Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 131

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Cho nên lúc lái xe, cố gắng làm cho mình duy trì trấn định, không liếc nhìn cô một cái, vậy mà, bên cạnh cô vốn đang ngồi rất an tĩnh, bỗng nhiên bắt đầu nhích tới nhích lui, mặc dù mức độ rất nhỏ, nhưng vẫn bị anh phát hiện, anh không tự chủ được vẫn luôn nhìn cô từ trong kính chiếu hậu, ai biết về sau, cô càng ngày càng quá mức, lại duỗi tay vào trong áo, còn vén lên phía trên, lộ ra mảnh lưng trắng noãn eo thon, anh nhìn cả người tức thì có một luồng nhiệt lưu dồn dập xông về *** của anh, sau đó cảm giác của anh ngay lập tức hội tụ về điểm cao nhất, anh không nhịn được kẹp chặt hai chân, dời ánh mắt sang chỗ khác, qua không tới mười giây, anh lại quay qua liếc mắt một cái, phát hiện quần áo vén lên trên càng lớn hơn nữa, tâm thần anh nhoáng lên một cái, liền lập tức đạp chân ga, lời nói đó cũng đi theo bật thốt hô lên, hoàn toàn quên mất khống chế cảm xúc.
Cố Lan San nhìn Thịnh Thế, há miệng, trong đôi mắt chứa đầy vẻ mờ mịt, cả người liền cứng ngắc ở tại chỗ.
Một đôi mắt nhìn chằm chằm Thịnh Thế.
Mang theo một chút tội nghiệp lên án.
Nhìn đến trong lòng Thịnh Thế lập tức thấy hối hận, anh giơ tay lên, hơi che che miệng, sau đó hít sâu một hơi, để giọng nói của mình nghe như bình thường: "Không phải...... Anh là đang hỏi em, em làm cái gì vậy?"
Cố Lan San chẳng biết tại sao bị Thịnh Thế quát một câu, có chút không vui, vểnh môi, có phần không muốn để ý Thịnh Thế.
Thịnh Thế lúng túng há miệng, muốn nói xin lỗi, nhưng có chút không quen.
Không khí bên trong xe lập tức có chút trở nên ngưng trệ.
Đổi lại trước khi cô và anh chưa kết hôn, cô đã sớm nhào tới đánh anh, đổi lại sau khi anh và cô kết hôn, cô chỉ lạnh nhạt làm bộ như cái gì cũng không có nghe thấy, nhưng bây giờ, Cố Lan San càng nghĩ càng thấy mình thật tủi thân, thậm chí trong lòng có chút khó chịu.
Tại sao anh rống cô chứ...... Tại sao anh có thể như vậy......
Cô nén lại tính tình đợi một lát, chờ anh nói xin lỗi, nhưng anh lại không lên tiếng, cô càng có cảm giác mình uất ức.
Bên trong xe trầm mặc một hồi thật lâu, Thịnh Thế mới hít sâu một hơi, ôn tồn nói: "Vừa rồi anh không phải cố ý."
Cố Lan San vẫn nghiêm mặt như cũ, nhưng thần thái lại hòa hoãn rất nhiều.
Thịnh Thế không rõ nguyên do hỏi: "Sau lưng em bị làm sao vậy?"
Cố Lan San rút tay ra khỏi áo, ngẩng đầu lên, đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn Thịnh Thế, có chút ngượng ngùng hé miệng, sau đó mới nhỏ giọng nói: "Nút áo lót của em, chưa cài lại."
Thịnh Thế được Cố Lan San nhắc như vậy, anh lập tức hoàn hồn, sau đó cả người có chút xấu hổ quay đầu, nói: "Nhanh sửa lại."
Tay Cố Lan San lại duỗi vào trong áo, sột sột soạt soạt một trận, Thịnh Thế không có nhìn, chỉ đang tưởng tượng, lại càng giày vò, anh cảm thấy âm thanh kia, tràn đầy trêu chọc, làm cho trong lòng anh ngứa ngáy, anh càng kẹp chặt hai chân, gắng gượng hỏi: "Đã xong chưa?"
Từ trước tới nay Cố Lan San mặc áo lót đều là cài từ phía trước, đi vòng qua phía sau, hiện tại đưa ra phía sau như vậy, cô khẩn trương, làm thế nào cũng không cài lại được, nghe giọng nói của Thịnh Thế, càng thêm nóng vội, sau đó thật vất vả cài vào được một cái, lại bị bung ra rồi.
Cố Lan San mặc nội y, từ trước tới nay luôn là cài từ phía trước, rồi vòng ra đằng sau, hiện tại lại vắt tay ra sau lưng làm, cô khẩn trương, nên thế nào cũng không được, nghe được giọng nói của Thịnh Thế, cô càng nóng lòng, sau đó thật vất vả cài được một cái móc nhỏ lại bị bật ra.
“Không có………” Cố Lan San gấp đến độ lòng bàn tay đổ mồ hôi, đáp một tiếng, cố gắng và tốn sức tiếp tục cài lại, nhưng không biết làm sao, càng khẩn trương cô lại càng không cài được.
Thịnh Thế tiếp tục quay đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ xe, đè nén thân thể đang cuồn cuộn khô nóng của mình, chịu đựng khó chịu, lại phát hiện hình như mình so với vừa rồi còn khẩn trương hơn.
Bên trong xe an tĩnh đến quỷ dị, qua một hồi thật lâu, Thịnh Thế mới lại nuốt nước bọt, hỏi: “Hiện tại thế nào? Cài được chưa?”
Cố Lan San không nói gì.
Thịnh Thế đợi một hồi, có chút không hiểu rõ cô gái bên cạnh rốt cuộc đang làm gì, nên anh nghiêng đầu lại.
Thấy hai cánh tay Cố Lan San từ trong áo lui ra ngoài, y phục giống như là một cái túi, ôm lấy cô, tay của cô ở trong áo nhích tới nhích lui, Thịnh Thế cau mày, nhìn Cố Lan San, lên tiếng hỏi: “Em đang làm gì đấy?”
Cố Lan San ngẩng đầu lên, nhìn ánh mắt của Thịnh Thế, trắng đen rõ ràng, cô chớp chớp mắt vô tội trả lời: “Cài nút nha.”
Thịnh Thế bộc phát kỳ quái, nhìn vào mắt Cố Lan San, tràn đầy sự khó hiểu.
Mặt Cố Lan San đỏ ửng, hiểu rõ ý tứ của Thịnh Thế, nhỏ giọng giải thích nói: “Trước em đều cài ở phía trước, phía sau không nhìn thấy móc cài, nên cài có chút không được.”
Tròng mắt Thịnh Thế xoay xoay lúng túng, nói một câu, “Vậy em tiếp tục.” Rồi quay đầu nhìn ra phía cửa sổ.
Cố Lan San khổ não nhìn áo len của mình, cô suy nghĩ trong chốc lát, rồi lên tiếng: “Thịnh Thế.”
“Hả?” Thịnh Thế không có quay đầu lại, giọng nói có chút không chắc trả lời một câu.
Cố Lan San cắn cắn môi dưới, giọng nói nhỏ hơn: “Anh giúp em cài lại một chút đi.”
Thịnh Thế không nói gì.
Bên trong xe hoàn toàn yên tĩnh.
Qua thật lâu, giọng nói của Cố Lan San lại truyền ra: “Áo len chắn mất tầm mắt của em, em không nhìn thấy, mà em phát hiện *** len ra quá phiền toái.”
Cố Lan San càng nói, mặt càng đỏ.
Thật là làm người ta mắc cỡ.
Cô cảm thấy mặt mình đều đã nóng như lửa đốt.
Thịnh Thế vẫn không nói chuyện.
Cố Lan San đợi trong chốc lát, cho là người đàn ông này không tiếng động cự tuyệt mình, cô chép miệng, cảm giác mình càng mất mặt hơn rồi, đưa ra lời nhờ anh giúp một tay, vậy mà anh lại không nhìn cô.
Cô cong môi, sau đó "Này" một tiếng, giọng điệu có chút hung hăng: "Em nói anh giúp em một tay cài cho em cái nút, anh không có nghe thấy hả, cái nút này là do anh cởi ra nha, vốn là anh nên cài vào cho em đấy!"
Thịnh Thế nhắm hai mắt lại, hít sâu một hơi, sau đó từ từ xoay người lại, nhìn vào ánh mắt Cố Lan San, ánh mắt có chút lay động bất định: "Anh sẽ thử một chút."
Lúc này Cố Lan San mới vội vàng đem cánh tay mình đang luồn vào trong tay áo ra, đưa lưng về phía Thịnh Thế.
Thịnh Thế nhìn chằm chằm bóng dáng Cố Lan San, nhìn một lát, không có nhúc nhích, vẻ mặt của anh càng ẩn nhẫn.
Cố Lan San có chút không hiểu cho nên lên tiếng thúc giục: "Nhị Thập, anh ở đấy làm gì vậy!"
Cố Lan San có chút không hiểu cho nên lên tiếng thúc giục: "Nhị Thập, anh ở đấy làm gì vậy!"
Lúc này Thịnh Thế mới không tiếng động châm rãi phun ra một hơi, nâng Ng'n t thon dài lên, có chút run rẩy đưa về phía y phục của Cố Lan San.
Cố Lan San vẫn cảm thấy Thịnh Thế rất lằng nhằng, giống như đàn bà vậy, vừa định lên tiếng nói, lại cảm thấy tay của anh chạm vào vạt áo của cô, một cảm giác ái muội không nói ra được nhanh chóng cuốn sạch trái tim mềm mại của cô, cô lập tức ngậm miệng, thân thể theo bản năng ý thực được.
Cô cảm thấy tay Thịnh Thế chậm rãi vén y phục của cô lên.
Bên trong xem có mở máy sưởi, không lạnh, nhưng cô lại thấy có chút run rẩy.
Tay của người đàn ông này, cách *** cô một khoảng, nhưng cô vẫn cảm thấy có chút K**h th**h nóng bỏng, từ sau lưng của cô chậm rãi bò lên.
Tại hai bên *** của cô anh nắm lấy hai bên áo lót, mới vừa tính kéo ra giữa, không cẩn thận chạm vào làn da trắng nõn sau lưng cô, xúc giác mềm mại mà trắng nõn, giống cảm giác anh tưởng tượng trong đầu như đúc, tay của anh đột nhiên run lên, cứng ngắc ở đó không có cách nào nhúc nhích.
Cố Lan San đợi trong chốc lát, phát hiện Thịnh Thế không có bất cứ động tác gì, cô cảm thấy không khí hình như có chút quỷ dị, nhưng cô còn chưa nói ra được rốt cuộc quỷ dị chỗ nào, cô do dự một lát, sau đó lên tiếng thúc giục: “Nhị Thập, anh nhanh lên một chút nha.”
Cô gọi anh “Nhị Thập”, giọng nói vừa mềm mại vừa nhẹ nhàng, rơi vào trong tai anh trở nên hứng thú, giống như dẫn dụ anh vậy.
Trong đầu Thịnh Thế vốn tràn đầy tư tưởng hư hỏng, hiện tại những tư tưởng hư hỏng này giống như đứa bé không có ai quản, lập tức gương oai trong ***g *** anh.
Anh bộc phát lưu luyến canh chừng sau lưng cô, ngoài xe có ánh đèn đường chiếu vào, nhàn nhạt rọi lên lưng cô, hiện đầy một tầng oánh nhuận, anh không nhịn được *** *** môi có chút miệng đắng lưỡi khô.
Anh giống như không nghe được giọng nói của cô, chỉ nhìn chằm chằm vào *** cô, dừng tay tại chỗ.
Nhịp tim Cố Lan San càng thêm rõ ràng, cô có chút luống cuống lên tiếng: “Nhị Thập, anh lo lắng cái gì vậy, anh chỉ cần dùng sức kéo một chút, đem những cái móc nhỏ cài vào là được rồi!”
Thịnh Thế vẫn không có động.
Cố Lan San nóng lòng, giọng nói hung dữ hơn: “Anh có hơi sức hay không vậy!”
Cô vừa nói, vừa định quay đầu, mới vừa quay được một nửa, cô cảm thấy có một bàn tay nóng bỏng đang dán lên sau lưng mình, cả người cô như bị ma nhập, bất động ngay tại chỗ.
Cô nín thở, cảm thấy bên trong xe an tĩnh khác thường.
*** của cô so với trong tưởng tượng của anh càng mềm mại hơn, cảm giác khi sờ vào như vậy làm cho đại não của anh hoàn toàn ngưng suy nghĩ, tay của anh hoàn toàn phản ứng theo bản năng, chậm rãi dao động, một tấc một tấc vuốt ve *** cô.
Cố Lan San hoàn toàn cứng ngắc, trong đại não trống rỗng, cô quên mất phản kháng, cũng quên mất bài xích, mặc cho bàn tay người đàn ông làm xằng làm bậy trên lưng của mình.
Hô hấp của cô dần dần trở nên gấp gáp, có một cảm giác trống rỗng mãnh liệt từ bụng của cô truyền ra, chọc cho cô như một đứa trẻ mới yêu, cực kỳ luống cuống đến vô tội.
Cô phản ứng như vậy, càng lúc càng làm cho anh chìm đắm, tay của anh từ sau lưng cô, chậm rãi dời đến hai bên *** của cô.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc