Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 130

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Chỉ là thưởng thức của anh, còn chưa kéo dài tới mười giây đồng hồ, thì chiếc áo khoác đặc biệt vô tội đã hung hăng quăng vào mặt anh, mặt mày tỏ vẻ e lệ diễn biến thành tức giận, hướng về phía Thịnh Thế, phát tiết ra không giữ lại chút nào: “Anh nói anh không biết xấu hổ, tại sao còn lôi kéo em không biết xấu hổ cùng anh chứ! Nhị Thập, anh khốn kiếp!”
Thịnh Thế bị Cố Lan San mắng mặt mày càng giản ra, tâm tình càng vui vẻ, anh nhíu mày, nhẹ nhàng hừ một tiếng, mím môi, cười nói: “Đều là do anh sao, đều do anh, lần sau anh nhất định sẽ chú ý, phải nhìn cho rõ đó có phải là bình phong hay không rồi mới đẩy em.”
Mặt Cố Lan San lập tức đỏ lựng, giống như đã bị lửa thiêu vậy, cô tức giận trợn mắt nhìn Thịnh Thế chằm chằm, mở to miệng, muốn mắng, nhưng e lệ rồi lại không tìm được một chữ, cuối cùng liền thẹn quá hóa giận cố tình gây sự nhào về phía Thịnh Thế, giơ tay lên, dùng sức níu lấy lỗ tai Thịnh Thế, vừa kéo vừa P0'p.
Vóc dáng Thịnh Thế rất cao, cô phải cố hết sức, Thịnh Thế hơi cong cong người xuống, thuận thế ôm vòng eo không yêu của cô, cười híp mắt thừa nhận.
Cố Lan San thật cảm thấy mình mất mặt quá mức rồi, cô cắn môi dưới, thế nào cũng cảm thấy chưa hết giận, nhưng hơi sức trên tay khi dễ Thịnh Thế dần dần yếu đi.
Cô nới lỏng lỗ tai của anh, nhìn thấy nụ cười trên mặt anh, cực kỳ chói mắt, sau đó lại lắc tới lắc lui khuôn mặt của anh, thỉnh thoảng còn vỗ nhè nhẹ mấy cái.
Hai người hoàn toàn cũng không để ý đến thang máy đã đến xuống hầm bãi đậu xe.
Cửa thang máy mở ra.
Bên ngoài cửa thang máy có vài người đang đứng, thấy một màn như vậy ở bên trong, lập tức kinh ngạc một trận.
Cố Lan San vốn đang vui sướng P0'p mặt của Thịnh Thế, không còn hình tượng nào để nói, giống như một cô gái nhỏ cay cú, trong lúc bất chợt cửa thang máy mở ra, cô liền nghiêng đầu, nhìn thấy bên ngoài có một người đàn ông trung niên và một thiếu phụ đang nhìn mình, mang theo đầy kinh ngạc, mặt Cố Lan San hết trắng xanh rồi lại đỏ lên, cô lập tức bông tay ra, trốn sau lưng Thịnh Thế, chỉ lộ ra một cái đầu nho nhỏ, vẫn còn hơi rủ thấp xuống, cô thay đổi rất nhanh, trong nháy mắt từ người đàn bà chanh chua biến thành cô gái nhỏ khéo léo, Thịnh Thế không nhịn được nữa cười khẽ một tiếng, d.đ;l;q;d nhiều năm như vậy thoáng một cái đã qua, cô chẳng thay đổi chút nào, vẫn giống như trước kia, ở trước mặt người khác, khéo léo và sĩ diện, vẫn duy trì hình tượng muốn bao nhiêu thục nữ thì có bấy nhiêu, muốn bao nhiêu cẩn thận liền có bấy nhiêu, nhưng ở trong đáy lòng thì bộ dáng lại hoàn toàn ngược lại, hoành hành ngang ngược, cố tình gây sự.
Sao Cố Lan San có thể nghe không ra hàm nghĩa tiếng cười khẽ của Thịnh Thế chứ, mặt cô càng đỏ hơn, chặt chẽ níu lấy vạt áo Thịnh Thế, dán chặt vào sau lưng anh, nhanh chóng đi lướt qua hai người kia ra ngoài.
Ra khỏi thang máy, Cố Lan San lại bắt lấy tay Thịnh Thế, cũng không quay đầu mà chạy trối ૮ɦếƭ về phía trước, Thịnh Thế mặc cho cô nắm, ánh mắt rơi vào nơi cô đang nắm, tâm trạng yên lòng, trong ***g *** hiện lên một cảm giác, nếu đời này kiếp này có thể cùng cô chạy như vậy, thật là tốt biết bao!
Đi thẳng đến trước xe Thịnh Thế, Cố Lan San không nói lời nào mà xoay người, sờ soạn tìm kiếm trong túi Thịnh Thế, sau đó lấy chìa khóa xe mở cửa ra lập tức chui vào, thuận tiện “Ầm” một tiếng, đóng cửa xe lại.
Thịnh Thế khoan thai chậm rãi đi qua bên kia ghế lái, lịch sự mở cửa xe ra ngồi vào, anh liền bị Cố Lan San bắt cánh tay, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng giương miệng, đùng đùng nói một tràng với anh: “Nhị Thập, làm thế nào đây, anh nói xem phải làm thế nào, mất mặt như vậy, sao anh lại đẩy tấm bình phong ra chứ, cả đời em chưa từng mất mặt như vậy, hơn nữa lúc thang máy đi xuống, sao lại có thể ***ng phải người khác, điểm mấu chốt là sao em lại đen đủi như vậy chứ, muốn ૮ɦếƭ, muốn ૮ɦếƭ......”
Cố Lan San vừa la hét, vừa cúi đầu, vùi mặt vào cánh tay anh, dùng sức cọ xát hai cái, dáng vẻ như đang phát điên.
Thịnh Thế nhìn Cố Lan San như vậy, trong ánh mắt có thế nào cũng không đè nén được ôn tình, chậm rãi tràn ra.
Anh không lên tiếng, chỉ là nhìn cô gái nhỏ anh yêu thật lâu, ở trước mặt của anh bày tỏ một mặt xấu hổ, phát điên, không có phong độ mà người bên cạnh không thể nhìn thấy được, như thế rất sống động, như thế hồn nhiên đáng yêu, khiến trái tim anh mềm mại, say mê từng chút từng chút một.
Trong mắt anh nụ cười càng ngày càng sâu, sau đó nghĩ đến vừa rồi ở phòng anh, thế nhưng anh lại không có tự chủ hôn hít cô như vậy, hơn nữa nụ hôn đó, mới bắt đầu là giống như cẩn thận, thậm chí có vẻ có chút vụng về, giống như một tên nhóc vụng về mới biết yêu.
Cho tới bây giờ anh cũng không biết, thì ra một người đàn ông mới mười hai tuổi đã mất đi nụ hôn đầu như anh, cùng người khác chơi trò hôn môi đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, vậy mà sẽ có một ngày, liên tục hôn đến nỗi phải quên hôn tiếp như thế nào.
Nhưng là, cảm giác hôn môi đó vẫn tốt đẹp y hệt như vậy, cho tới bây giờ anh cũng có thể cảm thấy rõ ràng mới vừa rồi bản thân anh đã chấn động, huyết mạch sôi trào.
Cố Lan San châm chọc Thịnh Thế một hồi lâu, mới dần dần bình tĩnh lại, đầu óc của cô vẫn còn chưa hồi hồn, vẫn còn vì chuyện mới vừa trải qua mà ảo não.
Cô sau khi nói xong, còn nhẹ nhẹ hít mũi một cái, hậu tri hậu giác nghiêng đầu, thấy Thịnh Thế cũng đang nhìn mình, cô nghẹo đầu, ngây ngốc giơ tay lên quơ quơ trước mặt anh, giọng điệu có chút hung dữ: “Này, em nói chuyện với anh nửa ngày, anh có nghe không thế?”
Thịnh Thế hồi hồn, lúc này mới nhìn về phía cô cười một tiếng, giơ tay lên, sờ sờ tóc của cô, động tác ấy vẫn lưu loát tự nhiên, “Là lỗi của anh, đều là do anh sai, chẳng qua anh bảo đảm chuyện này nhất định sẽ không có ai chụp hình, nếu như chụp hình cũng sẽ không đưa lên internet, nếu quả như thật bị người ta đưa lên, trước tiên anh sẽ chặn lại, sau đó thu mua quán ăn của bọn họ, báo thù cho em!”
Lúc này Cố Lan San mới cười toe toét, cười ha hả, mặt mày cong cong, xinh đẹp và chói mắt.
Tay Thịnh Thế vẫn để trên đầu cô, ánh mắt nhìn chằm chằm vào dung nhan cô hồi lâu, mới lặng lẽ thu tay về.
Anh muốn nhanh chóng đưa cô về nhà.
Hiện giờ lí trí của anh đã trở về, nhưng thân thể đối với cô vẫn còn cảm giác mãnh liệt, hơn nữa bây giờ đang ở trong xe, không gian nhỏ như vậy, cảm giác của anh càng phát ra mãnh liệt, anh cảm thấy mình có thể hóa thân làm sói ăn cô sạch sẽ bất cứ lúc nào.
Trời mới biết, rốt cuộc anh đã dùng bao nhiêu hơi sức, mới kiềm chế mình không nên vọng động.
Thịnh Thế nhẹ nhàng thu lại mí mắt, nở một nụ cười, nói: “Anh đưa em về nhà nhé?”
Cố Lan San cảm thấy tâm tình mình vốn đang rất tốt, bây giờ trở nên có chút không thoải mái, cô làm sao vậy, vậy mà không muốn về nhà, hơn nữa vừa nghĩ tới phải cùng anh tách ra, đáy lòng của cô thậm chí có chút mất mác.
Cố Lan San cúi đầu, cắn môi, trầm mặc chốc lát.
Mặc dù cô ở trước mặt của Thịnh Thế, các mặt đều không chú trọng hình tượng, nhưng bản tính trong xương rất là rụt rè, cho nên, làm sao cũng không thể chủ động nói mình không muốn về nhà.
Hơn nữa, cô lại phát hiện hình như mình không tìm được một cái cớ tốt nào để ở lại không đi.
Tiểu tâm tư trong lòng cô xoay chuyển thật lâu, mới nhẹ giọng "Oh" một tiếng.
Đối với Thịnh Thế mà nói, ở cùng Cố Lan San nhiều hơn một phút đồng hồ, chính là nhiều hơn một phút dày vò.
Đề phòng bị dày vò.
Cho nên trong nháy mắt cô lên tiếng kia, anh lập tức đạp chân ga, lái xe đi ra ngoài.
Tốc độ lái xe của anh rất nhanh.
Rõ ràng là anh sợ mình khống chế không được muốn cô, nhưng rơi vào trong mắt của Cố Lan San, biến thành anh không kịp chờ đợi muốn đưa cô về nhà.
Đáy lòng của cô vốn có hơi mất mác, liền từng chút từng chút biến thành rất mất mác.
Cô nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn ngoài cửa xe, bĩu bĩu môi.
Cô mất mác tựa vào lưng ghế ngồi phía sau, lại cảm thấy sau lưng của mình có chút không thoải mái, cô giơ tay lên, đưa về phía sau sờ sờ, sau đó liền trợn to hai mắt.
Trời ạ, nút gài áo lót của cô mới vừa bị Thịnh Thế mở ra ở trong phòng bao, còn chưa có cài lại.
Vừa rồi bởi vì quá mức khẩn trương và mất mặt, hoàn toàn quên mất chuyện này.
Mặt cô hơi đỏ lên, quay đầu nhìn thoáng qua Thịnh Thế.
Sắc mặt người đàn ông có chút đỏ, ánh mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, cánh môi mím chặt, giống như là có chút mất hứng.
Cố Lan San bởi vì Thịnh Thế mất hứng, tâm tình cũng trở nên có chút buồn bã, cô cắn cắn môi, không biết sao lại thế này, cũng không dám đưa tay ra cài lại áo lót của mình.
Anh làm sao vậy?
Tại sao thoạt nhìn có vẻ mất hứng á?
Chẳng lẽ cô đã làm sai điều gì, làm cho anh mất hứng sao?
Cố Lan San vắt hết óc suy nghĩ hơn nửa ngày, nhưng cũng không nghĩ ra được.
Nhưng cô cảm thấy áo lót sau lưng mở rộng làm cho mình không thoải mái, cô lại nâng mí mắt lên, liếc mắt nhìn Thịnh Thế đang lái xe, vẻ mặt hình như vẫn còn khó coi hơn vừa rồi một chút xíu, vì vậy cô liền tận lực khẽ di chuyển cánh tay của mình duỗi ra sau lưng mình, cách quần áo muốn cài lại nút áo.
Nhưng cô mặc áo len, có chút dày, lôi kéo hơn nửa ngày, cũng không có cài vào được, lại làm cho mình khẩn trương đến độ trên đầu xuất một lớp mồ hôi mỏng.
Cô dùng lực nhích về sau lưng, sau đó hơi nghiêng nghiêng người, giơ tay lên, vói vào trong áo của mình, di chuyển lên phía trên.
Hai cái tay cô ở sau lưng sờ soạng nửa ngày, thật vất vả mỗi một bàn tay nắm được một cái nút gài ở một bên của áo lót, sau đó liền trút ra một hơi, định cài nút lại, xe đột nhiên thắng gấp, sau đó bên tai liền truyền đến tiếng rống giận dữ trầm thấp và ẩn nhẫn của Thịnh Thế: "Em đang làm cái gì vậy?"
Cố Lan San bị Thịnh Thế hù dọa một cái sợ tới mức tay khẽ run rẩy, nút gài thật vất vả nắm được liền bung ra khỏi đầu Ng'n t của cô, cô ngẩng đầu lên, nhìn về phía Thịnh Thế, phát hiện sắc mặt của người đàn ông này trầm xuống thật đáng sợ.
Trong lòng Thịnh Thế rối một nùi, người phụ nữ mình rất yêu đang ngồi ở bên cạnh của mình, đêm khuya yên tĩnh không nói, chuyện vừa rồi mới làm một nửa, khơi gợi hứng thú của anh nổi lên, liền bị chặt đứt, càng nghĩ càng khó chịu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc