Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 145

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Cố Lan San càng nghĩ càng cảm thấy mất mặt, cô lập tức cảm thấy mình không thể ở lại chỗ này nữa nên cầm túi đồ mình mua được vội vã bỏ lại một câu “hẹn gặp lại.” rồi xoay người rời đi.
Lúc cô xoay người, hốc mắt cũng đỏ lên.
Cô biết Thịnh Thế không nhìn thấy cô khóc, nhưng cô vẫn không muốn rơi nước mắt, tăng nhanh bước chân, đợi đến khi cô rẽ vào góc hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của Thịnh Thế thì nước mắt của cô mới từ từ lăn xuống, cô cảm thấy khuất nhục không nói nên lời, cảm giác nhục nhã còn hơn lúc Thịnh Thế xem cô như món hàng mà mua từ tay bà Cố.
Rốc cuộc thì ở trong lòng Thịnh Thế có cô hay không?
Cô biết chuyện chuyện của cô và Hàn Thành Trì là do cô có lỗi với anh, nên lúc thủ trưởng Thịnh cho cô một tờ chi phiếu để cô tự động rời khỏi anh, cô đã không từ chối, bởi vì biết rõ bản thân cô đã khiến nhà họ Thịnh mất mặt, chuyện cô có thể làm lúc đó là chủ động rời khỏi anh, trả sự tôn nghiêm lại cho nhà họ Thịnh! Vậy nên khi anh nói muốn ly hôn cô cũng không từ chối.
Sau khi ly hôn, cô cho là mình và Thịnh Thế đã thật sự trở thành người xa lạ rồi.
Nhưng không nghĩ tới, hai người vẫn quấn quít lấy nhau, không biết có phải do cô tháo xuống gán*** trong lòng hay không, nhưng cô lúc ở cùng với anh rất nhẹ nhàng, anh giống như Nhị Thập trước đây vậy, đối xử với cô rất tốt.
Nhưng sao bây giờ Thịnh Thế lại đối xử với cô như vậy?
Cô biết anh thường có quan hệ không rõ ràng với một và phụ nữ ở bên ngoài, có lẽ anh chỉ cảm thấy chuyện nam nữ *** cũng là bình thường, nhưng cô vẫn không cách nào tiếp nhận chuyện bản thân có một ngày cũng sẽ bị anh đối xử như những người phụ nữ khác.
Cố Lan San càng nghĩ nước mắt càng rơi nhiều hơn, tầm mắt cô bị nước mắt che đi làm cô không nhìn rõ đường, nghiêng ngã lảo đảo không cẩn thận ***ng vào người khác, cô cúi gằm đầu, vội vã nói xin lỗi rồi chạy vào nhà mình.
...
...
Sau khi Cố Lan San rời đi, cả người Thịnh Thế lập tức mềm nhũng ở trên tay lái, anh không còn cố gắng chống đỡ nên gương mặt cũng nhanh chóng biến thành trắng bệch, anh suy nghĩ một chút, biết mình không thể chống đỡ đến khi trở về biệt thự nên miễn cưỡng lái xe đến con đường phía trước, gọi điện thoại kêu tài xế đến đón mình.
Tài xế có chìa khóa dự bị xe của Thịnh Thế, lúc tài xế tới thì Thịnh Thế đã gục trên tay lái hôn mê bất tỉnh.
Tài xế mất rất nhiều sức mới kéo được Thịnh Thế ra, sau đó đặt anh vào chỗ ngồi phía sau rồi nhanh chóng lên xe trở về biệt thự.
Bà quản gia ở biệt thự cũng đã nhận được điện thoại của tài xế nên cũng đã gọi cho bác sĩ gia đình đến trước, Thịnh Thế được người mang vào trong phòng, bác sĩ gia đình đo nhiệt độ, sốt cao ba mươi chin độ rưỡi, bác sĩ gia đình lập tức tiêm cho anh một mũi thuốc hạ sốt.
Thịnh Thế mơ hồ cảm thấy trên cánh tay truyền đến cảm giác đau rồi có chất lỏng lành lạnh chảy vào trong máu của anh, đặc biệt không thoải mái, anh rất muốn nhúc nhích cánh tay nhưng nó lại không có chút hơi sức, sau đó anh cảm thấy thân thể càng thêm khó chịu, cũng không biết bao lâu mới dễ chịu hơn một chút, sau đó anh thiếp đi, đợi đến khi tỉnh lại đã là năm giờ sáng hôm sau.
Đợi đến khi anh tỉnh lại đã là năm giờ sáng ngày hôm sau.
Anh đã bớt nóng, mặc dù cả người còn mệt mỏi những vẫn dễ chịu hơn rất nhiều.
Bà quản gia đang canh bên cạnh giường, thấy anh tỉnh lại liền bưng chén cháo lên, Thịnh Thế hơi đói bụng cố gắng ngồi dậy ăn hết sạch.
Bà quản gia nhận lấy chiếc chén không, lúc đưa thuốc cho Thịnh Thế, nói: “Cậu Thịnh, tối hôm qua có ông Sở gọi điện thoại cho cậu.”
“Vâng….” Thịnh Thế mệt mỏi đáp một tiếng, không chút để ý uống thuốc, vẻ mệt mỏi khoát tay một cái: “Thời gian không còn sớm, bà nghỉ ngơi đi, tôi không sao rồi.”
Bà quản gia nhanh chóng thu dọn xong đi ra ngoài.
Thịnh Thế nằm im một lát, điện thoại đặt đầu giường vang lên, Thịnh Thế để điện thoại vang lên ba tiếng sau đó mới cầm lên, liếc mắt nhìn tên hiển thị trên màn hình, dừng một lát ấn nút nghe. “Sở tổng.”
“Cậu Thịnh, Kiều Kiều….”
Sở Bằng vừa nói mấy chữ Thịnh Thế liền nhíu mày cắt ngang lời ông: “Sở tổng, rất xin lỗi, chuyện đồng ý với ông tạm thời thay đổi chủ ý. Nhưng khi ông đã gọi điện tới đây có mấy lời tôi nói trực tiếp luôn, về chuyện Tô Kiều Kiều hợp tác với tôi, tôi muốn bắt đầu từ bây giở hủy bỏ toàn bộ, ông tính xem tiền vi phạm hợp đồng hết bao nhiêu, tôi sẽ bảo phòng tài vụ chuyển tiền sang cho tập đoàn Bắc Dương ông không thiếu một xu.”
“Cậu Thịnh, có chuyện gì chúng ta có thể thương lượng lại, hơn nữa Kiều Kiều hợp tác với cậu vẫn luôn rất tốt. Cho dù thật sự rất muốn ngừng hợp tác cũng hi vọng cậu Thịnh nể mặt Sở mỗ đừng làm khó Kiều Kiều như vậy. Nếu thật sự cô ấy vào cục công an ở vài ngày thì sau khi ra ngoài vậy mới thật sự là phá hủy sự nghiệp diễn viên cả đời của cô ấy.”
“Sở tổng, chuyện sự nghiệp của cô Tô không có nửa điểm quan hệ với Thịnh Thế tôi, tôi nể mặt Sở Sở mới đồng ý với Sở tổng bảo lãnh cô Tô. Lúc trước Sở Sở nằm viện nhờ vợ Sở tổng chăm sóc, tôi thay cô ấy trả lại ân tình này. Nhưng người cùng bị nhốt vào cục công an với cô Tô là Sở Sở, cho nên tôi không thể không vì Sở Sở thò đầu vào, mặc dù chúng tôi đã ly hôn nhưng cô ấy vẫn là người tôi muốn bảo vệ.”
“Lan San?” Trong điện thoại thái độ Sở Bằng lập tức thay đổi hẳn,, dường như thoáng cái quăng Tô Kiều Kiều ra sau ót, quay sang Thịnh Thế hỏi về Cố Lan San không dứt: “Lan San cô ấy đánh nhau với người ta có bị thương không? Bây giờ cậu dẫn cô ấy ra ngoài được chưa? Cô ấy có khỏe không? Ở trong cục công an có bị uất ức gì không?”
Thật đúng là cô bé ngốc, đánh nhau làm gì, phải tự mình động thủ làm gì chứ?
Có thâm thù đại hận gì với Tô Kiều Kiều thì cứ tìm ông, mọi việc ông đưa tay ra giúp cô không phải tốt hơn sao?
Thịnh Thế híp mắt, đáy lòng hơi khó chịu, sao Sở Bằng để ý Cố Lan San như vậy chứ?
Cho nên thái độ của anh có chút lạnh nhạt, thờ ơ trả lời một câu: “Không có, cô ấy khỏe vô cùng.”
Lúc này trái tim Sở Bằng mới thả lỏng, khách sáo nói vài câu với Thịnh Thế rồi cúp máy.
Tất nhiên chỉ nói sang những chủ đề khác, không còn nói tới Tô Kiều Kiều nữa.
….
Sau khi Hàn Thành Trì cầm tiền liền một mình một ngựa xông ra ngoài, tự mình thành lập công ty, công ty nước ngoài, chuẩn bị làm ăn riêng.
Cùng nhau từ nhỏ đến lớn, Quý Lưu Niên vẫn muốn giúp Hàn Thành Trì một tay, mà trong giới này của bọn họ người duy nhất buôn bán với nước ngoài tốt nhất chính là Thịnh Thế. Quý Lưu Niên biết Hàn Thành Trì và Thịnh Thế ầm ĩ vì chuyện của Cố Lan San, bây giờ quan hệ cũng không phải tốt đẹp gì, nhưng vẫn cố gắng tập hợp hai người cùng nhau ăn một bữa cơm.
Bữa ăn này đặt vào chủ nhật, Quý Lưu Niên làm chủ mời Thịnh Thế và Hàn Thành Trì cùng tụ tập ở khách sạn Bắc Kinh ăn cơm trưa.
Vì ngăn ngừa sợ một mình không làm chủ đại cục nên Quý Lưu Niên gọi cho Hạ Phồn Hoa.
Lúc bắt đầu ăn cơm Quý Lưu Niên và Hạ Phồn Hoa vẫn luôn cố gắng duy trì không khí, nói những chuyện thú vị lúc bọn họ còn nhỏ ở chung một chỗ nghịch ngợm gây sự, tất nhiên cũng kể lại những chuyện Thịnh Thế và Hàn Thành Trì cùng nhau làm chuyện xấu rồi cùng nhau bị phạt.
Hàn Thành Trì không thay đổi gì lắm với ngày thường, trên mặt từ đầu tới cuối đều vui vẻ, thoạt nhìn điềm tĩnh nho nhã, phong thái nhẹ nhàng, giống như rất chăm chú nghe Quý Lưu Niên và Hạ Phồn Hoa nói chuyện.
Thịnh Thế cũng không nói gì, từ lúc vào chỗ này ăn cơm tâm tình chỉ phập phồng một lần duy nhất, chính là khi vào tới thấy Hàn Thành Trì ngồi đó, nhưng cũng chỉ là đáy mắt thoáng hiện vẻ u tối, rất nhanh liền biến mất không thấy dấu vết. Cả người không nói chuyện không có tâm tình gì ngồi đối diện Hàn Thành Trì, vẻ mặt thờ ơ không chút để ý chớp mắt, phía dưới lông mi anh tạo thành vẻ âm u trong đáy mắt.
Hai nhân vật chính không nói lời nào, chỉ có Quý Lưu Niên và Hạ Phồn Hoa nói luôn miệng, đến cuối cùng hình như không tìm được đề tài để nói tiếp, không khí trở nên càng lúc càng lúng túng.
Quý Lưu Niên rót cho Thịnh Thế một ly R*ợ*u, “Nhị Thập, hiện giờ Hàn Thành Trì muốn ra ngoài buôn bán, e rằng tương lai hai người các cậu phải tiếp xúc nhiều rồi.”
Hạ Phồn Hoa cũng rót cho Hàn Thành Trì một ly, tiếp lời của Quý Lưu Niên, nói: “Đúng vậy, đợt này không phải Nhị Thập nhận một công trình sao, vừa vặn muốn hợp tác với bên Mỹ, không phải đang gọi đầu tư ư? Hình như Hàn Thành Trì cũng tham gia, lần này Nhị Thập kêu gọi đầu tư chứ?”
Quý Lưu Niên nâng ly R*ợ*u lên ý bảo tất cả mọi người cụng ly, “Đã như vậy, Nhị Thập phải nể mặt Hàn Thành Trì đấy nhé.”
Thật ra thì sao Thịnh Thế lại không biết ý đồ của Quý Lưu Niên và Hạ Phồn Hoa chứ, thật lòng từ nhỏ cùng nhau lớn lên, đã từng xưng anh gọi em, tình bạn thắng được cả trời. Mặc dù vì một người phụ nữ mà ầm ĩ xa cách nhưng vẫn không trở mặt, cho nên Thịnh Thế nâng ly lên, giương mắt nhìn Hàn Thành Trì nhàn nhạt mở miệng: “Nếu như Hàn Thành Trì cần, vậy thì nên làm.”
Lời nói này của Thịnh Thế rất khôn khéo, trước mặt Quý Lưu Niên Hạ Phồn Hoa anh không phản bác, chỉ quăng vấn đề khó khăn này cho Hàn Thành Trì. Nếu như anh ta mở miệng xin anh giúp anh ta chuyện này, anh sẽ giúp, nếu Hàn Thành Trì không mở miệng thì Thịnh Thế anh cũng tự mình tính thôi.
Sao Hàn Thành Trì lại không nghe ra ý tứ trong lời của Thịnh Thế chứ, anh ta nâng ly R*ợ*u lên, cử chỉ rất trầm ổn, cười nói: “Công trình của Nhị Thập này tôi rất coi trọng, bản kế hoạch cũng tự tôi làm, đến lúc đó Nhị Thập có thể xem qua, có bản kế hoạch tốt hơn, có lẽ Nhị Thập sẽ nghĩ tới lợi ích của công ty đầu tiên.”
Quý Lưu Niên vội nắm lấy cơ hội mở miệng nói: “Hôm nay là chủ nhật, dù sao mọi người cũng không có việc gì làm, không bằng bây giờ đi xem qua bản kế hoạch của Hàn Thành Trì đi.”
Quý Lưu Niên nói xong liền nhìn về phía Thịnh Thế: “Nhị Thập, buổi chiều cậu không bận việc gì chứ?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc