Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 140

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Thịnh Thế đi theo trưởng Cục Công an cùng một đám người vây quanh vào trong, anh liếc mắt, nhàn nhạt nói rõ ý đến, câu văn rất đơn giản: “Làm bảo lãnh.”
“Bảo lãnh?” Trưởng Cục Công an ngẩn người một chút, cũng không biết chỗ mình là nơi bắt người, nhìn cấp dưới của mình một cái, cấp dưới lập tức ở bên tai của ông giải thích đơn giản chuyện của Cố Lan San và Tô Kiều Kiều, vẻ mặt trưởng Cục Công an lập tức tươi cười hướng về phía Thịnh Thế nói: “Ngài Thịnh làm gì phải đích thân đi một chuyến, trực tiếp gọi một cú điện thoại tới đây, chúng tôi nhất định đưa người an toàn trở về.”
Thịnh Thế hạ mí mắt, cong môi, cười cười, không nói gì.
Trong lòng trưởng Cục Công an 89% là khẳng định Thịnh Thế tới bảo lãnh Tô Kiều Kiều, nhưng mà hôm nay bắt hai người phụ nữ, cho nên ông còn hơi nghi ngờ, đặc biệt cẩn thận hỏi: “Ngài Thịnh muốn bảo lãnh ai?”
Thịnh Thế lười phải cho người của Cục Công an thừa nước ***c thả câu, giọng điệu như cũ là không có bất kỳ háo hức trả lời: “Tô Kiều Kiều.”
“Thì ra là cô Tô! Bây giờ cô ấy ở phòng nghỉ ngơi của chúng tôi, tôi sẽ đưa đến cho ngài Thịnh ngay.”
Đoàn người đi vào phòng nghỉ ngơi, những người khác đứng ở trong hành lang, chỉ có trưởng Cục Công an cùng Thịnh Thế đi vào.
Tô Kiều Kiều ngồi trên ghế sa lon đang uống nước trà, cắn hạt dưa xem ti vi, thấy Thịnh Thế đi vào, cô ta lập tức từ trên ghế salon nhảy xuống, chân không mang giày, nhanh chóng chạy nhanh tới bên người Thịnh Thế, vươn tay, khoác lên cánh tay Thịnh Thế, giọng điệu mềm mại, mang theo rất nhiều uất ức: “Anh Thịnh, anh đã tới.”
Tô Kiều Kiều vừa nói, hốc mắt liền đỏ: “Anh Thịnh, anh biết không, hôm nay em bị uất ức rất lớn, em cùng một người bạn đang uống cà phê, vô duyên vô cớ bị người ta đánh.”
Trưởng Cục Công an xác định Thịnh Thế tới đón Tô Kiều Kiều, cho nên để lấy lòng Thịnh Thế, liền lập tức mở miệng nói: “Cô Tô, xin cô yên tâm, đã đánh người của cô, hoàn toàn là người điên, cô ta làm sai, chúng tôi sẽ xử lý công bằng, nhất định sẽ vì cô đòi lại công đạo!”
Tô Kiều Kiều cảm giác mình đặc biệt có cảm giác của vợ Thịnh Thế, cô thật không hỗ là diễn viên, lập tức liền ra vẻ, hướng về phía trưởng Cục Công an cười cười, khách khí nói: “Cám ơn ông, cục trưởng.”
“Không cần khách khí.” Trưởng Cục Công an cười cũng rất khách khí.
Ngược lại Thịnh Thế không có lên tiếng, chỉ là không biến sắc đem lấy cánh tay của mình từ trong tay Tô Kiều Kiều rút ra, hướng một bên nhích ra một chút cự ly, sắc mặt đạm bạc.
“Ngài Thịnh, ngài chạy xa như vậy tới đây, uống chút trà chứ? Vừa vặn tôi có một hộp trà ngon, để tôi cho người pha cho ngài uống.” Trưởng Cục Công an nói xong, liền kêu người đi trên lầu lấy.
Thịnh Thế vốn đang im lặng lại nâng lên mắt, liếc mắt nhìn trưởng Cục Công an, nói: “Không cần.”
Ngay sau đó lại liếc mắt nhìn Tô Kiều Kiều, nói: “Bảo lãnh cô ấy, không phải cần ký tên sao? Ký tên đi, tôi còn có chuyện, phải đi.”
Trưởng Cục Công an không dám phản bác Thịnh Thế, lập tức mang theo Thịnh Thế đi một bên phòng làm việc.
“Anh Thịnh, anh biết người đó là ai không? Cô ta nhiều đều cho là em gây chuyện, thật là một người phụ nữ điên!”
Tô Kiều Kiều một mực đi theo Thịnh Thế, cô ta giống như cố ý nói cho tất cả mọi người chung quanh, lời nói tức giận trong miệng không dứt, cả người trên mặt cũng lộ ra dáng cẻ một người phụ nữ nhỏ nhắn nhu nhược
Tô Kiều Kiều một mực đi theo Thịnh Thế, cô ta giống như cố ý nói cho tất cả mọi người chung quanh, lời nói tức giận trong miệng không dứt, cả người trên mặt cũng lộ ra dáng cẻ một người phụ nữ nhỏ nhắn nhu nhược, Tô Kiều Kiều nói rất dài, Thịnh Thế vẫn luôn ra vẻ không nghe gì.
Vào phòng làm việc, có người đã vội vàng lấy tài liệu, Thịnh Thế nhìn chằm chằm tài liệu kia, mới vừa tính toán, liền nhìn đến một bên trên bàn làm việc để một chiếc túi rất quen thuộc.
Giống như đã từng nhìn thấy.
Anh nhìn chằm chằm túi kia nhìn một hồi, không có hạ Pu't đi ký tên.
Tô Kiều Kiều đứng ở một bên, nói thật dài, thấy Thịnh Thế vẫn cứng ngắc đứng ở đó, nhìn chằm chằm một cái túi ngẩn người không nói, liền vươn tay, đẩy cánh tay Thịnh Thế một cái, mềm mại nói: “Anh Thịnh, ký tên đi kìa!”
Thịnh Thế hồi hồn, gật đầu một cái, trong mắt lóe lên một cái, mới vừa tính toán ký tên, một cảnh sát nói: “Xin chờ một chút, chỗ này còn có một số tài liệu chưa viết xong.”
“Nếu như vậy, ngài Thịnh ngồi nghỉ ngơi một chút đã.”
Trưởng Cục Công an cung kính lên tiếng hỏi thăm.
Thân thể Thịnh Thế không thoải mái, lười phải mở miệng nói chuyện, liền gật đầu một cái, Tô Kiều Kiều liền nụ cười dương dương hả hê đi theo bên người Thịnh Thế, đi tới một bên ghế sa lon bằng da, ngồi xuống sát Thịnh Thế.
Trưởng Cục Công an phái người rót trà, tự mình rót cho Thịnh Thế một chén, Tô Kiều Kiều bưng lên, đưa cho Thịnh Thế, Thịnh Thế không nhận, chỉ là thần thái mệt mỏi, lắc đầu một cái, bày tỏ không uống.
Tô Kiều Kiều bỏ ly trà lên bàn, giả bộ quan tâm, hỏi thăm Thịnh Thế: “Anh Thịnh, anh không thoải mái sao?”
Thịnh Thế lại lắc đầu.
Tô Kiều Kiều đã quên với thái độ lạnh nhạt của Thịnh Thế đối với mình, cho nên không để trong lòng, vẫn như cũ hướng về phía Thịnh Thế, tiếp tục nói những ân oán của mình cùng Cố Lan San.
Thịnh Thế thật ra không nghe Tô Kiều Kiều nói gì.
Từ khi vừa vào Cục Công an, cô ta giống như một phiền não, không ngừng nói, anh không tâm tình nghe, liền trực tiếp ngoảnh mặt làm ngơ.
Về sau, Tô Kiều Kiều vẫn nói, Thịnh Thế không biết có phải là bệnh của mình càng ngày càng nghiêm trọng, vẫn bị Tô Kiều Kiều làm phiền, nói tóm lại, có chút buồn nôn, rất muốn ói, anh nhíu nhíu mày, cố đè nén, sau đó nghe thấy giọng nói Tô Kiều Kiều.
“Anh Thịnh, anh có biết không, người phụ nữ kia rốt cuộc cay cú bao nhiêu, cô ta chẳng nói lời nào cầm túi đập lên người ta, đập trên mặt em, làm em đâu đến muốn khóc......”
Giọng nói này của Tô Kiều Kiều, đến cuối cùng, giống như tên của cô ta, có cảm giác như kim châm vào tai, cực kỳ khó chịu.
Thịnh Thế nhíu mày, rốt cuộc chậm rãi từ từ nâng mắt lên, nghiêng đầu qua, liếc mắt nhìn Tô Kiều Kiều, hỏi: “Đau lắm hả?”
Tô Kiều Kiều lập tức gật đầu, nước mắt lưng tròng nhìn Thịnh Thế, “Thật là rất đau.”
“Bị thương ở đâu?”
Tô Kiều Kiều suy nghĩ một chút mình bị Cố Lan San đập lên mặt, liền nói: “Mặt ạ.”
“Quay lại, tôi xem một chút.” Giọng nói của Thịnh Thế nghe qua rất ôn hòa, chậm rãi, trong lòng Tô Kiều Kiều vui mừng, Thịnh Thế nắm lấy cằm của Tô Kiều Kiều, nhìn tỉ mỉ hơn nửa ngày.
Lông mi Thịnh Thế rất dài, anh nghiêm túc nhìn Tô Kiều Kiều như vậy, khoảng cách gần như thế, làm cho tốc độ tim đập của Tô Kiều Kiều không khỏi nhanh hơn.
Lông mi Thịnh Thế rất dài, anh nghiêm túc nhìn Tô Kiều Kiều như vậy, khoảng cách gần như thế, làm cho tốc độ tim đập của Tô Kiều Kiều không khỏi nhanh hơn, dần dần trở nên ngây ngô, sắc mặt hồng lên.
Thịnh Thế lại cong môi, lạnh lùng cười cười, sau đó không nhanh không chậm mở miệng, nói: “Xem ra da mặt của cô còn rất dày, luôn miệng nói bị người ta đập nặng như vậy, thế nhưng da mặt lại không sưng đỏ một chút nào.”
Trưởng Cục Công an nghe nói như thế, nở một nụ cười âm hiểm, vội vàng bưng ly trà, uống trà, che giấu.
Tô Kiều Kiều nghe được trong lời nói Thịnh Thế có ý chê cười, sắc mặt tối tăm, có chút xấu hổ, nhưng vẫn gượng cười đẩy Thịnh Thế xuống, nói: “Anh Thịnh, anh thật đáng ghét! Sẽ khiến người ta cười cho!”
Muốn giữ lại mặt mũi cho mình.
Nhưng Thịnh Thế cố tình chính là loại người, khi không muốn cho một người mặt mũi, căn bản sẽ không vì người kia suy nghĩ một chút nào, anh cong môi, cười nhỏ một tiếng cười xong, từ từ mở miệng, nói: “Cô cảm thấy tôi có tâm tình tốt để chọc cười cô sao?”
Sắc mặt Tô Kiều Kiều lập tức tái nhợt.
Thịnh Thế cảm thấy bên tai lập tức liền yên tĩnh lại.
Lười biếng ngồi trên ghế sa lon, thần thái tự nhiên.
Trong dạ dày vốn không tốt, cũng bởi vì bên cạnh không còn lời nói lải nhải khó nghe, mà dần dần trở nên thư thái một chút.
...
...
“Cục trưởng, người xem, những thứ này không có vấn đề gì đi?” Một cảnh sát đem tài liệu đến trước mặt trưởng Cục Công an.
Trưởng Cục Công an hơi nhìn lần nữa, đưa cho Thịnh Thế, nói: “Ngài Thịnh, bây giờ ngài có thể ký tên, sau đó mang Tô tiểu thư rời đi.”
Thịnh Thế nghe vậy gật đầu một cái.
Nơi này không có Pu't, cảnh sát liền vội vàng xoay người đi lấy.
Cửa phòng làm việc, bị hai cảnh sát đẩy ra, một trước một sau đi vào, hình như không để ý đến có người ở trong phòng, vẫn trò chuyện với nhau.
“Thật là chưa từng thấy người phụ nữ nào như vậy, vào Cục Công an, lấy khẩu cung, sửng sốt một chữ cũng không nói, cũng đã giữ cô ta lại hơn hai giờ rồi, cái gì cũng ghi chép xong, có tội hay không cũng không nói cho xong đi!”
“Lát nữa chúng ta sẽ quay lại, nếu như cô ta còn không nói, sẽ dùng biện pháp mạnh thôi!”
Người cảnh sát đi lấy Pu't, ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn hai người kia, hỏi: “Các cậu đi lấy lời khai từ người phụ nữ kia phải không, đến giờ còn chưa có nhả ra phối hợp lấy khẩu cung sao?”
“Không có.” Một trong hai người đó thở dài một cái, lắc đầu, mặt làm khó: “Cậu nói xem, tên gọi thì thật là dễ nghe, thế nhưng lại là người không thể nói lý?”
“Tên gọi là gì?”
“Diệp Sở Sở.”
...
...
Thịnh Thế mới vừa nhận lấy Pu't mà người kia đưa tới, tính toán ký tên, liền nghe được một cái tên đặc biệt quen thuộc.
Diệp Sở Sở.
Anh nhíu nhíu mày, động tác trên tay liền dừng lại, ngẩng đầu lên, hướng về phía người mới vừa nói chuyện, lên tiếng hỏi: “Các cậu nói người nào?”
Các cảnh sát này lúc này mới phát hiện ra, trong phòng còn có những người khác, lập tức thu lại lời nói tùy ý vừa rồi, khách khí nhìn cục trưởng, lặp lại một lần nữa, nói: “Diệp Sở Sở.”
“Ngài Thịnh, sao vậy?” Trưởng Cục Công an nhìn Thịnh Thế đang nhìn chằm chằm một cái túi cách đó không xa, bộ dáng trầm tư, hỏi thăm một câu.
Thịnh Thế thu hồi tầm mắt, tên này là tên của Cố Lan San trước kia, là trùng tên sao?
Thịnh Thế suy nghĩ một chút, còn hỏi một câu: “Cô ta làm sao mà phải vào Cục Công an?”
“Chính là cùng cô Tô đánh nhau.”
“Thì ra là cô ta tên là Diệp Sở Sở!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay