Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 120

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Lúc tới đêm Cố Lan San chợt tỉnh giấc từ trong cơn mơ, cô mơ rất đáng sợ, trong mơ sau khi cô ૮ɦếƭ hai tháng mới được người ta phát hiện thì thân thể đã thối rữa sinh ra mùi hôi thối, sau đó cô bị mùi hôi thối đó đánh thức.
Cố Lan San cầm điện thoại di động lên nhìn thời gian, mới một giờ mười bảy phút sáng, cô làm thế nào cũng không ngủ lại được, trong *** khó chịu bí bách. Cô mở TV, nửa đêm trong truyền hình đang chiếu bộ phim tình cảm yêu đến ૮ɦếƭ đi sống lại, cô xem cảm thấy vô cùng buồn chán không thú vị gì sau đó liền tắt ti vi nằm trên giường muốn ngủ tiếp. Cô nhắm mắt lại thi thể cô thối rữa lại xuất hiện trước mặt, cô bị dọa hoảng sợ mở mắt, cơ thể run rẩy mấy lần sau đó liền cầm di động lên muốn tìm người nói chuyện.
Động tác của cô đặc biệt lưu loát, cứ thế làm liền một mạch, đợi đến lúc cô tỉnh táo lại thì mới biết mình đã làm gì. Cô lười biếng lấy điện thoại ra nữa đặt lên trên bàn, lúc thả xuống cô liếc mắt nhìn màn hình thì ngây ngẩn cả người.
Nhị Thập.
Cô chọn chính là Nhị Thập.
Sao mới vừa rồi trong tiềm thức cô lại chọn Nhị Thập?
Cố Lan San nhìn chằm chằm hai chữ “Thịnh Thế” trên màn hình di động, nhìn hồi lâu mãi đến lúc màn hình tự động khóa biến thành màu đen cô mới chớp mắt lại càng khó ngủ thêm.
Cô vén chăn đi ra phòng rửa tay, lúc trở lại rót một ly nước bưng đi tới trước ban công nhìn cả thành phố Bắc Kinh đều biến thành màu trắng xóa ngoài cửa sổ.
Thành phố Bắc Kinh lại nghênh đón đợt tuyết đầu tiên trong năm nay.
Đèn đường mờ tối vẩy lên mặt đất cả thành phố Bắc Kinh chiếu ánh sáng vàng nhạt xuống nền tuyết trắng, Cố Lan San dường như thấy được một người thiếu niên cõng một cô gái đi trong trời tuyết rơi.
“Cô nói cô có bệnh không, hơn nửa đêm gọi điện cho tôi bảo tôi tới dẫn cô đi trên tuyết? Đến đây thế mà cô lại không đi còn bắt tôi cõng cô, cô có biết tôi rất buồn ngủ không?”
Thiếu niên cõng cô, vừa đi trong miệng vừa không ngừng châm chọc.
Cô gái ghét thiếu niên dài dòng không thèm nói lời nào chỉ giơ tay lên hung hăng cầm lấy tai thiếu niên, cậu thiếu niên đau kêu oa oa loạn cả lên, giọng điệu mang theo vẻ uy hiếp: “Diệp Sở Sở, tôi ném cô xuống đó!”
Cô gái tuyệt đối không sợ chỉ dùng sức vặn lỗ tai cậu, dáng vẻ cậu thiếu niên lại đột nhiên yếu ớt cười hối lỗi nói: “Sở Sở, tôi đắp người tuyết cho cô.”
Sau đó hình ảnh liền chuyển tới trong công viên, cô gái ôm ly trà sữa nóng ngồi trên xích đu đung đưa nhìn thiếu niên đang đắp người tuyết bên cạnh, thỉnh thoảng còn không vừa ý lên tiếng xoi mói nói: “Nhị Thập cánh tay người tuyết bên to bên nhỏ.”
“Nhị Thập, đầu người tuyết hơi nhỏ.”
“Nhị Thập….”
“Nhị Thập….”
“Nhị Thập…. Nhị Thập….”
“Nhị Thập….” Cố Lan San cầm ly nước chợt thấp giọng lẩm bẩm gọi tên này một lần, giống như cô gái năm xưa đi trong tuyết gọi.
Sau đó Cố Lan San cảm thấy cổ họng khô khốc ngứa ngáy, *** ngột ngạt khó chịu.
Vào giờ phút này cô không thể không thừa nhận, cho tới bây giờ Thịnh Nhị Thập là sự tồn tại mà trong lòng cô cảm thấy ấm áp nhất tốt đẹp nhất.
Bọn họ đều đang ở lứa tuổi đẹp nhất thì gặp nhau, cùng trải qua quãng thời gian tươi đẹp, cho tới bây giờ bất kể Thịnh Thế đã khiến cô chịu bao nhiêu tổn thương, cô cho Thịnh Thế bao nhiêu khổ sở, giữa bọn họ rốt cuộc đã trải qua bao nhiêu đau đớn và tổn thương. Nhưng khi cô lui người từ trong vòng xoáy đau thương khổ sở ra ngoài, đứng ở góc độ không ràng buộc nhớ lại thì những điều tốt đẹp Thịnh Thế mang lại cho cô vượt rất xa sự đau khổ mà anh mang lại cho cô.
Đáy lòng cô cho tới nay vẫn chưa từng quên Nhị Thập cho nên chỉ cần Thịnh Thế đối xử tốt với cô một tý, cô sẽ không tự chủ được xem anh là Nhị Thập của ngày xưa, và cô biến thành Cố Lan San gian xảo tùy hứng, cố tình gây sự.
Việc đó chỉ thuộc về riêng Cố Lan San, Cố Lan San chỉ ra vẻ kiêu ngạo trước mặt một mình anh.
Cố Lan San chưa từng nhớ nhung Thịnh Thế rõ rệt trong đêm khuya như hôm nay.
Thịnh Thế yêu cô, trước khi ly hôn anh cũng đã nói với cô.
Nhưng dù anh yêu cô đi nữa anh vẫn ly hôn với cô vì nụ hôn kia giữa cô và Hàn Thành Trì, trong tiềm thức anh vẫn so đo, ruồng bỏ không phải sao?
Đối với anh mà nói, cuối cùng vẫn coi trọng sĩ diện hơn cô rất nhiều.
Cố Lan San thoáng hiện vẻ mất mát và khổ sở mà cô không nhận ra được.
Cô như vậy là sao?
Đối với Thịnh Thế cô có cảm giác gì?
Cố Lan San nhìn tuyết tuôn rơi ngoài cửa sổ ánh mắt trở nên có chút hoảng hốt.
Là thói quen, là ỷ lại hay là tình bạn?
…..
Hôm nay là ngày “Thập Lý Thịnh Thế” và tập đoàn Bắc Dương công chiếu bộ phim điện ảnh lần đầu tiên hợp tác đầu tư.
Đến tối có bữa tiệc công bố bộ phim.
Đến lúc kết thúc đã là mười hai giờ khuya, bữa tiệc vẫn tiến ở chỗ cũ, Thịnh Thế từ chối nhã hứng mời R*ợ*u lui người đi ra ngoài, lúc đi ra mới phát hiện thành phố Bắc Kinh đã đón trận tuyết đầu tiên trong mùa đông năm nay.
Trên đường anh lái xe về biệt thự Lâm Phong tuyết rơi xuống càng lúc càng nhiều, trên mặt đất một tầng rất dày, xe thỉnh thoảng bị trơn trượt cho nên tốc độ lái xe của anh cực kỳ chậm rãi. Anh chăm chú nhìn đường phía trước, tuyết bay lả tả từ trên thả xuống, sau đó anh lại đột nhiên nhớ tới cô gái trắng như tuyết cực kỳ đáng yêu kia.
Anh nhớ Cố Lan San viết hơn một ngàn lá thư, lại nhớ tới bộ dạng Cố Lan San ôm anh khóc thút thít khi tỉnh dậy ở trong bệnh viện ngày trước. Còn có đêm đó cô đáng yêu nghĩ một đằng nói một nẻo, và xấu hổ e ngại nói một câu, Nhị Thập em đang quan tâm anh.
Vốn ngày đó một câu nói ‘Thịnh Thế, mấy ngày nay rất cảm ơn anh đã chăm sóc em’ đã đẩy cả người anh xuống vực sâu địa ngục, thật ra có cảm giác tâm như tro tàn.
Nhưng bây giờ nhớ lại cũng không phải là như vậy, trong lòng cô cũng có anh phải không?
Trái tim Thịnh Thế như được bơm thêm máu vào, dần sống lại.
Thịnh Thế đầy sức sống buổi chiều hôm đó gọi điện thoại qua cho Cố Lan San.
Lúc ấy Cố Lan San đang ở trong phòng làm việc kiểm tra lại bản thảo tin tức, xem thấy không hài lòng lắm, tâm tình có phần hỏng bét, điện thoại di động chợt vang lên.
Cô quay đầu liếc nhìn tên người hiện lên trên màn hình di động sửng sốt một lát, sau đó cô cảm thấy hình như trong đáy lòng có niềm vui sướng đang dần trào dâng.
Điện thoại rung lên ba lần cô mới nghe máy, rõ ràng trái tim nhỏ đập thình thịch mãi không ngừng nhưng sau khi ấn nút nghe thì giọng điệu nói ra vô cùng bình tĩnh: “A lô?”
“Tối nay có thời gian rãnh không?” So sánh với sự ngụy trang nho nhỏ của Cố Lan San thì Thịnh Thế thẳng thắn hơn cô rất nhiều.
Trái tim Cố Lan San lại hung hăng đập mạnh mấy cái, cô cầm điện thoại nghiêng đầu suy nghĩ một lát, rõ ràng rất kích động nhưng giọng điệu còn bình tĩnh hơn cả lúc nãy rất nhiều: “Chắc không có việc gì, thế nào, anh có chuyện gì sao?”
“Ừ.”
“Chuyện gì?” Trong giọng Cố Lan San thoáng hiện chút run rẩy không đè nén được.
“Anh tới đòi nợ.”
Đòi nợ? Cố Lan San nhíu mày không hiểu, sau đó lại nghe thấy giọng Thịnh Thế không nhanh không chậm truyền tới: “Lần trước em nhờ anh giúp một việc, lần này anh cần em giúp một việc.”
Cố Lan San biết Thịnh Thế chỉ chính là lần giúp mình gặp Diệp Dao ngày đó đáy lòng thầm có chút mong đợi, ngoài miệng lại mắng Thịnh Thế một câu: “Thật là người đàn ông hẹp hòi!”
Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười trầm thấp của Thịnh Thế, hình như tâm tình vô cùng tốt, Cố Lan San nghe theo đó tâm tình cũng khá hơn. Lúc nãy xem bản thảo tâm tình có chút không vui cũng dần biến mất, giọng nói trong miệng cô rất nhẹ nhàng, còn mang theo chút tò mò: “Việc gì vậy hả?”
“Theo anh tham gia bữa tiệc từ thiện.”
À!
Nhất thời Cố Lan San không kịp phản ứng, sững sờ trong chốc lát sau đó cong môi, cô sợ mình cười ra tiếng liền nâng tay che kín miệng mình, con ngươi linh hoạt đảo quanh bộ dáng vô cùng vui vẻ.
Thịnh Thế vậy mà mời cô tham gia tiệc từ thiện, ý của anh chính là mang cô đi gặp mấy người hợp tác làm ăn trong công việc của anh.
Cô và anh kết hôn lâu như vậy anh chỉ từng yêu cầu cô theo anh tham gia tiệc xã giao một lần, lần đó cô không thoải mái nên từ chối sau đó anh không còn đề cập tới nữa. Trái lại cô thường thấy đủ loại hình ảnh có mặt anh và cô gái theo anh trên những tin tức scandal.
Còn lần này anh thế mà lại muốn dẫn theo cô?
Thật ra thì Cố Lan San không thích những trường hợp tiệc xã giao đó, nhưng cô không biết sao giờ này mình lại cảm thấy vui vẻ.
“Có khó khăn gì sao?” Thịnh Thế thấy Cố Lan San do dự không lên tiếng liền mở miệng hỏi.
“À?” Cố Lan San lại hoảng hốt kêu một tiếng, sau đó nghe tiếng Thịnh Thế truyền tới lần nữa: “Nếu như có khó khăn…..”
Thịnh Thế còn chưa dứt lời Cố Lan San đã giành cắt ngang lời anh trước: “Em đang nghĩ, hình như em không có lễ phục dạ hội nè!”
Trong giọng điệu Cố Lan San đầy sự mất mát.
Thịnh Thế nghe thấy cười khẽ hai tiếng liên tiếp, nói: “Mấy giờ tan làm? Anh tới đón em.”
Cố Lan San nhìn thời gian trên điện thoại, áp điện thoại vào tai lần nữa, trả lời: “Sáu giờ tan việc.” Nói xong Cố Lan San lại bổ sung thêm một câu: “Nhưng năm giờ rưỡi em có thể đi rồi.”
“Ừm, vậy năm giờ rưỡi gặp.”
“Được, chút nữa gặp.” Cố Lan San nói xong lại nói thêm câu: “Em cúp máy.”
“Ừ, cúp đi.”
Qua ba mươi giây Cố Lan San vẫn không ngắt máy cũng không nói gì, Thịnh Thế khẽ “Hử?” một tiếng, hỏi: “Sao không cúp máy?”
Cố Lan San sực tỉnh sau đó quả quyết cúp máy.
Tiếp đó mặt cô đỏ lên, cảm thấy nóng hừng hực, cô giơ tay vuốt hai bên má vài cái.
“Chị Cố, chị làm sao vậy?” Đột nhiên tiếng Diệp Tư truyền tới.
Động tác của Cố Lan San cứng đờ, sau đó lặng lẽ thả tay mình xuống, hắng giọng bày ra dáng vẻ ngồi nghiêm chỉnh, giọng nhàn nhạt có tác phong khi làm việc trước sau như một: “Chuyện gì vậy?”
Diệp Tư nhìn Cố Lan San mang theo vài phần quan sát, hồi lâu sau mới nói: “Chị Cố, phải đi họp.”
Ừ.” Vẻ mặt Cố Lan San không thay đổi gật đầu, mặt không đỏ hơi thở không gấp đáp: “Chị biết rồi.”
Sau đó liền tìm tập tài liệu đứng lên cùng Diệp Tư đi về phía phòng họp.
Hôm nay là cuộc họp hội nghị lớn của tòa soạn tin tức SH, tổng giám đốc toà soạn tin tức SH đích thân chủ trì, Cố Lan San ngồi bên cạnh Diệp Tư cầm một cây viết ghi chép những trọng điểm trong cuộc họp. Ghi chép được một lúc cô liền mất hồn, nghĩ đến tối nay lần đầu tiên mình đi theo Thịnh Thế tham gia tiệc R*ợ*u, cô nên biểu hiện như thế nào đây?
“Chị Cố, chị Cố?” Diệp Tư đẩy nhẹ Cố Lan San một cái, lúc này Cố Lan San mới lấy lại tinh thần ngẩng đầu lên vẻ mặt mờ mịt “A?” một tiếng.
Sau đó Cố Lan San phát hiện mọi người trong phòng họp đang nhìn cô chằm chằm, cô mở to hai mắt có chút không hiểu nhìn người bên cạnh.
Diệp Tư cảm thấy mất hết mặt mũi, cô ấy cúi đầu nhỏ giọng nói: “Chị Cố, ông tổng đang gọi chị?”
Lúc này Cố Lan San mới quay đầu nhìn về phía tổng giám đốc tòa soạn tin tức SH.
Vẻ mặt tổng giám đốc tòa soạn tin tức SH hơi không vui, sau khi giao nhiệm vụ cho Cố Lan San tiếp đó không chỉ đích danh nhưng mọi người vẫn nghe ra trong lời này là nói cho Cố Lan San nghe: “Bây giờ chúng ta đang họp, hi vọng mọi người tập trung tinh thần một chút.”
Ngay sau đó liền tan họp, tổng giám đốc tòa soạn tin tức SH dẫn đầu đi ra khỏi phòng họp.
Mọi người cũng lục ***c thu dọn đồ đạc của mình đi ra ngoài.
Cố Lan San cúi đầu thấy trên quyển sổ của mình thế mà lại tùy tiện viết một đống chữ số, đều là Nhị Thập, Nhị Thập… Phồn thể, giản thể, chữ số A Rập, tiếng Anh, tiếng Nhật…..
“Chị Cố, sao chị thường xuyên thất thần vậy?” Diệp Tư vừa dọn đồ đạc của mình vừa hỏi Cố Lan San, sau đó quay đầu lại thấy Cố Lan San đang ngẩn người liền đi qua, liếc mắt nhìn thấy trên sổ ghi chép của Cố Lan San có đủ các chữ số bằng các loại ngôn ngữ liền hỏi tiếp: “Nhị Thập là ai vậy?”
Cố Lan San đỏ mặt lấy lại tinh thần lập tức gập cuốn sổ ghi chép lại, sắc mặt bình tĩnh vội thu dọn đồ đạc của mình đi ra khỏi phòng họp. lê quý*đô,n
Diệp Tư nhanh chóng đi theo sau còn cười hi ha hai tiếng, sau đó ghé sát bên tai Cố Lan San nói: “Chị Cố, gần đây có phải chị đang nói chuyện yêu đương không hả?”
“Không có.” Cố Lan San cũng không biết vì sao cứ như vậy lên tiếng vội vàng bác bỏ.
“Thật không có sao?” Rõ ràng bộ dạng của Diệp Tư không tin, không biết có phải bọn họ làm tạp chí tin tức đủ thứ chuyện hay không mà trong xương máu bọn họ nhiều chuyện hơn người khác.
“Thật sự không có.” Cố Lan San vô cùng khẳng định trả lời một câu, sau đó điện thoại di động cô vang lên, là Thịnh Thế gọi tới, khóe môi Cố Lan San không kiềm chế được cong lên.
Diệp Tư nhìn vẻ mặt Cố Lan San càng thêm khẳng định suy nghĩ của mình, vươn đầu tới trước máy vi tính của Cố Lan San, chỉ tiếc cô ấy chưa kịp nhìn rõ tên hiện lên trên màn hình điện thoại Cố Lan San đã giơ tay lên gọn gàng dứt khoát đẩy đầu cô sang một bên. Diệp Tư gào khóc một tiếng, Cố Lan San liền cười khẽ cầm điện thoại đi qua bên kia nghe máy: “Đã tới chưa?”
“Rồi, còn em? Xong chưa?”
“Vâng, em xuống ngay.”
Cố Lan San cúp máy trở về trước bàn làm việc của mình dọn dẹp qua loa đồ đạc, cầm túi mình lên đi ra phía cửa phòng làm việc.
“Chị Cố chờ em một chút.” Diệp Tư cũng cầm túi xách mình lên: “Em đi cùng với chị.”
Đi xuống lầu Cố Lan San liếc mắt liền nhìn thấy xe Thịnh Thế.
Cô còn chưa đi tới Thịnh Thế đã từ bên trong xe đi xuống, vòng qua đứng trước cửa xe bên cạnh tài xế ánh mắt sâu hun hút nhìn chằm chằm cô.
Diệp Tư thuộc dạng mê trai, liếc mắt thấy Thịnh Thế lập tức kéo cánh tay Cố Lan San ngạc nhiên hô lên: “Chị Cố, chị xem người đàn ông kia bộ dạng đẹp trai quá! Nhưng, thoạt nhìn rất quen mắt, hình như đã gặp ở đâu rồi đấy?”
Cố Lan San hoàn toàn không để ý tới Diệp Tư giẫm gày cao gót đi về phía Thịnh Thế, càng đến gần Diệp Tư càng kích động, bày ra vẻ mặt đặc sắc gắt gao nhìn Thịnh Thế, sau đó thấp giọng khen ngợi không dứt: “Chị Cố, thật sự rất đẹp trai mà, rất đẹp trai….. Em nhớ ra rồi, anh ấy chính là tổng giám đốc Thập Lý Thịnh Thế…. Trời ạ, so với ảnh thì người thật nhìn đẹp trai hơn nhiều! Sao anh ấy ở dưới lầu công ty chúng ta, anh ấy chờ ai nhỉ?”
Thịnh Thế vẫn đợi đến lúc Cố Lan San tới gần anh mới lên tiếng gọi một câu: “Sở Sở.”
Diệp Tư lập tức quay đầu nhìn xung quanh phát hiện không có người phụ nữ nào khác xuất hiện, giờ cô ấy mới phát hiện Cố Lan San vốn đi bên cạnh mình không biết từ lúc nào đã chạy tới trước mặt Thịnh Thế. Lúc này cô ấy trợn hai mắt đáy lòng càng thêm kích động, trời ạ đây là tin tức có sức bùng nổ cỡ nào chứ, tổng giám đốc Thập Lý Thịnh Thế vậy mà ở cùng một chỗ chị Cố của bọn họ….
Thịnh Thế đã sớm chú ý Diệp Tư đi ra cùng Cố Lan San, anh nghi hoặc nhìn Diệp Tư hỏi Cố Lan San: “Đây là?”
Cố Lan San còn chưa lên tiếng thay Diệp Tư giới thiệu, Diệp Tư đã nhanh chóng đi tới trước mặt Thịnh Thế, giọng nói lưu loát lên tiếng giới thiệu về mình: “Xin chào anh, tôi là bạn tốt của chị Cố, tôi tên Diệp Tư.”
Thịnh Thế vô cùng lễ độ đưa tay ra với Diệp Tư, “Chào cô, tôi là Thịnh Thế.”
Diệp Tư vươn tay bắt tay với Thịnh Thế, đáy lòng thét lên a a a a, tôi thế mà tiếp xúc rất gần người xứng với tên thật cao phú soái của thành phố Bắc Kinh ở khoảng cách!
Ngay sau đó giọng Diệp Tư khiến người ta kinh ngạc hét ầm lên: “Chị Cố, chị thế mà đang quen bạn trai đẹp trai lại có tiền như vậy, khó trách gần đây công ty chúng ta có hoạt động chị đều không đi! Lúc nào thì mời em uống R*ợ*u mừng hả….”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc