Đoạt Hôn 101 Lần - Chương 12

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Thịnh Thế mang vẻ mặt căm giận xuống lầu.
Bà quản gia cũng đang cầm thực đơn muốn lên tầng hỏi Thịnh Thế và Cố Lan San bữa trưa muốn ăn gì. Nhìn thấy vẻ mặt này của Thịnh Thế, lập tức trốn trong phòng bếp không ra nữa.
Mà những người hầu khác cũng vội vàng quay lưng với Thịnh Thế, bận rộn làm công việc của mình. Đợi đến khi Thịnh Thế rời đi thì người hầu mới thở phào nhẹ nhõm.
Thịnh Thế rời khỏi khu biệt thự Ngự Thự Lâm Phong vẫn cảm thấy tức giận không thôi.
Hàn Thành Trì vẫn chưa trở lại nhưng thứ duy nhất Thịnh Thế anh có thể ‘uy hiếp’ Cố Lan San cũng không còn tác dụng. Đợi đến khi tên Hàn Thành Trì kia về rồi thì không phải là.....?
Thật không dễ dàng anh mới có thể dùng tiền bạc buộc Cố Lan San chú ý đến anh. Hàn Thành Trì vừa trở về thì Cố Lan San còn có thể liếc mắt nhìn anh một cái sao?
Thịnh Thế vừa nghĩ như vậy, trong lòng đang tức giận bỗng trở nên sợ hãi. Những người khác có thể không biết Cố Lan San thích Hàn Thành Trì bao nhiêu nhưng Thịnh Thế anh lại biết rõ.
Anh lại là nhân chứng tình yêu của cô và Hàn Thành Trì. Đó là vợ anh, cô lại chỉ yêu Hàn Thành Trì kia.
Chín tuổi, cô tới Cố gia, cô chỉ yêu thích một mình Thành Trì. Sáu, tình cảm đấy trở thành thầm mến.
Tình cảm của thiếu nữ đều thơ mộng, Thành Trì luôn tốt nhất.
Thậm chí, Cố Lan San biết rõ Hàn Thành Trì sẽ không thích cô. Hàn Thành Trì là người đàn ông của Cố Ân Ân nhưng cô vẫn yêu anh ta sâu đậm.
Cố Lan San cũng biết rõ trên danh nghĩa Hàn Thành Trì là anh rể cô nhưng cô vẫn bất chấp tất cả mà yêu anh ta.
Đúng là ‘Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình’. Tình yêu khiến con người ta lúc thì vui vẻ nhưng có lúc lại khiến con người ta đau khổ vì thất tình.
Anh đã từng hỏi cô: “Hàn Thành Trì có gì tốt mà cậu thích anh ta như thế? Huống chi anh ta đã có Cố Ân Ân?” Lúc đó, cô nói cái gì?
Cô nói: “Hàn Thành Trì không có gì tốt nhưng mà tôi thích anh ấy cho nên anh ấy là tốt nhất. Tôi thích anh ấy cũng không liên quan đến chuyện của anh ấy và chị!”
Lúc đó, anh đã nghĩ, Cố Lan San thật quá cố chấp! Nhhưng về sau anh mới phát hiện, thật ra anh còn cố chấp hơn cả cô. Thậm chí, anh còn không biết đã thích cô từ bao giờ. Anh vẫn luôn tự hỏi, Cố Lan San có gì tốt?
Cố Lan San không có gì tốt nhưng mà Thịnh Thế anh thích cho nên cô là tốt nhất.
Anh thích cô cũng không liên quan đến việc cô thích Hàn Thành Trì. Lúc đó, anh đã tự nhủ với lòng như vậy. Anh học cách yêu của kị sĩ đen trong câu chuyện cổ tích, chỉ muốn âm thầm bảo vệ cô.
Nhưng về sau anh mới biết được, những gì trong chuyện cổ tích nói đều gạt người.
Nếu bạn thật sự yêu một người, người đó lại trở thành vợ, luôn đồng hành bên cạnh. Nhưng cô ấy lại coi thường bạn khiến cho tình yêu bạn giấu kín trong lòng không thể thổ lộ chắc chắn bạn sẽ bị bức điên.....
Giống như bây giờ..... vừa ghét vừa giận, vừa đau vừa hận. Biết tại sao không? Vì lòng tham.....Đặc biệt là đàn ông, đối với người phụ nữ mình yêu luôn có một loại *** độc chiếm.
Cho nên, anh cho rằng khi cưới Cố Lan San đã cảm thấy thỏa mãn. Đợi đến khi anh cưới được Cố Lan San rồi thì anh lại muốn trong mắt cô chỉ có anh, muốn cô đối xử với anh giống như những bà vợ khác, muốn cô làm nũng, tức giận với anh, còn rất nhiều, rất nhiều nữa.
Thật ra, nói rất nhiều nhưng cũng không nhiều. Anh chỉ muốn trong mắt cô có anh mà thôi.
——
Hôm sau là chủ nhật, tối đó Cố Lan San muốn về nhà.
Nhưng buổi sáng lại có chuyện công việc cần giải quyết gấp. Cái gọi là chuyện gấp đó chính là tin tức Cố Lan San đã tốn không ít công sức mới tìm hiểu được tối nay sẽ có một vị đại gia tổ chức yến hội tư nhân.
Vì tối nay có thể đi gặp Cố Ân Ân và Hàn Thành Trì nên tâm trạng Cố Lan San khá tốt. Sáng sớm, cô đã thay bộ váy dạ hội, trang điểm xong xuôi. Đến khi ra cửa, khuôn mặt cô vẫn còn ý cười.
Lúc Cố Lan San đến nơi tổ chức tiệc thì ở đó đã có rất nhiều người. Địa điểm tổ chức là câu lạc bộ phía sau sân golf, tổ chức một bữa tiệc ngoài trời.
Không thể không thừa nhận, thật không hổ danh bữa tiệc tưa nhân là nơi tập trung các minh tinh. Liếc mắt một cái, không kể đến các vị đại gia chỉ những minh tinh, người mẫu kia cũng đủ khiến người ta hoa mắt rồi.
Mục đích Cố Lan San đến chỗ này cũng chỉ quan sát một chút có minh tinh liên quan đến vị đại gia nào sau đó xem người ta có để lộ sơ hở gì không.
Cho nên, tiện tay cầm một ly đồ uống lạnh, chọn một góc vừa yên tĩnh lại dễ dàng quan sát, im lặng ngồi đó.
Cố Lan San rất hợp vói màu đỏ cho nên lễ phục hôm nay cũng là một chiếc váy màu đỏ dài bằng lụa mỏng. Khi gió nhẹ thổi khiến cô có chút phiêu dật như tiên nữ. Tuy cô không trang điểm cầu kỳ như những minh tinh khác nhưng khuôn mặt xuất chúng, da trắng như gốm sứ cho nên cô đã chọn một góc khuất nhưng cô vẫn rất nổi bật khiến không ít người đi ngang qua cũng phải liếc mắt nhìn.
——
Mỗi năm, Tô Kiều Kiều đều chụp một bộ ảnh và đều bán được số lượng lớn. Dáng vẻ cô ta cũng rất mỹ lệ, đặc biệt là khuôn mặt nhỏ nhắn cực kỳ đẹp, khuôn mặt trái xoan, cằm V-line giống như được gọt.
Hôm nay bộ đồ của cô ta cũng cực kỳ kinh diễm, một bộ váy dài tơ màu đỏ bao lấy dáng người lung linh của cô ta, để lộ bờ vai trần, khuôn mặt trang điểm tinh tế, cực kỳ đẹp mắt.
Trong phút chốc, Tô Kiều Kiều xuất hiện khiến nơi này sôi động lên không ít.
Không ít đại gia, người mẫu, minh tinh đều đến nói chuyện với cô.
Tô Kiều Kiều vẫn thản nhiên đứng chỗ đó, chỉ cười dịu dàng đối với tất cả người đến chào hỏi cô ta, cũng không quá thân thiện chỉ nở nụ cười đúng tiêu chuẩn, hơi chạm cốc cùng người ta, tao nhã nhấp một ngụm R*ợ*u đỏ.
——
.......
Cố Lan San ngồi trong góc quan sát hết cả, trong lòng cố nhớ kỹ vài thứ và cũng đã đạt được mục đích của mình. Bản thân cô cũng không thích những buổi tiệc như vậy nên quyết định lặng lẽ ra về.
Cô uống cạn ly đồ uống lạnh sau đó đứng lên.
“Oa..... Cô gái kia mặc bộ váy đỏ nhìn quen mắt quá..... “
“Dường như vừa nhìn thấy ở đâu đó rồi?”
“Không phải giống bộ của Tô Kiều Kiều sao?”
“Đúng rồi, thật giống như của Tô Kiều Kiều! Vừa rồi không phải Tô Kiều Kiều còn ra vẻ thận trọng nói bộ trang phục của cô ta là do Triệu Lỵ thiết kế theo yêu cầu sao?”
“Thiết kế theo yêu cầu? Thì sao có thể có người mặc bộ đồ y hệt được chứ?”
“Mấy vị phu nhân ngồi bên cạnh Cố Lan San nhỏ giọng nói chuyện với nhau. Nhưng tin tức này cũng nhanh chóng truyền đến nhiều người. Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Cố Lan San và Tô Kiều Kiều rồi xì xào bàn tán.
Nói dễ nghe một chút thì Cố Lan San không dám nghe còn nói khó nghe là cô thấy coi thường. Kỳ thật cô chẳng quen biết với mọi người cho nên cô cũng chẳng muốn biết chuyện gì xảy ra, giẫm giày cao gót đi qua đám người.
Nhưng mà có một minh tinh mới nổi, vì muốn lấy lòng Tô Kiều Kiều nên nói rõ với cô ta chuyện bị “***ng hàng“. Tô Kiều Kiều liếc thấy Cố Lan San mặc một bộ đồ giống hệt mình.
Tô Kiều Kiều cách Cố Lan San một khoảng, cô ta cũng chưa thấy rõ đó là Cố Lan San, tập trung sự chú ý vào bộ đồ kia.
Chuyện minh tinh “***ng hàng” là điều tối kị. Huống chi, cô ta vừa khoe khoang bộ đồ này là thiết kế theo yêu cầu. Bây giờ lại xuất hiện một bộ y hệt.
Trên khuôn mặt của Tô Kiều Kiều khó nén được tức giận!
Cô ta cố gắng duy trì vẻ thanh cao của bạn thân, tao nhã cầm ly R*ợ*u đỏ, đi đến cô gái mặc bộ đồ giống hệt mình.
Cố Lan San vừa mới đến sân tổ chức tiệc đứng đã bị Tô Kiều Kiều cản đường.
Lúc đó, Cố Lan San cúi đầu, trong lòng suy nghĩ tối nay đến Cố gia thì nên mua gì đó cho Hàn Thành Trì và Cố Ân Ân. Không ngờ lại cô bị người ta chặn đường. Cô chẳng thèm ngước mắt lên tiếp tục lách người sang bên kia, nhưng lại tiếp tục bị chặn. Cố Lan San lại tiếp tục tránh qua bên khác và lại bị chặn. Cô hơi nhíu mày, hờ hững nói: “Cho đi nhờ một chút! Cảm ơn!”
Nhưng mà người đứng chắn trước mặt cô vẫn không chịu tránh ra.
Cố Ân Ân thích đồ ăn vặt ở khu phía Tây. Cô lái xe cũng đi ngang qua đó, tiện đường mua một chút. Cố Lan San vừa quyết định rồi chậm rãi ngẩng đầu lên.
Cố Lan San vẫn cúi đầu. Tô Kiều Kiều đứng trước mặt cô lại đi một đôi giày cực kỳ cao khiến cô ta cao hơn Cố Lan San một chút cho nên không nhìn rõ mặt Cố Lan San.
Tô Kiều Kiều muốn nhìn xem đây là diễn viên, nghệ sĩ nào mà dám mặc “***ng hàng” với cô ta cho nên lại cản đường rốt cuộc cũng khiến người đối diện chậm rãi ngẩng đầu.
Sau đó, khuôn mặt quen thuộc đập vào mắt Tô Kiều Kiều khiến cho sắc mặt cô ta trở nên khó coi, cực kỳ tức giận. Tô Kiều Kiều thất thố: “Sao lại là cô?”
Cố Lan San chớp mắt vài cái, hơi giật mình nhìn Tô Kiều Kiều, trong lòng cũng nghĩ sao lại là cô ta chứ?
Tô Kiều Kiều nhớ kỹ lúc trước ở tòa soạn SH, Cố Lan San đã cho cô ta hai cái tát. Cho dù nằm mơ cô cũng muốn trả thù nhưng thật không ngờ cơ hội này lại đến nhanh như vậy!
Tô Kiều Kiều chấn chỉnh lại tâm trạng, nhìn Cố Lan San, hơi nhếch môi, nói: “Cô chỉ là một phóng viên quèn, sao lại ở chỗ này?”
Cô ta cũng không biết đây là Cố Lan San, cô ta chỉ nghĩ rằng đây chỉ là một phóng viên nhỏ nhoi ở tòa soạn SH mà thôi.
Cố Lan San mới phát hiện lễ phục của cô và Tô Kiều Kiều giống nhau như đúc khiến cô kêu thầm một tiếng. Chắc chắn, Triệu Lỵ biết cô tham gia bữa tiệc này, lại thấy quan hệ giữa Tô Kiều Kiều và Thịnh Thế nên trong lòng không yên mới làm như vậy.
Kết quả thật tốt! Khiến cô gặp phiền phức lớn rồi!
Nhưng mà, không phải cô ta nói đang mang thai sao? Sao lại vẫn tham dự buổi tiệc này? Vẫn còn uống R*ợ*u lại còn đi guốc cao như thế? Chẳng lẽ không phải cô ta đang muốn đuổi cô, không sợ bị xảy thai sao? Nghĩ tới đây, hai mắt Cố Lan San lại nhìn xuống bụng Tô Kiều Kiều. Chiếc váy dài này được thiết kế đặc biệt bó sát eo.
Tô Kiều Kiều hỏi nhưng Cố Lan San không trả lời. Cô ta tất nnhiên không biết trong lòng Cố Lan San đang nghĩ cái gì. Nhưng người ngoài nhìn vào đều cảm thấy được Cố Lan San không coi cô ta ra gì.
Tô Kiều Kiều tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, đúng lúc có rất nhiều người đến gần nên cô ta không thể tức giận chỉ có thể chịu đựng. Bỗng nhiên, cô ta thở dốc vì kinh ngạc, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Cố Lan San, giọng nói sắc bén: “Không phải cô tới đây định bới móc chuyện gì chứ?”
Mọi người nhìn thấy Tô Kiều Kiều đứng cùng với Cố Lan San đều nghĩ rằng hai người có chút quen biết. Bởi vì cả hai mặc đồ giống hệt nhau nên cũng có vài người liếc nhìn.
Nhưng mà, đại đa số tầm mắt của mọi người đầu tiên sẽ nhìn về Tô Kiều Kiều sau đó mới nhìn sang Cố Lan San.
Chiều cao của hai người không chênh lệch. Tô Kiều Kiều đi đôi guốc cao hơn Cố Lan San rất nhiều cho nên cao hơn cô một chút.
Mặc dù như vậy, chiếc váy kia ở trên người Cố Lan San lại có chút độc đáo riêng.
Chiếc váy cực kỳ vừa người, tuy Tô Kiều Kiều đã cố gắng ép *** nhưng vẫn kém dáng người hoàn hảo của Cố Lan San, eo nhỏ, *** lớn, váy dài bay bay, tóc đen giống như cô gái bước ra từ tranh vẽ.
Mặc dù từ trước đến giờ thiên hậu Tô Kiều Kiều đã nổi tiếng xinh đẹp ở làng giải trí nhưng lúc này yếu thế hơn một chút.
Khi mọi người nghe được tiếng thét chói tai của Tô Kiều Kiều thì cảm thấy giật mình không thôi.
Người mà các minh tinh, người mẫu đều kiêng kị nhất đó chính là phóng viên. Cho nên, ánh mắt ban đầu nhìn Cố Lan San có chút hâm mộ và kinh diễm đều biến thành ánh mắt đầy địch ý và phòng bị.
“Trời ạ, hóa ra cô ta là phóng viên!”
“Tại sao phóng viên có thể trà trộn được vào bữa tiệc này chứ?”
“Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”
——
Mọi người xì xào bán tán, cũng có người liếc mắt đánh giá Cố Lan San vài lần.
Đây chính là điều mà Tô Kiều Kiều muốn.
Cô ta đã lăn lộn trong làng giải trí lâu như vậy, còn có thể trở thành thiên hậu tất nhiên không thể không giẫm lên người khác, có âm mưu, thủ đoạn. Cho nên, để đối phó với người như Cố Lan San, cô ta cũng khinh không thèm tự ra tay chỉ cần mượn đao *** là được.
Tô Kiều Kiều duyên dáng đứng đó, vẻ mặt khinh miệt nhìn Cố Lan San. Nghĩ thầm rằng, cô ta đã đốt pháo như vậy, bây giờ Tô Kiều Kiều chỉ cần chờ xem Cố Lan San bị người ta khám người rồi đuổi ra ngoài!
Cố Lan San hơi nhíu mày, lại cảm thấy Tô Kiều Kiều quá vô vị. Cô là người đơn giản, không thích sử dụng thủ đoạn hay tâm kế. Nếu Tô Kiều Kiều đến mắng cô thì cô còn để ý đến cô ta. Vậy mà lại sử dụng thủ đoạn mượn dao *** để tất cả mọi người nhằm vào cô. Cố Lan San mới không có thời gian chơi đùa với cô ta.
Cô vẫn phải về qua nhà chuẩn bị một chút, tìm Thịnh Thế rồi đến Cố gia!
Cố Lan San nghĩ đến đây, bĩu môi nói một câu: “Vô vị!”
Sau đó bình tĩnh xoay người mà bỏ đi!
Trong lòng Tô Kiều Kiều đang cảm thấy đắc ý thì lập tức khựng người. Cô ta cảm thấy tức giận nghiến răng.Nhưng mà, không phải cô ta nói đang mang thai sao? Sao lại vẫn tham dự buổi tiệc này? Vẫn còn uống R*ợ*u lại còn đi guốc cao như thế? Chẳng lẽ không phải cô ta đang muốn đuổi cô, không sợ bị xảy thai sao?
Nghĩ tới đây, hai mắt Cố Lan San lại nhìn xuống bụng Tô Kiều Kiều. Chiếc váy dài này được thiết kế đặc biệt bó sát eo.
Tô Kiều Kiều hỏi nhưng Cố Lan San không trả lời. Cô ta tất nnhiên không biết trong lòng Cố Lan San đang nghĩ cái gì. Nhưng người ngoài nhìn vào đều cảm thấy được Cố Lan San không coi cô ta ra gì.
Tô Kiều Kiều tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, đúng lúc có rất nhiều người đến gần nên cô ta không thể tức giận chỉ có thể chịu đựng. Bỗng nhiên, cô ta thở dốc vì kinh ngạc, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Cố Lan San, giọng nói sắc bén: “Không phải cô tới đây định bới móc chuyện gì chứ?”
Mọi người nhìn thấy Tô Kiều Kiều đứng cùng với Cố Lan San đều nghĩ rằng hai người có chút quen biết. Bởi vì cả hai mặc đồ giống hệt nhau nên cũng có vài người liếc nhìn.
Nhưng mà, đại đa số tầm mắt của mọi người đầu tiên sẽ nhìn về Tô Kiều Kiều sau đó mới nhìn sang Cố Lan San.
Chiều cao của hai người không chênh lệch. Tô Kiều Kiều đi đôi guốc cao hơn Cố Lan San rất nhiều cho nên cao hơn cô một chút.
Mặc dù như vậy, chiếc váy kia ở trên người Cố Lan San lại có chút độc đáo riêng.
Chiếc váy cực kỳ vừa người, tuy Tô Kiều Kiều đã cố gắng ép *** nhưng vẫn kém dáng người hoàn hảo của Cố Lan San, eo nhỏ, *** lớn, váy dài bay bay, tóc đen giống như cô gái bước ra từ tranh vẽ.
Mặc dù từ trước đến giờ thiên hậu Tô Kiều Kiều đã nổi tiếng xinh đẹp ở làng giải trí nhưng lúc này yếu thế hơn một chút.
Khi mọi người nghe được tiếng thét chói tai của Tô Kiều Kiều thì cảm thấy giật mình không thôi.
Người mà các minh tinh, người mẫu đều kiêng kị nhất đó chính là phóng viên. Cho nên, ánh mắt ban đầu nhìn Cố Lan San có chút hâm mộ và kinh diễm đều biến thành ánh mắt đầy địch ý và phòng bị.
“Trời ạ, hóa ra cô ta là phóng viên!”
“Tại sao phóng viên có thể trà trộn được vào bữa tiệc này chứ?”
“Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”
——
Mọi người xì xào bán tán, cũng có người liếc mắt đánh giá Cố Lan San vài lần.
Đây chính là điều mà Tô Kiều Kiều muốn.
Cô ta đã lăn lộn trong làng giải trí lâu như vậy, còn có thể trở thành thiên hậu tất nhiên không thể không giẫm lên người khác, có âm mưu, thủ đoạn. Cho nên, để đối phó với người như Cố Lan San, cô ta cũng khinh không thèm tự ra tay chỉ cần mượn đao *** là được.
Tô Kiều Kiều duyên dáng đứng đó, vẻ mặt khinh miệt nhìn Cố Lan San. Nghĩ thầm rằng, cô ta đã đốt pháo như vậy, bây giờ Tô Kiều Kiều chỉ cần chờ xem Cố Lan San bị người ta khám người rồi đuổi ra ngoài!
Cố Lan San hơi nhíu mày, lại cảm thấy Tô Kiều Kiều quá vô vị. Cô là người đơn giản, không thích sử dụng thủ đoạn hay tâm kế. Nếu Tô Kiều Kiều đến mắng cô thì cô còn để ý đến cô ta. Vậy mà lại sử dụng thủ đoạn mượn dao *** để tất cả mọi người nhằm vào cô. Cố Lan San mới không có thời gian chơi đùa với cô ta.
Cô vẫn phải về qua nhà chuẩn bị một chút, tìm Thịnh Thế rồi đến Cố gia!
Cố Lan San nghĩ đến đây, bĩu môi nói một câu: “Vô vị!”
Sau đó bình tĩnh xoay người mà bỏ đi!
Trong lòng Tô Kiều Kiều đang cảm thấy đắc ý thì lập tức khựng người. Cô ta cảm thấy tức giận nghiến răng.
Tô Kiều Kiều ngừng lại đáy lòng đắc ý, nhất thời trong cơn giận dữ, răng nanh cô ta bắt đầu ngứa.
Cô ta tự cho là toàn bộ lực sát thương đầy đủ, nhưng ***ng phải Cố Lan San, giống như là ***ng phải bông mềm, căn bản không làm ra bất cứ hiệu quả nào.
Một người tìm một người gây chuyện, chỉ có người không hiểu rõ người nào gây sự người nào mới có phản ứng tiếp tục trợ giúp kéo dài thời gian đem chuyện càng ầm ĩ lớn!
Nhưng mà, Cố Lan San chế giễu!
Một chút phản ứng cũng không cho cô ta!
Xoay người liền rời đi bỏ mặc cô ta.
Thật ra Tô Kiều Kiều rất muốn đánh Cố Lan San hai cái tát, nhưng mà cô ta cũng không thể không có lý do chính đáng liền trực tiếp đi lên đánh người, dù sao cô ta là thiên hậu, nhân vật của công chúng, vẫn là bận tâm hình tượng!
Cho nên, cô ta làm như vậy, cũng chỉ muốn làm Cố Lan San nóng nảy.
Cô ta với Cố Lan San không quen, thậm chí cô ta căn bản cũng không biết phóng viên nhỏ bé bộ dáng đẹp mắt đứng ở trước mặt mình này, chính là Cố Lan San mà cô ta trăm phương ngàn kế muốn gặp, cô ta chỉ loáng thoáng nhớ kỹ tính cách hung hăng của cô, cho nên, cô ta cảm thấy cô vẫn là như cũ!
Thậm chí ở trong đầu cô ta, suy nghĩ rất nhiều tình huống Cố Lan San đánh trả.
Đến nỗi, cô ta làm tốt công tác phòng bị cô sẽ cho cô ta hai cái tát!
Ai biết cô thế nhưng hoàn toàn không có dựa theo phương thức cũ trong quá khứ mà cô ta nghĩ, chỉ nói một câu “Nhàm chán” liền xoay người trực tiếp rời đi.
Tô Kiều Kiều làm sao có thể bỏ qua cho Cố Lan San, một giây sau cô ta liền trực tiếp bắt được cổ tay Cố Lan San, “ Tôi nói, cô chỉ là một phóng viên nhỏ, làm sao đến nơi này? Có phải hay không viết chuyện xấu về chúng tôi?”
Cố Lan San khinh thường lườm Tô Kiều Kiều một cái, thuận tiện nhìn thoáng qua cái tay nắm cổ tay mình, đáy mắt loé lên một chút mất hứng!
Giờ khắc này Tô Kiều Kiều cùng Cố Lan San đã sớm là tiêu điểm của bữa tiệc, Lưu tổng tổ chức bữa tiệc lần này đã đi tới, nhìn thấy Tô Kiều Kiều, trên mặt lập tức đầy tươi cười ân cần cùng lấy lòng: “Kiều Kiều, chuyện này tới cùng là làm sao vậy?”
Tô Kiều Kiều nghĩ thầm rằng, ông ta tới vừa đúng lúc!
Liền trực tiếp nâng cằm Cố Lan San, khóe môi hàm chứa tươi cười, lời nói lại mang theo vài phần khinh thường: “Lưu tổng, lần này gặp gỡ, loại người nào cũng có thể tùy tiện đến?”
“Một cái phóng viên nho nhỏ, cũng có thể trà trộn đi vào, không biết bữa tiệc lần này của Lưu tổng cuối cùng là tiêu chuẩn như thế nào?”
Dung mạo Cố Lan San chưa bao giờ công khai qua, cho nên, vị Lưu tổng này cũng không biết.
Nhưng là yến hội này là ông ta mở, mời những người càng có thân phận, liền đại biểu cho thân phận của hắn càng lớn!
Cho nên, hiện tại nghe được Tô Kiều Kiều nói như vậy, lại nhìn thấy váy hai người giống nhau như đúc, vì thế đáy lòng cho rằng Tô Kiều Kiều là vì nhằm vào cái váy, nhưng mà vẫn hỏi tượng trưng Cố Lan San một câu: “Vị tiểu thư này, xin hỏi cô có thể hay không lấy thiếp mời ra cho mọi người xem một chút?”
Đương nhiên không có khả năng!
Thiếp mời này là Triệu Lỵ!
Triệu Lỵ thiết kế trang phục cực kỳ nhiều minh tinh cũng đến mua, hơn nữa gia đình của cô ấy bối cảnh cũng là xuất thân từ quân khu, từ nhỏ xen lẫn trong vòng xã giao, sợ là không ít người ở đây quen biết cô ấy!
Cô nếu như lấy ra, vậy thì thật sự mất mặt rồi!
Tô Kiều Kiều nhìn thấy Cố Lan San im lặng không hé răng, liền đem lời Lưu tổng nói vừa rồi, gằn từng chữ lặp lại một lần: “ Cô không có nghe thấy lời Lưu tổng nói sao? Không phải bảo cô đem thiếp mời lấy ra sao?”
Cố Lan San ghét nhất bị người khác dùng loại giọng điệu vênh váo tự đắc này nói chuyện với cô.....
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc