Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 15

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Cố Lan San nhìn thấy Cố Ân Ân, đáy mắt đầy ý cười, trong lời nói mang theo vài phần oán trách: “ Chị, Chị đi thời gian dài như vậy, bây giờ còn biết trở về nha!”
Cố Ân Ân cười nắm lấy hai tay Cố Lan San, sau đó mới nhìn Thịnh Thế đứng phía sau Cố Lan San, cười cười với Thịnh Thế, giọng nói thân thiết: “ Nhị Thập, đã lâu không gặp.”
Thịnh Thế nhoẻn miệng cười, trả lời một câu: “Đã lâu không gặp.”
Sau đó Cố Ân Ân lại đi chào hỏi Vương Giai Di, lúc này mới một lần nữa quay đầu nhìn Cố Lan San, tỉ mỉ đánh giá Cố Lan San từ trên xuống dưới một phen, nói: “San San, đã lâu không gặp em, em xinh đẹp hơn rất nhiều!”
“ Chị, chị cứ đùa em.” Cố Lan San liếc xéo Cố Ân Ân một cái, biểu tình nghịch ngợm mà lại ngây thơ, Thịnh Thế đứng bên cạnh, nhìn có chút ngây người.
“Đại tiểu thư, vào trong nhà nói chuyện đi...” Người hầu bên cạnh tốt bụng nhắc nhở một câu.
Cố Ân Ân lúc này mới nghĩ tới, một tay kéo Cố Lan San đi vào trong nhà, một bên cười nói với người khác: “ Xin lỗi mọi người ta quên mất, chỉ lo vui mừng, đi, tất cả mọi người chúng ta vào trong nhà đi.”
Cửa đã bị người hầu Cố Gia mở ra.
Cố Ân Ân nắm tay Cố Lan San dẫn đầu đi vào, hai người vừa đi vừa nói.
Đi qua cửa lớn, là phòng khách Cố Gia rộng lớn.
Cố phu nhân trong bếp nhìn chằm chằm người nấu cơm, nghe được có rất nhiều tiếng bước chân truyền đến, liền từ phòng bếp đi ra, Vương Giai Di cùng phu nhân quan hệ luôn luôn tốt, lập tức đi tới bên cạnh Cố phu nhân, làm nũng gọi một tiếng: “Bác.”
Thời gian trôi nhiều năm như vậy, hiện giờ Cố phu nhân vẫn như cũ thướt tha thùy mị, dường như so với lúc Cố Lan San chín tuổi tới Cố Gia cũng không có quá nhiều thay đổi, vẫn duy trì một dáng vẻ phu nhân đoan trang.
Cố Lan San đứng tại chỗ không di chuyển, trên mặt cũng không có biểu tình gì, giọng nói bình thường gọi một tiếng: “ Mẹ.”
Ban đầu biểu tình Cố phu nhân nhìn Vương Giai Di cực kỳ ôn hòa, sau khi nghe âm thanh Cố Lan San, biểu tình trở nên có chút lạnh nhạt, nhìn cũng không nhìn Cố Lan San một cái.
Cố Lan San ngược lại đã quen thái độ Cố phu nhân đối với mình, cũng không có phản ứng lớn.
Sắc mặt Thịnh Thế lập tức trầm xuống, anh liền biết, nếu là hôm nay anh không đến, Cố Lan San ở trong này không biết bị người ta xem thường ghét bỏ như thế nào a!
Ngược lại, Cố Ân Ân có vẻ cảm thấy có chút xấu hổ, cười cười xin lỗi với Cố Lan San, quay đầu nói: “Mẹ, Nhị Thập cũng đến rồi.”
Cố phu nhân lúc này mới quay đầu, nhìn thấy Thịnh Thế vừa mới từ cửa đi đến, biểu tình lập tức trở nên có chút ôn hòa, “ Nhị Thập đến rồi hả?”
Lúc này Thịnh Thế bởi vì thái độ Cố phu nhân đối với Cố Lan San, tâm tình thật sự không được tốt lắm, ánh mắt cũng trở nên có chút lạnh lẽo, nhưng mà ngược lại, khi nói giọng điệu lại cực kỳ bình thường, nhưng mà nội dung lại chuyển lên người Cố Lan San:
“Uh`m, đây không phải vì Ân Ân trở về? San San muốn thăm chị cô ấy, cho nên con mang cô ấy về nhìn.”
Miệng Thịnh Thế đã cố ý nhấn mạnh Cố Lan San, Cố phu nhân Cho dù chán ghét Cố Lan San, cũng không thể không cho Thịnh Thế mặt mũi, chỉ có thể quay đầu, đối với Cố Lan San gật gật đầu. “ Trở về rồi hả?”
Cố Lan San chỉ là gật gật đầu, “Uh`m” một tiếng, xem như trả lời.
Không khí trong phòng lập tức trở nên có chút căng thẳng, may mà có Cố Ân Ân ở đây, cô ấy giống như không có việc gì cười mở miệng nói: “Tất cả mọi người ngồi a, đứng ở chỗ này làm cái gì a!”
“ Lưu tẩu, đem trà hoa hồng buổi chiều tôi cho các chị chuẩn bị bưng ra rót cho mọi người.”
Cố Ân Ân từ nhỏ bị Cố Gia tiến hành chỉ dạy lễ nghĩa, làm việc khéo léo, rất biết thái độ làm người, cho nên không khí trong phòng liền bắt đầu thay đổi.
Cố Lan San cùng Cố Ân Ân tuy không phải chị em ruột, nhưng quan hệ lại rất tốt, hai người tuy hai năm không gặp, nhưng vẫn trước sau như một, nói nhiều giống như nói không đủ.
Vương Giai Di ngồi ở một bên, muốn nói chen vào cũng không thể, liền tức giận nhìn Cố Lan San.
Vương Giai Di nghĩ, mình vốn phải là một bức tranh phong cảnh duyên dáng nhất, nhưng mà lại đột nhiên xuất hiện Cố Lan San ở giữa như một nét Pu't hỏng.
Thật ra từ đầu Vương Giai Di vốn dĩ không thích Cố Lan San, nhưng mà một nhóm người Cố Ân Ân, Thịnh Thế, Hàn Thành Trì, Hạ Phồn Hoa, Quý Lưu Niên đều thích Cố Lan San. Cô ta rõ ràng cùng Cố Lan San lớn lên giống nhau, bộ dáng tuy không xinh đẹp khuynh thành như Cố Lan San, nhưng cũng có một chút xinh đẹp. Nhưng mà cô ta không hiểu nổi vì cái gì chính mình không được yêu thích như Cố Lan San, thậm chí chị họ từ nhỏ đến lớn bảo vệ cô ta từng chút sau khi Cố Lan San đến đây, cũng cưng chiều ả ta khắp nơi!
Cho nên từ khi Cố Lan San đến Cố Gia, cô ta liền khắp nơi nhằm vào Cố Lan San, thay đổi biện pháp tìm Cố Lan San gây sự.
Nhưng mà mỗi một lần Cố Lan San luôn luôn có biện pháp để cho cô ta đòi không được một chút lợi ích, tức giận dậm chân rời khỏi!
Mãi cho đến khi Cố Lan San trở thành bạn học cùng lớp với Thịnh Thế, cô ta lập tức bắt đầu đối với Cố Lan San ân cần. Sau giờ học liền hướng phòng học Cố Lan San chạy, hận không thể mỗi ngày ở bên cạnh Cố Lan San.
Cô ta cùng Cố Lan San ở chung, căn bản không thể xưng là bằng hữu, lòng dạ Cố Lan San biết rõ, lòng dạ cô ta biết rõ, chỉ là mọi người không hề không đề cập tới, ngoài mặt duy trì gió êm sóng lặng, nhưng thật ra đáy lòng vẫn đối chọi gay gắt giống như trước đây. Cuối cùng mãi cho đến lúc vốn dĩ là cô ta cùng Thịnh Thế nằm ở trên một giường lại bị người ta tráo đổi hiện trường biến thành Cố Lan San, trong lúc đó cô ta cùng Cố Lan San cùng nổ hoàn toàn!
Tuy chuyện này đã qua hai năm, nhưng mà mỗi khi Vương Giai Di nhớ tới, đều cảm thấy tức giận ở đáy lòng.
Dựa vào cái gì a..... Vương Giai Di cô là Thiên Kim Đại Tiểu Thư danh xứng với thực, dựa vào cái gì liền kém hơn so với con nuôi Cố Gia mua về?
Từ khi ả ta đến Cố Gia, tiến vào trong vòng tròn này của bọn họ, rõ ràng cô ta nhỏ nhất lại trở thành Cố Lan San, rõ ràng tất cả mọi người khiến cho của cô ta trở thành của Cố Lan San.... Ghê tởm hơn, Cố Lan San ngày càng xinh đẹp, lại còn học tập tốt, những thứ này còn chưa tính, mỗi lần cô ta cùng ả ta cãi nhau, người sai đều là cô ta!
Nhớ lại một chút chặng đường chung cô ta cùng Cố Lan San lớn lên, Vương Giai Di cảm thấy tại sao mỗi một lần dự định giao chiến cùng Cố Lan San thì kết quả đều vô cùng thê thảm, cô ta thua hoàn toàn!
Cuối cùng sau một lần thất bại, Cố Lan San liền gả cho người đàn ông mà cô ta yêu!
Mà hôm nay, cô ta nhìn Cố Lan San một mình đến Cố Gia, cô ta liền nắm chắc cơ hội, muốn đả kích Cố Lan San một phen, ai ngờ Thịnh Thế xuất hiện, xuất hiện vừa đúng lúc như thế, không sớm không muộn.
Vương Giai Di càng nghĩ, càng cảm thấy trong lòng tức giận, cô ta nhìn Thịnh Thế yên lặng ngồi ở trên sofa bình tĩnh xem tivi, liền đứng lên, định đến gần Thịnh Thế.
“Thịnh thế ca...”
Vương Giai Di mới vừa hô một tiếng, liền có người hầu nhỏ từ ngoài cửa chạy vào, đối với người ở bên trong nói: “Hàn tiên sinh đến đây.”
Hàn tiên sinh, Hàn Thành Trì.
Vẻ mặt Thịnh Thế nhất thời liền lạnh lẽo, kiên quyết P0'p ૮ɦếƭ lời nói Vương Giai Di vừa đến bên miệng.
Thịnh Thế từ từ quay đầu, nhìn về phía Cố Lan San ngồi ở cạnh mình.
Cố Lan San vốn đang cùng Cố Ân Ân nói chuyện vui vẻ trên mặt đầy vui vẻ, lúc nghe nói thế vẻ mặt hơi có chút cứng ngắc.
Sau đó, cửa phòng bị đẩy ra.
Hàn Thành Trì ung dung thong dong đi đến.
Anh ta mặc cả người tây trang màu đen, bên trong là sơ mi trắng đơn giản, không có đeo cà- vạt, có vài phần có vẻ tùy ý.
Cố Ân Ân thấy Hàn Thành Trì tiến vào, liền lập tức đứng lên, vội vã chạy đến bên cạnh Hàn Thành Trì, giọng nói mềm mại: “ Thành Trì, anh đã đến rồi?”
Hàn Thành Trì thuận tiện nắm lấy eo Cố Ân Ân, theo thói quen hôn thái dương Cố Ân Ân một cái, “Uh`m, vốn có thể đến sớm một chút, trên đường nhiều xe có phần kẹt xe.”
Cố Ân Ân cười, dắt tay Hàn Thành Trì đi về phía sô pha.
Mặc dù Hàn Thành Trì và Cố Ân Ân chưa kết hôn, nhưng mà Vương Giai Di sớm đã kêu Hàn Thành Trì “ Anh rể”, cho nên hiện tại nhìn thấy Hàn Thành Trì ngồi xuống, liền cười ra tiếng hô một tiếng: “ Anh rể!”
Sau khi Hàn Thành Trì chào hỏi với Vương Giai Di liền nhìn về phía Thịnh Thế và Cố Lan San, mỉm cười: “Nhị Thập, Lan San, đã lâu không gặp.”
Thịnh Thế nghe Hàn Thành Trì nói với mình, liền hơi hơi nhích thân thể lại gần sofa, tư thế có chút lười biếng, hai mắt nhìn về phía Hàn Thành Trì, khóe mắt lại dừng trên người Cố Lan San, “Uh`m, đã lâu không gặp rồi.”
Lúc Cố Lan San đang nghe giọng nói, trong nháy mắt trong đầu trống rỗng, giọng nói của anh, vẫn ôn hòa như vậy, rõ ràng không có gì thay đổi lớn, nhưng mà lại làm cho cả người cô không tự chủ run lên một cái.
Hai năm..... Ròng rã hai năm, cô đều chưa từng nghe qua giọng nói của anh rồi......
Cô không biết mình khẩn trương hay là H**g phấn, cô biết rõ người đàn ông này đã có người trong lòng nhưng mà cô vẫn không thể kiềm chế lòng mình vì anh mà dâng cao.
Cô chưa bao giờ hy vọng xa vời mình cùng anh sẽ ở cùng một chỗ, cô chỉ là muốn như là lúc trước, anh giống như Cố Ân Ân coi cô là em gái thì tốt rồi!
Cố Lan San lặng yên không một tiếng động hít sâu mấy hơi, mới từ từ quay đầu, nhìn về phía Hàn Thành Trì, trên mặt anh tươi cười vẫn như năm đó, trong trẻo và thoải mái.
Cố Lan San cảm giác trái tim mình đập vô cùng nhanh, tay cô để ở trên ghế sofa hơi hơi nắm chặt, trên mặt ra vẻ tươi cười không có lộ sơ hở gì, mới mở miệng còn chưa nói ra lời bên cạnh truyền đến một giọng nói nhàn nhạt: “Vương tiểu thư, cô không phải vừa mới có lời muốn nói cùng tôi sao?”
Thịnh Thế vẫn ngồi bên cạnh chú ý vẻ mặt Cố Lan San, ánh mắt anh càng lúc càng trở nên lạnh lẽo mờ nhạt.
Nhìn thấy Hàn Thành Trì, cả người liền trở nên có thần thái như vậy!
Muốn nói chuyện với Hàn Thành Trì phải xem cô có thể nói ra miệng hay không?
Vì thế trong nháy mắt Cố Lan San mới vừa há mồm, anh liền mở miệng trước một bước, không chút để ý nói một câu như vậy.
Thành công thu hút sự chú ý của người trong phòng.
Trong nháy mắt Hàn Thành Trì và Cố Ân Ân liền nhìn về phía Vương Giai Di.
Một câu Cố Lan San vừa đến bên miệng kia, “ Anh Thành Trì, đã lâu không gặp.” liền bị P0'p ૮ɦếƭ ở trong cổ họng, tiến thoái lưỡng nan khiến tâm của cô vốn nhảy nhót lập tức liền ngã xuống.
Vương Giai Di thích Thịnh Thế mọi người đều biết, nhưng mà Thịnh Thế hết sức chán ghét Thiên Kim Đại Tiểu Thư không có đầu óc mà lại cực kỳ nhõng nhẽo, cho nên từ trước đến nay đối với cô ta làm như không thấy.
Cho dù như thế, Vương Giai Di vẫn chưa từ bỏ ý định đối với Thịnh Thế.
Hiện giờ Cố Lan San và Thịnh Thế đã kết hôn, Vương Giai Di còn muốn nói gì với Thịnh Thế, chẳng lẽ cô ta còn chưa hết hi vọng sao?
Mặc dù Vương Giai Di là em họ Cố Ân Ân nhưng mà ở đáy lòng Cố Ân Ân thì Vương Giai Di và Cố Lan San bình đẳng, cô sợ Vương Giai Di làm ảnh hưởng hôn nhân của Thịnh Thế và Cố Lan San, liền cười nói: “Giai Di. em muốn nói với Nhị Thập cái gì a?”
Vương Giai Di vốn muốn đến gần Thịnh Thế, bị Hàn Thành ngắt lời, lại thấy vẻ mặt Thịnh Thế không phải tốt lắm, cô ta liền cho là không thể nói chuyện, thật không ngờ Thịnh Thế bỗng nhiên sẽ mở miệng nói với mình, đáy lòng cô ta nhịn không được hơi có chút vui sướng, liền mở miệng nói: “ Cũng không có gì, đã lâu không thấy anh Thịnh Thế nên chào hỏi.”
“Như vậy a...” giọng nói Thịnh Thế kéo thật dài làm cho người ta cảm giác một loại ý tứ hàm xúc, “ Tôi còn tưởng rằng cô có nói cái gì muốn nói cùng tôi?”
Lời nói này của Thịnh Thế cực kỳ có ý sâu xa.
Mọi người ở đây nghe được ý tứ bên trong của Thịnh Thế, chẳng qua là nhất định phải hỏi chuyện Vương Giai Di đã từng theo đuổi anh sao?
Sắc mặt Vương Giai Di có chút khó coi, lại vẫn rụt rè cười cười, nói: “ Anh Thịnh Thế, anh thật biết nói đùa.”
“Nhị Thập, cậu và San San đã kết hôn, Giai Di còn có thể có cái gì muốn nói với cậu a!” Hàn Thành Trì thích hợp mở miệng, muốn giảm bớt xấu hổ như vậy.
Thịnh Thế thu lại vẻ mặt của mình, lúc lái xe vào khu biệt thự, nhìn thấy một màn Vương Giai Di nói chuyện với Cố Lan San kia, mặc dù không biết các cô nói gì, nhưng mà không nghĩ cũng biết nhất định Vương Giai Di châm chọc khiêu khích với Cố Lan San, nhất thời liền nhìn thoáng qua Cố Lan San bên cạnh mình, ánh mắt hơi hơi lóe.
Có lẽ người khác sẽ không chú ý tới cảm xúc dao động của cô, nhưng đối với Thịnh Thế mà nói, một ánh mắt người phụ nữ này anh cũng có thể thấy rõ đáy lòng nàng nghĩ gì.
Bởi vì anh có lòng.
Không ai không thể hiểu một người, chỉ có người không muốn biết một người.
Anh có thể nhìn ra được giờ phút này Cố Lan San đang mất mác.
Mình ở đây vì cô báo thù, cô lại vì Thành Thì buồn bã.
Đáy mắt Thịnh Thế nổi lên một tầng lạnh lẽo, giọng nói lạnh nhạt tiếp tục mở miệng: “Chính là bởi vì tôi và Sở Sở đã kết hôn, tôi mới cố ý hỏi Vương tiểu thư một chút.”
Thịnh Thế cố ý nhấn mạnh ba chữ “ Vương tiểu thư” kia, như là muốn chứng tỏ anh và Vương Giai Di căn bản không có quan hệ gì.
Vương Giai Di đương nhiên hiểu được hàm nghĩa của anh, sắc mặt càng thêm khó coi rồi.
Thịnh Thế lại dường như không có ý tứ muốn kết thúc, hơi hơi nhíu mày, tiếp tục nói từ từ: “ Vương tiểu thư nếu thật sự có cái gì muốn nói với tôi, liền nói thẳng ngay trước mặt Sở Sở, không cần thừa dịp lúc Sở Sở không thèm để ý, vụng trộm tìm tôi ta nói chuyện, như vậy cực kỳ dễ dàng khiến tôi và Sở Sở phát sinh hiểu lầm.”
Vương Giai Di thật không ngờ mình chẳng qua là muốn cùng Thịnh Thế chào hỏi, lại bị Thịnh Thế bắt đầu lợi dụng, làm cho mình lúng túng.
Giống như cô ta vẫn nhớ mãi không quên Thịnh Thế đã kết hôn, ý đồ đào góc tường Cố Lan San vậy!
Cố Ân Ân ban nãy chỉ lo nói chuyện cùng Cố Lan San căn bản không có chú ý tới Vương Giai Di có nói chuyện với Thịnh Thế hay không.
Mặc dù Thịnh Thế chán ghét Vương Giai Di cũng sẽ không cố ý hãm hại Vương Giai Di, e rằng ban nãy Vương Giai Di thật sự làm việc này.
Mặc dù Cố Ân Ân cảm thấy đích thực Vương Giai Di có chút không bình thường, nhưng vẫn cảm thấy Thịnh Thế làm Vương Giai Di có chút mất mặt.
Cô sợ Thịnh Thế không dừng, liền cười mở miệng nói sang chuyện khác: “ Bây giờ thời gian còn sớm một chút, cách thời gian ăn cơm còn một đoạn thời gian, hay là chúng ta đánh mạt trượt? Lan San thích nhất chơi mạt trượt.”
Cố phu nhân là người thích chơi mạt trượt, lúc nãy không ở phòng khách nên không biết đám con cái nói gì, bà vừa tới liền nghe thấy Cố Ân Ân nói chơi mạt trượt lập tức nói: “ Đúng rồi, còn một lúc nữa mới ăn cơm chiều, chúng ta có thể chơi hai ván.”
Vừa nói xong, liền sai người giúp việc bên cạnh chuẩn bị bàn mạt trượt.
Cố phu nhân tính một người, Cố Ân Ân và Hàn Thành Trì tính một người, Vương Giai Di và “ Bạn trai” cô ta mang đến tính một người, Thịnh Thế và Cố Lan San tính một người, vừa đủ bốn người ngồi một bàn.
Cố Lan San thật sự cực kỳ thích cũng rất muốn chơi mạt trượt, nhưng mà suy nghĩ đến ở nhà mình chơi dở tệ sợ hết ví tiền, lập tức khoát tay nói: “ Tôi không muốn chơi, mọi người chơi đi, tôi xem.”
Cô đâu có tiền dư để mà trả tiền thua, hơn nữa bọn họ lại chơi lớn, nếu cô thua một trận có thể thua mất tiền thuốc men của em trai.
“ Cái này làm sao được, em và Thịnh Thế tính một người, để cậu ta dạy em!” Cố Ân Ân cười mỉm đổ mạt trượt lên trước bàn Cố Lan San, kéo cô ngồi vào vị trí.
Cố Lan San có chút đứng ngồi không yên, quay đầu cười cười với Thịnh Thế, nói: “ Thịnh Thế, anh đến chơi đi.”
Thịnh Thế biết Cố Lan San rất muốn chơi, nhưng cô lại có nguyên nhân không giám chơi.
Bởi vì cô không có tiền để thua.
Sau khi anh và cô kết hôn, cô thường xuyên sẽ ở nhà cũ Thịnh gia với ông nội, cùng những người phụ nữ không có việc gì làm chơi mạt chược, mỗi lần anh đi Thịnh gia đều có thể nghe được có người cười nói cô thua nhiều tiền của anh.
Anh cũng không thèm để ý chỉ cần cô vui vẻ là được, hơn nữa tiền kia cũng là thua người Thịnh gia!
Anh đôi khi sẽ tiến lên giúp cô đánh hai ván, sau đó thắng nhiều lần cô liền cực kỳ cao hứng phấn chấn.
Sau khi “ Một lần kia”, anh một phân tiền cũng không cho cô, cô liền không còn chơi mạt trượt nữa.
Đáy lòng Thịnh Thế không biết cuối cùng có cảm giác như thế nào, rõ ràng lúc trước anh cầm đi tiền của cô, người nên khó chịu là cô mới đúng, nhưng mà cuối cùng vì cái gì mình lại khó chịu?
Đáy lòng Thịnh Thế nổi lên buồn bực, trên mặt cười yếu ớt, nhẹ nhàng bâng quơ nói hai câu, cực kỳ giống nói đùa: “ Hai ta người nào chơi đều không phải chơi sao, dù sao thua hay thắng đều là tiền của anh, em sợ cái gì a!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc