỡi của cô run lên một cái, anh liền rầu rĩ rên lên một tiếng ở trong miệng của cô.
Cố Lan San vội vàng đẩy Thịnh Thế ra, phát hiện sắc mặt của người đàn ông có chút tái nhợt, vội vàng hỏi một câu: “Nhị Thập, anh làm sao vậy?”
Thịnh Thế đau thở ra một hơi, lắc đầu một cái, không nói ra được một chữ.
Cố Lan San đi tới sau lưng của Thịnh Thế, vén áo của anh lên, phát hiện miệng vết thương của anh không có rịn ra máu, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Vết thương Thịnh Thế đã lành nên quên đau, H*m mu*n lại nổi lên, ôm vòng eo Cố Lan San, cánh môi lại cọ xát lên cái miệng cô.
Cố Lan San giơ tay lên, đẩy ***g *** Thịnh Thế ra, sống ૮ɦếƭ không thuận theo: “Nhị Thập, đừng làm rộn, vết thương của anh còn chưa tốt, sẽ ***ng rách miệng vết thương.”
“Anh không sao, Sở Sở, em để anh hôn một chút, hôn một chút anh sẽ không đau.”
“Nhị Thập......”
“Một chút, Sở Sở, Sở Sở tốt......Một chút thôi.”
Thịnh Thế nói xong, liền chụp lên môi Cố Lan San, trằn trọc tỉ mỉ nhẹ nhàng ma sát.
Anh vừa hôn cô, vừa nói khẽ: “Sở Sở, mấy ngày nay anh nhớ em muốn ૮ɦếƭ, sau khi anh tỉnh lại, không thấy được em, anh nhớ em nhớ đến cứng như sắt rồi......”
Cố Lan San thừa dịp Thịnh Thế buông môi cô ra có khe hở, hỏi: “Sắt?”
“Đúng vậy...... Nhớ đến cứng như sắt......” Giọng nói của Thịnh Thế hàm chứa nồng đậm T*nh d*c, lôi kéo bàn tay nhỏ bé của cô về phía dưới eo của anh ấn xuống, “Em sờ một cái, em xem, có phải giống như sắt hay không, cứng rắn......”
Tay của Cố Lan San bị Thịnh Thế cứng rắn đặt ngay lên trên phân thân của anh, cách đồng phục bệnh nhân, Cố Lan San vẫn có thể cảm thấy loại nóng bỏng và cứng rắn đó.
Đầu Cố Lan San bỗng oanh nổ tung.
Thì ra anh đang nói nhớ đến cứng như sắt, là chỉ cái thứ ở phía dưới đó của anh, giống như sắt á......
Cố Lan San theo bản năng muốn rút tay của mình về.
Nhưng lại bị Thịnh Thế nhanh tay lẹ mắt ấn xuống một lần nữa.
Anh dán lên môi của cô, chậm rãi hướng dẫn cô: “Sở Sở, anh khó chịu, em giúp anh một chút......”
Anh cũng không đợi cô đồng ý, liền nắm chặt tay của cô, ấn rồi xoa ở trên phân thân của anh, tới tới lui lui, cô cảm thấy rõ phản ứng trên thân thể của anh còn mãnh liệt hơn hồi nãy rất nhiều.
Cô cảm thấy trong lòng bàn tay mình, giống như là bị nóng chọc thủng, mặt của cô đều đã đỏ lên theo.
Thịnh Thế chính là yêu thảm bộ dạng này của cô, bình thường bên ngoài đối với anh ngông nghênh làm mưa làm gió, vừa làm chuyện này liền lập tức biến thành bộ dạng con mèo Sở Sở đẹp đẽ động lòng người.
Anh nhìn thấy liền say mê một trận, lại hôn cô, nắm tay cô, lột quần áo của anh ra, để cho lòng bàn tay cô hoàn toàn triệt để dán lên người bạn nhỏ của anh.
Trước kia anh đã dạy cô làm thế nào giúp anh giải quyết, nhưng cô đều không phải là một học sinh giỏi, ở trên chuyện như vậy, học một chút liền thôi, cho tới bây giờ, còn rất vụng về, anh liền không kiên nhẫn phiền toái nắm tay của cô tiếp tục dạy cô.
Dần dần dường như cô đã vào trạng thái, học một chút như vậy xong, anh liền buông lỏng tay của cô ra, nhắm mắt lại hưởng thụ.
Anh dán lên cổ của cô, tinh tế hôn, hô hấp dần dần nặng nề, dấu hiệu cao triều đến, anh liền thúc giục cô: “Sở Sở nhanh lên một chút, nhanh lên một chút, sắp xong rồi......”
Cố Lan San cúi đầu, xấu hổ không dám nhìn Thịnh Thế, cổ tay của cô cũng đã dâng lên chua xót, nhưng vẫn cắn răng, giúp anh.
“Ừhm......” Anh thoải mái hừ ra một tiếng, thân thể co giật hai cái, cảm thấy giống như có một luồng khí tức muốn xì ra.
Nhưng đúng lúc này, ngoài cửa lại truyền đến giọng nói của mẹ Thịnh: “Nhị Thập?”
Tay của Cố Lan San khẽ run rẩy, bỗng chốc buông lỏng Thịnh Thế ra.
Thịnh Thế đang lên cao triều lại bị cắt ngang như vậy, khó chịu muốn ૮ɦếƭ, muốn kết thúc cũng không thể kết thúc được.
Mùi vị như vậy, muốn bao nhiêu giày vò thì có bấy nhiêu giày vò.
Mẹ Thịnh nửa đêm tỉnh lại, không nhìn thấy Thịnh Thế, liền rời giường gọi một câu, thấy ánh sáng đèn trong phòng vệ sinh, mẹ Thịnh liền đi lên, gõ cửa, lại gọi: “Nhị Thập?”
Thịnh Thế nắm lấy tay của Cố Lan San, đặt lên phân thân của mình lần nữa, ý bảo cô tiếp tục.
Mẹ Thịnh ở ngoài cửa, Cố Lan San cảm thấy rất xấu hổ, làm thế nào cũng không tiếp tục được nổi.
Thịnh Thế chỉ có thể nắm tay của cô, di chuyển tới lui.
Mẹ Thịnh thấy Thịnh Thế đã một hồi lâu mà không có lên tiếng, đáy lòng lo lắng, giọng nói có chút gấp gáp: “Nhị Thập, con làm sao vậy?”
Thịnh Thế cố nén sự khác thường của mình, hắng giọng một cái, chậm rì quay về phía mẹ Thịnh ở bên ngoài, dõng dạc nói: “Con đang giải quyết chuyện quan trọng.”
Mẹ Thịnh yên lòng, “Ừ” một tiếng, liền không còn tiếng động gì nữa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc