Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 16

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Thịnh Thế đề nén cảm giác đau đớn trong lòng, cố gắng nở nụ cười nhẹ, thản nhiên nói hai câu giống như đùa: “Hai chúng ta người nào chơi có gì khác nhau chứ? Dù sao thắng hay thua đều là tiền của anh, em sợ gì hả?”
“Đúng thế, không phải San San rất thích chơi mạt chược sao? Trước kia, lúc nào rảnh rỗi đều bắt tất cả chúng ta cùng chơi! Sao bây giờ lại nói không chơi hả? Chẳng lẽ sợ thua tiền sao?” Cố Ân Ân cwòi nói, “Tiền của Nhị Thập, cho dù em thua thế nào thì cũng chỉ bằng một tiếng Thịnh Thế kiếm được thôi!”
Những người ở đây đâu biết được chuyện giữa cô và Thịnh Thế. Cô là Thịnh thiếu phu nhân thật đó nhưng làm gì có chuyện thích tiêu tiền Thịnh Thế như thế nào cũng được?
Đương nhiên, vì sĩ diện bản thân, Cố Lan San sẽ không nói ra. Huống chi, cô cũng không muốn để Cố phu nhân và Vương Gia Di biết tình hình thật giữa cô và Thịnh Thế.
Bọn họ mà biết chắc chắn sẽ cười nhạo cô! Dù rằng, ở bên ngoài, chuyện xấu của Thịnh Thế ầm ĩ đến như thế nào. Nhưng cô vẫn muốn ở trước mặt những người này, cô và Thịnh Thế có thể duy trì trạng thái hòa bình.
Cô cảm thấy, nếu làm vậy tối thiểu cô cũng cho bản thân một chút tôn nghiêm và thể diện.
Có thể từ nhỏ đến lớn, bị người khác coi như hàng hóa bán qua bán lại đã trở thành thói quen cho nên lòng tự trọng của cô rất lớn.
Cho nên, Cố Lan San chỉ cười cười, không từ chối nữa mà ngồi xuống.
Cố phu nhân là trưởng bối cho nên để bà ta ném xúc xắc, đổ được năm nút, bà ta tự làm nhà cái, lại đổ thêm một lần nữa, dựa theo số nút trên xúc xắc mà tráo bài.
Sau đó, theo chiều kim đồng hồ thứ tự là Cố Ân Ân và Hàn Thành Trì, Thịnh Thế và Cố Lan San, Vương Gia Di.
Mọi người ngồi xáo bài, trò chuyện với nhau.
“Thật ra, em cũng không muốn chơi bài với Nhị Thập đâu. Nhị Thập rất may mắn, lần nào cũng thắng!” Cố Ân Ân cười, vừa tráo bài vừa nói.
“Không sao đâu, lần này là Lan San đánh bài. Lan San chơi kém lắm! Bài đẹp đến mấy thì em ấy cũng thua thôi!” Hàn Thành Trì ôm Cố Ân Ân ngồi một chỗ, giúp Cố Ân Ân xử lý bài, cười tít mắt nói.
Cố Lan San vừa tráo bài, đã nghe thấy Hàn Thành Trì cười nhạo cô cảm thấy giống như hồi xưa bọn họ cũng chơi với nhau. Cô tự nhiên lườm Hàn Thành Trì một cái: “Anh Thành Trì, anh đả kích em! Em sẽ thắng để khiến anh đau lòng cho mà xem!”
Cố Ân Ân ngẩng đầu, vặn tay Hàn Thành Trì đang để trên bàn, nói giúp Cố Lan San: “Thành Trì, anh không được bắt nạt San San!”
“Đúng đó, chị! Chị xem anh Thành Trì thật đáng ghét!” Cố Lan San nói hùa với Cố Ân Ân.
Thịnh Thế liếc mắt nhìn Cố Lan San đang tươi cười hớn hở nói chuyện với Hàn Thành Trì thì ***g *** cảm thấy khó chịu không thôi.
Bắt đầu đánh bài. Kỹ thuật chơi mạt chược của Cố Lan San cực kỳ thê thảm.
Thịnh Thế ngồi bên cạnh, rõ ràng cùng một đội nhưng anh không hề giúp đỡ Cố Lan San. Cho nên, mỗi lần đều do Cố Lan San tự suy nghĩ một lúc lâu mới đánh. Cứ như vậy, cô thua liên tiếp hai ván.
Mà thật đúng dịp, nhiều lần cô đều thua vì Hàn Thành Trì.
Thịnh Thế ngồi một bên, cảm thấy trong lòng cực kỳ buồn bực.
Hàn Thành Trì vẫn coi Cố Lan San như em gái, thấy cô thua, mở miệng nói đùa một câu: “Lan San, cảm ơn em nha!”
Cảm ơn cái đầu cậu ý!
Thịnh Thế ngồi một chỗ, dáng vẻ lạnh lùng nhưng trong lòng nghĩ, thắng đều là tiền của ông đây đó!
Cố Ân Ân cười với Hàn Thành Trì, hờn dỗi: “Mau đánh tiếp đi, suốt ngày khoe mẽ thôi!”
Hàn Thành Trì cười tươi, thơm một cái lên má Cố Ân Ân, ném quân: “Thất vạn!”
Cố phu nhân cũng bốc bài, suy nghĩ một chút, ném một quân: “Nhị bính!”
Cố Lan San bị thua hai lần. Bây giờ cũng thông minh hơn, xem mọi người đánh gì thì đánh theo. Tuy có thể không thắng nhưng cũng không đến mức để người khác ăn mất. Vì thế cô nhìn một lượt bài của mình, không có ‘Nhị Bính’, chỉ có ‘Thất Vạn’, cầm lên: “Thất Vạn!”
Bảy vạn em gái em!
Ánh mắt Thịnh Thế lâp tức trở nên đen như mực. Giỏi lắm, Cố Lan San, em thật giỏi! Em cho Hàn Thành Trì ăn hai con pháo còn chưa đủ bây giờ lại đánh giống y hệt như cậu ta? Quả thực khiến anh tức ૮ɦếƭ rồi!
Vương Giai Di thấy Cố Lan San đánh như vậy lại nở nụ cười, vừa bốc bài vừa xem lại bài của mình, rồi nói: “Cố Lan San thua hai cây cũng thông minh hơn rồi. Người khác đánh quân gì cũng đánh quân đó!” Rồi cô ta ra quân: “Tứ điều!”
Cố Lan San cau mày, nhìn bài mình, nghe thấy Vương Giai Di nói như vậy bèn ngẩng đầu nhìn cô ta một lát, nhẹ nhàng nói: “Không còn cách nào khác. Không biết chơi thì chỉ còn cách như vậy thôi!”
Cố Ân Ân nghe cô nói vậy lại cười một tiếng, “Nói như vậy thì chị mới nhớ ra là Thành Trì dạy Lan San. Nếu thấy khó có thể thắng thì đánh như thế!” Nói xong, cô cười duyên liếc mắt một cái nhìn Hàn Thành Trì, nói: “Anh dạy Lan San chơi mạt chược mà cũng chẳng nên thân, lại dạy vớ vấn như thế?”
“Đúng đó!” Cố Lan San hùa theo Cố Ân Ân.
Hàn Thành Trì cười hì hì, lật một quân bài, nói: “Nói như vậy thì người làm thầy như anh thật sự quá mất mặt rồi?”
Thầy cái em gái cậu!
Thịnh Thế ngồi bên cạnh Cố Lan San, cảm thấy trong lòng cực kỳ ghen tị, chơi mạt chược thì cứ chơi đi, lại còn phải nói linh tinh làm gì chứ?
“Hóa ra anh rể dạy Lan San chơi mạt chược!” Vương Giai Di không biết chuyện Cố Lan San thích Hàn Thành Trì, vô tâm nói: “Khó trách lại thiên vị anh rể như thế. Liên tiếp cho anh rể ăn hai lần pháo! Ngay cả đánh bài cũng đánh như anh rể!”
Biết chuyện Cố Lan San thích Hàn Thành Trì chỉ có hai người, một là Thịnh Thế, người thứ hai chính là Cố phu nhân.
Tục ngữ có câu, “người nói vô tâm, người nghe hữu ý“. Căn bản, Cố phu nhân không suy nghĩ nhiều như vậy, giờ nghe Vương Giai Di nói, Cố phu nhân cảm thấy trong lòng lo lắng không thôi. Chẳng lẽ Cố Lan San gả cho Thịnh Thế rồi mà vẫn còn yêu Hàn Thành Trì sao?
Lúc trước vì bà ta biết Cố Lan San thích Hàn Thành Trì nên mới khuyến khích Hàn gia để hai đứa trẻ đi du học.
Cũng không phải bà ta cảm nhận được Hàn Thành Trì sẽ thích Cố Lan San mà bà ta nghĩ cứ phòng trước thì hơn!
Huống chi, Cố Lan San có gương mặt xinh đẹp. Lên trung học, ngày nào cũng có nam sinh đến Cố gia tìm cô. Mà Cố phu nhân cực kỳ sợ chuyện Cố Lan San thoát khỏi tầm kiểm soát của bà ta.
Cho nên, Cố phu nhân cực kỳ đề phòng Cố Lan San, cũng ngầm cảnh cáo Cố Lan San không được đánh chủ ý lên Hàn Thành Trì, phải nhận rõ thân phận của bản thân.
Cảnh cáo thì cảnh cáo nhưng Cố phu nhân vẫn cực kỳ lo lắng.
“Lan San đâu có thiên vị anh! Rõ ràng là cô ấy thiên vị chị gái. Em ấy tặng tiền cho chúng ta chính là quà gặp mặt mà!” Hàn Thành Trì đoán rằng Vương Giai Di đang ghen ghét chỉ cười ôn hòa giải thích, bổ sung thêm một câu với Cố Ân Ân đang ngồi trong lòng, “Ân Ân, chúng ta lấy tiền của Lan San mua quần áo cho em!”
“Được!” Cố Ân Ân hớn hở gật đầu: “Em mới sức nhớ ra em rất thích một bộ váy từ rất lâu rồi! Phải kêu Nhị Thập nhanh chóng chuyển khoản cho chúng ta mới được!”
Nói xong, Cố Ân Ân mới ngẩng đầu nhìn Thịnh Thế. Lúc này chị ấy mới phát hiện từ đầu đến cuối lúc mọi người vừa vui vẻ chơi mạt chược, vừa nói chuyện rất hòa thuận thì chỉ có mình Thịnh Thế trầm mặc không hé răng một lời. Mà anh cũng chỉ ngồi bên cạnh Cố Lan San, cũng không giúp cô đánh, Cố Ân Ân mới cười đùa: “Nhị Thập, San San không biết chơi bài, anh giúp em ấy một chút nếu không em ấy sẽ thua không ít tiền bạc của anh đâu đó!”
Vương Giai Di nghe thấy Cố Ân Ân nhắc đến Thịnh Thế thì im lặng, không nói câu nào nữa.
Bây giờ, Vương Giai Di mới nhớ lại lời Thịnh Thế nói với cô ta thì cảm thấy bực tức không thôi. Nhưng tức giận thì tức giận nhưng mà cũng không dám nói gì.
“Nhị Thập nhiều tiền như vậy, Lan San thua thì có đáng kể gì chứ?” Cố phu nhân vẫn trầm mặc đột nhiên mở miệng, hơi nhướng mắt nhìn Cố Lan San một chút, rồi đánh: “Nhị Bính!” nói một câu đầy thâm ý: “Các con xem, cả ván này ta đã đánh hai quân Nhị Bính rồi! Không thì sao đây? Không phải của mình thì vĩnh viễn không phải của mình! Phải luôn nhớ kỹ điều đó!”
Cả người Cố Lan San cứng đờ.
Cô nghe cũng hiểu được lời Cố phu nhân nói là cho cô nghe. Vừa rồi, mấy lời nói đùa của Vương Giai Di cũng khiến Cố phu nhân nhìn Cố Lan San lạnh lùng hơn.
Cô cũng hiểu ý của Cố phu nhân, đơn giản là cảnh cáo cô. Hàn Thành Trì là của Cố Ân Ân, cả đời này sẽ không có khả năng thuộc về Cố Lan San cô, để cô sớm từ bỏ ý định này đi!
Thịnh Thế ngồi bên cạnh Cố Lan San cũng cảm thấy cả người cô gái bên cạnh run lên nhịn không được nhíu mi, lạnh nhạt nhìn Cố phu nhân một cái, không nói gì.
Cố phu nhân thấy Thịnh Thế nhìn bà ta thì cong môi, cười tươi nói: “Già rồi toàn nói những câu lạc đề! Thật chẳng ra sao cả. Nói đến Nhị Thập có tiền, Lan San gả cho Nhị Thập đúng là phúc đức tu từ tám kiếp trước. Tuy Lan San không phải là con ruột Cố gia chúng ta nhưng cũng được Cố gia chúng ta nuôi dưỡng nhiều năm như vậy. Nếu sau này, Cố gia có khó khăn gì đều phải nhờ cậy vào Nhị Thập đó!”
Đằng sau câu nói này, Cố phu nhân lại tiếp tục cảnh cáo Cố Lan San. Ngoại trừ Thịnh Thế và Cố Lan San những người khác cũng không có cảm giác gì khác lạ!
“Nhắc đến việc nhờ Nhị Thập đúng là có việc đang nhờ cậu đây!” Hàn Thành Trì tiếp lời Cố phu nhân, ngẩng đầu nhìn Thịnh Thế: “Lần này tớ và Ân Ân trở về không định đi nữa!”
Cố Lan San nghe nói như vậy thì khuôn mặt vui vẻ hẳn lên, nhìn Cố Ân Ân hỏi: “Thật sao?”
Vẻ mặt này của cô rơi vào tầm mắt của Thịnh Thế khiến anh nghĩ rằng vì Hàn Thành Trì có thể ở lại Bắc Kinh mà vui vẻ như thế.
Thịnh Thế cảm thấy tâm trạng của anh rất tệ. Anh làm gì có chuyện không sánh được bằng Thịnh Thế chứ?
Hàn Thành Trì không có tiền, anh có. Cậu ta không có quyền, anh lại có sao Cố Lan San vẫn chỉ thích Hàn Thành Trì?
Anh cảm thấy Cố Lan San quả thật đang vũ nhục mị lực của anh.
Bình thường, cô gái nào nhìn thấy anh chẳng giống nhau, đều hâm mộ anh không thôi. Nhưng đối với các cô gái chủ động như thế anh chỉ cảm thấy chướng mắt, chỉ để ý một mình Cố Lan San.
Thịnh Thế cảm thấy bản thân đúng là thích bị ђàภђ ђạ. Đúng là ngu ngốc hết chỗ nói. Suy đi tính lại, Thịnh Thế cảm thấy có lẽ Cố Lan San mới là người ngu ngốc!
Nếu không phải ngu ngốc thì sao một người đàn ông tốt như anh cô lại không cần cứ đâm đầu vào tên Hàn Thành Trì kia chứ? Lại không thèm đáp trả tình cảm anh, cứ ôm khư khư mối tình đơn phương kia vậy không phải ngu ngốc thì là gì?
“Đúng vậy!” Cố Ân Ân nhìn Lan San nói: “Ở nước ngoài nhiều năm như vậy, tụi chị rất nhớ mọi người. Dù sao, từ nhỏ đến lớn chị và Thành Trì đều sống tại Bắc Kinh. Tuy tụi chị sống ở nước ngoài cũng không đến nỗi nào nhưng vẫn cảm thấy Bắc Kinh là tốt nhất cho nên lần này trở lại cũng không định đi nữa!”
“Vậy thì tốt quá!” Cố Lan San cong môi cười, nụ cười xinh đẹp chói mắt không thôi!
Tốt cái đầu em ý
Thịnh Thế cố gắng nhịn cảm xúc muốn đá Hàn Thành Trì cùng Cố Ân Ân ra khỏi Bắc Kinh. Anh nhìn chằm chằm Cố Lan San đang tươi cười, oán hận nghĩ nói cô ngu ngốc hết chỗ nói thì đúng là như vậy mà! Lại còn cười tươi, sáng lạn như thế. Chẳng bù lúc đối diện với anh thì mặt cứng đờ, dù có làm gì cũng chẳng thay đổi.
“Vậy chị và anh Thành Trì có dự định gì không?” Cố Lan San bốc một quân bài, bổ sung thêm một câu.
Cô thật sự rất vui. Cố Ân Ân có thể ở lại khiến cô rất vui vẻ. Tuy nhiên, cô cũng biết tận đáy lòng vì có thể thường xuyên gặp Hàn Thành Trì mà có tâm trạng như vậy.
Cố Ân Ân nghe câu hỏi của Cố Lan San, khuôn mặt hơn hồng lên, có chút khó xử nhìn Hàn Thành Trì.
Hàn Thành Trì nở nụ cười cưng chiều với chị ấy, trả lời Cố Lan San: “Tuổi của anh và Ân Ân cũng không nhỏ nữa.Tụi anh cũng ở bên nhau nhiều năm như vậy, cũng bàn bạc ở nước ngoài rồi. Lần này về nước, tụi anh sẽ đính hôn!”
“ Tôi và Ân Ân tuổi cũng không còn nhỏ, hai người cùng một chỗ nhiều năm như vậy, ở nước ngoài chúng tôi bàn bạc tốt, lần này về nước, dự định đính hôn trước! “
“Thật vậy chăng? Các con cuối cùng cũng dự dịnh đính hôn rồi hả?” Cố phu nhân nghe được tin tức này, vô cùng vui vẻ, Hàn Thành Trì và Cố Ân Ân so với Thịnh Thế còn lớn hơn ba tuổi, lúc còn là trẻ sơ sinh liền thân với nhau, thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, nay đều đã hai bảy năm, nhất là ở giữa xuất hiện Cố Lan San “Như hổ rình mồi”, Cố phu nhân nằm mơ đều hi vọng hai người bọn họ nhanh chóng kết hôn!
“ Anh rể cuối cùng cũng muốn làm anh rể danh xứng với thực rồi! Bác lần này khẳng định rất vui mừng!” Vương Giai Di cũng là vẻ mặt vẻ mặt ngạc nhiên mừng rỡ: “ Em trước hết chúc mừng chị họ và anh rể! Hi vọng hai người hôn nhân vui vẻ, trăm năm hạnh phúc.”
Mà biểu tình Cố Lan San lập tức đờ đẫn.
Thịnh Thế cảm thấy không có bất kỳ cái tin tức gì so với tin tức nghe được này làm cho anh vui vẻ rồi!
Anh nghiêng đầu, nhàn nhạt liếc mắt nhìn Cố Lan San một cái, nhìn thấy Cố Lan San không vui, anh lại càng vui hơn.
Khuôn mặt tuấn mỹ chói mắt lập tức tươi cười rạng rỡ, lập tức cả người thay đổi thần thái sáng láng, tư thái kia giống như so với người muốn kết hôn đều vui vẻ hơn!
Thịnh Thế hắng giọng một cái, nói câu nói đầu tiên trên bàn mạt trượt: “Đây chính là ngày có việc vui a, có cái gì hỗ trợ cứ việc mở miệng, tôi khẳng định sẽ giúp!”
“ Tôi và Ân Ân muốn tổ chức tiệc đính hôn ở khách sạn Đế Đô, cậu giúp đỡ đặt trước một chút.” Hàn Thành Trì thuận tay đánh một tấm, cười hề hề nói với Thịnh Thế “ Cửu bính“.
“Chờ một một chút, để tôi liền gọi điện thoại cho bọn họ, anh muốn đặt ngày nào, bảo đảm bọn họ sắp xếp ngày đó cho anh.” Thịnh Thế cười cười cực kỳ tùy ý, nghiêng đầu, nhìn thoáng qua Cố Lan San, ánh sáng đáy mắt có chút thích thú không rõ: “ Vợ à, em nên rút bài, phát ngốc cái gì a? Có phải hay không sẽ không đánh nữa?”
Thịnh Thế nói xong, liền đem ánh mắt nhàn nhạt di chuyển từ Hàn Thành Trì đến chỗ trên bài trước mặt cô, ánh mắt chớp lóe lấp lánh, giống như nghiên cứu bài.
Trong đầu Cố Lan San vốn dĩ trống rỗng, nghe thấy Thịnh Thế nói như vậy, lập tức lấy lại tinh thần, sau đó theo bản năng rút bài, tròng mắt liền nhìn chằm chằm bài trước mặt mình, nhưng mà cô căn bản thấy không rõ lắm bài trước mặt cuối cùng là lá bài gì. Cô chỉ cảm thấy nhất thời trong đầu một mảnh lộn xộn, Thành Trì của cô sắp đính hôn rồi.... Cô biết rõ đây là chuyện sớm hay muộn, cô vốn tưởng rằng chính mình sớm đã chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng mà hiện tại nghe được tin tức này, cô như thế nào vẫn cảm nhận được.... Cảm thấy đáy lòng có chút khổ sở, buồn bã, cảm giác không thể hô hấp.
Cố Ân Ân nhìn Cố Lan San nắm bài, bộ dáng một chút không phản ứng, nhịn không được mở miệng nhắc nhở: “Lan San, em lại phát ngốc cái gì? Sẽ không đánh sao? Nhị Thập, em giúp em ấy nhìn xem.”
Thịnh Thế lườm Cố Lan San một cái, thần thái chuyển động nơi đáy mắt có nét nghiêm nghị, lập tức liền rũ mắt xuống, biểu tình trên mặt cực kỳ lạnh nhạt.
Cái gì sẽ không đánh..... Sợ là khổ sở trong lòng đi.... Không phải che dấu rất khá rất tốt sao? Hiện tại như thế nào thường xuyên thất thần như vậy, không sợ Cố Ân Ân nhìn ra chút gì sao?
Đáy lòng Thịnh Thế đè nặng tức giận, liền nâng mắt lên, đáy mắt là một mảnh nhàn nhạt đen kịt.
Anh tự nhiên nhích lại gần bên cạnh Cố Lan San, giống như sẽ dán vào trên người Cố Lan San,
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc