Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 128

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Anh chỉ mới hai mươi mấy tuổi, chính là thời kỳ có nhu cầu sinh lý nghiêm trọng nhất, nhưng kể từ sau khi mất đi Cố Lan San, liền nghiễm nhiên đánh mất đi tất cả tính cách và hứng thú.
Có lúc nói chuyện làm ăn, sẽ cùng người ta đến những nơi Phong Hoa Tuyết Nguyệt cao cấp, đủ các loại phụ nữ tiếp R*ợ*u, có thanh thuần, có Khêu g**, có căng thẳng...... Rất săn sóc, rất biết trêu chọc đàn ông, nhưng anh không có chút tâm tình nào, ngược lại sẽ trốn tránh thật xa, chẳng qua là cảm thấy cuộc sống xanh vàng rực rỡ này vô cùng vô vị và tẻ nhạt.
Thật ra thì chuyện *** này không làm cũng may, một khi đã làm, sẽ ăn tủy trong xương mới biết *** nó cũng ngon, cho nên đã xảy ra là không thể ngăn cản, nhưng một khi không làm, cũng dần dần thành thói quen.
Nhưng bây giờ khoảng cách anh và cô ly hôn đã được bốn tháng, lần đầu tiên anh cùng hôn môi với một người phụ nữ, thế nhưng anh lại phát hiện, thì ra mình còn có nhu cầu sinh lý và *** mãnh liệt như vậy.
Cho nên, trong đầu Thịnh Thế, tràn đầy giãy giụa, tiếp tục hôn hay là dừng lại rút lui?
Phải biết, anh và cô đã không còn quan hê như lúc trước, tuy rằng bọn họ cũng không ly hôn thật, nhưng anh thật sự để cô tự do, bây giờ anh và cô lên giường, sau này phải làm thế nào?
Anh là rất muốn chịu trách nhiệm với cô tới cùng, nhưng cô cần anh chịu trách nhiệm tới cùng sao?
Bây giờ, cô đang bị rối loạn tình mê nên không né tránh sao?
Nếu như hôn môi kết thúc, cô hối hận thì phải làm thế nào?
Trong đầu Thịnh Thế nhanh chóng đánh giá.
Môi của anh cứ như vậy mà dán vào môi của cô.
Tình trạng của Cố Lan San lại hoàn toàn khác biệt với Thịnh Thế, trong đầu óc của cô hoàn toàn trống rỗng, cô chỉ là có một ý nghĩ, cô lại bị Thịnh Thế hôn hít.
Cô và anh đã từng hôn môi rất nhiều lần, nhưng cảm giác lần này hình như hoàn toàn khác biệt với ngày trước.
Cô không nói ra được rốt cuộc khác nhau ở điểm nào, nhưng mà cô lại biết...... Cảm giác này hình như cũng không tệ lắm.
Trái tim của cô, thình thịch thình thịch, đập rất lợi hại.
Giống như có thể nhảy ra khỏi ***g *** của mình bất cứ lúc nào.
Cô chưa bao giờ biết rằng, thì ra là cánh môi cùng cánh môi kề nhau, lại có thể có cảm giác kỳ diệu và tốt đẹp như thế.
Cô không tự chủ được muốn nhiều hơn, nhưng cô lại không biết cô đang muốn cái gì, nói tóm lại, cô cảm thấy hiện tại còn thiếu rất nhiều, cô không biết phải nên làm như thế nào mới có thể thỏa mãn cảm giác khát vọng trong đáy lòng đó, cô không nhịn được nhẹ nhàng giật giật môi, liền mở mắt.
Ánh mắt của cô và ánh mắt của anh, có một lần ***ng vào nhau.
Bọn họ nằm cạnh gần như vậy, lông mi của anh và cô khẽ chớp lên một cái, hình như đều có thể buộc chung một chỗ.
Cô nhịn không được nhẹ nhàng giật giật môi.
Môi của cô và anh cùng dán vào một chỗ, khi cô vừa động, một dòng điện liền truyền đến.
Trong nháy mắt đánh tan giãy giụa trong đầu Thịnh Thế thành bọt biển, *** hoàn toàn chiến thắng lý trí, anh rên lên một tiếng, sau đó không nhịn được cũng nhẹ nhàng giật giật môi.
Cảm giác quen thuộc và K**h th**h lại một lần nữa truyền đến, mang cho bọn họ cảm giác thoải mái không nói nên lời, anh lưu luyến lại tiếp tục từ từ *** môi của cô, mang theo một cảm giác cọ sát triền miên đến già.
Cố Lan San cảm thấy khát vọng nơi đáy lòng mình được giải tỏa, nín thở, nhắm hai mắt lại, tiếp đó anh cũng chậm rãi nhắm nghiền hai mắt lại theo cô, còn thật sự chuyên tâm mà tiếp tục chà xác môi của cô, đơn giản như vậy, thuần khiết như vậy, mà lại sâu sắc như vậy.
Đến cuối cùng, nhưng Thịnh Thế cảm thấy hôn như vậy, dường như không thể thỏa mãn chính mình, đầu lưỡi của anh dần dần từ môi thăm dò ra ngoài, nhẹ nhàng *** qua cánh môi của cô, thân thể cô khẽ run lên một cái, cánh môi liền hơi hơi mở ra.
Đầu lưỡi của anh men theo hình dáng đôi môi của cô, chậm rãi miêu tả, sau đó từng chút từng chút một trượt vào trong miệng của cô.
Cô không có cự tuyệt, ngược lại thuận theo đầu lưỡi đang thăm dò vào của anh, môi của cô hơi mở ra lớn hơn một chút, cánh môi ngậm lấy lưỡi của anh, làm cho lí trí của anh trong phút chốc hoàn toàn bị đánh tan, trong lúc bất chợt anh liền buông lỏng quần áo của cô ra, giơ tay lên, một tay giữ lấy eo của cô, gắt gao ôm lấy cô vào trong *** mình, một tay giữ lấy đầu của cô, biến từ thăm dò thành chiếm đoạt, hoàn toàn vùi đầu lưỡi của mình vào giữa môi và răng của cô.
Anh vừa, là ôn nhu như vậy, nhẹ nhàng chậm rãi như vậy, làm cho cô dần dần có chút mơ màng say mê, đầu óc hỗn loạn quên mất đêm nay là năm nào.
Nhưng trong lúc bất chợt, anh liền mạnh mẽ như vậy, mang theo chiếm đoạt, mang theo cường thế, thậm chí cô đều cảm thấy eo của mình, giống như cũng bị nắm gãy vậy, hung hăng mà ấn vào, cô cảm giác thoáng đau một chút, tuy nhiên nó lại là cam tâm tình nguyện chịu đau, cô hơi ngẩng đầu, ngậm lấy lưỡi của anh, cảm nhận được lưỡi của anh trong miệng cô, từng chút từng chút một quét qua, cô nhịn không được càng muốn thêm, theo bản năng liền kiễng chân lên, cùng nụ hôn của anh càng lúc càng sâu.
Chủ động của cô, làm cho tế bào toàn thân của anh liền trở nên điên cuồng, anh ôm eo của cô, hơi nâng cô lên.
Chân của cô cách mặt đất, trong lòng hoảng sợ, theo bản năng liền buông áo khoác của mình đang cầm ra, vòng qua cổ của anh.
Cái áo khoác vô tội lần thứ ba bị rơi xuống trở lại trên đất.
Thịnh Thế gắng sức *** lấy đầu lưỡi của cô, sau đó theo bản năng liền đòi hỏi lấy nhiều hơn, anh ôm cô, chậm rãi lùi về sau hai bước, sau đó đặt cô ở trên trên vách ngăn bao vây lại.
Sau lưng cô có điểm tựa, hai tay cô ôm lấy cổ anh, hai chân theo bản năng liền vòng chặt lấy eo của anh, giống như con bạch tuột, gắt gao bám vào trên người anh, tay anh đặc biệt không thành thật dao động ở trên người của cô.
Cô mặc y phục mùa đông có chút dày, anh cảm giác có chút không thoải mái, một tay nắm lấy ௱ô** của cô, một tay lần mò hồi lâu, thăm dò vào trong áo lông của cô, sau đó đẩy hơn nửa ngày, mới ***ng đến quần áo bên trong, cất giấu *** mềm mại.
Thân thể của anh, nhất thời vô cùng khô nóng, anh cảm giác được hạ thể của mình ngày càng bành trướng, hô hấp của anh càng ngày càng nặng nề, lực đạo hôn cô của anh ngày càng mạnh.
Cả người Cố Lan San đều đã bắt đầu lâng lâng, chưa từng có người đàn ông nào hôn môi cùng chạm vào cô, mà cảm nhận được phản ứng lại mãnh liệt như vậy, loại phản ứng xa lạ này, lại làm cho cô khát vọng, cả người cô ngu ngơ thở dốc trong lòng anh, giống như một đứa trẻ con yếu ớt, để cả thể xác và tinh thần đều giao ra cho anh, không có bất kỳ phản kháng cùng bài xích nào.
Tay của anh, giống như là mang theo lửa, *** của cô như bị phỏng, xẹt qua lưng cùng phần eo, sau đó từ từ đi đến *** của cô, lại từ *** mà lượn lên trên, tìm được áo lót của cô.
Anh dọc theo viền áo lót của cô, từ từ đi tới vào mép *** của cô, đầu Ng'n t anh có thể cảm nhận được độ cứng của vòng thép trong áo lót.
Nụ hôn của anh, từ môi cô dần dần đi đến hai gò má, sau đó rơi vào cằm của cô, xương quai xanh thanh tú mà xinh đẹp, tay trượt vào phía trong áo lót của cô.
Thân thể của anh khẽ run lên, thời điểm tay của anh đặt lên nút gài áo lót, lưng của cô hơi cong lại một chút, để cho anh dễ dàng mở ra nút gài.
Trói buộc lập tức buông ra, tay của anh nhẹ nhàng chạm đến *** của cô mà vuốt ve qua lại, làm cho cô giống như một bãi nước, không có một chút sức lực nào, trong miệng khe khẽ rầm rì hai tiếng, hai chân từ bên hông của anh buông lỏng xuống, cánh tay của cô cũng không còn sức lực, dần dần muốn buông ra.
Anh nhanh chóng vươn hai tay ra, kéo lấy thân thể của cô, ấn vào trên vách ngăn, tránh để cho cô rơi xuống làm anh không thể tiếp tục.
Cố Lan San thở hổn hển theo sức lực của anh mà dựa sát vào phía sau, anh mạnh mẽ mà tách thân thể của cô ra, gắt gao dán sát phần nóng bỏng của mình vào *** của cô, dù bị ngăn cách bởi nhiều lớp quần áo, nhưng cô vẫn cảm nhận được cứng rắn của anh, cô theo bản năng lùi về phía sau, làm cho anh càng lúc càng dựa sát vào.
Thuận đường, anh hôn thật sâu lên môi của cô.
Anh vuốt ve tay cô càng lúc càng điên cuồng hơn.
*** của anh càng lúc càng thêm cấp bách, anh đẩy cô lên cao hơn một chút, kéo áo của cô lên, hai mắt anh đỏ ngầu nhìn chằm chằm phần bụng trắng tuyết của cô lộ ra, dùng lực đè cô lên vách ngăn, cúi đầu nghĩ muốn hôn đi.
Sau đó, toàn thân Cố Lan San bất chợt lung lay một cái, cô thấp giọng a một tiếng, cả người liền ngã ra phía sau, Thịnh Thế cũng bị cô kéo ngã xuống, trong quá trình ngã xuống, đầu óc Thịnh Thế có chút trì độn, tuy nhiên vẫn lật người, kéo Cố Lan San từ dưới kéo lên trên người mình, sau đó lưng của anh liền trùng trùng điệp điệp mà rơi xuống đất, kinh thiên địa chấn mà “Ầm” một tiếng, kế tiếp Thịnh Thế cảm giác được trên lưng truyền đến cảm giác đau đớn, trận đau đớn đó chưa để cho anh cảm nhận hết, anh lại cảm giác được nữa *** của mình bị người ta hung hăng mà ***ng một phen, đau đớn càng mạnh hơn, anh buồn bực mà rên lên một tiếng, đau đến hoa cả mắt.
Cố Lan San cũng không hiểu rõ được tình hình, cô chỉ cảm thấy cả người mình như bị ai đó đánh một vòng, liền rơi xuống một lòng *** rắn chắc, bắp thịt trong lòng *** rắn chắc kia, đâm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô có chút đau, cô hô nhỏ một tiếng, liền ngẩng đầu lên.
Lúc này Thịnh Thế, cũng là vẻ mặt mờ mịt mà mở mắt ra, chạm phải ánh mắt Cố Lan San, hai người liền sửng sốt một phen, có chút không rõ nguyên nhân quay đầu, nhìn hoàn cảnh xung quanh bọn họ.
Lò lửa trong phòng bao, đều được làm từ gỗ xưa ngăn cách vách ngăn, giữa vách ngăn được điêu khắc hai cung nữ xinh đẹp ở trong cung cổ đại.
Những cái bình phong này vốn được đặt trên mặt đất, nhưng bị Thịnh Thế vừa vặn khẩn cấp đẩy Cố Lan San lên, làm cả vách ngăn ngã trên mặt đất.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc