Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 14

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Chị ta nghi ngờ nhưng cũng không dám quấy rầy sếp tổng, rón rén định rời đi lại nghe thấy đằng sau truyền đến: “Sở Sở..... Sở Sở..... “
Nghe giọng điệu như vậy thì chị ta vô thức quay đầu lại, lại thấy sếp tổng không gì không làm được lại đang chôn mặt vào lòng bàn tay, bả vai run lên, giống như đang chịu đựng áp lựng gì đó hoặc đang khóc.
Chị ta cũng không biết bản thân suy nghĩ gì, giống như mất hồn mất vía. Cho nên, về đến nhà, trong đầu chị ta vẫn là hình ảnh kia.
Căn bản, chị ta không thể tưởng tượng được, cô ở bên cạnh sếp tổng lâu như vậy, trong cảm nhận của chị ta thì thật ra không có chuyện gì có thể làm khó sếp. Vậy mà, lại có lúc trông thấy cậu ấy bất lực, yếu ớt như vậy!
Lúc đó, sếp tổng chỉ gọi “Sở Sở”..... giống như tên một cô gái, là tên người trong lòng của cậu ấy sao?
Sau đó, có một lần vì chị ta bay chuyến sớm về Bắc Kinh, nghĩ rằng về nhà rồi đến công ty sẽ bị muôn nên đến công ty luôn. Lúc đó, mới chỉ sáu giờ sáng, trong công ty chẳng có ai. Hàng ngày, chị ta đều dọn dẹp văn phòng cho sếp tổng. Hôm nay đến sớm, chị ta cũng vào sớm hơn, đang dọn dẹp bàn làm việc lại thấy trên đó có một tờ giấy bỏ đi, mặt trên là chữ viết rông bay phượng múa của cậu ấy. Chị ta nhìn kỹ một chút mới nhìn ra đó là chữ ‘Sở Sở’. Lại là ‘Sở Sở’, chị ta hơi sợ một chút, lại nghe thấy tiếng động từ phòng nghỉ của sếp, ngẩng đầu lên lại thấy sếp tổng vừa tỉnh ngủ.
Thế mà sếp lại qua đêm ở công ty?
Từ sau lần đó, chị ta cũng chú ý quan sát đến sếp tổng hơ, phát hiện, rõ ràng cậu ấy đều cặp kè với nhiều phụ nữ khác nhau nhưng buổi tối vẫn quay lại công ty. Mà chị ta còn phát hiện một điều, tất cả những người phụ nữ xung quanh cậu ấy đều có một điểm giống nhau. Đó chính là họ đều có một mái tóc xoăn dài, đen nhánh, làn da trắng nõn, mắt to khi cười rộ lên có lúm đồng tiền mờ mờ.
Chị ta đoán có lẽ ‘Sở Sở’ trong lòng sếp tổng cũng có những đặc điểm này.
Người ngoài đều cảm thấy được sếp tổng cực kỳ phong lưu, cưới vợ rồi mà vẫn ở bên ngoài ăn chơi lêu lổng. Kỳ thật chỉ có chị ta biết, sếp tổng rất chung thủy. Cô gái mà sếp tổng yêu tên là ‘Sở Sở’. Sau khi kết hôn với Cố Lan San, cậu ấy cũng không vui vẻ.....
Mà lúc này, sếp tổng đứng đó, mang vẻ mặt u sầu nhìn ra ngoài cửa sổ vẫn là vì cô gái tên ‘Sở Sở’ kia sao?
Đang lúc thư ký do dự có nên vào hay không thì điện thoại trên bàn làm việc đột nhiên vang lên.
Người đàn ông hoàn hồn, thản nhiên đến bên cạnh, nghe điện thoại.
Không biết đầu dây bên kia nói gì mà khiến người đàn ông lúc trước còn mang vẻ mặt buồn bã trở nên có chút gấp gáp, giọng nói cũng trở nên bén nhọn: “Bà nói cái gì? Cô ấy một mình đến Cố gia? Bà điên sao? Sao lại để cô ấy một mình đến đó?”
Anh rống xong cũng cúp điện thoại, cũng chẳng kịp lấy áo khoác, chỉ kịp lấy chìa khóa đi ra văn phòng.
Thư ký không kịp tránh chỉ có thể nhỏ giọng nói với Thịnh Thế: “Thịnh tiên sinh, đã có bản kế hoạch mới bọn họ kêu tôi mời ngài qua đó cho ý kiến!”
“Hôm nay là chủ nhật, không cần đi làm, có kế hoạch gì thì ngày mai đưa tôi xem! Có ngày cuối tuần cũng nên để cho người ta nghỉ ngơi một ngày!”
Thịnh Thế vừa rống với thư ký vừa đi về phía thang máy.
Thư ký bị anh rống chỉ biết đứng sững ở đó, cả người run run không dám nói câu gì nhưng trong lòng lại cảm thấy tủi thân vô cùng. Sếp tổng, cậu cũng biết hôm nay là chủ nhật, là ngày nghỉ sao?
——
Từ sau khi gả cho Thịnh Thế, Cố Lan San cũng không trở về Cố gia nữa. Tận đáy lòng, kỳ thật cô rất ghét việc trở về nhà.
Tuy cô cũng có một khoảng ký ức rất dài cũng được gọi là no đủ, hạnh phúc, có chị cô Cố Ân Ân và người cô thầm mến Hàn Thành Trì đều xuất hiện tại Cố gia này nhưng đây cũng là nơi xảy ra nhiều ký ức cô không muốn nhớ lại.
Sở dĩ, cô có thể ở lại Cố gia nhiều năm như vậy kỳ thật ít nhiều cũng nhờ Cố Ân Ân. Cố Ân Ân là một cô gái khiến ai cũng đều quý mến. Khuôn mặt xuất chúng, có tri thức, hiểu lễ nghĩa đúng chuẩn một cô gái danh giá. Tất cả những tục ngữ mỹ lệ đều không đủ hình dung vẻ tốt đẹp của chị ấy.
Tại Cố gia, người mà Cố Lan San ghét nhất chính là Cố phu nhân, mẹ để Cố Ân Ân, là mẹ nuôi cô. Ngoài ra, còn có một người nữa thường xuyên xuất hiện tại Cố gia, cháu ngoại của Cố phu nhân, em họ Cố Ân Ân, Vương Gia Di.
Vương Gia Di bằng tuổi cô, từ nhỏ đã thích Thịnh Thế.
——
Hàn Thành Trì và Thịnh Thế cùng ở một khu đại viện từ nhỏ. Cố Ân Ân là hôn thê của Hàn Thành Trì cho nên Thịnh Thế, Hàn Thành Trì và Cố Ân Ân thường xuyên gặp mặt. Vì thế, cô em họ Vương Gia Di yêu mến Thịnh Thế cho nên luôn đi theo sau chị họ để có thể thường xuyên gặp Thịnh Thế.
Sau đó, Cố Ân Ân và Hàn Thành Trì đi du học, Thịnh Thế vì ngồi sau xe điện của Cố Lan San mà ngã gãy tay, không thể thi cuối cấp, học lại một năm còn được phân vào lớp của Cố Lan San. Vì vậy, Vương Gia Di chưa bao giờ để ý đến con gái nuôi của Cố gia đã nhận Cố Lan San làm bạn tốt. Mỗi ngày đều kiếm cớ tìm Cố Lan San, đương nhiên mục đích để nghe ngóng tin về Thịnh Thế.
Đáng tiếc, hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.
Vương Gia Di thích Thịnh Thế thì rất nhiều người biết nhưng Thịnh Thế lại chẳng thèm để ý đến Vương Gia Di dù chỉ một lần.
Còn Cố Lan San, vì Cố Ân Ân đi du học, chỉ còn một mình thế nên cho dù Vương Gia Di có rất nhiều tật xấu nhưng cô vẫn chấp nhận kết bạn với cô ta.
Mãi đến hơn hai năm trước, đúng ngày sinh nhật Vương Gia Di, cô ta nhờ Cố Lan San nhất định phải mời bằng được Thịnh Thế đến dự tiệc sinh nhật cô ta.
Đêm đó, Vương Gia Di muốn chuốc say Thịnh Thế rồi hạ thuốc. Sau đó, cùng anh trên giường, nhân cơ hội gạo nấu thành cơm để gả cho Thịnh Thế!
Trong mấy người bọn họ, bối cảnh gia đình Thịnh Thế là tốt nhất. Tuy mọi người cùng lớn lên nhưng ai cũng nói chuyện khách khí, thận trọng với anh.
Cho nên, rất nhiều người muốn làm thân với Thịnh gia.
Tất nhiên, Vương Gia Di không tự nghĩ ra cách này. Từ trước đến giờ, Vương Gia Di là một cô gái không có đầu óc, chính là một bình hoa di động. Biện pháp này của cô ta kỳ thật là do mẹ ruột của Cố Ân Ân – Cố phu nhân nghĩ ra.
Cố phu nhân muốn để cháu gái ruột gả cho Thịnh Thế. Như vậy, gia đình họ một người gả cho Hàn Thành Trì, một người gả cho Thịnh Thế, đều đáng nở mày nở mặt, tuổi già họ cũng không đáng lo.
Nhưng mà, chuyện lại phát sinh ngoài dự đoán. Không biết có phải do mọi người uống quá nhiều hay là xảy ra chuyện gì. Nói ngắn gọn, sáng hôm sau, như dự tính, Cố phu nhân dẫn theo mẹ Thịnh Thế đẩy phòng ngủ của Vương Gia Di muốn bắt tại trận cảnh kia để có thể ấn định hôn sự của hai người. Quả thật, khi đẩy cửa ra, trong phòng rất hỗn độn, quần áo vứt dưới sàn, Thịnh Thế *** nằm trên giường nhưng cô gái bên cạnh anh không phải Vương Gia Di mà là Cố Lan San.
Cố Lan San là con gái nuôi, có mục đích gì tất nhiên mẹ Thịnh Thế biết rõ.
Mẹ Thịnh Thế không phải không thích Cố Lan San, nhưng Thịnh gia mấy đời đều độc đinh nên muốn cưới phải cưới một cô gái có gia thế tốt một chút.
Cho nên, nhìn thấy cảnh kia đã cho rằng Cố phu nhân cố ý sắp đặt muốn Thịnh gia cho phép Thịnh Thế cưới Cố Lan San thì Thịnh phu nhân lập tức trở mặt!
Cố phu nhân không dám đắc tội với Thịnh phu nhân nên vội vàng mở miệng giải thích.
Cố Lan San và Thịnh Thế bị đánh thức.
Cố Lan San bị cảnh tượng trước mắt dọa ngốc.
Thật sự cô không nghĩ đền lần đầu tiên của mình lại bị mất một cách u mê như vậy!
Mà Thịnh Thế lại nhíu mi, thấy Cố phu nhân và Thịnh phu nhân đang tranh cãi, chỉ nói: “Nếu chuyện đã xảy ra rồi thì nói nữa cũng vô ích! Con cưới Sở Sở là được!”
Lúc đó, Thịnh Thế gọi Cố Lan San là “Sở Sở”
Tên thật của Cố Lan San là Diệp Sở Sở nhưng tại thành phố Bắc Kinh này không ai gọi cô là Diệp Sở Sở. Tất cả mọi người đều gọi cô là Cố Lan San. Chỉ có một mình Thịnh Thế, gọi cô là: “Sở Sở”; “Diệp Sở Sở”; “Sở Nhị“.....
Thịnh phu nhân có chút không hài lòng, sợ Thịnh Thế bị ép buộc. Thịnh gia không sợ Cố gia bọn họ. Huống chi, chỉ là con gái nuôi, ngủ thì ngủ cũng chẳng cần chịu trách nhiệm gì!
Mà Cố phu nhân cũng không muốn Cố Lan San gả cho Thịnh Thế. Tuy bà ta nhận nuôi Cố Lan San có mục đích dựa vào đám cưới của con bé. Nhưng bà ta không hề muốn để Cố Lan San có một mối hôn sự tốt như vậy!
Vì thế, Cố phu nhân và Thịnh phu nhân lại đứng chung một chiến tuyến, từ chối cuộc hôn nhân này!
Đáng trách hơn là, lúc đó Cố Lan San cũng về phe bọn họ, nói không muốn gả cho Thịnh Thế!
Nhưng mà không ai biết, lúc đó thật sự Thịnh Thế cam tâm tình nguyện, không hề tức giận, oán trách khi nói muốn chịu trách nhiệm với Cố Lan San!
Anh cảm thấy, bức thư tình có ý nghĩa nhất mà đàn ông có thể cho phụ nữ chính là giấy đăng ký kết hôn.
Cho nên, anh tìm gặp Cố phu nhân, cho bà ta rất nhiều tiền và món lợi khác mới khiến bà ta chấp nhận gả Cố Lan San cho anh!
Nói là gả nhưng chẳng khác gì cuộc mua bán!
Lúc đó, em trai cùng cha khác mẹ của Cố Lan San đến Bắc Kinh tìm cô. Vừa lúc biết được chuyện này, câu cảm thấy chị gái đã bị mẹ bán một lần đã đủ đáng thương bây giờ lại bị bán lần nữa. Vì thế muốn dẫn Cố Lan San trốn khỏi cơn ác mộng này. Nhưng đang trên đường chạy trốn lại xảy ra tai nạn xe cộ, em trai Cố Lan San trở thành người thực vật.
Cố Lan San cần một khoản tiền lớn để lo cho em trai cho nên cô quay về Cố gia. Cố phu nhân nói cô gả cho Thịnh Thế, muốn bao nhiêu có ấy nhiêu còn bà ta sẽ không cho một xu!
Kỳ thật, lúc đó, Cố phu nhân đã nhận nhiều tiền bạc và món lời từ Thịnh Thế. Vì vậy, Thịnh Thế viết tặng cho Cố Lan San lá thư tình duy nhất đời anh – giấy đăng ký kết hôn, để cô trở thành Thịnh thiếu phu nhân danh chính ngôn thuận.
Như vậy, người đàn ông Vương Gia Di thầm mến đã cưới Cố Lan San cũng đủ khiến Vương Gia Di không cam lòng chút nào. Cô ta giống như người điên, xông về phía Cố Lan San, hận không thể xé xác Cố Lan San thành trăm mảnh.
Cố Lan San cũng không phải kẻ ngu. Cô cảm nhận được nếu không phải vì Cố phu nhân và Vương Gia Di bày kế thì cô và Thịnh Thế cũng không trở nên như thế. Cô cũng không bị Cố phu nhân coi là đồ vật mà bị bán lần nữa.
Sau đó, Cố Lan San không chút lưu tình mà đánh trả một cái khiến cho hai bên trở mặt thành thù.
Sau đó, Cố Lan San cũng không trở lại Cố gia.
——
Cố gia vẫn ở căn biệt thự cũ.
Đã lâu Cố Lan San cũng không trở về, nhìn cảnh tượng quen thuộc cũng khó tránh khỏi việc nhớ về quá khứ. Đã định đến một mình vì thế nói với tài xế một câu rồi tự cô đi mua vài thứ rồi xuống xe.
Con đường này cô đã đi qua trăm ngàn lần. Hai bên đường là hai cây ngô đồng lớn, so với hai năm trước dường như cũng to hơn rất nhiều.
Lái xe đưa nàng đến cổng khu biệt thự, cách biệt thự Cố gia chừng hai mươi phút đi bộ.
Ở cửa khu biệt thự, bác bảo vệ vẫn còn nhớ rõ Cố Lan San, mỉm cười chào hỏi cô: “Cố nhị tiểu thư, cô về rồi?”
Cố Lan San cười cười, chưa kịp mở miệng nói chuyện thì có một chiếc Mercedes màu đỏ đi đến, lúc đi qua bên trai cô thì xe hơi chậm tốc độ lại. Cửa kính hạ xuống, bên ghế phụ lái xuất hiện khuôn mặt mà Cố Lan San ghét cực kỳ, Vương Gia Di: “A, vậy mà gặp lại người quen cũ! Thịnh thiếu phu nhân! Thịnh thiếu phu nhân, thật trùng hợp!”
Cố Lan San cực kỳ không thích điều này: “Thật trùng hợp!”
Cố Ân Ân và Hàn Thành Trì trở về, gọi điện kêu cô tới Cố gia. CÔ đã nghĩ có thể chạm mặt Vương Gia Di. Quả thật không ngờ lại gặp Vương Gia Di sớm như vậy!
“Anh yêu, cô ta chính là bạn tốt trước kia của em! Rốt cuộc, ςướק đi người đàn ông em thích – Cố Lan San!” Vương Gia Di chào hỏi với Cố Lan San, sau đó vội vàng quay đầu giới thiệu với người đàn ông đang ngồi ở ghế lái.
“Ông xã cô ta cũng là người đàn ông trước kia em thích là con trai Thịnh gia. Ngày nào cũng gây chuyện đó!”
Cố Lan San cảm thấy kiểu giới thiệu của Vương Gia Di này quả thật mới mẻ, độc đáo. Cô nhẹ giọng nói chuyện với người đàn ông trong xe: “Xin chào, tôi là Cố Lan San!”
Người đàn ông ngồi trong xe chỉ vuốt cằm cười với cô. Đột nhiên, Vương Gia Di quay đầu, biết rõ ràng Cố Lan San chỉ đến một mình, lại vẫn cố tình mỉm cười hỏi: “Thịnh thiếu phu nhân, có phải Thịnh tiên sinh bận đi chơi với phụ nữ bên ngoài nên không có thời gian về nhà mẹ đẻ cùng cô không?”
Cũng hai năm rồi Cố Lan San không gặp Vương Gia Di, cô cho rằng tính cách cô ta cũng nên thay đổi ít nhiều. Nhưng thật không ngờ, vẫn đáng ghét như vậy. Mở miệng là uy hiếp người khác.
Cố Lan San đang suy nghĩ phản bác lại Vương Gia Di như thế nào thì một chiếc siêu xe đỗ ngay bên cạnh Vương Gia Di.
Cố Lan San suy nghĩ cuối cùng muốn phản kích Vương Giai Di như thế nào, một chiếc xe liền vượt qua xe Vương Giai Di, vững vàng đứng ở trước xe cô ta, đứng im.
Vương Giai Di cố ý đem tốc độ xe ở mức chậm nhất, làm cho cô ta có khả năng ngồi ở trong xe cùng Cố Lan San trò chuyện.
Hiện tại, đột nhiên phía trước ngừng một chiếc xe, mà còn vững vàng trước xe của cô ta dừng lại, làm hại Vương Giai Di vội vàng giẫm lên phanh xe dừng lại, Vương Giai Di có thắt dây an toàn, cả người vẫn hướng về phía trước bổ nhào một đoạn.
Vương Giai Di ổn định tinh thần, liền ngẩng đầu, vốn định mắng một câu “Không có mắt à, lái xe như thế nào vậy!”
Nhìn đến phía trước cửa một chiếc Audi A8 bị đẩy ra.
Người đàn ông cả người mặc trang phục thoải mái, từ trong xe chậm rãi đi xuống.
Động tác của anh không nóng không vội, làm cho người ta có cảm giác tao nhã tự nhiên.
Lúc này đã là hoàng hôn, màu đỏ trời chiều chiếu vào trên người của người đàn ông, khiến xung quanh anh như có một vòng ánh sáng.
Cảnh này giống như là nam chính lên sân khấu trong phim truyền hình thần tượng, hình ảnh rung động mười phần, phong cảnh xung quanh tất cả mọi thứ đều trở thành bối cảnh làm nền cho anh.
Lời nói của Vương Giai Di bị nghẹn ở trong cổ họng, nhìn bước chân chậm rãi bước tiếp ngoài cửa sổ, nhìn không chớp mắt người đàn ông đang đi về phía Cố Lan San, biểu tình hơi có chút ngây người.
Thịnh Thế như thế nào đến đây? Không phải rõ ràng chỉ có một mình Cố Lan San tới sao?
Trong tích tắc Cố Lan San nhìn Thịnh Thế biểu tình cũng là có chút kinh ngạc, chính mình gọi điện thoại, anh cái gì cũng không nói trực tiếp cúp điện thoại, vốn tưởng rằng anh không muốn đến đây, hiện tại như thế nào lại chạy tới rồi hả?
Thịnh Thế đi đến trước mặt cô, mặt anh sinh ra vốn đã chói mắt, lúc này đã thu liễm khí thế vương giả trong quá khứ, nhưng cũng không thể nào làm mất ung dung cao quý, cả người có vẻ có chút thanh nhã dịu dàng.
Thịnh Thế đi đến bên người Cố Lan San, vươn tay đem túi xách trong tay cô một phen nhận lấy, một đôi mắt đen nhánh, nhìn chằm chằm Cố Lan San, khóe môi hơi cười, mang theo một chút cưng chiều: “ Sở Sở, không phải bảo em đợi anh với sao, như thế nào không nghe lời như vậy, chính mình đã chạy tới rồi.”
Cố Lan San cũng muốn hỏi một câu “ Sao anh lại tới đây?”, lại nghĩ đến vừa rồi Vương Giai Di nói những lời này, vốn tưởng rằng sự thật đã bị Vương Giai Di biết được sẽ châm chọc cô, thật không ngờ Thịnh Thế lại đến đây, nhất thời cong cong khóe môi, “ Em nghĩ anh vẫn đang bận rộn a!”
Thịnh Thế nhìn cũng không nhìn Vương Giai Di một cái, thẳng tay lôi kéo Cố Lan San từ trên xe xuống, Trước một giây, Cố Lan San ở trên xe đột nhiên dừng chân, đối với Vương Giai Di ngồi ở trong xe còn chưa phục hồi tinh thần, nhẹ nhàng bâng quơ mở miệng nói một câu: “ Giai Di, đợi chút nữa ở nhà liền gặp!”
Sau đó, cũng không nhìn Vương Giai Di bị tức không thể nói ra mặt, cong cong khóe môi, lên xe.
........
Thịnh Thế cùng Cố Lan San mới vừa dừng xe ổn định ở trong sân biệt thự Cố Gia, Vương Giai Di cũng đã đến nơi.
Người hầu Cố Gia đã mở cửa, từng người đối với bọn họ cung kính cúi chào nói: “Thịnh tiên sinh, Nhị Tiểu Thư, biểu tiểu thư.....”
Người hầu còn chưa chào xong, cửa nhà liền bị đẩy ra.
Cố Ân Ân từ trong đi ra, cô ta mặc một bộ váy ngắn xinh đẹp màu trắng, tóc dài toàn bộ xõa ra, nhìn cao quý mà lại thoải mái. Biểu tình trên mặt thân thiết xúc động: “ San San, em như thế nào bây giờ mới đến, chị đều đã chờ em cả buổi rồi!”
Cố Lan San nhìn thấy Cố Ân Ân, đáy mắt đều là ý cười.....
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc