Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 151

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Lúc Thịnh Thế thấy tin tức phỏng vấn đó, trong lòng anh u ám đến mất hồn, còn có một người, cũng nhìn thấy tin tức phỏng vấn của Hàn Thành Trì.
Tối nay Đường Nhất Phàm lại không về nhà.
Cố Ân Ân một mình trong phòng ngủ lớn, nằm ở trên giường, cô ta làm thế nào cũng không ngủ được, vẫn gọi điện thoại cho Đường Nhất Phàm, cô ta gọi đến cuộc điện thoại thứ mười mới có người nghe, giọng nói không kiên nhẫn của Đường Nhất Phàm truyền đến: “Làm sao?”
“Anh tối nay có trở vể không?” Cố Ân Ân hỏi.
“Không trở về, công việc của tôi có chút bận.” Đường Nhất Phàm trả lời rất qua loa.
Trong lòng Cố Ân Ân giống như bị đâm, cực kỳ sắc nhọn, cô ta cầm điện thoại di động, nghĩ cũng không nghĩ đã cáu gắt: “Anh ngày ngày nói công việc bận rộn, anh bận cái gì? Không phải là đang cũng con đàn bà kia ở một chỗ sao?”
“Cố Ân Ân, có có bị bệnh không! Không thể nói lý nổi!” Cáu giận của Đường Nhất Phàm so với Cố Ân Ân còn lớn hơn nhiều, rống lên một câu, sau đó tắt điện thoại, lúc cúp điện thoại, Cố Ân Ân còn mơ hồ nghe được bên trong truyền đến một giọng nói của phụ nữ: “Nhất Phàm, anh đã khoẻ chưa?”
Cố Ân Ân cầm điện thoại di động, vẻ mặt căm hận, cô ta nghĩ muốn thôi, nhưng lại có chút không cam tâm,lại gọi điện thoại tới, nhưng trở lại chỉ là trạng thái tắt máy.
Cố Ân Ân tức giận quăng di động xuống đất, cô ta cầm điều khiển ti vi, giận dữ chuyển kênh, sau đó thì thấy Hàn Thành Trì.
Vẫn là gương mặt quen thuộc, vẫn phong cách quen thuộc đó, anh cười yếu ớt ngồi ở đó, nghiễm nhiên là bộ dạng thuần chất của một thương nhân mới, câu trả lời nào cũng hoàn mỹ.
Đến cuối cùng, người dẫn chương trình nhắc tới thanh mai trúc mã của Hàn Thành Trì, nhắc tới cô.
Ánh mắt cô nhìn chằm chằm Hàn Thành Trì trong ti vi, nhưng Hàn Thành Trì vẫn không có bất kỳ khác thường trả lời vấn đề của người dẫn chương trình.
Sau đó chương trình kết thúc.
Là Trà lạnh Trung Quốc Hảo, tăng cường quảng cáo.
Cố Ân Ân cảm thấy trong lòng đè nén khó chịu, cô ta muốn uống nước cho thuận cổ họng, lại phát hiện trong phòng ngủ không có một người, cô ta chỉ có thể tự mình xuống giường đi rót nước, không cẩn thận rót nước nóng vào tay mình, đau đớn làm cô ta thét lên một tiếng, cái ly rơi trên mặt đất, vỡ tan tành.
Cố Ân Ân nhìn từng mảnh thuỷ tinh vỡ trên mặt đất, dường như thấy được quan hệ của cô ta và Hàn Thành Trì, từ lâu đã vỡ thành từng mảnh nhỏ.
Nếu như, nếu như lúc trước, cô ta và Hàn Thành Trì vẫn ở cạnh nhau, bây giờ cô ta gọi một cuộc điện thoại cho Hàn Thành Trì nói, anh chừng nào thì trở lại, Hàn Thành Trì nhất định sẽ xuất hiện bên cạnh cô ta trong thời gian ngắn nhất.
Nếu như, nếu như lúc trước, cô ta khát nước, cô ta chỉ cần mở miệng nói muốn uống nước, thì mặc kệ Hàn Thành Trì có bận rộn bao nhiêu, mặc kệ trên tay có nhiều việc, thì anh đều lập tức đứng dậy, đi lấy cho cô ta một cốc nước.
Nhưng bây giờ đây?
Hiện tại anh đã là thương nhân mới, mà cô ta lại gả cho người khác làm vợ, bên cạnh bao quanh rất nhiều tiền bạc, nhưng chồng cô ta lại đang ôm những người đàn bà khác trong lòng, vì những thứ đàn bà khác vung tiền, mắt không chớp.

….
Cả đêm Thịnh Thế không ngủ ngon giấc, ngày hôm sau rời giường xuống lầu ăn sáng, trong phòng ăn mở TV, đang thông báo tình hình huyện A có động đất.
“Phía dưới chúng tôi kết nối được với phóng viên đang ở hiện trường, Cố Lan San.”
Thịnh Thế nghe được cái tên này, mày anh nhíu lại một cái, đang gắp một cái quẩy, vội ngẩng đầu lên.
Hình ảnh trên ti vi, anh thấy được một đống hoang tàn, Cố Lan San đứng giữa trời u ám.
Thịnh Thế nghe được cái tên này, mày anh nhíu lại một cái, đang gắp một cái quẩy, vội ngẩng đầu lên.
Hình ảnh trên ti vi, anh thấy được một đống hoang tàn, Cố Lan San đứng giữa trời u ám.
Có thể hoàn cảnh ác liệt là duyên cớ, cô gái cũng không có trang điểm, tóc dài buộc tuỳ ý ở sau gáy, cũng may da cô rất trắng, nên trên màn hình ti vi, cô vẫn mỹ lệ như trước.
“Là tôi, tiếp đó tôi ở hiện trường đưa một vài thông tin về tình huống khu vực gặp nạn trước mắt……..”
Cố Lan San đọc nhẫn từng chữ rõ ràng, giọng nói từ trong TV so với bình thường thì có vẻ thành thục và tỉnh táo hớn, mặt cô rất bình tĩnh, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm trước TV, đôi mắt đen nhánh long lanh làm người ta mê muội sáng rỡ, giống như nhìn rõ trong lòng toàn bộ mọi người trên thế giới.
Thịnh Thế cầm quẩy trong tay, ánh mắt dừng lại trên màn hình ti vi.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong đầu anh có chút không biết biến chuyển.
Làm sao Cố Lan San lại chạy đến khu vực gặp nạn?
Cô chỉ là phóng viên giải trí về vài mục xì căng đan bát quái, cùng với loại tin tức nghiêm túc này căn bản không có quan hệ nha!
Trên TV vẫn truyền đến giọng nói của Cố Lan San như cũ, cô đã tự thuật rất cặn kẽ và chính xác tình huống của khu vực gặp nạn, hình ảnh kèm theo lời cô tự thuật, từ từ chuyển đổi, khắp nơi đều làm màu xanh của nhà tị nạn tạm thời, còn có rất nhiều người mặc quần áo màu xanh của Giải phóng quân, trên mặt mỗi người đều nặng nề và kiên nghị, làm việc nghĩa không chùn bước tiến hành công việc cấp cứu.
Lúc người giúp việc tiến vào phòng ăn thêm cơm cho Thịnh Thế, cũng nhìn thấy hình ảnh trên TV, không kìm được lòng thốt ra một câu: “Là cô San ư!”
Mặt Thịnh Thế cũng không có bất kỳ dao động, chỉ nghiêm túc nhìn chằm chằm hình ảnh trên TV.
Quẩy trong tay anh đã nguội ngắt.
Cố Lan San giới thiệt một chút, hình ảnh mới lại quay trở về hình ảnh người dẫn chương trình ở Bắc Kinh bên này, người dẫn chương trình nói một lời chúc phúc, sau đó lại hỏi thăm Cố Lan San về tình trạng những người bị thương.
Hình ảnh lại tiếp tục đổi, chuyển đến Cố Lan San bên này, Cố Lan San cầm microphone, đứng ở đó, mở miệng nói: “Về người bị thương…………”
Cố Lan San mới chỉ nói được bốn chữ, trong lúc bất chợt màn hình TV tối đen.
Thịnh Thế cho là nhà bị cắt điện, rất không vui cau mày hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”
Người giúp việc vội vàng đáp: “Ngay bây giờ tôi sẽ đi nhìn một chút.”
Nói xong, người giúp việc vội xoay người tính đi xem nguồn điện tổng, nhưng trên TV lại truyền đến giọng nói người dẫn chương trình ở Bắc Kinh bên này: “Cố Lan San? Cố Lan San? Chỗ cô xuất hiện tình huống gì vậy? Có thể nghe được giọng nói của tôi không?”
Người giúp việc dừng bước, “Ngài Thịnh, không phải mất điện, là cô San bên kia có vấn đề.”
Màn hình TV đen nhánh, dần dần xuất hiện hình ảnh, những cũng chỉ là hình ảnh Bắc Kinh bên này, vẻ mặt người dẫn chương trình có chút kinh ngạc, giống như căn bản không hiểu nổi rốt cuộc là xuất hiện tình huống gì, “Nhân viên làm việc có ở đây không? Có biết chuyện gì xảy ra không? Kết nối một chút, có phải là xảy ra tình huống kết nối bị hỏng?”
Trên mặt bàn người dẫn chương trình để một máy tính bảng, cô ta vừa nói, vừa cúi đầu, sau đó lại ngẩng đầu lên, nói: “Mới vừa một phút trước, khu vực gặp nạn lại xảy ra dư chấn mãnh liệt, bây giờ còn đang kéo dài, cho nên kết nối bị thất bại.”
“Hôm nay hiện trường phỏng vấn dừng ở đây, chỉ có thể hẹn gặp lại mọi người sau, chúng tôi sẽ đưa tin tình hình dư chấn đến mọi người sau.”
“Tin tức ở hiện trường hôm nay chỉ tới đây, hẹn mọi người vào lần sau, chúng tôi sẽ báo cáo tình hình dư chấn cụ thể đến mọi người.”
“Thì ra là xảy ra dư chấn, cô San đang ở hiện trường gặp nạn, không biết cô ấy có xảy ra chuyện gì không?”
Lời nói của người giúp việc hoàn toàn chọt trúng nỗi lo âu trong lòng Thịnh Thế, anh cầm điều khiển ti vi lên, bắt đầu đổi kênh liên tục, mỗi kênh truyền hình đều đang nói về tình hình dư chấn ở huyện A, so với lần động đất đầu tiên còn nghiêm trọng hơn.
Hơn nữa vô số cuộc điện thoại gọi đến đều không thể kết nối được, ở đó đã hoàn toàn bị cắt đứt liên lạc với bên ngoài.
“Ầm” một tiếng, Thịnh Thế ném điều khiển TV lên bàn ăn, cơm cũng ăn không vào nữa, dứt khoát đứng dậy đi lên lầu.
Anh cầm điện thoại lên, thử gọi cho Cố Lan San một cuộc điện thoại, tuy nhiên nó lại đang ở trong tình trạng không kết nối được, Thịnh Thế lại mở máy vi tính ra, tin tức trên Weibo đều là những tiêu đề màu đỏ, nói chỉ trong vòng năm phút, xuất hiện tổng cộng hai mươi lần dư chấn, trong đó có ba lượt dư chấn tương đối nghiêm trọng, trước mắt tình huống thương vong vẫn không cách nào xác định được.
Thịnh Thế di chuyển chuột rất nhanh, di chuyển đến cuối cùng, đáy lòng càng không cách nào yên bình, anh cầm điện thoại di động lên tiếp tục gọi cho Cố Lan San, vẫn trong tình trạng không thể kết nối được như cũ, anh nhìn thời gian, khoảng cách từ lúc xem tin tức trên TV đến bây giờ đã qua mười lăm phút.
Ánh mắt Thịnh Thế nặng nề nhìn chằm chằm máy vi tính một lát, liền không nói hai lời đứng dậy, mở tủ treo quần áo ra, lấy một bộ quần áo qua loa mặc vào người, sau đó đã lấy chìa khóa xe đi xuống lầu, vừa đi vừa gọi điện thoại cho thư ký: “Đặt cho tôi một vé máy bay đến thành phố nào có khoảng cách gần huyện A nhất, tôi muốn chuyến bay có thể lập tức cất cánh, bây giờ tôi đang đến sân bay rồi, tiện thể bảo người ta làm hết thủ tục giấy tờ luôn đi, ừ...... Có lẽ khoảng 30 phút nữa tôi sẽ đến sân quốc tế thủ đô...... Ưmh, những hạng mục đó sao? Cậu hãy mở máy vi tính trong phòng làm việc của tôi, vào ổ đĩa D, hãy lấy những hạng mục tôi đã xử lý xong, còn những hạng mục tôi chưa xử lý thì bỏ qua đi...... Còn nữa, nhớ không được nói cho bất cứ ai biết tôi đi đâu, người bên nhà cũ gọi điện thoại cho cậu, cậu cũng nói không biết...... Không còn gì nữa, ừ, cúp.”
Khi Thịnh Thế đi tới trước cửa, nhanh chóng đổi giày, dường như là nghĩ tới điều gì đó, quay đầu về dặn dò quản gia: “Mấy ngày nay có thể tôi không ở Bắc Kinh, người bên nhà cũ gọi điện thoại qua đây, bác hãy nói bác không biết tôi đi đâu.”
Thịnh Thế nói xong, liền nhanh chóng biến mất không thấy bóng dáng.
Bác quản gia mới vừa phản ứng kịp, muốn hỏi một chút xem cậu Thịnh muốn đi đâu, vội vàng nhanh chóng chạy ra khỏi nhà, xe của Thịnh Thế cũng đã không thấy bóng dáng.
Thịnh Thế lái xe với tốc độ vô cùng nhanh, anh vừa lái vừa nghĩ Hàn Thành Trì có biết Cố Lan San đến khu gặp nạn hay không?
Anh ta vẫn còn tâm trạng làm chương trình, chẳng lẽ anh ta không biết ngăn cản cô, không để cho cô đi sao?
Anh thừa nhận anh rất ích kỷ, nếu như uy Hi*p đến tính mạng của Cố Lan San, anh có thể không chút do dự mà bỏ qua tất cả những thứ khác.
Anh chỉ muốn cô còn sống.
Còn sống, thì còn hy vọng.
Nếu như Cố Lan San thật sự có chuyện bất trắc, anh thề khi trở lại Bắc Kinh, anh tuyệt đối sẽ nghiền xương Hàn Thành Trì thành tro, không thương tiếc!
Thịnh Thế càng nghĩ, lực đạp chân ga càng lớn, tốc độ xe càng tăng vọt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc