Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 162

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Thịnh Hoan một bên nhìn Thịnh Thế rốt cuộc cũng đồng ý uống thuốc, vội vàng cho người mang thuốc đến lần nữa.
Lúc bà Thịnh cho Thịnh Thế uống thuốc, chỉ sợ trong lòng Thịnh Thế còn chưa thoải mái, liền bảo đảm lần nữa: “Nhị Thập, mẹ đảm bảo, khẳng định ngày mai sẽ đưa cho con điện thoại.”
Lúc này Thịnh Thế mới chậm rãi há miệng ra, ngoan ngoãn uống thuốc.
Sau khi ăn xong cơm tối, mãi cho đến chín giờ rưỡi tối, sau khi Thịnh Tiếu và Thịnh Hoan rời khỏi phòng bệnh, vào khách sạn nghỉ ngơi. Trước khi đi, Thịnh Thế còn nhắc nhở một câu, nhớ kỹ chuyện điện thoại di động của anh.
Sau khi Thịnh Tiếu và Thịnh Hoan rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại Thịnh Thế và bà Thịnh.
Đến mười giờ, bà Thịnh lại cho Thịnh Thế uống thuốc, sau đó tắt đèn đi ngủ.
Thịnh Thế nằm trên giường, nghĩ đến ngày mai mình có điện thoại di động, trong lòng liền trở nên kích động, làm thế nào cũng không ngủ được.
Thật ra mục đích anh muốn điện thoại di động đâu phải vì cái công ty kia. Dưới tay anh đều là tinh anh, mặc dù anh biến mất một tháng, công ty kia vẫn hoạt động như thường, hơn nữa lợi nhuận cũng sẽ không giảm bớt.
Chẳng qua là anh muốn liên hệ với Cố Lan San một chút.
Anh rất ngượng khi mở miệng nói với mẹ rằng anh muốn gặp Cố Lan San. Kể cả ban đầu anh có một mực đòi không ly hôn thì cha anh cũng đã cầm tiền ép Cố Lan San đi. Bây giờ tình cảm của anh và Cố Lan San bắt đầu nảy nở, cũng không thể bứt dây động rừng khiến bọn họ biết, sau đó lại bảo anh như con thiêu thân, làm hỏng chuyện tốt của anh.
Dù sao giấy chứng nhận ly hôn này cũng không chấp nhận, bây giờ Cố Lan San vẫn là vợ anh theo quy định của pháp luật, anh chỉ phải nghĩ biện pháp khiến Cố Lan San khăng khăng một mực yêu anh, đi theo anh. Đến lúc đó cô đã hoài thai, ông nội anh sẽ cực kỳ vui mừng, trong nhà còn có ai dám ngăn trở?
Thịnh Thế càng nghĩ, càng thấy ý nghĩ trên rất đúng, liền miễn cưỡng lật người, nghĩ tới ngày mai cầm điện thoại di động, nói gì với Cố Lan San đầu tiên, nên nói thế nào?
Mà cô sẽ phản ứng như thế nào?
Mấy ngày nay, không giây phút nào ở đây anh không nhớ nhung Cố Lan San. Hiện tại đêm khuya yên tĩnh, anh nghĩ đến Cố Lan San như vậy, lại càng cảm thấy nhớ nhung không kềm chế được.
Mấy ngày nay vì chăm sóc hắn, bà Thịnh vẫn luôn không thể nghỉ ngơi tốt, bây giờ thấy anh từ từ chuyển biến tốt lên, cho nên ngủ rất say sưa.
Thịnh Thế nghe thấy tiếng hít thở đều đều của bà Thịnh, càng không buồn ngủ.
Anh liền mở mắt, đèn trong phòng ngủ mờ ảo, nhìn lên trần nhà, trước mặt giống như hiện lên bộ dáng Cố Lan San, cả người trở nên thả lỏng, dãn ra.
Cũng không biết rốt cuộc đã qua bao lâu, lúc này Thịnh Thế mới chậm rãi nhắm hai mắt lại, chìm vào giấc ngủ.
...
...
Cứ mỗi mười hai giờ đến, Cố Lan San sẽ chạy vào trong bệnh viện nhìn Thịnh Thế, cứ nhìn đến tảng sáng hôm sau, sẽ lặng yên không tiếng động chạy đi.
Tối nay cũng không ngoại lệ.
Giống như mọi ngày, cô thường đứng ở bên ngoài cửa sổ kính, nhìn người đàn ông đang ngủ say dưới ánh đèn mờ nhạt.
Nhìn khí sắc anh càng ngày càng tốt hơn, chắc hẳn thân thể anh đang ngày càng tốt lên. Giờ thấy anh như vậy, trong lòng cô không khỏi thả lỏng.
Bất giác cô cũng cảm thấy thấy mệt mỏi, buồn ngủ, liền lẳng lặng nhìn chằm chằm vào anh như vậy.
Cô phát hiện hình như anh không ngủ ngon, thỉnh thoảng lại nhúc nhích người một cái, chẳng lẽ anh không thoải mái sao?
Trong lòng Cố Lan San hơi lo lắng, liền nín thở, thấy Thịnh Thế lại lật người một cái, chăn cũng bị anh đá hơn phân nửa.
Lộ ra hơn phân nửa đồng phục bệnh nhân.
Bây giờ là mùa đông, mặc dù trong phòng mở lò sưởi, nhưng hiện tại anh đang bệnh nặng, nếu không đắp chăn hẳn hoi, ngộ nhỡ bị cảm thì làm thế nào?
Trong lòng Cố Lan San nôn nóng, liếc mắt nhìn bà Thịnh đang ngủ say, hình như chẳng để ý đến việc Thịnh Thế đã đá chăn hơn phân nửa.
Mà Thịnh Thế lật người, giữ vững cái dáng này, cũng không chuyển động, tựa như đang ngủ.
Cố Lan San suy nghĩ một chút, do dự một lát, vẫn đi tới trước cửa phòng bệnh.
Phòng bệnh không làm khóa, để tránh xuất hiện tình huống khẩn cấp, thầy thuốc có thể thuận lợi vào phòng bệnh, cho nên Cố Lan San nhẹ nhàng đẩy, cửa liền mở ra.
Cô sợ bà Thịnh tỉnh dậy, cho nên động tác cực kỳ nhẹ nhàng chậm chạp, giống như là kẻ trộm, từ từ, từ từ đẩy cửa ra một khoảng cách, cô rón rén đi vào bên trong.
Cô nín thở, mỗi một bước đều nhẹ nhất có thể.
Cô giống như hồn ma, chậm rãi bay đến bên giường Thịnh Thế.
Cố Lan San nhẹ nhàng giơ tay lên, nắm chăn, chậm rãi đắp lên cho Thịnh Thế. Kéo chăn được một nửa, cô lại phát hiện không kéo được nữa.
Nghiêng đầu nhìn, mới phát hiện, là bị người đàn ông này đè lên một góc chăn. Cô cắn môi dưới, dùng sức và chậm rãi túm chăn lôi lại.
Cuối cùng cũng kéo được, Cố Lan San nhẹ nhàng chậm rãi thở ra một hơi, sau đó đắp kín cho Thịnh Thế.
Ánh mắt cô xẹt qua gương mặt Thịnh Thế, lướt qua, lại trở lại, cuối cùng dừng trên mặt của anh.
Mấy ngày nay cô vẫn luôn nhìn anh cách một cửa sổ kính, vẻ mặt, ngũ quan của anh, chưa bao giờ cô nhìn rõ ràng như bây giờ.
Sắc mặt của anh vẫn hơi tái nhợt, làm nổi bật lên ngũ quan vốn xuất sắc lóa mắt của anh nay càng thêm mềm mại.
Cô nhìn anh mê mẫn, một lúc lâu sau, không tự chủ muốn giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve trán anh một cái.
Nhưng cô vừa mới giơ tay lên, còn chưa đặt trên trán anh, đột nhiên anh lại lật người một cái. Cố Lan San sợ đến mức suýt nữa thì tim ngừng đập, lập tứclùi về phía sau một bước.
Cô nhìn trái phải xung quanh, phát hiện bà Thịnh và Thịnh Thế cũng chưa tỉnh, cô liền rón rén muốn rời đi.
Có thể là do hoảng sợ, nhất thời không để ý dưới chân, đá phải một cái ghế, phát ra một âm thanh vang lên.
“Ừm......” Sau lưng cũng truyền ra một giọng nói theo, giống như là có người tỉnh lại.
Cố Lan San càng hoảng loạn, cô nhìn cửa, có lẽ không kịp chay rồi, mà trong tầm tay cô có một cái cửa, mở rộng, là nhà vệ sinh, Cố Lan San xông vào không do dự chút nào.
Cô vẫn còn chưa hết hoảng hồn đứng trong phòng vệ sinh, nghĩ đợi đến lúc người bên ngoài ngủ say rồi, cô sẽ lén chạy đi.
...
...
Bị tiếng vang đánh thức là Thịnh Thế.
Thật ra thì anh ngủ không quen, đang mơ thấy Cố Lan San ở bên cạnh anh, tỉ mỉ đắp chăn cho anh.
Giấc mộng kia rất đẹp, rất chân thật.
Đột nhiên một tiếng vang nhỏ nhẹ không biết từ đâu tới, cắt đứt mộng đẹp của anh, Cố Lan San trong đầu anh sợ quá chạy mất.
Thịnh Thế nhắm mắt lại, lại không ngủ được, lẳng lặng nằm một lát, cảm thấy muốn đi nhà vệ sinh, liền mở mắt, miễn cưỡng giơ cánh tay lên, vén chăn, nhẹ nhàng xuống giường, đi dép, đi về phía nhà vệ sinh.
Cửa phòng toilet đang mở, hai mắt Thịnh Thế ௱ôЛƓ lung đi tới đi, tiện tay nhẹ nhàng đóng cửa lại, lười biếng đi tới vén nắp bồn cầu lên.
...
...
Cố Lan San núp trong toilet, nín thở, dựng lỗ tai cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Một lát sau, bên ngoài khôi phục yên tĩnh, cô vừa định len lén chạy ra khỏi toilet thì nghe thấy tiếng bước chân.
Cố Lan San không cách nào phân biệt tiếng bước chân này rốt cuộc là của Thịnh Thế hay của mẹ Thịnh, chỉ nghe được tiếng động càng ngày càng đến gần, dường như là đang đi vào toilet, cô vô cùng hốt hoảng nhìn nhìn bốn phía, phát hiện phía sau tấm thủy tinh có một màn vải màu trắng.
Lúc này, cô đã không thể lui được nữa, chỗ duy nhất có thể ẩn núp chỉ còn có nơi đó, cho nên Cố Lan San cắn răng một cái, liền nhanh chóng chạy về phía đó.
Buổi tối hình như có người tắm, mặt đất có chút trợt, cô không để ý nên bị trượt chân, đầu gối ***ng vào vách tường, đau đớn truyền đến nhưng cô lại không kịp xem, liền nhanh chóng núp sau tấm màn vải.
Lúc này, vừa vặn nghe tiếng người đi vào, sau đó chính là tiếng đóng cửa.
Cố Lan San dựa vào vách tường, nhắm mắt lại, từ từ thở ra một hơi, trong lòng âm thầm nghĩ tới nguy hiểm thật.
Chẳng qua suy nghĩ này còn chưa kịp dừng lại, cô liền nghe thấy tiếng nước chảy rả rích rích truyền đến.
Đầu tiên, Cố Lan San sửng sốt một giây, sau đó mặt mày đỏ lên.
Tiếng động này, rất dễ nhận thấy đó chính là..... Tiếng động đi vệ sinh...... Tuy rằng cô không tận mắt nhìn thấy, nhưng mà trốn ở chỗ này nghe, vẫn có chút rất lúng túng.
Cố Lan San thầm cầu nguyện trong lòng, người bên ngoài hãy nhanh chóng đi vệ sinh xong, sau đó rời đi.
Tiếng nước chảy kéo dài một lát, thật ra thì cũng chỉ kéo dài hai phút nhưng Cố Lan San lại cảm thấy dài như một thế kỷ, rốt cuộc mới ngừng lại.
Sau đó cô nghe thấy tiếng bồn cầu xả nước, trong lòng thầm nghĩ cuối cùng cũng kết thúc, cả người khẽ buông lỏng xuống.
Ai ngờ, dường như trời cao đang cố ý *** cô Cố Lan San, cô mang theo điện thoại, thế nhưng lúc này bỗng nhiên vang lên.
Chỉ là một tiếng, rất ngắn gấp rút, là âm báo có tin nhắn.
“Là ai?” Thịnh Thế vừa đi vệ sinh xong, hơi nhấc quần lên, phía sau lưng của anh bị thương, lúc động cánh tay sẽ ảnh hưởng đến vết thương, khiến anh đau đớn, cho nên động tác cố hết sức chậm chạp.
Bỗng nhiên nghe thấy một tiếng tí tách, dĩ nhiên đây chính là âm báo có tin nhắn của điện thoại iphone, động tác của anh lập tức cứng ngắc giữa không trung.
Anh đứng trước bồn cầu, nhìn quanh trái phải một vòng, phát hiện trong toilet cũng không có người.
Điện thoại di động của mẹ anh đang tắt mày, hơn nữa tiếng động này chính xác là phát ra từ phòng vệ sinh, hơn nữa, hơn nữa mẹ anh không dùng điện thoại iphone, rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy?
Chẳng lẽ trong toilet bệnh viện này có quỷ?
Thân thể Thịnh Thế không nhịn được run lên, liền hung hăng lắc đầu một cái, toét miệng, cười nhẹ, anh đang suy nghĩ lung tung cái gì vậy, có lẽ vừa rồi chỉ là do anh ảo giác thôi.
Thịnh Thế nghĩ tới đây, liền tiếp tục buộc thắt lưng, sau đó ngón tay của anh mới vừa tiến hành một động tác, thì tiếng động vừa rồi lại vang lên một lần nữa —–
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc