Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 160

Tác giả: Diệp Phi Dạ

“Ừ, là vết dao, lúc trước tôi cũng vì nhát dao đó mà bị ông ngoại ném tôi vào quân đội.” Dương Lan Phong thấy Cố Lan San tò mò, cứ tiếp tục nói: “Lúc đó, cậu ấy bị lưu ban ở lại lớp 9, mà tôi mới vừa đi làm trong cục công an, tự học buổi tối không có chuyện làm, cúp cua nhàm chán, chạy đến sở công an của tôi đi dạo, buổi tối hôm đó có người báo cảnh sát, sau khi cậu ấy nhận liền chạy ra ngoài, tôi có hệ thống định vị, sau khi tìm được cậu ấy thì cậu ấy cũng đã ngã vào trong vũng máu rồi.”
Cố Lan San cảm thấy chuyện này nghe có chút giống như đã từng quen biết, cô để tâm hỏi một câu: “Tìm được anh ấy ở đâu ạ?”
“Trong một con hẻm cũ ở Bắc Kinh.” Dương Lan Phong còn nhớ rất rõ ràng tên con hẻm này, nên đã nói nguyên văn cho Cố Lan San.
Sau khi Cố Lan San nghe xong tên con hẻm, cả người liền trợn tròn mắt.
Đây là chuyện gì?
Lúc trước cô cũng bị người ta cản lại trong hẻm nhỏ, sau đó gọi điện thoại cầu cứu, Hàn thành Trì vì cứu cô mà bị một nhát dao.
Mà sao Thinh Thế cũng bị một nhát dao trong ngõ hẻm đó?
Cánh môi Cố Lan San run lên hai cái, mới hỏi: “Anh còn nhớ ngày anh ấy bị chém là ngày mấy không?”
Dương Lan Phong thật sự không nhớ rõ ngày cụ thể, chỉ nói đại khái là gần ngày rằm: “Thật đúng là không nhớ rõ ràng lắm, chỉ có điều khi đó có đến ba người hôn mê, tôi thấy bộ dạng lúc đó của Nhị Thập đã bị dọa sợ nên đã lập tức ôm cậu ấy đi, hình như còn có hai người khác nữa, một là cô gái, một là cậu con trai, cụ thể là người nào tôi cũng chưa kịp hỏi, còn có một chiếc xe chạy bằng điện nữa.”
Nghe đến đó, Cố Lan San hoàn toàn cứng ngắc rồi.
Đây hoàn toàn cảnh tượng giống hệt với những gì cô trải qua đêm đó, hơn nữa ngay cả thời gian cũng trùng khớp.
Dường như cô đã lờ mờ biết được chuyện gì đó.
“Thế nào?” Dương Lan Phong thấy dáng vẻ Cố Lan San không nói tiếng nào, lên tiếng hỏi một câu.
Cố Lan San lắc đầu một cái.
“Không thể nói nhiều với em nữa rồi, cấp cứu Nhị Thập quan trọng hơn, trước khi người nhà họ Thịnh chưa tới, làm phiền em hãy chăm sóc cậu ấy giúp tôi.” Khi Dương Lan Phong và Thịnh Thế nói chuyện trên trời dưới đất, cũng biết đại khái tại sao Thịnh Thế và Cố Lan San ly hôn, cũng biết mấy người bên nhà cũ họ Thịnh phản đối, lúc ấy Thịnh Thế còn dặn dò anh, ngàn vạn lần đừng nói cho người nhà họ Thịnh anh tới đây tìm Cố Lan San, sợ người nhà họ Thịnh hành động ép Cố Lan San ra đi, cho nên Dương Lan Phong cố ý quan tâm, nhìn về phía Cố Lan San nói: “Chuyện của em và Nhị Thập, tôi đều biết, đợi đến khi người nhà họ Thịnh tới, Nhị Thập đã có người chăm sóc, trước hết em hãy tránh mặt bọn họ đã.”
Dương Lan Phong biết mình nói như vậy, có thể Cố Lan San sẽ cảm thấy không vui lòng, nhưng mà anh cũng không chăm sóc được nhiều như vậy, cũng không thể để một mình Cố Lan San chạm tráng với mấy người nhà họ Thịnh trong lúc Thịnh Thế hôn mê bất tỉnh chứ? Cũng không thể để cho Thịnh Thế tỉnh lại mà không gặp được Cố Lan San chứ?
Quả nhiên, sắc mặt Cố Lan San trở nên trắng bệch, nhưng vẫn gật đầu một cái, không phản đối xoay người lên xe.
Rất nhanh, xe quân dụng đã chuyển động, con đường bên trong khi vực gặp nạn không dễ đi, nhưng đây là một chiếc xe việt dã quân dụng, đi rất vững vàng, Cố Lan San ngồi bên cạnh Thịnh Thế, nhìn chằm chằm vào túi máu, đợi đến khi máu trong túi không còn, sau đó quân y sẽ lập tức đổi một túi mới, có lẽ đổi khoảng hai ba túi, bỗng nhiên xe quân dụng ngừng lại.f
Cố Lan San ngẩng đầu lên, vừa định hỏi sao vậy, cửa sổ xe đã bị người bên ngoài gõ một cái, quân nhân lái xe hạ cửa sổ xuống, đứng ở phía ngoài là một người của quân khu, mặc một bộ quân trang màu xanh đậm, mang theo một chiếc nón lính, đầu tiên là chào một cái, sau đó mới mở miệng hỏi: “Người bị thương bên trong là anh Thịnh phải không?”
“Đúng vậy!” Cố Lan San trả lời một câu.
“Chúng tôi thuộc quân khu XX, nhận được điện thoại gọi tới từ thủ đô, đặc biệt đến đây đón anh Thịnh, mọi người hãy chuyển lên chiếc xe phía trước đi, bên trong có đầy đủ thiết bị điều trị, trước tiên hãy kiểm tra cho anh Thịnh một chút.”
Đoàn người Cố Lan San vội vàng xuống xe.
Chiếc xe đó giống như một phòng bệnh cấp cứu di động, là vô khuẩn, sau khi Thịnh Thế được đưa vào, Cố Lan San lại bị ngăn ở bên ngoài.
Cố Lan San đứng ngoài xe, lo lắng đang đi tới đi lui, một người đàn ông trung niên bưng tới một chai sữa tươi, đưa cho Cố Lan San, Cố Lan San miễn cưỡng cười, nói một tiếng: “Cám ơn.”
Sau đó cô không nói gì nữa, chỉ là ở bên cạnh nghe mọi người trò chuyện, trong cuộc đối thoại của bọn họ, cô biết được người đàn ông đưa sữa tươi cho cô chính là thủ trưởng quân khu XX, là chiến hữu cũ của cha Thịnh Thế.
Trôi qua khoảng chừng ba mươi phút, bác sĩ trên xe đi xuống, cởi bỏ trang phục vô khuẩn, lấy khẩu trang xuống, nhìn về phía người đàn ông đưa sữa tươi cho Cố Lan San, nói: “Thủ trưởng, sau lưng anh thịnh bị va đập dẫn đến tổn thương xương cốt, mất máu quá nhiều, não bộ cũng không có bị bất kỳ tổn thương gì.”
“Vậy thì tốt, bây giờ chúng ta rút quân về bệnh viện quân khu, tôi gọi điện thoại cho ông cụ Thịnh, đoán chừng bây giờ bọn họ đã đến quân khu.”
...
...
Lúc trở về quân khu XX, Cố Lan San cùng ngồi trên xe với vị thủ trưởng đó, còn xe chở Thịnh Thế đi theo ở đằng sau.
Trên đường người thủ trưởng kia gọi một cú điện thoại, cô chỉ nghe qua lời nói của người thủ trưởng đó, cũng đoán được là đang gọi cho người nhà Thịnh Thế.
Xe cứ lảo đảo dọc theo đường đi, cũng không biết trải qua bao lâu, xe mới ngừng lại.
Cách cửa sổ xe, Cố Lan San nhìn thấy bên ngoài có rất nhiều gương mặt quen thuộc, ngay cả ông nội Thịnh lớn tuổi cũng tới.
Có thể người nhà họ Thịnh biết được Thịnh Thế ở trong chiếc xe phía sau, cho nên mọi người đều tập trung nhìn vào chiếc xe đó.
Thịnh Thế được người ta khiêng xuống, đưa vào trong bệnh viện, người nhà họ Thịnh đều vội vàng đi theo phía sau, sự chú ý của mọi người đều tập trung vào trên người Thịnh Thế, nên hoàn toàn không chú ý tới Cố Lan San.
Cố Lan San đợi đến khi người nhà Thịnh đều biến mất không thấy gì nữa, cô mới từ trên xe đi xuống.
Cô cũng không hề rời khỏi quân y, mà là lặng lẽ đi theo rất xa, nhìn Thịnh Thế được đưa vào tầng nào, cô liền đứng dưới lầu đó.
Sau khi người nhà họ Thịnh đi vào vẫn chưa có ai đi ra, Cố Lan San vẫn đứng dưới tầng lầu đó, nhìn chằm chằm cửa ra vào.
Cố Lan San cũng không biết rốt cuộc đã đứng bao lâu, cảm thấy có chút mệt mỏi, liền ngồi lên chiếc ghế đá của lầu dưới bệnh viện.
Thật ra thì cô rất muốn đi vào, nhưng cô nghĩ đến những chuyện xảy ra với Hàn Thành Trì, bị mẹ Thịnh nhìn thấy tận mắt, lại nghĩ đến chuyện Thịnh Thế bỏi vì cô nên mới bị như thế này, cô lại cảm thấy mình không còn mặt mũi nào đối mặt với người nhà Thịnh Thế.
Cố Lan San nghĩ đến chuyện bởi vì cứu mình, mà Thịnh Thế mới biến thành như vậy, lại nghĩ đến mấy lời Dương Lan Phong nói.
Cô cũng không biết chuyện gì xảy ra, bỗng nhiên trong đầu lại nghĩ đến chuyện lúc trước khi còn ở trong Ngự Thự Lâm Phong, lúc thu dọn đồ đạc đã lật tới chiếc áo sơ mi bị hỏng của Thịnh Thế.
Chỗ bả vai áo sơ mi đó, có một vết rách, lúc ấy cô còn cầm cái áo sơ mi đó, lật tới lật lui nhìn thật lâu, không hiểu nổi rốt cuộc lúc nào anh bị thương.
Nếu như cô nhớ không lầm, lúc lần đầu tiên cô nhìn thấy vết sẹo phía sau lưng anh, thần thái anh vốn rất lạnh nhạt không hiểu tại sao lại tức giận lên.
Lúc đó cô còn cảm thấy tính khí của anh thật là âm tình bất định, không cách nào đoán được.
Sau đó anh còn hỏi cô nhiều lần, cô thật sự không nhớ rõ vết sẹo trên lưng anh sao?
Thậm chí sau này cô từng nói giúp anh xóa vết sẹo đó, thế nhưng anh lại nói vết sẹo này đối với anh mà nói rất quan trọng.
Tim Cố Lan San bỗng nhiên ngừng đập.
Mắt cô mở thật to, chớp cũng không chớp.
Trong đầu của cô lại hiện lên những lời đó của Dương Lan Phong, từng chữ từng chữ, sau đó nghĩ đến cái áo sơ mi bị hư đó của Thịnh Thế, trong cổ áo cũng có một chữ cái màu đen......
Bỗng dưng Cố Lan San há hốc miệng ra, thậm chí ngay cả hô hấp cô cũng quên, hình như cô bỏ lỡ chân tướng quan trọng nào đó.
Cố Lan San vẫn giữ tư thái ngây ngốc một hồi lâu, rất lâu sau đó, tròng mắt đen bóng mới hơi chuyển động, cô cảm thấy toàn thân mình giống như là mất đi hơi sức, xụi lơ xuống.
Trời ạ...... Một loạt chuyện xảy ra, cẩn thận nhớ lại, dường như lúc trước người cứu cô, là Thịnh Thế, hoàn toàn không phải là Hàn Thành Trì!
Toàn thân Cố Lan San đã bắt đầu run rẩy.
Thì ra bấy lâu nay, đều là cô nhận lầm người......
Tim của cô, bởi vì cái ý nghĩ này mà đập mạnh hai cái, làm hại cả người cô suýt nữa cứ như vậy mà hôn mê.
Ngay từ lúc mười năm trước, Nhị Thập cũng đã vì cô bỏ cả tánh mạng rồi.
Trong một quãng thời gian khá dài như vậy, tất cả tốt đẹp của cô đều là Nhị Thập trao cho cô.
Cô sống hai mươi bốn năm, trải qua mấy lần sinh tử?
Hình như là bốn lần, trừ đi một lần tự sát đó, cô còn ba lần, lúc còn nhỏ bị người chặn lại, trước đó không lâu viêm ruột thừa cấp tính, ngày hôm qua thiên tai động đất.
Cô bị thượng đế triệu hồi hết lần này tới lần khác, nhưng mỗi một lần cô đều có thể bình an vô sự thoát khỏi.
Mà cuối cùng sau lưng tất cả những chuyện này, toàn bộ đều là vì anh —— Thịnh Thế!
Anh chỉ có một cái mạng, nhưng một lần hai lựa vì cô mà để bản thân mình bị thương, vùng vẫy trong sinh tử.
Mười năm trước, mười năm sau, ròng rã mười năm, anh trước sau như một, không có chút do dự nào, không có bất kỳ giãy giụa nào.
Cố Lan San nghĩ, thế gian này, người yêu cô nhất, không phải là mẹ ruột của cô, không phải là Cố Ân Ân – người đối xử rất tốt với cô, cũng không phải là bạn bè của cô, mà là Thịnh Thế.
Chung quy Thượng Đế cũng đã chiếu cô đến cô.
Để cho cô mất đi nhiều như vậy, lại tặng cho cô một Nhị Thập.
Cố Lan San giơ tay lên che kín miệng của mình, ánh mắt của cô hốt hoảng, trong lòng đã sớm biến thành một mảnh thổn thức.
Cô cảm thấy mình cần phải đứng lên quay lại một chuyến, ổn định hạ quyết tâm, nhưng hai chân của cô hoàn toàn không nghe cô sai bảo, chỉ không ngừng run rẩy, làm cho cô hoàn toàn không có cách nào đứng lên.
Cô nỗ lực nhiều lần, nhưng cuối cùng vẫn không làm nên chuyện gì, cô chỉ có thể ngồi sững ở trên băng ghế đá, giống như là người bị điểm huyệt, ngây ngốc ngồi yên.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc