Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 155

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Nhiều năm không thấy nên có rất nhiều lời muốn nói. Mà Cố Lan San lại đi cùng với đồng nghiệp đến khu vực gặp nạn, lúc này một mình cô chạy đến đây sợ đồng nghiệp lo lắng nên lúc Cố Lan San thấy Thịnh Thế và Dương Lan Phong đang ôn chuyện thì đứng lên nói mình muốn đi nói với đồng nghiệp một tiếng.
Thịnh Thế không yên lòng.
Dương Lan Phong nhìn ra nên cũng đứng dậy nói: “Mọi người cùng đi qua đi.”
Thịnh Thế gật đầu, ba người cùng nhau đến chỗ ở của Cố Lan San.
Dọc theo đường đi có rất nhiều Giải Phóng Quân không ngừng lui tới, một đường đi qua có thể nhìn thấy có rất nhiều lều tạm trên khu đất trống, ở phía xa thỉnh thoảng có người dùng băng ca nâng người bị nạn.
Bởi vì bị cúp điện nên chỉ có thể dùng đèn pin để soi, không cẩn thận chiếu lên đất thì loáng thoáng còn có thể thấy màu máu đỏ tươi.
Không khí có chút nặng nề.
Những nhu tình sau khi gặp lại cũng theo đó mà trầm xuống.
Chỗ ở của Cố Lan San trong tòa nhà kia đã có không ít người nên Thịnh Thế và Dương Lan Phong đứng ở bên ngoài chờ cô ra, thuận tiện ôn lại chuyện cũ của hai anh em.
Chỉ tiếc nơi này là khu vực gặp nạn, Dương Lan Phong tới thi hiện nhiệm vụ kháng chấn cứu trợ, cho nên lúc ôn chuyện, thấy nơi nào cần giúp một tay thì Dương Lan Phong đều tiến lên giúp, Thịnh Thế đi theo cũng không thể đứng nhìn nên cũng ra tay giúp.
Khó lắm Thịnh Thế và Dương Lan Phong mới được rảnh, Dương Lan Phong cũng biết Thịnh Thế bởi vì chuyện gì mà chạy từ Bắc Kinh đến khu vực gặp nạn, anh khẽ cười lấy ra một *** đưa cho Thịnh Thế nói: “Chỗ này vẫn còn dư chấn, hai người chú ý một chút.”
Thịnh Thế nhận lấy *** rồi lấy bật lửa từ trong túi ra châm cho Dương Lan Phong xong mới tự châm cho mình, lúc này Dương Lan Phong lại mở miệng nói: “Nhị Thập, nơi này rất nguy hiểm, không bằng em mang Sở Sở rời đi thôi.”
Thịnh Thế là đứa cháu đích tôn của cụ Thịnh, nếu như Thịnh Thế gặp chuyện không may ở đây thì tuổi cụ Thịnh đã cao chắc chắn sẽ không chịu nổi.
Thịnh Thế hít một hơi, anh rũ mắt, gật đầu, còn chưa kịp nói chuyện, bộ đàm của trong tay Dương Lan Phong đã vang lên giọng nói: “Mới vừa nhận được thông báo, còn có dư chấn, mau sơ tán những người không ở trong lều tạm ra ngoài.”
Thịnh Thế nghe vậy lập tức nuốt những lời sắp nói xuống, trong đầu anh lập tức nhớ đến Cố Lan San nên nhỏ giọng gọi: “Sở Sở.”
Sau đó không đợi Dương Lan Phong có phản ứng, anh đã chạy đến căn phòng Cố Lan San ở.
...
...
Cố Lan San đi vào ngồi chung với đồng nghiệp, không đến mấy phút, bên ngoài đã có rất nhiều tiếng bước chân truyền đến, có mấy Giải Phóng quân cầm loa trong tay lớn tiếng kêu: “Mới vừa có tin tức truyền đến, nói còn có dư chấn, mọi người không cần ở lại trong phòng, mau chóng đi ra khu đất trống bên ngoài.”
Mọi người vốn vào nhà tránh mưa nên khi nghe còn có dư chấn thì tất cả mọi người lập tức đứng lên, nghĩ cũng không có nghĩ đã chen lấn chạy ra ngoài.
Trong đó có những đứa trẻ bị chen lấn đến khó chịu nên bắt đầu gào khóc.
Trong đó có những đứa trẻ bị chen lấn đến khó chịu nên bắt đầu gào khóc.
Tình cảnh có chút hỗn loạn.
“Mọi người xếp thành hàng, không nên vội vàng, càng chen lấn càng không qua được!” Giải Phóng Quân ở bên ngoài kêu.
Thế nhưng những người này đều tìm đường sống trong chỗ ૮ɦếƭ, biết rõ cái loại sợ hãi khi gần kề cái ૮ɦếƭ này, cho nên từng người đều rõ ràng có nghe nhưng không hiểu lời nói của Giải Phóng Quân.
Mọi người đều dùng sức xông ra ngoài cửa, thậm chí còn có rất nhiều người bắt đầu nhảy qua cửa sổ.
Khoảng cách của Cố Lan San cũng đồng nghiệp của mình tương đối gần, khi nhận được tin tức này, các đồng nghiệp đã nhanh chóng chạy ra ngoài.
Cố Lan San theo sát phía sau, nhưng lúc cô vừa mới đi được một nửa, thì cô cảm thấy trước *** mình chợt lạnh, cô giơ tay lên, sờ sờ mới phát hiện dây truyền Tương Du Bình mà Thịnh Thế đưa cho cô bị đứt.
Bảo Thạch nhẵn bóng, theo áo rơi trên mặt đất.
Rất nhiều người, âm thanh rất hỗn loạn, Cố Lan San không nghe được tiếng vang của Bảo Thạch rơi xuống đất, cô vội né người sang một bên, nhường đường ra cửa.
Người ở trong nhà cũng không còn nhiều, tất cả mọi người đều bắt đầu liều mạng chạy ra ngoài, chen đến cuối cùng còn ít người, mọi người đi ra ngoài thì ung dung hơn rất nhiều.
Ít người sau, Cố Lan San cầm một đèn pin cầm tay, dựa theo mặt đất, tìm kiếm khối Bảo Thạch kia.
Bằng vào trí nhớ mới vừa rồi của mình, cô tìm kiếm xung quanh chỗ mình một đoạn khu vực được chiếu sáng trên mặt đất.
Có thể là vì bị chân người khác đá, nên Bảo Thạch chạy tới tận trong góc tường, Cố Lan San khẽ cười, chạy tới góc tường.
Lúc cô vừa mới cúi người xuống nhặt Bảo Thạch, mặt đất xảy ra một trận kinh hoảng, Cố Lan San cong người xuống, vội vàng cầm Bảo Thạch lên, xoay người định chạy đi, vốn đang kinh hoảng đột nhiên mặt đất lại dồn dập mãnh liệt, chấn động cả người cô làm cô có chút đứng không vững, lập tức ngã lăn trên mặt đất.
Thời gian động đất xảy ra, từ trước đến giờ đều rất ngắn, hơn nữa lực phá hoại còn đến mười phần.
Thời gian cũng chỉ là một cái nháy mắt, Cố Lan San cũng không có phản ứng kịp, cô nghe thấy âm thanh cửa sổ vỡ tan tành, tất cả ngôi nhà đều như đang rung lắc, có bụi bặm rơi xuống.
Cố Lan San chưa từng trải qua động đất mãnh liệt bên trong phòng như vậy, hơn nữa khi thật sự tới lúc dữ dội, cô trốn cũng không trốn thoát, Cố Lan San siết chặt lòng bàn tay cầm dợi dây truyền Bảo Thạch Tương Du Bình, ôm một tia hy vọng đứng lên, tính toán tránh vào góc tường.
Vậy mà, cô mới vừa đứng lên, cả căn phòng lại trải qua một hồi kịch liệt, thậm chí tường cũng nứt ra một khe hẹp, hô hấp của Cố Lan San trở nên dồn dập, cô cố gắng chống thân thể của mình, để cho mình duy trì trấn định, mới vừa giơ chân lên bước một bước, cô đã nghe được có tiếng tảng đá rơi xuống, cô bị sợ đến mức thân thể khẽ dựa vào vách tường, đầu óc trống rỗng, nghĩ thầm mình có thể ૮ɦếƭ ở chỗ này, trong lúc bất chợt không biết từ nơi nào có một bóng người phóng đến, cô còn chưa kịp thấy rõ rốt cuộc là ai, đã bị người ta vội vàng mang tới phía một góc tường.
Tốc độ rất nhanh, sau lưng Cố Lan San, ***ng thẳng vào góc vách tường, cô đau đến hít vào một hơi, sau đó nghe được âm thanh phòng ốc nghiêng đổ, âm thanh tan vỡ như vậy, tràn ngập trong tai Cố Lan San, ***ng phải mãng nhĩ làm cô bị đau, đầu cô đau đớn trong nháy mắt tối sầm lại, cả người hôn mê bất tỉnh.


Cũng không biết cụ thể rốt cuộc đã qua bao lâu, trong lúc bất chợt Thịnh Thế mở mắt.
Cũng không biết cụ thế rốt cuộc đã qua bao lâu, trong lúc bất chợt Thịnh Thế mở mắt.
Trước mắt anh là một màu tối đen như mực, cái gì cũng không nhìn thấy.
Lông mi của anh chớp nhẹ cũng cảm thấy một cỗ đau đớn khó chịu truyền đến.
Đau đớn làm cả người anh lập tức tỉnh táo, sau đó tất cả trí nhớ cũng quay lại trong đầu.
Tại chỗ anh năm anh biết nơi đó có dư chấn, anh chạy như bay tới cửa phòng chỗ cô ở, bên trong có rất nhiều người đang không ngừng xông ra ngoài, làm thế nào anh cũng không vào được, anh đứng ở cửa, cực kỳ nóng nảy tìm bóng dáng của cô, lúc mặt đất bắt động rung động dữ dội cũng chưa thấy cô đi ra như cũ, anh nghĩ cũng không nghĩ đã vọt vào trong phòng, khắp nới đều là gạch đá vỡ vụn rơi bụi xuống, làm cho tầm mắt của anh có chút mơ hồ, anh hướng về phía bên trong chạy loạn, sau đó khi anh thấy bóng dáng của cô.
Khi đó, căn phòng đã xuất hiện vết nứt, lảo đảo muốn đổ, giống như bất cứ khi nào có thể sụp xuống.
Anh mang theo cô khẳng định là sẽ không chạy ra được, anh nhìn qua bốn phía xung quanh một cái, sau đó lập tức đem cô đẩy tới góc tường cách đó không xa, rồi chắn trên người của cô, tạo thành ô dù che chắn toàn thân cô một cách an toàn.
Sau đó, chính là ngói rơi xuống đất, âm thanh vách tường sụp đổ, rồi anh rõ ràng cảm thấy phần lưng mình như bị thứ gì đó hung hăng đập vào, cả người đau đớn làm anh lập tức hôn mê.
Sau khi Thịnh Thế đem những thứ này nhớ tới, anh mới miễn cưỡng sắp xếp ý nghĩ một chút, anh mới phát hiện mình thật sự đang ôm cô vào lòng, cánh tay của anh muốn động, lại không thể động, anh muốn xác nhận một chút xem có phải cô còn sống hay không, nên nhẹ nhàng gọi cô một câu: “Sở Sở?”
Cô không cho anh bất kỳ phản ứng nào.
Trong lòng của anh căng thẳng, liền vươn tay lắc lắc thân thể của cô, cô vẫn không có phản ứng gì, anh nhắm hai mắt lại, cẩn thận xác định, sau đó cảm thấy được một tiếng hô hấp của cô, vẫn được tính là đều đều, lúc này trái tim anh mới buông xuống, âm thầm cầu nguyện, cô chỉ là bị doạ ngất đi thôi.
Anh không biết rốt cuộc mình có bị thương nghiêm trọng không, người anh từ trên xuống dưới khắp nơi đều có cảm giác đau đớn, đau đớn đến nỗi thiếu chút nữa ngất đi.
Anh mạnh mẽ chống thân thể của mình, trong bóng đêm an tĩnh yên lặng chờ, thời gian đợi không biết bao lâu, thân thể mềm mại nhẹ nhàng trong *** anh bỗng nhúc nhích.
Lúc này Thịnh Thế đã sắp bất tỉnh, trong lúc bất chợt cảm thấy cô khẽ động, anh lập tức tỉnh táo lại, giọng nói vui mừng nhưng có mấy phần suy yếu: “Sở Sở? Em đã tỉnh?”
Cố Lan San mềm nhũn “Ừ” một tiếng, cũng chưa có nói chuyện gì.
Thịnh Thế không biết tình trạng của cô, trong lòng lo lắng, lại nhẹ nhàng hỏi: “Bây giờ em cảm thấy thế nào? Có bị thương ở đâu không?”
Nơi này rất tối, không có chút ánh sáng nào, anh nhìn không rõ rất kỳ hình ảnh nào, chỉ cảm thấy thân thể của cô ở trong lòng mình nhẹ nhàng giãy dụa hai cái, làm xương cốt toàn thân anh đau như tan ra, anh không nhịn được hít vào một hơi, sau đó cố nén tiếng thổn thức, cắn răng, nhịn đau, tiếp tục hỏi: “Như thế nào? Có khoẻ không?”
“Tàm tạm.” Giọng nói của Cố Lan San nghe có chút khàn khan, cô yếu ớt hắng giọng một cái, qua hồi lâu, anh lại nghe thấy giọng nói của cô: “Thịnh Thế, còn anh……..Anh có khoẻ không?”
Anh thật sự không ổn. Thế nhưng anh lại giả bộ
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc